Trác cô cô thở dài một tiếng, đưa tay chỉ từng đứa bọn ta:
“Phu nhân nhà ta vì các con mà lo lắng đến bạc cả đầu. Trọng Hoa tiên sinh từng là thư đồng của Tiên đế, nhà khác mời cũng không mời được, vậy mà các con thì hay rồi, lại giở trò khiến người ta tức giận đến ngất đi. Đi nhanh đi, để cô cô gỉải quyết hậu quả cho các con.”
Chúng ta liền vội vàng gật đầu vâng vâng dạ dạ.
Hôm nay đã hẹn với mấy người nữ nương Tiết Sương, Lâm Lang cũng các huynh đệ của Tiêu Nhu Đường đi dạo chơi, lúc này cũng sắp đến giờ rồi
Chúng ta vội vã chạy ra ngoài, Trác cô cô còn ở sau lưng nhắc nhở:
“Đi cửa sau!”
Từ ngày Trưởng công chúa chém ngựa ngay trước cửa phủ nhà ta, người trong phủ ngay cả cổng chính cũng không dám mở.
Theo lời Trác cô cô: “Khi nào trong phủ hết trứng, cạn rau hẵng mở ra, tiết kiệm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”
Chậc chậc chậc, đúng là… cướp luôn cả tre non mà!
(夺笋 “đoạt tẫn”, nghĩa đen là cướp tre non, hàm ý vô liêm sỉ đến mức không còn gì để nói).
24
Muôn hoa chốn nhân gian cũng chẳng rực rỡ bằng, thời quang lặng lẽ như một chén trà đun chậm.
Ngoại ô trời đất mênh mông, hoa dại nở rộ, cỏ cây tỏa hương thơm ngát.
Khi chúng ta đến nơi, đám người kia đã tề tựu đông đủ: người nướng thịt dê, kẻ dắt ngựa rong chơi, có người thì đuổi hoa bắt bướm, các vị nữ lang ai nấy đều vận trang phục nhẹ nhàng gọn gàng, cười nói rộn ràng, vô cùng náo nhiệt.
Ta vừa mới bước xuống xe, đã bị vây quanh tứ phía, ai nấy đều vui vẻ chào hỏi ta, riêng Lâm Lang còn nhào vào lòng ta, ôm chặt:
“Đường Kiểu tỷ tỷ, sao giờ này tỷ mới đến vậy, ta còn đang đợi tỷ dạy ta cưỡi ngựa đấy!”
“Thế nào, hôm nay lại muốn học cưỡi ngựa sao?”
“Tháng sau có cuộc đi săn mùa thu, cha nói muốn dẫn ta đi mở mang tầm mắt. Tích Sương tỷ tỷ nói tỷ cưỡi giỏi nhất, tỷ dạy ta nhé!”
Tiểu cô nương líu ríu không ngừng, như thể bôi mật ong bên miệng.
“Dạy, dạy, dạy, đi nào, trước tiên để ta dẫn ngươi chạy hai vòng.”
Ta ôm nàng ấy tiêu sái xoay người lên ngựa, phi nước đại trên đồng cỏ. Nàng ấy bị doạ sợ lúc khóc lúc cười, gần như phát điên.
Vốn cho rằng sau chuyện xảy ra ở phủ Trưởng công chúa, ai nấy sẽ tránh xa ta ba thước, không ngờ đám người Tích Sương lại còn gửi thư từ, lễ vật an ủi ta.
Chuyện ở thế gian chỉ có chân tâm là không thể cô phụ.
Thấy tiểu nha đầu không còn sợ hãi, ta liền nhảy xuống ngựa: “Lâm Lang, roi ngựa trong tay tuyệt đối không được đánh rơi, đó là vũ khí của ngươi, ngươi càng sợ nó, nó sẽ càng dọa ngươi. Đến khi ngươi thuần phục được, nó sẽ trở thành chiến hữu tốt nhất của ngươi.”
“Tuân lệnh!”Bên cạnh có người hầu tiến đến, nhận lấy dây cương trong tay ta, đưa nàng ấy chạy chậm một vòng.
Tiêu Như Đường cũng cưỡi ngựa tới, mặt đầy oán thán: “Ngươi còn chưa dạy ta nữa đó.”
“Ta cũng chưa dạy ngươi múa kiếm đấy, có muốn học không?”
Hắn hừ khẽ một tiếng đầy vẻ không vui, cúi thấp đầu lục lọi trong ngực, rồi lấy ra một cái túi gấm nhỏ, lén liếc nhìn ta một cái: “Ta đem năm vạn lượng gửi vào tiền trang cho ngươi rồi, đây là hộ phiếu và ấn chương.”
Ta nhảy phắt lên ngựa, từ phía sau hắn vui mừng lắc mạnh vai hắn, suýt chút làm hắn lắc đến nôn mửa.
Thấy ta vui vẻ, hắn cũng đỏ mặt cười theo.
Ngựa cứ thế thong thả chạy về phía trước.
Khi đến nơi hoa cỏ nở rộ, Tiêu Như Đường bảo muốn đi dạo ngắm nhìn phong cảnh, ta liền đi theo phía sau hắn, vừa đi vừa nghịch hộ phiếu với ấn chương trong tay.
Hắn đột nhiên dừng bước, khiến ta đâm sầm vào ngực hắn.
Tiểu tử thối, giở trò gì đây?
Hắn dang hai tay ra muốn làm gì? Ánh mắt hắn cứ chăm chăm nhìn ta là có ý tứ gì?
Thật là doạ người ta sợ chết khiếp!
Ta bèn đưa ngón tay chỉ trán hắn, nghiêm túc niệm:
“Thần hồn quy vị, cấp cấp như luật lệnh, phá!”
Hắn trợn mắt nhìn ta, lộ vẻ sững sờ ngây dại.
Phàm gặp tình huống xấu hổ, phương pháp hóa giải tốt nhất chính là khiến người khác phải xấu hổ hơn.
Hừ, Đường Kiều ta nào phải hạng nữ tử nhẹ dạ dễ dãi.
Hắn đỏ ửng vành tai, sắc mặt cũng lúng túng, lục lọi trong lòng ngực một hồi, hắn lại lấy ra một cái túi gấm đưa cho ta:
“Bên trong là bản đồ lộ trình thương lộ ở Nam Triệu, người liên lạc cùng con dấu thân phận, đều giao cho ngươi.”
Ôi chao, người yêu nhỏ bé của ta, chẳng khác nào thỏi vàng biết đi, là tiểu tài thần giúp ta phát tài đây mà!
Ta ôm lấy hắn, mừng rỡ xoay vài vòng liền.
Mặt hắn đỏ bừng như ráng chiều, xoay người lên ngựa chạy một mạch.
Chậc, sợ cái gì chứ, chẳng lẽ ta lại thực sự ăn thịt hắn sao?
Hoàng hôn buông xuống, chúng ta quây quần bên đống lửa, nâng chén uống rượu.
Tâm tình ta vui vẻ, uống hơi quá chén. Tiêu Như Đường lại gảy đàn cổ cầm cực kỳ điêu luyện, theo tiếng đàn của, ta múa Ngũ Sắc Đao oai phong lẫm liệt, gió thét trăng nghiêng.
Về sau xảy ra chuyện gì, ta không còn nhớ rõ nữa.
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, đầu ta đau như búa bổ.
Vừa mở mắt đã đối diện với ánh mắt đờ đẫn, đôi mắt thâm quầng của A Trân.
Ta sợ hãi giật mình một cái.
“Tiểu thư à, tửu lượng không cao thì đừng uống! Tửu lượng kém, tửu phẩm lại càng tệ, còn bày đặt giả làm Đỗ Khang, người biết không, suýt nữa chút nữa người đem cô gia...”
Ta có chút hoảng hốt.
Không đến mức đó chứ...
“Ta cởi quần của hắn rồi sao?”
“Hừ!”
“Ta... sờ vào tiểu tướng quân của hắn rồi à?”
A Trân trợn mắt lườm nguýt một cái:
“Người mơ đẹp đấy! Cô gia thà chết chứ không chịu khuất phục, đã đẩy người ra rồi.”
Chậc, có chút thất vọng.
25
Lưỡi dao ngầm lặng lẽ tựa làn khói, không một tiếng động gieo tai họa vào lòng người.
Từ sau lần du ngoạn ở ngoại ô trở về, Tiêu Như Đường cứ như mọc rễ ở phủ chúng ta.
Sáng đến từ rất sớm, đến tối mới chịu rời đi.
Hôm nay tặng cha ta đao kiếm.
Ngày mai dâng cho mẹ ta cổ cầm.
Hai người đó bị hắn làm cho vui đến quên cả trời đất.
Thỉnh thoảng hắn lại nhìn ta cười ngây ngô.
Ta nghi ngờ hắn bị tà vật chiếm xác.
Nhìn hắn cứ lải nhải bên Tiên Tử mãi không dứt.
Phía sau lưng ta khẽ run rẩy.
Tối đến, ta sai hắn đem Tu La Đao của ta đi, bảo hắn ôm ngủ để tĩnh tâm dưỡng thần.