Kiều Đường Phú - La Quần Nhiễm Mặc

Chương 7

16

Gậy trúc, giầy rơm hơn vó ngựa, sợ chi! Chiếc tơi mưa gió kệ thây đời.

Khi chúng ta đi đến điện Chung Tư, đám công tử đã chia làm hai phe rõ ràng: một bên là phe thiếu gia ăn chơi lấy Tiêu Như Đường làm đầu, bên kia là đám thế gia công tử nho nhã mà kiêu ngạo.

Tiêu Như Đường vừa thấy ta đến đã vẫy tay gọi to: “Đường Kiều, ta ở đây này!”

Mấy cô nương thấy vậy thì che miệng cười khẽ.

Đồ ngốc.

Ngày nào cũng ăn mặc chói lóa thế, ai mà chẳng nhìn thấy hắn?

“Đường cô nương, hình như Thế tử rất thích ngươi đấy.” Tích Sương dịu dàng cười, như có chút hâm mộ.

Ta cười hì hì: “Cũng có khi là vì muốn giữ mạng đó.”

“Cái gì?”

“Không có gì, hắn sợ ta đánh hắn đấy mà.”

“Ngươi thật là dũng cảm vô song.” Nụ cười trên mặt nàng ấy hơi cứng lại.

Ta: Khen không ra thì khỏi cần gượng ép.

“Đường Kiều, ngồi đây.” Tiêu Như Đường đón ta ngay trước điện, kéo ta ngồi xuống bên cạnh hắn.

Lúc nãy còn có một đám người vây quanh hắn, bây giờ thấy ta đi vào thì lập tức tản ra, kẻ ngửa đầu ngắm trời, người cúi đầu phe phẩy quạt, còn lại túm lấy tay áo đối phương khen hoa văn đẹp.

Ta hừ một tiếng, bọn họ đồng loạt thi lễ: “Đường cô nương, người đẹp tâm thiện.”

“Miễn lễ.”

Đó là điều kiện khi ta tha cho bọn họ ngày hôm đó, hễ nhìn thấy ta là phải khen.

Các cô nương quanh đó đều lén giơ ngón tay cái về phía ta cười vui vẻ.

Tiêu Như Đường khẽ ho một tiếng: “Hôm nay ngươi thật đẹp.”

Ta vừa uống ngụm trà vào trong miệng lập tức phun ra ngoài, ho sặc sụa.

Có bệnh à? Ta đâu có bắt hắn theo quy củ đó?

“Lau nhanh đi, ướt hết y phục rồi.” Tiêu Như Đường cuống quýt lấy khăn tay lau mặt và y phục cho ta.

Mấy người bên cạnh không nói gì, trái lại là đám công tử nho nhã kia lại bắt đầu xì xầm, lời lẽ chua chát vang cả điện:

“Đây chính là người mà Thế tử An Bình vương định cưới sao? Hành vi cử chỉ thô lỗ như thế, quả nhiên là trăm sông đổ về một biển.”

“Hừ, đúng là mất hết mặt mũi nam tử Đại Tuyên chúng ta.”

“Hừ, thật là bôi nhọ văn phong!”

“May mà không rơi xuống đầu ta với huynh, gặp cảnh này còn hơn cả gặp ác mộng.”

Một đám công tử học đủ thứ thi thư mà lời nói lại độc địa như vậy, khiến người ta cảm thấy chán ghét.

Đại Tuyên suốt gần trăm năm nay đều trọng văn khinh võ, trong triều đầy rẫy quan quý vinh hiển, đều là người đọc sách.

Cũng chẳng lạ gì khi bọn họ nhìn ta không thuận mắt.

Ta còn chưa mở miệng, Tiêu Như Đường đã đập bàn đứng dậy chắn trước mặt ta: “Dám bắt nạt người của ta, mồm miệng kẻ nào lắm lời thế? Có bản lĩnh thì bước ra đây!”

“Thế tử thật là oai phong, sao không lớn tiếng với người bên cạnh đi?” Tên công tử vừa nói chuyện mặc nho sam màu xanh, tay áo rộng, nhìn có vẻ rất có tài hoa, chỉ tiếc mắt cao hơn đầu.

Tiêu Như Đường tức tối bước đến trước mặt hắn ta: “Tống Tử Chiêm, ta đoán chính là ngươi xúi giục, có bản lĩnh thì nhắm vào ta đây! Cay nghiệt độc miệng và hài hước là hai chuyện khác nhau, đừng tưởng không có giáo dục là có khí chất! Tống thủ phụ dạy dỗ ngươi như vậy à?”

Đám tiểu huynh đệ của hắn cũng vây quanh ở sau lưng, ai nấy bắt đầu lên tiếng hùa theo: “Đúng vậy, nhà ngươi ở giữa trận đồ Bát Quái à, nói chuyện toàn âm dương quái khí.”

“Còn tự xưng là văn nhân nữa chứ, thích xen vào chuyện của người khác như thế, xe chở phân chạy qua trước cổng chắc cũng muốn nếm thử mặn nhạt.”

Đúng là nhân tài, đã biết nói chuyện thì cứ nói thêm vài câu nữa đi.

Ta quay đầu nhìn lại, hóa ra là thiếu niên mắt phượng bình thường hay đi theo Tiêu Như Đường, A Trân vỗ vai hắn ta đầy khích lệ.

Hắn ta nhìn A Trân một cái, lập tức phấn chấn hẳn lên, tuôn ra một tràng như bắn pháo:

“Tử viết: Cóc xăm ếch xanh lên người, xấu xí còn bày đặt màu mè. Mạnh viết: Các ngươi chính là để mông trần kéo cối xay, xoay vòng không biết xấu hổ. Thánh nhân viết: Không có học thức có thể học, xấu xí có thể sửa nhưng tâm địa xấu thì chúc ngươi sớm ngày quy án.”

Ta cười suýt rớt cả cằm, đúng là biết “viết” thì cứ “viết” nhiều vào!

Mấy cô nương đều xúm lại bên cạnh an ủi ta, bảo đừng suy nghĩ linh tinh.

Ta thật sự không sao, chiến trường chửi nhau còn bẩn thỉu hơn thế này nhiều, không được thì lôi ra đánh một trận, cần gì phải tự làm mình tức chết?

Huống hồ xem bọn họ đấu võ mồm cũng rất thú vị.

Không được, ta cũng phải nhập cuộc!

Đang lúc không khí càng lúc càng sôi nổi, ngoài điện vang lên tiếng hô lớn:

“Trưởng công chúa giá lâm! Thái tử giá lâm!”

Trên đại điện lập tức yên ắng, mọi người đồng loạt hành lễ.

Ta khoanh tay, chớp mắt nhìn về phía người bước vào.

Trưởng công chúa khí chất đoan trang, dù đầu tóc đã bạc trắng nhưng thần thái vẫn quắc thước.

Đi theo phía sau bà ấy là một thanh niên mặc cẩm bào, đầu đội Cửu Bảo ngọc quan, khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, vị này chắc hẳn chính là Thái tử Tiêu Thừa Khải.

Mẹ nói y rất nổi tiếng trong kinh thành, phong thái tuấn dật, tiêu sái đĩnh đạc, là người trong mộng của không biết bao nhiêu khuê nữ.

“Bổn cung ở xa đã nghe thấy các ngươi đùa giỡn, tuổi trẻ thật tốt, hoạt bát.”

Lão thái thái một câu đã nhận định, chỉ là đùa thôi.

Ánh mắt Thái tử nghiêm nghị lạnh lùng, hơi có vẻ u ám, dừng lại trên người ta:

“Vị này chính là Tam cô nương của nhà Đường Tướng quân sao? Quả thật tư thế hiên ngang, khí khái bừng bừng.”

“Bẩm Thái tử, nàng chính là vị hôn thê của thần, Thái tử quá khen rồi.”

Tiêu Như Đường cúi đầu hành lễ, trả lời thay ta.

Thái tử khẽ nhếch môi cười nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt: “Thính Lan thật là biết che chở.”

Trưởng công chúa mỉm cười nói: “Được rồi, đừng để bọn trẻ gò bó. Ngươi nghiêm khắc như thế thì sao lấy được thê tử? Cứ để bọn họ bắt đầu đi.”

Thái tử cung kính gật đầu: “Lời của cô tổ mẫu rất phải. Mọi người không cần đa lễ, cô cũng chỉ nhân dịp đến đây để thưởng thức hoa sen mà thôi.”

Lúc này mọi người mới lần lượt hành lễ cáo lui.


Bình Luận (0)
Comment