Tề Cẩm Bình khẽ nhíu mày.
Không chỉ Thẩm An An hiểu, mà ngay cả ông cũng thể hiểu tình cảm của Hoa Sinh.
Ánh mắt ông chậm rãi di chuyển về phía xe ngựa, qua tấm rèm thấp thoáng thể thấy đường nét gương mặt nàng.
Ông mím chặt môi, im lặng .
…
Trong một hang động tối tăm thấy ánh sáng mặt trời, một đống lửa nhỏ dần bùng lên.
Người nam nhân khoác bộ áo vải thô cúi đầu, gắng sức cọ xát hai mẩu gỗ . Dù lòng bàn tay mảnh gỗ đ-âm xuyên, vẫn hề dừng .
Như một con rối gỗ rút linh hồn.
“Sao thể là nàng? Sao là nàng? Sao nàng xuất hiện ở đó?”
Hắn lẩm bẩm một . Ngọn lửa bùng lên, soi rõ đôi mắt trống rỗng, đầy đờ đẫn của Thân Doãn Bạch.
Hắn nặng nề phịch xuống đất, thất thần.
Vài đồng xu lăn khỏi tay áo, lăn lóc nền đất lạnh lẽo, chói mắt đến mức khiến tim đau nhói.
Thân Doãn Bạch cắn chặt môi, hồi lâu mới chậm rãi nhặt từng đồng lên.
“Xin … nàng nên cứu … Nếu , nàng mất mạng sống của .”
Giữa màn đêm tĩnh mịch, một tiếng chim kêu vang lên, chói tai đến lạ thường.
“Ai đó?”
Hắn vội vàng nhét đồng xu trong áo, lập tức bật dậy, phóng nhanh bên ngoài.
Nơi phát tiếng kêu tối tăm, yên lặng đến đáng sợ, ngay cả tiếng lá cây xào xạc cũng .
Thân Doãn Bạch nheo mắt lên, cành cây một bọc đồ nhỏ, lủng lẳng đong đưa.
Hắn trầm mắt , khẽ nhún bay lên, lấy bọc đồ xuống.
Sau khi x-ác nhận bốn phía ai, mang bọc đồ trở về trong hang động.
Ngồi bên cạnh đống lửa, chậm rãi mở bọc , bên trong là một đoạn ngón tay đẫm má-u.
Đồng tử co rút , sát khí bùng lên dữ dội.
Thẩm An An đang trốn ngọn núi , nhưng báo thù.
Nàng gửi đến ngón tay của Trần Thiên… chính là đang uy h.i.ế.p !! Thân Doãn Bạch siết chặt nắm tay, các khớp ngón tay trở nên trắng bệch. Trong đôi mắt tràn đầy hận ý, nhưng sâu thẳm trong đáy mắt ẩn giấu sự day dứt và tuyệt vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người duy nhất từng chìa tay giúp đỡ … cuối cùng ch-ết trong tay .
“Vậy nên… đây chính là mệnh của ? Đáng vứt bỏ, đáng một vùng vẫy trong cô độc…”
Về , trong góc sâu nhất của hang động , một ngôi mộ hoang bia tên.
Bên trong, chỉ vài đồng xu… và tất cả ánh sáng trong cuộc đời của Thân Doãn Bạch.
---
"Cô nương, Trung thúc trở ." - Mặc Hương khẽ .
Thẩm An An mở mắt, xoa xoa đôi mắt mệt mỏi, lập tức xuống xe ngựa.
Cùng với Trung thúc đến đây, còn một nữ nhân trung niên. Bà nước da trắng, dung mạo đoan trang, dù tuổi nhưng vẫn giữ vẻ mặn mà. Chỉ là bà cúi đầu, trông vẻ căng thẳng, sợ hãi.
"Cô nương, lão nô trở ."
Trung thúc hành lễ với Thẩm An An.
"Mau dậy, đường thuận lợi ?"
"Thuận lợi." - Trung thúc gật đầu.
"Vị phu nhân là…?"
Lúc , Trung thúc mới nhớ nữ nhân bên cạnh, hạ giọng : "Bà là phu nhân của Tào Bồi. Lão nô nghĩ cô nương lẽ sẽ cần đến bà , nên đưa bà tới đây."
Ánh mắt Thẩm An An ánh lên một tia kinh ngạc, nàng quan sát phụ nữ .
"Dân phụ bái kiến Tứ Hoàng Tử phi."
Nữ nhân lập tức quỳ xuống hành lễ, từ một phu nhân quan mà thể hạ như thế, xem cũng là tiến thoái.
Thẩm An An gì, chỉ lặng lẽ quan sát bà .
Sắc mặt nữ nhân đó càng lúc càng tái nhợt, dường như sợ hãi đến run giọng: "Tứ Hoàng Tử phi, tuy thần phụ là thê tử của Tào Bồi, nhưng phu thê chúng thần phụ vốn thiết. Thần phụ còn hai đứa con nhỏ nuôi dưỡng, cầu xin rộng lòng tha cho thần phụ một con đường sống!"
Lời mới giống phản ứng bình thường.
Thẩm An An thu ánh sắc bén, chậm rãi : "Theo , ngươi và Tào Bồi là thanh mai trúc mã, từ nông dân lên đến quan , cùng trải qua bao gian khổ. Vậy mà ngươi hai thiết?"
"Là thật! Dân phụ dám dối! Tào Bồi là kẻ gian xảo, tâm tư thâm sâu, khi thăng quan tiến chức thì càng phong lưu háo sắc, sớm xem thần phụ gì."
Nữ nhân đó đến đây liền rơi nước mắt: "Trong phủ tri huyện thiếu mỹ nhân trẻ tuổi. Nếu vì sĩ diện, sợ gièm pha, thì e rằng bỏ rơi thần phụ từ lâu. Hai chúng thần phụ, từ lâu chỉ còn vỏ bọc phu thê."
"Tứ Hoàng Tử phi, lời thần phụ đều là sự thật! Nếu tin, thể sai điều tra. Thần phụ nguyện lấy hai đứa con xin thề!"
Thẩm An An ngước mắt Trung thúc, thấy ông khẽ gật đầu với nàng.
"Con của ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"
Nữ nhân đó ngập ngừng đáp: "Nữ nhi tám tuổi, nhi tử mười bảy."