Kiều Đường Phú - La Quần Nhiễm Mặc

Chương 9

“Đường Kiều, ta chỉ muốn hỏi một chút, trong Huyền Giáp quân của các ngươi, ăn chậm có bị đánh không?”

“Không đánh!”

“Vậy ngươi ăn chậm chút...”

“Bị chém đầu ngay!”

Hắn nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

Hắn gãi mũi nói khẽ: “Chờ chút, ta đi lấy cho ngươi một cái đùi dê nướng.”

Thế còn tạm được, đến cơm còn không ăn được lúc còn nóng, còn làm được gì nữa?

Hắn vừa đi khỏi, một tiểu tỳ nữ liền đến tìm ta.

“Đường cô nương, Trưởng công chúa cho mời.”

Trưởng công chúa cười vẫy tay với ta, ta đứng dậy bước về phía bà ấy.

“Tiểu nha đầu Đường gia lại đây, ta nghe nói ngươi thắng cược đua ngựa? Thắng như thế nào kể cho bản cung nghe một chút.” Trưởng công chúa vui vẻ hiền hậu hỏi ta.

Ta hành lễ với lão nhân gia, cũng cười ha ha trả lời: “Bẩm công chúa, con súc sinh đó ấy toàn lông trắng phau, thật ra phải cho nó ăn bã rượu mới được...”

Ta còn chưa nói xong, Trưởng công chúa đã đột nhiên sa sầm mặt: “Hừ, ngươi đúng là miệng lưỡi sắc bén.”

Ta chớp mắt, há miệng ngẩn người, ta có nói gì bà ấy đâu, sao lại nổi giận?

Tích Sương ngồi bên cạnh bà ấy cứ luôn khẽ lắc đầu với ta.

Trưởng công chúa lại tức giận nói: “Bản cung ban con ngựa đó cho ngươi có được không?”

“Bẩm công chúa, thần nữ không cần, đó là con ngựa cái già, không thể sinh nở được, còn lãng phí cỏ khô.”

Trưởng công chúa nổi giận đùng đùng, chỉ tay vào người ta mắng: “To gan, đồ hỗn xược! Ngươi, ngươi...”

Lão thái thái tức giận đến choáng váng, vừa đứng dậy cả người đã loạng choạng, lính gác quanh đó lập tức vây lấy ta, ai nấy đều trừng mắt nhìn ta.

“Đưa nàng ta xuống, lôi ra ngoài cho bản cung!"

Tiêu Như Đường vội vàng chạy vào, quỳ gối trước mặt bà ấy cầu xin: “Cô tổ mẫu, xin bớt giận, đều là lỗi của Thính Lan...”

“Lôi cả hai ra ngoài!”

“Cô tổ mẫu…”

Trưởng công chúa phất tay áo, giận dữ quay người bỏ đi.

Ta và Tiêu Như Đường bị ném thẳng khỏi cửa lớn.

Hắn gần như muốn khóc.

Thật đáng thương.

Ta xoa đầu hắn: “Ngoan, đừng khóc, lấy được đùi dê chưa?”

“Vẫn chưa nướng chín...”

“Hai người các ngươi còn biết xấu hổ không vậy?” A Trân khoanh tay, liếc mắt nhìn chúng ta.

Ta giật mình: “Tiểu tổ tông, ngươi có thể đừng xuất quỷ nhập thần như vậy được không?”

Vừa thấy hai tay A Trân trống không, ta lập tức như bị sét đánh ngang tai.

“Tiêu Như Đường, đao của ta đâu?”

“Ta sai người đưa về phủ cho ngươi rồi."

Thật chu đáo, ta véo mạnh cái má trắng nõn của hắn.


20

Lên xe ngựa trở về phủ, Tiêu Như Đường ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh ta. Ta nhận ra hắn liên tục ngáp, chóp mũi đổ mồ hôi lạnh.

“A Trân, xem thử cho hắn đi.”

A Trân nhìn chăm chú vào ngân châm một lúc lâu, sau đó khẽ gật đầu với ta.

Yến tiệc buổi trưa đều do hắn gắp thức ăn cho ta ăn, phủ Công chúa lại đông người như vậy, tuyệt đối không thể nào hạ độc ở đó, quá mạo hiểm.

“Trước khi đến đón ta, ngươi đã gặp ai? Đừng nói với ta là không có, tự ngửi tay áo mình đi.”

Mồ hôi hắn chảy ròng ròng bên tóc mai, lặng lẽ liếc mắt nhìn ta, ấp úng nói: “Là... là Phù Tang Nhi.”

Lửa giận bốc lên.

Ta liếc xéo hắn.

“Kiều Kiều, ta đã rất lâu không gặp nàng ấy, trước đây cũng chỉ là...”

“Hẹn nàng ta ra trà lâu gặp mặt.” Giọng ta không có chút rung động, lại khiến hắn càng thêm hoang mang.

Gã sai vặt vội vàng chạy đi truyền tin, ta ghé tai A Trân thì thầm vài câu, nàng lập tức phi thân rời khỏi xe.

Trong xe lập tức trở nên yên tĩnh như không có người.

Cho đến khi đến phòng riêng trong trà lâu, ngoài việc dặn dò hộ vệ trấn giữ kỹ càng xung quanh, ta chẳng nói thêm lời nào. Hắn mím môi cúi đầu, lẽo đẽo đi theo phía sau lưng ta.

Chẳng mấy chốc, ngoài cửa vang lên giọng nói nũng nịu: “Thế tử.”

Hừ, đến nhanh thật.

Tiêu Như Đường nhìn ta, không nói gì.

Ta đứng dậy mở cửa, đưa tay kéo người kia vào phòng.

Ngay trước mặt Tiêu Như Đường, ta hung hăng bóp cổ nàng ta.

Phù Tang Nhi bị ta siết cổ đến sắc mặt đỏ lên, không phát ra được thanh âm nào.

Tiêu Như Đường hốt hoảng trừng lớn mắt, vội vàng nắm lấy cổ tay ta:

“Đường Kiều, ngươi đừng nóng giận, sáng nay ta đã nói rõ với nàng ấy rồi, sau này không gặp nữa, trước kia cũng chỉ là nghe nàng ấy kể chuyện xưa thôi, nào là mỹ nhân ngư, nào là Đào Thái Lan, nàng ấy kể hay lắm. Ngươi tha cho nàng ấy đi, ta hứa từ nay về sau sẽ nghe lời ngươi, không dám tiếp tục làm bậy nữa.”

Ngu ngốc.

Đường Kiều ta sao lại tranh giành tình nhân với người khác chứ?

Ta hất tay hắn ra, đưa tay tay nhấc bổng một chân của Phù Tang Nhi, lột giày rồi kéo cả vớ xuống.

Thương tổn chẳng bao nhiêu nhưng lại vô cùng nhục nhã.

“Đồ ngốc, nhìn kỹ một chút.”

Tiêu Như Đường vốn đang lấy tay che mặt, nghe ta cất lời thì len lén hé mắt qua kẽ ngón tay.

“Nàng... nàng...”

“Nàng ta là gián điệp Nam Triệu, ngón chân có vết hằn do mang guốc mộc lâu ngày. Còn việc ngươi trúng độc là nàng ta ra tay, cũng là đặc sản xứ bọn họ.”

Hắn khựng lại một khắc, rồi chỉ vào Phù Tang Nhi hỏi: “Vì sao? Ta xưa nay chưa từng tổn thương nàng, quen biết bao nhiêu năm, cũng chưa từng có nửa phần không tôn trọng.”

Phù Tang Nhi tóc tai rối bời, trâm vòng lộn xộn, quỳ rạp dưới đất, dáng vẻ yếu ớt như Tây Thi ôm ngực mà nói:

“Thế tử, thiếp không có, là Đường cô nương ghen tỵ vì thiếp quen biết chàng từ sớm nên mới vu oan cho thiếp như vậy. Thiếp tuy là người Nam Triệu nhưng chưa từng hại chàng.”

Ngụy biện.

Mặt dày vô sỉ.

Ta vừa nhấc tay lên, nàng ta đã phản ứng rất nhanh, lập tức lao vào trong lòng Tiêu Như Đường.

“Thế tử, từ nhỏ thiếp đã quen biết chàng, bao nhiêu tình nghĩa ấy lẽ nào đều là giả dối sao? Cây trâm Bát Bảo chàng tặng lúc thiếp đến tuổi cập kê, vòng trân châu tặng thiếp vào lễ sinh thần... thiếp mỗi ngày đều ngắm nhìn mấy lượt. Còn cả bức chân dung chàng tự tay vẽ tặng, thật sự chàng không còn lưu luyến tình nghĩa chút nào sao?”

Ta siết chặt nắm tay, trong lòng cuồn cuộn sóng dữ.

“Đủ rồi. Câm miệng.”

Hôm nay tại sao ta lại không thể giữ được bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ đã trúng cổ rồi?

Tiêu Như Đường cuống quýt đẩy nàng ta ra, vẻ mặt tủi thân nhìn ta:

“Đường Kiều, ta không cố ý tặng đâu, người khác cũng được tặng mà, còn bức họa kia là ta thua cá cược...”

Ta cười lạnh một tiếng, tỏ vẻ vô cùng khinh bỉ: “Tiêu Như Đường, hiện giờ ta không có bằng chứng trong tay, tin hay không là tuỳ ngươi.”

Hắn đẩy mạnh Phù Tang Nhi ra, nắm lấy tay áo ta: “Ta tin ngươi.” 

Bình Luận (0)
Comment