Trong lòng ta thầm cười khinh bỉ, đến bây giờ cũng không hỏi một câu con trai thế nào, tâm tư đều đặt ở trên người ta, còn dám tự xưng là người tu đạo, thật là rác rưởi.
Ta cầm được ngân phiếu liền rời đi, lúc đi ngang qua bên người ông ta, lại nghe thấy ông ta nhỏ giọng nói: “Nghiệt chướng, hôn sự của ngươi và Đường nhi đã định, điên điên khùng khùng cho ai xem? Tốt nhất là mong cho con ta không sao, sớm muộn cũng phải gọi ta một tiếng cha, chúng ta còn nhiều thời gian.”
Lão thất phu, vậy mà còn ngấm ngầm ám chỉ thăm dò ta.
Âm hiểm.
“Đạo sĩ giả, nếu Đường Kiều ta muốn giết người, xưa nay đều quang minh chính đại, máu bắn ba thước, ngược lại là phủ của ngươi đầy sơ hở giống như cái sàng, sớm muộn gì cũng sẽ lấy mạng các ngươi.”
Sắc mặt ông ta không chút thay đổi, phất trần nhẹ nhàng quét qua bên cạnh ta, lớn tiếng nói: “Tiễn khách.”
“Không cần.” Nói xong ta liền cùng A Trân phi thân lên nóc nhà, thị vệ cả phủ cũng không làm gì được ta.
“Tiểu thư, chúng ta không nói với cô gia một tiếng sao? Ta thấy cha hắn không đáng tin, mẹ hắn cũng không xuất hiện.”
“Ta đã để lại cho hắn một tờ giấy rồi, bào hắn cứ đi ra ngoài dạo chơi như bình thường, hai ta lén lút đi theo.”
“Người đúng là có lòng với cô gia.”
“Đương nhiên, hắn hứa sau khi xong việc sẽ cho ta năm vạn lượng vàng.”
A Trân:...
13
Mấy ngày sau, quản gia bên chỗ An Bình vương lặng lẽ khiêng ra một đám người từ cửa sau.
A Trân nói đều là bị đánh chết, có nam có nữ nhưng vẫn không lục soát ra được Lạc Thực Hồi.
Tiêu Như Đường cũng cho người truyền tin, nói hắn đã bình phục, ngày mai bắt đầu đi ra ngoài.
Ta trả lời hắn hai chữ, yên tâm.
Sáng sớm hôm sau, hắn vừa ra khỏi cửa, ta và A Trân liền lén lút đi theo.
Thấy sắc mặt hắn hồng nhuận, xem ra hồi phục không tệ nhưng dáng đi lom khom, đầu cổ cứ ngoái tới ngoái lui nhìn quanh, y hệt kẻ trộm.
Hai người chúng ta một đường đi theo hắn, vào tửu lâu, ra trà quán, dạo ca phường, đứng sòng bạc, uống rượu, xem múa, cãi nhau, tung xúc xắc, tất cả đều chơi đủ.
Ha, thật đúng là một kẻ ăn chơi lêu lỏng.
Cứ như vậy liên tiếp mười ngày trôi qua, vẫn chẳng phát hiện được gì.
Hôm nay ra ngoài đã quá buổi trưa, trước khi lên xe ngựa, hắn có chút do dự.
Có kịch hay rồi.
Ta và A Trân một đường đi theo hắn ra khỏi thành, vòng tới vòng lui, cuối cùng dừng lại bên ngoài một trang viên, một ma ma già vừa mở cửa đã hưng phấn hô to vào bên trong: “Gia tới, mau mời vào.”
“Tiểu thư, hắn dám nuôi ngoại thất, xem nô tỳ có hạ độc g.iết ch.ết hắn không.”
“Không cần, để ta.”
Ta mặt mày dữ tợn, nằm sấp trên bờ tường nhìn vào trong.
Tình huống gì thế này?
Trong viện là một đám đầu củ cải khoảng chừng ba bốn tuổi, ríu rít chạy vòng quanh hắn, hắn cũng không tức giận, cởi áo choàng giao cho người phụ nhân kia, cùng chơi đùa với bọn trẻ.
“Tiểu thư, con cái đầy đàn thế kia, nô tỳ không gọi hắn là cô gia nữa đâu.”
“Đồ ngốc, nhìn kỹ đi, làm sao có thể sinh nhiều như vậy, còn mỗi người một dạng.”
“Thế thì hắn làm gì ở đây?”
“Có lẽ là cô đơn...”
Cả buổi chiều, hắn đều chơi đùa ở đây, bắt cóc, đấu dế, móc tổ chim, bắt ve sầu, làm hết những trò nghịch ngợm, cuối cùng còn cùng mấy đứa lớn hơn đến hậu viện, cưỡi heo...
Bệnh thần kinh.
Vậy mà hắn nghĩ ra được.
Chạng vạng tối trước khi vào thành, ta và A Trân lặng lẽ chui vào xe ngựa của hắn, nhìn bộ dạng hắn có vẻ ngượng ngùng, cúi đầu chìa ngón tay qua.
A Trân lấy máu thử xong lắc đầu với ta.
Ta vừa muốn xuống xe, Tiêu Như Đường đã vội vàng gọi: “Đường Kiều, ngươi đừng hiểu lầm, bọn họ đều là không cha không mẹ, ta chỉ là...”
Ta quay đầu vỗ vỗ bả vai hắn, tỏ vẻ ngươi yên tâm: “Sẽ không nói chuyện ngươi cưỡi heo ra ngoài đầu, cho nhiều tiền như vậy ngươi làm gì cũng đúng.”
Chủ yếu là tuy ta không hiểu nổi nhưng ta tôn trọng
Thấy ta cam đoan chắc như đinh đóng cột, hắn lại mặt mày tím tái như gan lợn, có chút tủi thân giống như bị tổn thương.
Ta và A Trân nhanh chóng nhảy xuống xe, chỉ để lại một tràng tiếng cười ha ha.
14
Hôm nay trời vừa sáng ta đã bị mẹ bắt chép kinh phật, xem ra khó lòng thoát thân.
Trác cô cô cười hì hì đi vào: “Phu nhân, Thế tử An Bình vương tới, nói là muốn dẫn cô nương của chúng ta đi dự tiệc Phù Dung của Trưởng công chúa.”
“Nếu như con không muốn đi, mẹ có thể nói con bị bệnh.” Mẹ ta thăm dò hỏi.
Ta lập tức kéo A Trân đứng dậy: “Con đi, chỉ cần không phải chép kinh, cưỡi heo con cũng đi.”
Mẹ gõ nhẹ vào trán ta: “Mồm mép.”
“Trác cô cô, mời Thế tử đến tiền sảnh, để tướng quân nhà ta tiếp chuyện.”
“Mẹ thay váy lụa, búi tóc lại cho con.”
“Không thay có được không?” Ta bất mãn lên tiếng.
“Kiều Kiều, nghe lời đi.”
Lời nói dịu dàng của mẹ ta, ai có thể chống đỡ được.
Đến tiền sảnh, vừa vặn nhìn thấy cha ta đang vỗ ngực Tiêu Như Đường bộp bộp, bảo hắn phải chăm sóc ta thật tốt.
Tiêu Như Đường nghiến răng cứng rắn chống đỡ, kìm nén đến trên cổ nổi đầy gân xanh.
Thấy ta đi ra, trong mắt hắn lóe lên ánh sáng, vội vàng lui về phía sau ba bước, khom người hành lễ ngang hàng, lúc này mới rời khỏi ma trảo của cha ta.
Ta cố nhịn cười đến trâm cài đầu lung lay.
Mẹ dặn đi dặn lại, giờ phút này dứt khoát không thể chọc giận bà ấy.
“Con à, con phải ngoan ngoãn, đi ngoan, về ngoan!” Cha nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng đe doạ
Chậc, một người nghiêm túc như ta sao lại khiến ai nấy đều không yên tâm như vậy chứ?
Trong lòng chửi thầm, ngoài miệng lại cười hì hì: “Vâng, thưa tướng quân.” Ta chắp tay ôm quyền chào cha kiểu quân lễ.
Tiêu Như Đường trợn mắt há hốc mồm nhìn, dáng vẻ chưa thấy qua việc đời.
“Còn không mau đi, còn chờ cha ta lấy đao ra nữa sao?”
“Bá phụ, cáo từ.” Nói xong hắn vội vàng co giò chạy, tốc độ còn nhanh hơn cả bị sói đuổi.
Ra khỏi cửa lên xe ngựa, Tiêu Như Đường cứ nhìn tới nhìn lui trên người ta, muốn nói lại thôi.
“Có rắm cứ thả.”
“Đường Kiều, sao ngươi lại thô lỗ như vậy?”
“Tứ lang đã bình phục rồi sao? Có cần nô gia lại kê đơn thuốc giúp người không?” Ta còn chưa có hành động, hắn đã tự lăn lộn một hồi, ngồi ra phía sau xe.
Hắn lén lút liếc nhìn ta một cái, “Hừ” một tiếng, lẩm bẩm: “Sao cứ bắt nạt ta mãi thế, còn định cho ngươi một niềm vui bất ngờ...”
Ta không thèm đáp lại lời hắn, chỉ nhìn hắn lén lút nhảy nhót trước mặt ta.
Đáng ghét.
15
Tiệc Phù Dung của Trưởng công chúa, người đến đương nhiên không ít.
Nhìn thấy từng dãy xe ngựa và dù hoa, không phải cao quý cũng là rất cao quý.
Lúc xuống xe, Tiêu Như Đường ra vẻ quân tử, giơ cánh tay lên để ta mượn sức, lại âm thầm dặn dò: “Cô tổ mẫu là thân muội muội duy nhất của Tiên đế, đã từng gả sang Hung Nô hoà thân, cả đời không con không cháu, ngươi đừng nói năng bậy bạ đấy.”
Ta hất tay hắn ra, thản nhiên nói: “Những chuyện đó ta đều biết rồi.”
Mẹ đã dặn dò ta, Trưởng công chúa tuy không con không cháu nhưng lại cực kỳ thích tổ chức yến hội cho thiếu nam thiếu nữ chưa xuất giá xem mắt, nói trắng ra chính là người già rồi thích náo nhiệt.
Hắn lại hơi ghé sát lại gần ta, nhỏ giọng nói: “Lúc hai nước giao chiến, cô tổ mẫu đã tự tay g.iết ch.ết phu quân của mình.”
Một làn hương xông vào mũi, ta vội vàng nín thở.
“Hơn nữa hôm nay Thái tử cũng sẽ đến, con người hắn tâm địa hẹp hòi, vô cùng keo kiệt, ngươi tránh xa hắn một chút.”
Ta thừa cơ hỏi thăm: “Nhị điện hạ không tới sao?”
Hắn dường như có chút bất mãn với ta, bĩu môi nói: “Mấy năm gần đây hắn vẫn luôn dưỡng bệnh không gặp ai, nếu không phải bị bệnh nặng thì lẽ ra phải đến phong địa từ lâu rồi.”
Ta không chút biểu cảm đáp lại một câu: “Đa tạ.”
Đại Tuyên tuy dân phong cởi mở nhưng triều đình vẫn rất coi trọng lễ nghi Nho gia, lúc vào cửa nam nữ phải tách ra, sau khi vào trong lại chia chỗ ngồi hai bên.
Tiêu Như Đường tỏ vẻ nghiêm túc dặn dò: “Đừng lo lắng, lát nữa ta sẽ đi tìm ngươi, nếu có người nói chuyện không dễ nghe, ngươi cứ nhịn một chút, ta tự sẽ ra mặt giúp ngươi.”
“Làm phiền Thế tử quan tâm.” Ta giả vờ hành lễ với hắn.
Hắn vô cùng vui vẻ, ngẩng đầu ưỡn ngực nhảy chân sáo rời đi.
Cái cảm giác thành tựu chết tiệt này, dễ thỏa mãn như vậy sao?
Ta đến muộn, rèm lụa trong thủy tạ nhẹ nhàng lay động, bóng dáng xinh đẹp thướt tha, xem ra ở đây đã có không ít người.
“Nghe nói Tam cô nương Đường gia cũng đến, ta vội vàng chạy tới, ngay cả trâm cũng không kịp cài.”
“Ai mà chẳng như vậy, ta còn chưa kịp thay y phục của Cẩm Tú Các...”
“Đều nói xin vật phẩm mà cô nương này đã dùng qua có thể tránh tà, không biết có thể cho cháu trai nhỏ của ta một phần lễ gặp mặt không.”
Một đám cô nương không lớn không nhỏ này đang chờ ta như chờ xem khỉ diễn trò sao?
“Tiểu thư, chúng ta đi chỗ khác đi?” A Trân không thích nghe những lời này, kéo tay ta muốn đi.
Ta kéo nàng lại: “Không sao, bọn họ chỉ là hiếu kỳ, đều là mấy tiểu nữ nương chưa từng trải sự đời, không cần để ý.”
Lại có một giọng nói cực kỳ nhã nhặn truyền ra: “Chúng ta đừng nói người ta như vậy, Lâm Lang muội muội, trâm cài đầu điểm thúy của muội thật xinh đẹp, Ôn đại nhân đúng là thương yêu muội.”
“Tích Sương tỷ tỷ, bệnh của tỷ đã khá hơn chưa?”
Tích Sương? Là vị nào? Nghe nàng ấy nói chuyện có vẻ muốn giải vây cho ta.
Ta vén rèm vào trong, thủy tạ trong nháy mắt trở nên vô cùng yên tĩnh.
“Chư vị tiểu thư mạnh khỏe, ta là Đường Kiều.” Học theo lời mẹ dạy bảo, ta lạnh nhạt hành lễ với các nàng.
Ta đưa mắt nhìn qua, thật sự là thiên hương tiên tử tụ hội, dung nhan rạng rỡ như hoa đào mùa xuân.
“A, nàng ta cũng không cao tám trượng như lời đồn!”
Trong đình vốn đã yên tĩnh, lúc này càng là tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, mọi người đều nhìn sang vị tiểu cô nương áo hồng vừa nói chuyện.
Ta đi về phía trước mấy bước, lập tức một tràng tiếng hô kinh ngạc vang lên.
Tiểu cô nương áo hồng cũng có chút hoảng loạn.
“Tam cô nương, người đừng trách, chúng ta không phải cố ý, xin lỗi.”
“Xin lỗi, là chúng ta thất lễ...”
Không ngừng có người nhỏ giọng cầu xin.
Ta có chút xấu hổ, không ngờ bọn họ lại hoảng sợ như vậy, ta đan hai tay vào nhau rồi lên tiếng:
“Đừng căng thẳng, ta chỉ là muốn nói, ta còn chưa đi đến nơi mà mọi người đã hoảng hốt vậy rồi.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết ai bật cười trước một tiếng, sau đó cả đám phá lên cười.
Một cô nương tao nhã thanh lệ đi tới trước: “Ta là Lục Tích Sương, trưởng nữ của Thị lang bộ Lại, Tam tiểu thư, xin được bái kiến.”
Nàng ấy mặt mày ôn hòa cười với ta, ta cũng lóng ngóng đáp lễ lại.
Bọn họ cười càng lớn nhưng cũng không có ác ý, còn cầm tay chỉ ta cách hành lễ cho đúng.
Trong hành lang nối giữa các thủy tạ, các tiểu thư vây quanh ngồi nói chuyện, chẳng mấy chốc đã thân thiết như quen biết lâu ngày, ríu rít như chim hót, cứ như ai cũng biết kể chuyện vậy.
Nhìn khuôn mặt trẻ trung đầy sức sống của bọn họ, ta cũng nở nụ cười chân thành.
Lúc đầu A Trân còn lạnh mặt, bị bọn họ thay nhau khen ngợi, nói đến mức không thể giữ vẻ nghiêm nghị được nữa, bây giờ còn đang xem bệnh vặt cho mấy cô nương.
Tiểu cô nương áo hồng kia tên là Lâm Lang, tướng mạo đáng yêu, cười lên có hai lúm đồng tiền, năm nay mười ba tuổi, là con gái độc nhất của Ôn đại nhân Quốc Tử Giám, nàng ấy dính người nhất, cứ mở miệng gọi tỷ tỷ, quấn lấy ta đòi kể chuyện thú vị nơi biên cương.
Chúng ta đang trò chuyện rôm rả thì có cung nữ chạy đến truyền lời, Trưởng công chúa mời chúng ta cùng đến điện Chung Tư để hôm nay “tranh tài nghệ”.
Tích Sương thấy ta tỏ vẻ không hiểu, chủ động nói cho ta biết, hiện tại lưu hành “Lục bác” tức là: đánh cờ, ném hồ, đấu trà, đấu cầm, xúc sắc màu và cược đua ngựa.
“Ngươi từng chơi chưa?”
Ta lắc đầu.
“Có muốn chơi không?”
Ta gật đầu.
“Ngươi thật thú vị.”
Không hiểu vì sao cô nương tên Tích Sương kia cứ luôn tỏ vẻ thân thiện với ta. Về nhà nhất định ta phải hỏi mẹ xem có phải nợ bạc nhà người ta hay không thì mau mau trả đi. Cô nương này cũng không dễ dàng gì, mang bệnh mà còn phải ra ngoài đi xã giao.