26
Trước khi vào thu, sứ đoàn Đông Việt và Bách Tề tiến kinh, mượn danh nghĩa giao hảo giữa các nước.
Trong cung thết đãi quốc yến, phàm là quan viên từ tam phẩm trở lên, gia quyến đều phải tham dự.
Cha ta nhíu chặt lông mày.
Ta thì thong dong tự tại, tiêu dao vô lo, mặc cho thời cuộc xoay vần.
Chẳng qua cũng chỉ là ruồi nhặng bu quanh đồ ôi, có khác gì súc sinh đâu.
Đến buổi chiều, khi vào cung, Tiêu Như Đường cũng chạy tới đi cùng chúng ta.
Hai vị kia trong phủ hắn lại cùng lúc cáo bệnh.
Lũ khốn kiếp!
Ta sẽ đem chữ của A Trân đốt trước mộ bọn họ.
Lừa quỷ đấy à?
Dù trên mặt hắn không chút thay đổi nhưng lại khó giấu đi nỗi buồn trong mắt.
Ta cùng hắn ngồi chung xe.
Vừa lên xe, ta đã nhấc cằm hắn, cười cợt: “Đây là tiểu mỹ nhân nhà ai thế? Mau cười với gia một cái nào.”
Hắn dở khóc dở cười: “Kiều Kiều, đừng đùa nữa.”
“Ta cứ đùa đấy.”
Ta tiện tay sờ vào ngực hắn.
Lúc nào cũng giấu đồ trong ngực áo, ta phải xem thử xem cái chỗ bé bằng bàn tay kia rốt cuộc sâu đến đâu.
Hử?
Cứng như vậy sao?
Lại còn rộng như vậy?
“Tiểu thư, người có thể tích chút âm đức được không, suốt ngày ức hiếp cô gia như vậy làm gì?”
“A Trân, ngươi bị mấy hòm dược liệu của hắn mua chuộc rồi đúng không?”
A Trân ngó trái ngó phải, chột dạ đáp: “Không phải, không phải mà, dược liệu gì chứ, nô tỳ chưa từng thấy bao giờ...”
Ta thu tay về, giúp hắn chỉnh lại vạt áo, cười như không cười trừng mắt nhìn A Trân.
“Ai nha! Phiền chết đi được! Nô tỳ đi tìm phu nhân đây, hai người cứ tiếp tục!”
Tiêu Như Đường thấy A Trân đã chạy xa, bèn lấy từ trong ngực ra một cây trâm ngọc đỏ, không phải loại quý giá gì nhưng lại mượt mà trong sáng.
“Kiều Kiều, đây là lễ cập kê tặng bù cho ngươi, ngươi... đừng ghét bỏ.”
Ta cầm cây trâm ngọc lên ngắm nhìn thấy kỹ, thấy khắc cảnh hải đường nở trên cây chuối, quả thực không tầm thường.
Lại nhìn kỹ vết khắc ngang dọc, thấy mấy đầu ngón tay hắn vẫn còn thương tích, hóa ra là do chính tay hắn tỉ mẩn khắc thành, trên thân trâm còn khắc mấy chữ nhỏ: “Bạc đầu không rời.”
Trái tim ta chợt thắt lại.
“Xấu hổ chết đi được.” Ta muốn nói không cần nhưng miệng lại chẳng thể thốt thành lời.
“Ngươi cài lên giúp ta đi.” Khi lời vừa thốt ra khỏi miệng, đến chính ta cũng giật mình.
“Được.” Hắn cười rạng rỡ, nghiêng người tiến tới, nhẹ tay cài trâm lên búi tóc ta.
“Kiều Kiều?”
Ta hồi thần lại từ trong cơn ngẩn ngơ, khôi phục dáng vẻ không tim không phổi ngày thường: “Hừ, tay nghề thuần thục như thế, không biết đã cài trâm cho bao nhiêu tiểu nữ tử rồi.”
Hắn cuống quýt giải thích, ta không chịu buông tha, cứ thế cãi cọ đùa giỡn cho đến tận cửa cung.
Trong cung tổ chức yến tiệc đương nhiên là vô cùng linh đình, đèn hoa sáng rực, huy hoàng rực rỡ.
Ngoài đại điện là hồ sen, thả đầy hoa đăng, hai bên hành lang bày tiệc, dựa theo phẩm cấp quan lại mà chia bàn ăn.
Lúc này người đến đã gần đông đủ, không ngừng có người tới hành lễ với cha mẹ ta.
Phủ Trụ Quốc Tướng quân của ta đương nhiên ngồi cách Hoàng đế không xa.
Bàn tiệc đối diện rộng rãi, tinh xảo, phía sau đặt bình phong khắc đồ văn của Bách Tề và Đông Việt.
Tiêu Như Đường vốn nên ngồi ở khu vực tôn thất nhưng mẹ ta lại gọi hắn qua ngồi cùng.
Hắn cúi đầu, lén cười đến nỗi miệng không khép lại được.
Đồ ngốc, không biết còn tưởng hắn được kén vảo ở rể trong phủ của ta, lại còn cười vui vẻ như vậy.
Ta ngẩng đầu nhìn về phía ngự tọa, Hoàng đế vẫn chưa tới, bình phong nặng nề đã chặn phía trước, hoàn toàn không thể nhìn thấy bên trong.
Tiêu Như Đường ghé lại giải thích với ta: “Đó là trướng lụa mờ, người bên trong nhìn được ra ngoài. Hoàng bá phụ lại bị phát bệnh đau đầu.”
“Lão... khụ, ý ta là Thánh thượng thường có bệnh đau đầu sao?”
“Hai năm gần đây thường xuyên phát tác, thượng triều cũng rất khó nhọc.”
Hừ, ta lại nghe nói trong cung lại có thêm mấy vị mỹ nhân trẻ tuổi, chẳng lẽ ông ta muốn bị Thượng Mã Phong.
“Có ai chăm sóc A Trân không?” Nàng không vào được trong cung, không có tiểu nha đầu kia ở bên cạnh, lòng ta luôn cảm thấy bất an.
“A Trân và A Cường đi ngắm sao rồi.” Tiêu Như Đường cười hì hì nhìn ta.
Trong lòng ta lạnh toát, A Cường? Ai vậy? Sao nghe giống tên một con heo định đào gốc cải trắng sau vườn nhà ta thế?
“Là tiểu thiếu gia nhà Đới đại nhân ở Hồng Lư Tự, chính là tên tiểu tử thường đi theo bên cạnh giúp A Trân xách đồ đấy.”
Thì ra là thiếu niên mắt phượng đặc biệt biết mắng người kia, quả không hổ là thân truyền của Hồng Lư Tự, cái miệng nhỏ lanh lợi thật.
Ta còn định hỏi thêm đôi điều thì nội quan cất giọng hô vang, Hoàng đế dẫn theo Thái tử và sứ thần chậm rãi tiến vào điện.
Ngoại trừ cha ta, tất cả văn võ bá quan đều quỳ rạp hành lễ, cao giọng hô vạn tuế.
Long bào vàng rực lướt qua trước mắt, bên dưới áo bào thêu một dải lớn phù văn Đạo gia.
Quá nửa là tà môn ngoại đạo, nhìn thật chướng mắt.
“Chúng ái khanh bình thân, chư vị sứ thần, mời an tọa.”
Hoàng đế có bình phong che chắn, không nhìn rõ dung nhan nhưng ông ta mới chỉ năm mươi mấy tuổi, sao giọng nói lại đã già nua suy yếu đến như vậy? Chẳng trách lại mê đắm đan dược.
Ta ngẩng đầu nhìn về phía Thái tử ngồi ngay bên dưới đế vị.
Hừ, trát phấn như xác chết, sắc mặt cứng ngắc như thi thể.
Thái tử nghiêng đầu nhìn về phía ta.
Tiêu Như Đường lập tức đưa tay xoay đầu ta lại: “Nhìn cái gì? Cẩn thận đau mắt hột đấy.”
Chậc, quỷ ghen tuông.
Đến khi nhìn thấy vị sứ thần Đông Việt ngồi ở vị trí đối diện, tay ta lập tức siết chặt thành nắm đấm, lại là Lê Cự Cốt, kẻ từng nhiều lần giao chiến sinh tử với đại quân của ta.
Từ khi nào mà tướng lĩnh máu đổ đầu rơi nơi tiền tuyến lại có thể ngồi lên chức sứ thần? Cũng không sợ bị binh sĩ Đại Tuyên ta lóc xương róc thịt, xẻ ra nuôi chó hay sao?
Thật hoang đường!
Ta liếc nhìn về phia sau, chỉ thấy cha ta mở to mắt liếc một cái, rồi nặng nề đặt chén trà trong tay xuống.
Đại nhân Hồng Lư Tự lên tiếng chào hỏi khai tiệc, Hoàng đế mãi một lúc lâu mới lên tiếng.
Lời còn chưa nói xong, ông ta đã ho liền mấy tiếng.
“Khụ khụ... Dạo này trẫm bị phong hàn, không tiện uống rượu. Vậy để Thái tử thay mặt trẫm uống chén rượu này, các vị ái khanh cùng chung vui, đón tiếp sứ thần từ phương xa tới đây, chủ khách... khụ khụ... đều vui mừng.”
Hoàng đế nói một câu đứt quãng giống như cái ống bễ thủng phun khí.
Chúng thần đồng loạt nâng chén, nhạc khúc ca vũ nổi lên, không khí trong điện cũng dần trở nên buông thả, ít phần ràng buộc.
Chúng ta một nhà bốn người ngồi ngay ngắn thành hàng, động đũa như mưa rào trút xuống.
Mẹ ta cùng Tiêu Như Đường liên tục gắp đồ ăn cho ta và cha.
Ta và cha ăn như gió cuốn mây tan, trong mắt còn có người nào khác.
Dưới hàng ghế, có người bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.
Có người thì ghé tai thì thầm.
Cũng có kẻ gan to bằng trời, bật cười khinh bỉ: “Không có chút khí khái nào, thật mất hết mặt mũi.”
Cả nhà bốn người chúng ta đồng loạt nhìn sang, nhướng mày trợn mắt quát lại: “Ăn cơm nhà ngươi chắc? Cút sang một bên cho khuất mắt!”
Kẻ nọ đỏ mặt tía tai, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo phẫn nộ: “Hừ, loài chuột kia còn biết giữ da, làm người mà không giữ lễ, đúng là khó mà nói chuyện tử tế.”
“Cha, hắn mắng người đó! Ngày mai lên triều đánh chết cái đồ khốn kiếp ấy cho con!”
“Tên Lưu Ngự sử khốn kiếp này, đêm nay ta đạp sập cửa nhà hắn cho hả giận!” Cha ta nổi trận lôi đình nhưng bị ánh mắt của mẹ ta trấn áp liền thu lại khí thế.
“Kiều Kiều, không được ngang ngược như vậy.” Mẹ nhẹ nhàng dạy bảo ta.
Ta âm thầm tức giận nhưng nghĩ lại, cha ta cũng chỉ muốn là thần tử cô độc khiến Hoàng đế yên tâm, ông ấy làm còn chưa đủ sao?
Nhìn sang bàn mấy kẻ kia, chỉ thấy từng người gắp gắp lựa lựa, hận không thể vứt bỏ phân nửa đồ ăn. Những câu “Một bát cháo, một bữa cơm, phải nghĩ đến sự khó nhọc khi có được; nửa tấc vải, một sợi chỉ, cũng nên nhớ vật lực khó khăn” phải chăng đều học vào bụng chó cả rồi?
Có ai biết rằng triều đình chỉ cấp một nửa lương thực cho hai mươi vạn Huyền Giáp quân của ta không? Cỏ dại nơi biên cương cũng bị chúng ta lật tung như châu chấu càn quét, không chừa một tấc.
Thế mà bọn họ người nào cũng áo mũ tề chỉnh, giả bộ văn nhã, chôn giấu vô số của cải, ăn mỹ vị đến phát ngấy, lại chẳng ai mở miệng hỏi dân gian khổ hay không, càng đừng nói chi một câu hỏi thăm binh lính trấn thủ biên cương.
Một đám súc sinh khoác áo mũ triều đình!