21
A Trân trở về kịp lúc, quăng gói Lạc Thực Hồi lên bàn, còn mang theo mấy phong thư.
“Tiểu thư, trong phòng nàng ta còn giấu người, đã bị nô tỳ trói lại rồi.”
Phù Tang Nhi lập tức đờ người, mím chặt môi không hé một lời.
“Cô gia, ngài mở cửa hàng tận Nam Triệu rồi à? Bản lĩnh thật đấy.”
“Nhà ngoại ta tích đức, ta chỉ thuận tay làm thôi.”
Hắn còn đắc ý nữa chứ.
Đây chính là buôn lậu, theo luật Đại Tuyên, tội này đáng xử trảm.
“Nam Triệu là đảo quốc, lại còn cách Đại Tuyên ta một nước Bách Tề, nàng ta vì cớ gì lại đến đây?”
“Bọn họ muốn lấy tàu buôn, cửa hàng và toàn bộ con đường buôn bán trong tay cô gia nhưng cô gia kín miệng, lại không gần gũi với Phù Tang Nhi, nên bọn họ mới nghĩ tới chuyện dùng dược vật để khống chế. Ai ngờ giữa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim là tiểu thư, thấy chuyện không thành, liền nổi sát tâm.”
Trình Giảo Kim? Thật đau lòng!
Ta quay sang nhìn Tiêu Như Đường, hỏi: “Ngươi muốn xử lý thế nào?”
Hắn ngước mắt nhìn ta chăm chú: “Ta nghe theo ngươi.”
Thấy hắn biết điều như vậy, thôi bỏ đi, không so đo với hắn nữa.
Ta nghiêng đầu nhìn về phía Phù Tang Nhi.
“Ngươi có gì muốn nói không?”
Nàng ta nhắm mắt, hai hàng lệ lặng lẽ tuôn rơi.
“Thế tử, bất kể chàng có tin hay không, thiếp đã cố gắng hết sức. Việc ám sát thiếp không biết rõ tình hình. Còn thuốc kia, lần nào thiếp cũng hạ liều rất nhẹ, chỉ hy vọng một ngày nào đó chàng có thể động lòng với thiếp. Nếu không phải vì tình cảm ấy, thiếp cũng sẽ không kéo dài nhiều năm như vậy. Cuối cùng chỉ là thiếp si tâm vọng tưởng, bây giờ muốn chém muốn giết muốn róc thịt đều tùy các người.”
Mắt Tiêu Như Đường cũng dần dần đỏ lên.
Ta cảm thấy chua xót trong lòng, rất muốn một đao gi.ết ch.ết đôi cẩu nam nữ này.
“Phù Tang Nhi, nể tình ngươi chưa từng ra tay độc ác với hắn, ta cho ngươi một con đường sống, thế nào?”
Ta vừa nói dứt lời, Tiêu Như Đường đã kinh ngạc nhìn ta.
Phù Tang Nhi cũng ngây ngẩn cả người: “Ngươi... ngươi muốn ta làm gì?”
A Trân kéo nàng ta đứng dậy ép ngồi xuống ghế, ta rót cho nàng ta một chén trà.
“Ta cho ngươi đao kiếm, cho ngươi lương thảo, ngươi quay về dụ tên Thiên Hoàng ba tấc rưỡi* kia của ngươi đi đánh trận với Bách Tề.”
*Ba tấc rưỡi: là cách miệt thị để chỉ người thấp bé, dùng ở đây mang hàm ý khinh thường quốc gia nhỏ hoặc những người yếu ớt.
Nha đầu kia lập tức bừng tỉnh, lớn tiếng giả vờ có khí thế: “Thiên hoàng nhà ta sao có thể để cho ngươi sỉ nhục?”
Ta giáng cho nàng ta một bạt tai.
“Ba tấc rưỡi, củ cải khô, não còn chưa to bằng hạt dưa, súc sinh còn chẳng cao bằng cái bàn, ngươi cũng xứng ở đây gào lên với ta.”
“Ngươi... ngươi... ba...”
Ta lại tát thêm một cái nữa: “Ba cái đầu nhà ngươi! Có bản lĩnh thì ngươi cắn ta đi!”
Phù Tang Nhi tức giận, hai má in rõ dấu bàn tay, tóc rũ rượi, mắt đỏ ngầu, há to miệng định cắn thật.
Ta lập tức cởi giày ra.
Tiêu Như Đường sợ đến nỗi hận không thể dính sát vào tường.
A Trân trợn trắng mắt, vỗ bàn quát lớn một tiếng: “Làm gì đấy? Nói chuyện chính đ!”
Hừ.
Ta chỉnh lại tay áo, ngẩng đầu nhìn trời.
Đợi nàng ta tỏ thái độ.
Phù Tang Nhi thở ra một hơi thật dài.
“Muốn Thiên Hoàng nhà ta xuất binh, chút điều kiện đó vẫn chưa đủ. Ta muốn một tháng một vạn lượng vàng.”
Ta chống một tay lên bàn, ngả người dựa vào ghế, bắt chéo chân: “Ngươi mơ giữa ban ngày à? Một chút đất nhỏ như cái móng tay mà cũng dám bàn điều kiện với ta? Có tin một mình ta múa song đao, chém các ngươi bảy vào bảy ra giết sạch hết không?”
“Vậy... vậy thì năm ngàn lượng vàng, không thể ít hơn, ta cũng phải ăn cơm để sống chứ?”
“Ha, nghe nói trong nhà ngươi còn có một người đường muội tên Tiểu Anh, nàng ấy cón biết nghe lời hơn ngươi nhiều đấy...”
“Đừng nói nữa! Năm trăm lượng vàng ta sẽ đồng ý!”
Ồ? Có hy vọng rồi.
Ta lại một lần nữa rót cho nàng ta một chén trà, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm nàng ta: “Thế này còn tạm được. Còn một chuyện nữa ngươi phải nhớ kỹ: đất Liêu Hoàn là của Đại Tuyên ta, nếu còn dám mạnh miệng nữa, ta san bằng các ngươi! Làm theo lời ta nói, sau này nâng ngươi lên làm nữ Thiên hoàng.”
A Trân vội vàng nháy mắt ra ám hiệu với ta: [Tiểu thư, người vẽ cái bánh này có hơi lớn rồi đấy!]
[Không sao, chỗ bọn họ đều là người ngu ngốc, lại rất thích mấy chiêu đầu độc kiểu này, ngươi nhìn xem, nàng ta như thể vừa bị tiêm máu gà vậy.]
A Trân lén giơ ngón tay cái với ta: [Tiểu thư, người đúng là một nữ hải vương!]
Phụt! Một đao trúng tim.
Phù Tang Nhi quỳ sụp xuống trước mặt ta “phịch” một tiếng, nói: “Chuyện này... chuyện này đúng là... mặt dày vô sỉ rồi. Đường cô nương, Phù Tang Nhi nguyện vì người mà đầu rơi máu chảy... không biết xấu hổ... sống chết chẳng từ... mặt dày mày dạn... hoàn thành nhiệm vụ!”
Ha, ngươi học thành ngữ cũng coi như có tiến bộ.
Ta lập tức nở nụ cười: “Phù Tang cô nương mau đứng lên, hôm nay ngươi cứ chết đi là được rồi.”
Nàng ta đứng lên được một nửa thì khựng lại giữa chừng, khóe mắt khóe miệng co giật.
A Trân hung hăng liếc ta một cái: “Tiểu thư, não người bị Tiên Tử tha đi rồi à? Nói chuyện đàng hoàng một chút!”
À à à.
“Ngươi giả chết, mang theo thủ hạ của mình ngay trong đêm nay quay về Nam Triệu, trên đường sẽ có người giao nhiệm vụ cho ngươi.”
Nàng ta lại do dự: “Chuyện này cũng không có người làm chứng... làm sao tin tưởng ta được...”
Ta liếc nhìn Tiêu Như Đường.
Hắn lập tức giả vờ nghiêm túc, ưỡn thẳng lưng, mặt mày nghiêm nghị nói: “Ta làm chứng. Cửa hàng vẫn còn ở Nam Triệu các ngươi, có gì phải lo lắng nữa?”
Phù Tang Nhi lập tức cười toe toét, e thẹn dịu dàng đáng yêu, đôi mắt giống như có móc câu: “Tứ lang, thiếp tin chàng.”
Ta chửi thầm: Mẹ nó!
“Cút! Đồ tiện nhân! Ngươi dám đào góc tường ngay trước mặt ta!”
Ta suýt chút nữa lật bàn, định nổi điên.
A Trân vội vàng ôm chặt lấy eo ta: “Cô gia, chỗ này giao cho ngài, bảo nàng ta tối nay chết ngay đi.”
Ta giương nanh múa vuốt bị A Trân khiêng đi.
Đến nơi vắng vẻ không người, A Trân buông tay ra, ta thu lại vẻ mặt tức giận.
“Tiểu thư, cô gia có hiểu ý người không?”
“Hắn rất thông minh, để Phù Tang Nhi bị ta ép đến mức đêm nay phải thắt cổ chết là lựa chọn thích hợp nhất.”
“A Trân, ngươi xem mạch cho ta một chút, hình như ta trúng cổ rồi.”
A Trân nắm lấy cổ tay ta, nhíu mày, nheo mắt, nghiến răng ken két, tặc lưỡi một hồi.
“Tiểu tổ tông, nhìn dáng vẻ của người thế này, chắc ta không sống qua được hai khắc nữa quá.”
“Tiểu thư, nói thật lòng, nô tỳ thấy người là Trư Bát Giới muốn cưới Hằng Nga, bị sắc mê mẩn đầu óc rồi.”
Phụt! Mỗi lời như một nhát dao đâm thẳng vào tim phổi...
“Tiểu thư, chuyện Nam Triệu sau này tính sao?”
“Trước tiên cứ nuôi sống bọn chúng, đời này của ta, sớm muộn gì cũng phải cắm đầy cờ quân Đại Tuyên lên toàn bộ đảo của bọn chúng!”
22
Đêm hôm đó Phù Tang Nhi hương tiêu ngọc vẫn tại Di Hồng Viện.
Sáng hôm sau, tin đồn lập tức lan truyền khắp kinh thành.
Thậm chí còn có người viết sách 《Diêm Vương sống ép chết hoa khôi xinh đẹp》.
Ta nghi ngờ là đám Tống Tử Chiêm làm ra.
Đám rùa rụt đầu!
Số tiền đó vốn nên là ta kiếm được mới phải.
Buổi trưa, ta đang nghịch đao Ngũ Sắc ở hậu viện thì A Trân cuống cuồng chạy tới: “Tiểu thư! Tướng quân làm phu nhân tức giận khóc rồi!”
Trời ơi! Đường Vạn Lý, gan ông ấy lớn thật đấy, vừa hay cho ông ấy nếm thử chiêu đao hiếu tử giết cha của ta.
Ta vội vàng chạy đến tiền sảnh, thấy mẹ đã khóc đến mức không thở nổi.
Lão Đường thì quỳ một gối dưới chân bà ấy, khúm núm dỗ dành.
“Phu nhân, chẳng lẽ nàng muốn lấy mạng vi phu sao? Ta sai rồi, nàng đừng khóc nữa, ta cũng chỉ là muốn đỡ đần chi tiêu trong nhà...”
Ta bước lên đẩy ông ấy ra khỏi người mẹ, nói:
“Cha, cha làm gì vậy? Từ sau lần bị thương trúng độc rồi sốt cao, đầu óc cha càng lúc càng không rõ ràng. Chẳng lẽ là... lại tái phát bệnh rồi sao?”
Ta liên tục nháy mắt ra hiệu cho lão Đường, ông ấy hiểu ý ngay, lập tức ôm đầu.
“A! Phu nhân, đầu ta đau quá!”
Mẹ ta ngừng khóc, lạnh lùng liếc cha một cái.
“Mẹ ơi, người xem cha con thân thể mảnh mai yếu ớt như vậy, tha cho ông lần này đi mà...”
Ta ôm vai mẹ, nhẹ nhàng an ủi.
Trác cô cô đứng bên cạnh chỉ biết lắc đầu liên tục.
“Con có biết ông ấy đã làm chuyện gì không?”
Mẹ giơ ngón tay ngọc chỉ vào cha, vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép.
“Mẹ à, người tin con đi, ông ấy cũng chẳng làm chuyện gì to tát đâu, chỉ vì mấy đồng tiền trà nước mà suýt nữa đập nát Tư Diệp Hiên của người ta, còn khăng khăng nói người ta là hắc điếm, dọa chủ quán sợ đến mức phải bồi thường cho ông ấy mười lượng bạc.”
“Cái gì? Tướng quân, ông... ông...”
Cha trừng lớn mắt như chuông đồng nhìn ta, vẻ mặt như đang nói “Con muốn chết phải không?”
Ta...
Ta lại quay sang nhìn mẹ với vẻ mặt kinh ngạc, chẳng lẽ không phải vì chuyện cha làm mất mặt ngoài đường này sao?
Mẹ còn chưa nói rõ, quản gia Trung thúc đứng ở cửa báo: “Tướng quân, phu nhân, Thế tử An Bình vương xin cầu kiến.”
“Không gặp... gặp cũng được.” Cha vừa định gắt gỏng thì mẹ ta đã nhẹ nhàng liếc ông ấy một cái nhưng đầy uy lực.
“Kiều Kiều, con chịu ấm ức rồi, chắc chắn là Thính Lan nghe được tin đồn, nên mới cố ý đến an ủi.” Mẹ nhìn ta với ánh mắt đầy áy náy.
Ta không hiểu gì nhìn sang cha, ông ấy chỉ cúi đầu, lông mày ủ rũ, vẻ mặt đầy xấu hổ.
Chẳng lẽ là vì Phù Tang Nhi? Nhưng chuyện đó liên quan gì tới cha ta chứ?
Tiêu Như Đường hớt hải chạy vào như một làn khói: “Kiều Kiều, ngươi tuyệt đối đừng buồn...”
Năm vạn lượng vàng đến rồi, ta lập tức đứng dậy nghênh đón.
Cha ta ngồi bên cạnh, trừng mắt ho sù sụ như Kim Cang nổi giận.
Tiêu Như Đường vừa định nắm tay ta, vừa nghe thấy cha ta ho một tiếng, lập tức rụt tay lại.
“Bá phụ, Tố di nương, hai người mạnh khoẻ.” Hắn vén tay áo, cúi đầu hành lễ.
Ta quay đầu hung hăng trừng cha một cái, nửa kéo nửa đỡ ông ấy đứng dậy.
Cha ho càng lúc càng lớn tiếng, đến mức ta nghi ngờ phổi ông ấy sắp nổ tung đến nơi rồi.
“Tứ Lang, ngân phiếu ngươi cứ để người khác mang tới là được rồi, cần gì phải vất vả chạy tới đây?”
Hắn ngẩn người: “À, Kiều Kiều, hôm nay ta tới gấp quá, tiền vẫn chưa gom đủ, ngươi đợi ta mấy ngày nữa được không?”
Thế thì ngươi gấp gáp như cháy nhà như vậy là vì cái gì? Chẳng lẽ chuyện Phù Tang Nhi lại xảy ra biến cố?
Ta ôm đầu hắn, định ghé tai hắn nói nhỏ.
“Giữa chốn đông người thế này mà làm vậy còn ra thể thống gì?” Cha ta gầm lên một tiếng như sư tử, suýt chút nữa đuổi Tiêu Như Đường chạy luôn ra khỏi nhà.
“Cha, nếu người làm hắn sợ chết, con không để yên cho cha đâu!”
“Kiều Kiều, đừng nóng giận, bá phụ nhất định không cố ý làm tổn thương ngươi đâu...”
Nói lời gì thế này, sao hắn lại còn có vẻ đang dỗ dành ta vậy?
Hửm? Có chuyện mờ ám.
Ta đảo mắt nhìn quanh.
Mẹ thở dài.
Cha ngửa đầu nhìn trời.
Trác cô cô cúi đầu.
A Trân cắn ngón tay.
Ta nhìn sang Tiêu Như Đường, mặt đầy nghi hoặc: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hắn ấp a ấp úng, liếc nhìn ta rồi lại nhìn cha ta, cắn răng một cái, rầu rĩ nói:
“Bá phụ đã bán đi rất nhiều món đồ tùy thân của ngươi, nói là để trừ tà.”
Cái gì...?
“Tu La của ngươi, sờ một cái, một trăm lượng.”
“Trời đất ơi...”
“Yến trăm ngày trừ tà cho trẻ con, một ngàn lượng.”
“Cái gì...”
“Niệm kinh siêu độ, nhảy pháp đàn, một vạn lượng.”
Đao của ta đâu rồi...
“Giờ thì trên đường đều đã lan truyền, nói phủ Trụ Quốc Tướng quân tìm hạt đậu trong diều chim cút, xẻ thịt từ chân cò, moi mỡ trong bụng muỗi*!"