Kiều Đường Phú - La Quần Nhiễm Mặc

Chương 11

*một chuỗi thành ngữ mang tính châm biếm và hình tượng hóa cực đoan, dùng để chỉ sự keo kiệt đến mức tột cùng.

Ta tức giận đến nỗi muốn bấm huyệt nhân trung cho tỉnh lại.

A Trân vội vàng chạy vào phòng, lúc quay lại thì khóc òa lên: “Tiểu thư ơi, tai thêu của nô tỳ bị mất sạch rồi... hu hu hu...”

Cha ta đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, thở dài: “À, cái đó bán chạy nhất mà, tai thính mắt tinh còn gì, hai đứa các ngươi cũng thật là, sao không thêu nhiều thêm...”

Ta nhìn ông ấy mà nghiến răng nghiến lợi suýt vỡ cả hàm: “Lão Đường, sao cha không bán đồ của mình đi, con cứ tưởng cha tốt bụng cầm phi tiêu với dao găm tay áo của con đi bảo dưỡng, hóa ra đều bị cha cầm đi lừa tiền!”

“Nếu ta sinh vào rằm tháng Bảy, bị người ta gọi là Diêm Vương thì có cần lén lút cầm đồ của con sao? Ta sống dễ dàng lắm à? Ta đường đường là một vị tướng...”

Ông ấy lại còn dám tỏ vẻ ấm ức.

Đúng là không biết xấu hổ.

Ta tức giận đến lồng ng.ực sôi trào, gào lên: “Mẹ ơi... Ông ấy làm mất hết mặt mũi của con rồi, không cho mẹ ngủ chung với ông ấy nữa!”

“Đường Kiều, con mà dám chia rẽ tình cảm của cha và mẹ của con, xem cha có đánh chết con không, đồ ranh con hỗn láo!”

Ọe ~ Ta muốn ăn gì đó cho đỡ buồn nôn.

Ta và cha đang cãi nhau kịch liệt thì Trung thúc lảo đảo chạy vào thông báo: “Tướng quân, phu nhân, không ổn rồi!”

Mẹ ta lập tức đứng phắt dậy: “Chuyện gì mà hoảng hốt vậy?”

“Bẩm phu nhân, binh lính của phủ Trưởng công chúa dẫn tới một con ngựa, ngay trước cửa nhà ta, chặt đầu một nhát, máu văng khắp trước cổng chính.”

Ta...

Chọn thời điểm vào lúc này cũng chuẩn quá rồi đi.

Trác cô cô hét lên một tiếng kinh hãi: “Phu nhân... trời ơi... tạo nghiệp rồi...”

“Mẹ ơi...”

“Tố Tố...”

“Tố di nương...”

Mẹ mềm nhũn ngã xuống, cả sảnh đường lập tức rối loạn như nồi cháo heo.

“Mọi người tránh ra, để nô tỳ!” A Trân lấy một viên dược hoàn rồi châm kim bạc, cuối cùng mẹ ta cũng từ từ tỉnh lại.

“Được rồi, các người cứ tiếp tục cãi nhau đi, nô tỳ bảo đảm trong vòng một canh giờ bà ấy sẽ không ngất nữa đâu.” A Trân nói rất nghiêm túc.

Ta...

Cha ta...

Cả đám người...

“Mẹ cố gắng lên!” Ta hất lão Đường ra, ôm lấy eo mẹ, vỗ nhẹ sau lưng giúp bà ấy thông khí.

Mẹ ta nhẹ nhàng đẩy tay ta ra, mặt không cảm xúc nói: “Con ạ. Cung cong ánh ráng chiều, kiếm sáng lạnh như sương, gió thu cưỡi ngựa rời Hàm Dương, sau này con đừng ra khỏi cửa nữa, ở nhà học hành cho tử tế đi.”

Ta còn tưởng rằng mẹ sẽ bảo ta đi bôn tẩu giang hồ cơ mà.

Học... học hành?

Ta sống không nổi nữa rồi...

Học hành?

Ta chết mất thôi...

“Mẹ, mẹ ơi, người đánh con một trận có được không?”

Tiêu Như Đường cũng quỳ xuống cầu xin: “Tố di nương, cũng có lỗi của con, không trông chừng được Đường Kiều, người đừng phạt nàng ấy, đánh con một trận trút giận cũng được.”

Mẹ ta khoát khoát tay, vẻ mặt bình tĩnh chỉ vào hắn: “Con với nàng cùng nhau học.”

Sét đánh giữa trời quang!

Cả hai người bọn ta đều chết đứng.

Mẹ ta chậm rãi đứng dậy định rời đi, lại từ từ quay đầu, nhìn cha ta nói: “Tướng quân, từ hôm nay ngài chuyển ra phòng khách ở, không được lại gần ta nửa bước.”

Mẹ ta để mặc mấy người chúng ta trợn mắt há hốc mồm, vững vàng bước ra khỏi cửa mà không ngoảnh đầu lấy một lần.

Đợi đến khi cha ta tỉnh táo lại, vội vàng đuổi theo gào lên: “Phu nhân, ta sai rồi, ta vĩnh viễn là đứa trẻ ngoan của nàng ~..,”

Ọe ~ no rồi, còn thấy hơi buồn nôn.

Ngay sau đó, từ hậu viện vọng lên tiếng mẹ ta gào khóc bi tráng: “Cha ơi, mẹ ơi, con khổ quá mà!!!”

Sau đó tới lượt cha ta kêu lên như ma hú quỷ gào.

Chậc chậc chậc, người ổn trọng mà hóa điên lên thì càng thêm nguy hiểm.

“Ha ha ha...” Tiêu Như Đường quỳ dưới đất cười ngu ngơ.

Mẹ nó... hổ báo sư tử đang đánh nhau, còn ngươi là con rùa nhỏ bên sông lại thấy vui à?

“Tiêu Như Đường, có phải ngươi cố tình tới nhà ta hóng chuyện không hả?”

“Không có, Đường Kiều, ta cũng là đứa trẻ ngoan nhất của ngươi mà...”

“Câm miệng, có tin ta xay ngươi thành cát, cả nhà ngươi thành nhân đậu đỏ luôn không?”

A Trân: Hừm, điên rồi, đều điên cả rồi, may mà ta có thuốc.

23

Thánh hiền cửa Khổng tử ngồi đối diện, học trò thi nhau ngáp dài.

Mẹ ta ra lệnh một tiếng.

Phòng thêu lập tức sửa lại thành lớp học nhỏ, lão phu tử ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn.

Phải nói là tiên sinh cũng thật không dễ dàng, gặp phải ba người chúng ta đúng là xui xẻo đến nhà.

Một đứa cúi đầu loay hoay bình bình lọ lọ.

Một đứa ngáp liên tục, mắt díp lại.

Còn một đứa thì quá đáng hơn, gảy bàn tính rào rào, hạt tính bay trúng thẳng vào mặt ta.

Chưa đến ba ngày, lão nhân gia ông ấy đã bị chúng ta chọc cho giận ngất xỉu bốn lần.

Mẹ ta phải đem ơn cứu mạng của ngoại tổ phụ ra khẩn cầu, mới giữ được người ở lại.

Ông ấy gật gù đắc ý giảng bài một hồi.

Đầu ta thì ong ong như có trăm con ruồi bay loạn.

“Bốp.” Cây thước đập thẳng lên bàn sách.

Phu tử tức giận đến mức râu ria dựng ngược.

“Đường Kiều! Ta bảo con đọc sách, con đang làm gì thế! Nói ngủ là ngủ, chẳng báo lấy một tiếng!”

“Còn không thừa nhận? Tiếng ngáy vang động trời đất rồi đấy!”

“Còn con nữa, Đường Trân, bảo con viết chữ, sao mực lem lên cả mặt rồi?”

“Rìu, à không, cái chữ này là tứ mãn ma.”

Ta vội giải thích: “Phu tử, đây là mặt nạ dưỡng da mới do nàng ấy nghiên cứu cho con, thầy có muốn thử không? Trắng sáng luôn đó.”

Phu tử hít một hơi thật sâu, hỏi: “Thế chữ đâu?”

“Keo ly.” Đường Trân đưa ra một tờ giấy.

Phu tử nghiêm túc nhìn kỹ xong, thốt ra một câu: “Có thể viết thứ gì để người nhìn còn hiểu được không? Vẽ bùa à? Đem đốt trên mộ cho ma quỷ còn làm đầu óc ma quỷ quay cuồng!”

Xoẹt xoẹt.

“Viết lại một trăm lần.”

Phu tử tức giận đến mức mắt trợn trừng, quay đầu nhìn sang Tiêu Như Đường.

“Thế tử, “Đạo khả đạo, phi thường đạo; danh khả danh, phi thường danh*”, xin giảng giải.”

*một trong những câu nổi tiếng nhất trong triết học Đạo gia. Dịch nghĩa: Đạo nếu có thể giảng giải thành lời, ắt chẳng phải đạo chân chính; danh nếu có thể đặt gọi thành tên, ắt chẳng phải danh vĩnh hằng.

Tiêu Như Đường ấp a ấp úng:

“Ờ thì, cái đó, cái này... gọi là buôn có đạo của buôn, mèo có đạo của mèo, chuột có đạo của chuột, chó có đạo của chó, mà không được nữa thì còn có đạo của mẹ...”

Phu tử sụp đổ gào lên : “Vậy “danh khả danh” là tên đại danh, tiểu danh với tên cúng cơm hả?”

“Đúng đúng, phu tử hiểu thấu đáo lắm, tiểu sinh khâm phục.”

Rầm.

“Á, phu tử, ngài tỉnh lại đi...” Ta gọi qua loa mấy tiếng.

Tiểu lão đầu này tính khí đúng là quá thất thường, chắc chắn là ban đêm ngủ không ngon.

A Trân đốt cho phu tử chút hương an thần, ta và Tiêu Như Đường khiêng phu tử lên giường nhỏ, còn đắp cho ông ấy cả đống giấy để ngủ cho đàng hoàng.

Hoàn hảo.

Đúng lúc đó, Trác cô cô bước vào, bắt gặp ngay cảnh tượng ấy.

"Tiểu thư, các người, nghiệt chướng mà... Trọng Hoa tiên sinh...” Trác cô cô vội vàng chạy đến xem lão phu tử.

Ta lập tức nhào đến ôm eo bà ấy, A Trân cũng nhanh nhẹn quỳ rạp bên cạnh chân bà ấy.

Tiêu Như Đường thì đứng bên cạnh, nước mắt lưng tròng.

Chậc, ánh mắt ấy đến nhìn chó cũng thâm tình.

Ta dụi dụi vào lòng Trác cô cô, nịnh nọt: “Cô cô tốt bụng ơi, cầu xin bà đừng nói cho mẹ con. Con có tấm da hổ, bà may đệm cho phu tử nằm được không, thân thể ông ấy yếu ớt quá."

A Trân nhanh miệng phối hợp:

“Cô cô, con bắt mạch cho tiên sinh rồi, ông ấy thận hư lại còn tiểu đêm nhiều. Con có kê sẵn đơn thuốc, cô cô bảo người sắc lên cho ông ấy uống, bảo đảm ông ấy khỏe mạnh như rồng hổ, tiểu một phát bay xa luôn.”

Trác cô cô giơ tay vỗ một cái lên lưng A Trân, trừng mắt quở trách: “Tiểu cô nương nói năng kiểu gì vậy?”

A Trân chỉ cười hì hì nhìn bà ấy, bà ấy lại quay sang xoa xoa lưng cho nàng.

Lúc đó Tiêu Như Đường lại òa lên khóc: “Cô cô... học hành khổ sở quá, cha mẹ con cũng chưa từng quan tâm...”

Cô cô lập tức mắt đỏ hoe, vội vã dỗ dành: “Cô gia, đừng khóc... Bọn họ không quan tâm vẫn còn Tướng quân cùng phu nhân nhà ta mà. Nhìn ngươi đáng thương như thế này...”




Bình Luận (0)
Comment