Kiều Đường Phú - La Quần Nhiễm Mặc

Chương 8

17

“Lục Bác” đều có phần thưởng, chủ yếu là trâm ngọc, tua quạt, bộ dao.

Ta hơi không hứng thú lắm.

Ánh mắt Tiêu Như Đường sáng rực nhìn ta, nói: “Đường Kiều, ta đưa ngươi đi cược đua ngựa, phần thưởng bên kia là đao Ngũ Sắc, nghe nói là đứng thứ ba trong “Ghi chép đao kiếm cổ kim”, ta cố ý đi dò hỏi đấy.”

Nghe tới đây ta liền hào hứng, cha ta có cây Vạn Nhân Trảm, ông ấy xem như bảo bối, không cho ta động vào.

“Đi, đi mau, đi xem một chút.”

Một đám người đông nghịt cũng đi theo chúng ta đến bãi săn cá cược ngựa.

“Oa, đúng là thanh đao tốt!” Ta kích động khen ngợi.

Đao Ngũ Sắc rèn bằng thép tinh luyện, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Quả nhiên vũ khí tốt luôn mang theo vẻ đẹp riêng.

“Tiểu thư, người bình tĩnh một chút, nước bọt sắp chảy ra rồi.” A Trân dùng sức nắm chặt tay của ta, không cho ta nhào tới.

“Đường Kiều, mau chọn ngựa đi, ngươi thắng rồi có thể mang đao về nhà.” Tiêu Như Đường thấy ta thích mê mệt, liền kéo tay ta chạy về hướng chuồng ngựa.

Nhưng vẫn là đến muộn, Tống Tử Chiêm cố ý dẫn theo mấy người vượt lên trước một bước, trong chuồng chỉ còn lại ba con ngựa kém nhất.

Tiêu Như Đường tức giận đến mức quát ầm lên:

“Tống Tử Chiêm, thật nên bỏ ngươi vào chảo dầu, xem là dầu văng ra hay là ngươi văng ra.”

Ta nhìn ba con ngựa còn lại, răng một con rõ ràng đã già, một con thì lông ngắn còn chưa lớn, còn một con màu xám là tạm được.

“Đường Kiều, thôi bỏ đi, sau này ta mua cho ngươi một thanh đao tốt hơn.” Tiêu Như Đường ủ rũ đi đến bên cạnh ta.

Ta vỗ nhẹ con ngựa: “Chọn con này đi.”

“Nó không ổn đâu, đi đứng còn khập khiễng.”

Ta cười gian một tiếng, ghé tai hắn nói nhỏ vài câu.

Hắn trừng mắt nhìn ta đầy vẻ ngạc nhiên.

Ngựa được đưa vào sân, mọi người tụ tập quanh khán đài.

Tiêu Như Đường chạy về, gật đầu với ta.

Ta hô lớn với đám công tử đi theo Tống Tử Chiêm: “Các công tử, có muốn cược với ta một trận không?”

Tống Tử Chiêm dùng lỗ mũi nhìn ta: “Hừ, tam cô nương thật là gan góc khôn ngoan, biết rõ ngựa không được mà vẫn cứng rắn muốn ra vẻ ta đây, xem ra Đường Tướng quân và phu nhân thật sự là gia môn bất hạnh rồi.”

Ta tức giận, muốn thì mắng ta đi, kéo cả cha mẹ ta vào làm gì.

Ta giương mắt lạnh lùng nhìn hắn ta, nói: “Cho dù ruột ngươi có thằng cũng không cần há miệng là ị. Có đứa con như ngươi, quả thật uổng phí một đêm của cha mẹ ngươi.”

Có lẽ hắn ta chưa từng nghe mắng chửi kiểu này, ôm ngực lắp bắp: “Ngươi... ngươi thô t.ục, vô sỉ.”

“Ha ha, vẫn không bằng ngươi, người vừa xấu miệng lại không nói được lời nào hay ho, dáng dấp đã xấu mà còn không có tiền, dê rừng mà đánh rắm như cừu non, vừa thối vừa to, thành quách mà lót da mặt ngươi chắc chắn giặc không công phá nổi.”

Thấy hắn ta tức giận đến mức ôm đầu, đó là ta mới chỉ dùng có hai phần công lực thôi đấy, thật đúng là chỉ biết bắt nạt người yếu.

Đám cô nương sau lưng ta dùng khăn che miệng cười, bả vai giật giật.

Đúng là tuổi trẻ ngông cuồng dễ bị khích bác, Tống Tử Chiêm đưa tay run rẩy chỉ vào bọn ta, tức giận đến mức giọng vỡ ra:

“Ngươi... hỗn xược, dơ bẩn... người nào thua phải gọi người kia là cha!”

Đám người sau lưng hắn ta cũng nhảy dựng lên theo:

“Ta cược một trăm lượng vàng, nếu con ngựa khập khiễng đó thắng, cứ viết ngược tên ta lại!”

Đám công tử bên này cũng không chịu yếu thế, người nào cũng đang trong độ tuổi phản nghịch:

“Ta cũng cược một trăm lượng, thắng rồi thì gọi ta là cha!"

Hai bên tuy không đến mức dính chặt nhưng cũng kiểu thù sâu như cắt thịt.

Tiêu Như Đường mừng rỡ như một con sóc nhỏ, giơ ngón cái về phía ta:

“Chưa từng thấy bọn họ thất thố như vậy, Kiều Kiều lợi hại thật!”

Phía trên cao trong đình mát đối diện có một người đang ngồi, từ trên nhìn xuống bọn ta.

Tên Thái tử đó đúng là kỳ nhân.

Hừ!

Ba tiếng roi ngựa vang lên bên trên chuồng ngựa, hàng rào chắn bật cao, mười con ngựa lần lượt xếp hàng xuất phát, con nào cũng mập mạp mạnh mẽ, chỉ có con ngựa xám do ta lựa chọn là hơi đờ đẫn.

Tiêu Như Đường nắm chặt tay áo ta, khuôn mặt nhỏ căn thẳng đến đỏ rực:

“Kiều Kiều, ngươi tuyệt đối đừng tính sai ta không muốn gọi tên tiểu tử đó là cha đâu.”

“Yên tâm.”

Một tiếng roi vang lên, mười con tuấn mã xé gió lao ra khỏi chuồng.

Tống Tử Chiêm chọn con Lôi Sấn, cơ bắp săn chắc cân đối, chân sau mạnh mẽ, anh dũng chạy đầu tiên.

Theo sau là Kim Đề, Tây Nam, Truy Vân, chạy nhanh như sấm chớp, đều là giống tốt của quân mã.

Chỉ có con ngựa xám của ta vẫn chưa tìm được tiết tấu, khập khiễng rơi lại phía sau.

Khiến cho đám người Tống Tử Chiêm cười nhạo không ngớt.

Ta đứng dậy, bước đến mép khán đài, cong ngón trỏ để sát miệng, huýt sáo một tiếng sắc bén vang vọng toàn bộ trường đua ngựa.

Chỉ thấy con ngựa xám kia đột nhiên hí vang, tung vó phi nước đại như tên bắn, cuốn cát vàng bay đầy trời.

Khi về đích, mấy con ngựa khác đều bị bỏ xa tít phía sau.

Tiêu Như Đường phấn khích ôm chầm lấy ta:

“Đường Kiều, ngươi giỏi quá, mạnh quá, ngươi là tiểu nữ nhi xinh đẹp nhất toàn trường đua...”

Ta phải dùng hết sức mới kéo được hắn ra khỏi người ta: “Bình tĩnh, đừng làm loạn.”

Hắn quay đầu la to: “Tống Tử Chiêm, gia gia của ngươi đây, mau đến chỗ gia gia gọi cha đi!”

Ta... cái đám này, quan hệ vai vế đúng là loạn cả rồi...

18

Tiêu Như Đường dẫn người đi tìm Tống Tử Chiêm “đòi nợ”, ta lấy cớ “Như Yên” để một mình rời đi trước.

Quả nhiên, ta “tình cờ gặp được Thái tử” bên cạnh một rừng trúc yên tĩnh.

“Điện hạ vạn an.” Ta cúi người cung kính hành lễ.

“Ngươi bảo Thính Lan cho con ngựa đó ăn gì vậy?”

Thái tử nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt xếp, từ tốn bước đến gần ta đầy vẻ tuấn tú, nho nhã.

“Bẩm điện hạ, là rượu.”

“Tại sao?”

“Con ngựa đó tên là Túy Thiên Lý, người nhận ra nó không nhiều, muốn nó chạy hăng, nhất định phải trộn lẫn rượu vào thức ăn.”

“Tiếng huýt sáo điều khiển ngựa của ngươi, là người nào dạy?”

“Không phải tiếng huýt sáo điều khiển ngựa, là hiệu lệnh xung phong. Trên thân con ngựa kia có nhiều vết thương, là chiến mã từng ra trận.”

“Thì ra là vậy. Con ngựa đó không nằm trong số chiến mã của Đại Tuyên, sao ngươi lại biết được?”

“Đúng là nó không thuộc biên chế chiến mã Đại Tuyên. Nó là chiến mã mà năm xưa thành Đăng Tháp nuôi hộ cho Đông Việt. Con ngựa này có lẽ là một trong số ít còn sống sót.”

Sắc mặt Thái tử lập tức lạnh xuống, âm trầm như muốn nhỏ mực.

Khi Tiên đế còn tại vị, vì đại quân Hung Nô xâm phạm Bắc Cương, phải huy động sức mạnh toàn quốc kháng cự. Để tránh Nam Cương không lâm vào cảnh đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, đành phải tạm thời để thành Đăng Tháp cho Đông Việt chiếm đóng, đổi lấy hòa bình trong thời gian ngắn.

Sau này thực lực Đại Tuyên đã hùng mạnh trở lại, việc thu hồi đất cũ là điều nhất định phải làm.

Năm năm trước, khi ấy Thái tử tuổi trẻ hăng hái, suất lĩnh đám người của Hồng Lư Tự đi sứ sang Đông Việt, muốn không tốn binh đao mà đoạt lại thành Đăng Tháp.

Kết quả, y bị trúng kế.

Y đã đánh giá thấp sự xảo trá lật lọng của người Đông Việt. Khi quân biên giới tiếp quản, bị rơi vào ổ mai phục, hai vạn Huyền Giáp quân không một người sống sót, toàn bộ đều chôn xác nơi toà thành kia.

Vì việc đó, Thái tử bị chỉ trích, suýt chút nữa bị Hoàng đế phế bỏ ngôi vị Thái tử..

Cho nên, không ai dám nhắc đến ba chữ “thành Đăng Tháp” trước mặt y.

Thái tử nhìn ta rất lâu, ánh mắt lạnh lẽo như băng hàn: “Gan của ngươi đúng là không nhỏ.”

Ta rất thẳng thắn đáp: “Ai cũng gọi ta là Diêm Vương sống, nếu gan nhỏ, chẳng phải thành Chuột Vương rồi sao?”

Sắc mặt y không thay đổi nhưng tay cầm quạt đã khựng lại.

Ta chậm rãi nói: “Đao Ngũ Sắc là Thái tử cố ý đem ra đúng không?”

Y lại tiếp tục phe phẩy quạt, cong khóe môi lên cười một tiếng: “Đúng thì sao? Mà không đúng thì sao?”

Ta thầm rủa hắn y tiếng, diễn sâu thật đấy.

Điệu bộ này là học theo Gia Cát Lượng bày mưu tính kế trong trướng, quyết thắng ngoài ngàn dặm đây mà.

Tiếc là tầm nhìn quá hạn hẹp.

Ta cũng chẳng buồn giả vờ nữa, sóng lưng thẳng tắp nhìn y: “Mời Thái tử chỉ giáo.”

Y cất bước đi đến bên cạnh ta, như thể sắp ôm ta vào lòng, đưa tay phủi lá rơi trên bả vai ta: “Thế nhân phần lớn đều là ánh mắt nông cạn, chỉ nhìn thấy vẻ ngoài mà chẳng thấy được cốt cách. Nhưng ta lại nhìn thấy, nghiêng nước nghiêng thành, không phải hoa cũng chẳng phải sương, hào quang vạn trượng, phượng bay chín tầng trời.”

Ta giống như bị mê hoặc, ánh mắt mơ màng ngắm nhìn khuôn mặt y, rồi từ từ xích lại gần bên tai y thì thầm:

“Điện hạ, ngài có từng nghĩ tại sao ngài đã lớn tuổi như vậy rồi mà Thánh thượng vẫn chưa cho cưới thê tử không?”

Ta dùng một ngón tay ấn vào ngực y, đẩy y ra xa.

Ánh mắt y lóe lên tia lạnh lẽo.

Bên kia rừng trúc, Tiêu Như Đường vừa đi vừa gọi tìm ta.

“Đường... Kiều...”

“Nha đầu ngốc này, không lẽ lạc đường rồi...”

Ta...

Tại sao ta lại bị một tên ngốc mắng là ngốc chứ?

Thái tử khịt mũi một tiếng, tỏ vẻ cực kì khinh thường: “Đường Kiều, phù sinh tạm nhớ mộng trong mộng, thế sự như gió trong gió, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt.”

“Điện hạ, mây nghìn tầng, nước nghìn lớp, thân ở giữa trùng trùng mây nước, phải vén mây mới thấy được ánh sáng.”

Nói rồi ta quay người rời đi, mang theo cơn gió xào xạc đẩy lá trúc lao về phía y, khí thế tựa vạn quân.

Một kẻ tự phụ ngu xuẩn như vậy, nhìn y nhiều thêm một lúc ta cũng cảm thấy buồn nôn.

19

Ta bước nhanh xuyên qua rừng trúc tiến về phía Tiêu Như Đường, phải rửa lại con mắt cho sạch sẽ mới được.

“Đồ ngốc, ta ở đây mà.”

“Đường Kiều, ngươi xem, ta đòi được cho ngươi một đống tiền này!" Tiêu Như Đường giơ một xấp ngân phiếu chạy đến, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười rạng rỡ.

“Ba nghìn ba trăm lượng vàng.” Hắn còn đang hào hứng khoe, bất ngờ áp sát lại hít hà ta thật mạnh.

Xong đời.

Quên mất cái mũi chó của hắn rồi.

Hắn dùng sức trừng mắt nhìn ta, như muốn dùng ánh mắt đục thủng hai cái lỗ trên người ta vậy.

Ta vội vàng nói sang chuyện khác: “Ngươi lấy ở đâu ra nhiều tiền như vậy?”

“Đường Kiều, ngươi cũng thích Thái tử à?”

Nhìn biểu cảm giận dỗi kia của hắn, ta phải bịa chuyện sao cho ổn đây?

Ta chọc chọc vào khuôn mặt nhỏ của hắn: “Ta thích hắn chỗ nào? Mặt cứng như nắp quan tài à? Hay là đôi mắt cá chết kia?”

Hắn đột nhiên bật cười, rạng rỡ như ánh bình minh.

“Ta thấy ngươi cũng đâu có mù, làm sao hắn đẹp bằng ta được? Diện mạo quái dị như vậy, chỉ sợ huyết mạch đã bị huỷ hoại nghiêm trọng.”

Ta...

Hắn cũng không dây dưa thêm, mỉm cười rồi nhét đống tiền vào trong tay ta.

“Tiền này là đám người Tống Tử Chiêm đưa, ta không bắt hắn gọi ta là cha, chỉ cần hắn đưa tiền thôi, ngươi thích thì ta cho ngươi hết.”

Hai mắt ta sáng rực như sao, đây đúng là Chiêu Tài Đồng Tử chuyển sinh, đẹp trai, vô địch.

Hắn thuận thế kéo tay ta đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Hôm nay có yến tiệc trưa, có dê nướng nguyên con và sữa chua đều rất ngon, ta đưa ngươi đi ăn.”

Ta vui vẻ hào hứng đếm tiền bằng một tay, để mặc hắn kéo: “Được được được, tốt tốt tốt, ngươi đẹp trai như vậy, nói gì cũng đúng.”

Khi theo hắn đi đến yến tiệc, Thái tử đã không thấy đâu, Tống Tử Chiêm cũng không lộ diện, chỉ có Trưởng công chúa ngồi ở vị trí chủ tọa nói cười với mọi người, mặt mày hiền hậu, rộng rãi sáng sủa.

Một người một mâm một bàn, ta và Tiêu Như Đường ngồi bên cạnh nhau.

Món thịt nướng được dọn ra chậm, mà ta ăn lại nhanh, chớp mắt cái đã hết sạch đĩa.

Hắn vội vàng gắp thịt của mình sang bát ta.

Chớp mắt cái nữa, ta lại ăn hết.

Hắn nhìn ta, định nói lại thôi.

Nhìn ta làm gì, đĩa thì lớn mà thịt chỉ có chút ít, chưa đủ nhét kẽ răng của ta đây này.

Làm sao? Ăn cơm của nhà ngươi chắc?

Nhìn nữa là ta nổi giận thật đấy, kiểu giận không dỗ được đâu.




Bình Luận (0)
Comment