Kiều Đường Phú - La Quần Nhiễm Mặc

Chương 5

10

Ánh sáng ban ngày đánh tan giấc mộng phù sinh, âm thanh trong trẻo vang suốt ngày đêm khắp cõi trời.

Đêm đến ta đang ngủ rất say thì giọng của cha ta đã vang trời dậy đất.

“Con của hắn phát sốt thì liên quan gì đến con ta?”

Ta mặc quần áo vội vàng chạy đến tiền sảnh, chỉ thấy cha ta mặt mũi hầm hầm, đang gào thét với một nội quan đầu tóc bạc phơ.

“Có bệnh thì phiền đi tìm thú y, chỗ ta không trị được đâu.”

“Cha ơi, cha lại gào thét rồi, lát nữa mẹ không cho cha vào phòng đâu đấy.”

Cha ta lập tức im như thóc.

Ta quay sang nhìn vị nội quan đang lúng túng kia, hỏi có chuyện gì.

“Tam tiểu thư, thật sự đã quấy rầy, lão nô họ Tần là người theo hầu Thế tử An Bình vương, Thế tử nhà ta sốt cao không dứt, tình hình rất nguy cấp, tiểu nhân đến cầu xin người cứu mạng.”

“Hừ, con ta cũng không phải ngự y, các ngươi đúng là đem bánh trôi thả vào nồi thịt, hồ đồ hết chỗ nói.”

Cha ta rõ ràng là vừa tỉnh ngủ nên cáu bẳn, lại mắng mỏ người kia một trận nữa.

Tần nội quan nghẹn đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Nghe nói cô nương trấn trạch, bảo đảm bình an.”

Nói xong ông ta lập tức lui sang một bên, trong miệng hô lớn: “Người đâu, mở rương.”

Cha ta đã rút đao ra nhưng khi nhìn thấy từng rương vàng thỏi sáng chói được bày ra trước mắt, lập tức chỉ lên mặt trăng mà nói:

“Ánh trăng hôm nay thật đẹp, ta vừa hay mang đao ra phơi.”

Ta tin ông ấy mới là lạ, xem ông ấy bịa chuyện giỏi đến đâu.

“À à, vị nội quan đại nhân này, thay ta nói tốt vài lời với An Bình vương, nói cho hắn biết, con ta không chỉ có thể trấn trạch, nàng còn có thể trừ quỷ, sau này còn gặp phải loại chuyện này cứ đến tìm ta.”

Tần nội quan đổ mồ hôi đầm đìa, chỉ biết liên tục lau mặt.

Ta liếc mắt nhìn cha, thầm mắng: không biết xấu hổ.

“Nhìn cái gì, còn không mau đi, quay về sẽ chia cho con một nửa.” Cha ta lén giơ hai ngón tay với ta.

“Dám không cho, quay về con sẽ ngủ chung với mẹ!”

Hừ!

11

Ta vào nhà đánh thức A Trân rồi phi thân lên mái nhà .

Tần nội quan một đường cưỡi ngựa đuổi theo gọi lớn: “Tam tiểu thư, đừng trèo tường, cửa chính đã mở sẵn cho người rồi.”

“Biết rồi.”

Bên ngoài cổng sớm đã có người tiếp ứng, dẫn ta đi thẳng vào phòng ngủ của Tiêu Như Đường.

Trong phòng chen chúc một đám người, chỉ là không thấy cha mẹ hắn.

Ta trực tiếp vén màn gấm nhìn về phía giường, sắc mặt hắn biến thành xanh vàng, hai mắt nhắm chặt, lông mày nhíu lại, môi đỏ sẫm mấp máy, thật sự là đã bị bắt mất hồn.

Bắt đến mức giống như Hắc Bạch Vô Thường muốn thu hồn.

Ta nghiêng tai, cúi người, cẩn thận nghe xem hắn nói gì.

“Đường Kiều...”

Trái tim ta lập tức đập thình thịch.

Ta đưa sờ đầu hắn, lại bắt mạch cho hắn, vừa nóng, vừa nhanh, không giống như đang diễn trò.

“A Trân, ngươi xem thử đi.”

A Trân bắt mạch một hồi, lại châm cứu cho hắn, nhỏ giọng bên tai ta nói: “Tiểu thư, hắn trúng độc mãn tính, bắt mạch bình thường không xem ra bệnh, nay nhờ ngân châm đổi màu mới phát hiện ra. Có lẽ do hôm nay tâm thần kích động nên mới trở nên nghiêm trọng.”

“Có thể kiểm tra ra là loại độc gì không?”

“Nô tỳ phải về phủ mới kiểm tra được.”

Ta lập tức lớn tiếng nói: “A Trân, về phủ lấy Tu La Đao cho ta.”

“Tiểu thư, người lấy rượu thuốc này lau người cho hắn, cứ một canh giờ cho uống một viên Thanh Tâm hoàn.”

Ta gật đầu.

Tần nội quan thở hồng hộc chạy vào, cúi gập người bái lạy: “Tam tiểu thư, y quan trong phủ bắt mạch đều lắc đầu, giờ này không tiện kinh động người trong cung, Thế tử cứ liên tục gọi tên của người, tiểu nhân thật sự không còn cách nào mới dám quấy rầy người, xin tha tội.”

Ta nhíu mày nhìn kỹ thần sắc của ông ta, trong mắt ông ta đều là sốt ruột và quan tâm.

“Vì sao không thấy Vương gia và Vương phi?”

Ông ta lộ vẻ khó xử, ấp a ấp úng nói: “Vương gia và Vương phi đang thanh tu ở trong phủ, đúng giờ này bền lòng vững dạ tọa thiền nhập định, không cho ai quấy nhiễu.”

Khốn kiếp.

Thật nực cười.

Con trai đã sắp không còn mạng, tu cái mẹ gì.

“Đi mời, cứ nói Thế tử sắp thăng thiên.”

“Cô nương tha mạng, trong phủ vẫn luôn như vậy, canh giờ này trừ phi Hoàng thượng triệu kiến, trời có sập xuống cũng không mời được Vương gia Vương phi ra mặt.”

Tần nội quan quỳ xuống phịch một tiếng, trán dán chặt xuống đất.

Trong phòng ngủ lập tức đồng loạt quỳ xuống.

Lúc này ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Được, ta không làm khó ngươi, đi nói với bọn họ, ta muốn mười giọt máu đầu ngón tay của Vương gia, lại muốn mười giọt nước mắt mẹ hiền của vương phi, nếu như bọn họ không cho thì cứ chờ ngày mai lo tang lễ đi.”

“Còn nữa, ngày mai Đường Kiều ta nhất định phải để người kể chuyện trong các trà lâu ở khắp kinh thành đều kể điển cố tình cha như núi, hổ dữ cũng biết giữ con.”

Tần nội quan vâng dạ liên tục, rồi vội vã chạy ra ngoài.

Tiểu tử Tiêu Như Đường này thật đáng thương, giống như mẹ ta nói, cha mẹ chán ghét nhau, đối với hắn lại càng thêm lạnh nhạt.

Ta bày ra khí thế ngồi vào chủ vị, từ trong túi tiền lấy ra một nắm cam thảo đường, lớn tiếng nói: “Ta cần hai người nấu thuốc cho Thế tử, điều kiện là nấu xong các ngươi phải uống một chén, có ai sẵn lòng không?”

Đừng nhìn người quỳ đầy một phòng, giờ phút này vừa hỏi đã không một ai lên tiếng.

Một lúc sau mới có hai tên gia nhân run rẩy quỳ ra, một người cao lớn thô kệch rõ ràng là phu khuân vác, một người gầy gò nhỏ bé chắc là còn chưa trưởng thành.

“Được, là các ngươi, vừa rồi ta còn chưa nói xong, việc này có nguy hiểm thì đương nhiên cũng có lợi, chờ Thế tử tỉnh lại sẽ thưởng cho các ngươi một trăm lượng bạc, còn có mười mẫu đất.”

Lúc này mới nghe thấy từng đợt hít khí lạnh.

Ta cao giọng quát lớn: “Những người còn lại đều cút ra ngoài.”

“Hai ngươi các ngươi chuyển lò nấu thuốc tới hành lang ngoài kia, cứ trông chừng ở đó.”

Thật ra việc kê đơn sắc thuốc chỉ là trò dọa người, chính là muốn thăm dò bọn họ.

“Cô nương, máu đầu ngón tay và nước mắt mẹ hiền đều đủ rồi.” Tần nội quan như trút được gánh nặng chạy vào.

Ta đặt trong tay xem qua, quả nhiên chỉ nhiều không ít.

Giơ tay lên liền đổ vào trong thùng.

“Qua một canh giờ lại đi lấy, hiện tại cứ canh chừng ở chỗ này không cho bất cứ người nào đi vào.”

“Cô nương người...”

“Suỵt, không phải ta đến chiêu hồn cho Thế tử nhà ngươi sao?”

Tần nội quan nhìn đến ngây ngẩn cả người, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn đứng sang một bên.

Ta giơ tay lên buông rèm gấm xanh xuống, bước qua ngồi ở bên giường, cởi bỏ áo ngoài của Tiêu Như Đường, vừa lau rượu thuốc vừa hát:

“Thân đã chết rồi, xin chôn ở Sơn Dương...”

“Núi còn cây, nước còn tang...”

“Hồn ơi quay về, ngắm non nước giang sơn...”

“Thật khó nghe...” Nửa canh giờ sau, hắn chậm rãi mở nửa mắt, nhìn rõ là ta lại vô lực kéo chăn muốn che đậy.

Ta giơ tay lên dọa hắn, hắn lại cười, mơ mơ màng màng nói: “Đường Kiều, ngươi rất xinh đẹp...”

Ta vui vẻ gật đầu, coi như tiểu tử ngươi có mắt nhìn.

“Chỉ là quá đen...”

“Tiêu Như Đường, ngươi mù rồi, uổng phí một cái miệng, ngươi mới đen, cả nhà ngươi đều là lòng dạ đen tối.”

Ta tức giận ném khăn mặt lên mặt hắn, hắn vừa quay đầu lại ngất đi.

Ta... Ngươi giỏi, ngươi quý, ngươi có lý!

12

Hắn cứ như vậy ngất rồi tỉnh, tỉnh rồi lại ngất, giày vò trọn vẹn hai canh giờ, A Trân mới xuất hiện.

“Tiểu thư, là Lạc Thực Hồi, người uống lâu dài sẽ trở nên thần trí không rõ toàn thân vô lực, cuối cùng hôn mê đến chết, nhìn tình trạng hắn như vậy chắc đã trúng độc một thời gian không ngắn nhưng mỗi lần dùng lượng đều rất nhẹ, ước chừng nửa năm sau dược lực mới phát tác rõ ràng.”

“Có thuốc giải không?”

“Vừa mới nấu xong, lượng thuốc có chút lớn, không biết cô gia có thể uống được không.”

“Không sao.”

Ta đắp chăn kín lại cho Tiêu Như Đường, vén rèm lên.

Lập tức kinh ngạc!

“A Trân, ngươi cho heo ăn à.”

Ta trừng mắt nhìn cái thùng to đùng kia, hít sâu một hơi.

A Trân hừ hừ: "Không uống thì dẹp đi.”

“Tiểu tổ tông, ta sai rồi, không nên chất vấn ngươi.”

Ta đánh thức Tiêu Như Đường, lấy chén rót thuốc cho hắn, lúc đầu hắn chỉ là nhăn mặt nhíu mày bĩu môi, không ngờ bát này nối tiếp bát kia uống mãi không hết, cuối cùng hắn không chịu nổi nữa, nói: “No rồi, bụng sắp vỡ, ngươi là cho uống thuốc hay là cho heo ăn vậy?”

Ta giơ tay lên chỉ cho hắn xem cái thùng, hắn há to miệng hồi lâu không nói được câu nào.

“Nói thật với ngươi, ngươi là bị trúng độc, nếu không muốn chết thì uống hết số thuốc này đi.”

Ta lại muốn cầm chén đưa đến trên tay hắn, hắn đẩy ra, thà chết không chịu khuất phục nói.

“Đổi thùng.”

Tráng sĩ, ta kính ngươi là một hảo hán.

Nếu là ta nhất định là không uống nổi.

A Trân thấy vậy thì hài lòng, nói một câu: “Tiểu thư, mau rút lui.”

“Làm gì?” Ta không hiểu nhìn sang A Trân.

A Trân bịt mũi nói: “Tiểu thư người thật là ngốc, một thùng lớn như vậy, uống xong còn không đi ngoài mời là lạ.”

À à à.

“Cái đó... Nội quan đại nhân, ngươi mau vào đi, Thế tử muốn đi ra ngoài.”

Ta và A Trân vừa chạy ra khỏi phòng, bên trong đã vang lên một tràng long trời lở đất.

“Thế tử... ái da... mẹ ơi trời ơi...”

“Đường Kiều, ngươi là đồ nghiệt chướng!!!”

Chậc chậc chậc, vẫn còn khoẻ lắm..

Ta giơ ngón tay cái lên với A Trân.

Chiêu này không nói là thuốc đến bệnh trừ, ít ra cũng khiến người người xa lánh, chó cũng ghét bỏ.
Bên trong người ra kẻ vào bận rộn một hồi.

A Trân thừa dịp hỗn loạn chạy sang kiểm tra thuốc hai người kia sắc.

“Tiểu thư, không có vấn đề gì, vị cam thảo rất nhạt, nếu thêm vào cái gì nô tỳ đều sẽ ngửi ra được hết.”

Chớp mắt lại nửa canh giờ trôi qua, bên trong bắt đầu trở nên yên ắng.

Ta thúc giục Nội quan đại nhân đi lấy máu đầu ngón tay.

Ông ấy do dự liếc nhìn ta một cái, vừa muốn đi nhưng lại đột nhiên quỳ gối xuống hành lang: “Vương gia.”

Ha, cuối cùng cũng xuất hiện rồi.

Bốn tiểu nội quan khiêng một cái giường gỗ Thanh Dương cao khoảng nửa người đi tới, bên trên là một lão đạo tóc bạc áo xanh đang ngồi, khuôn mặt thanh nhã, khí chất phi phàm.

Ta nhìn thẳng ông ta, không quỳ không bái, đứng yên trước mặt ông ta.

“Vô Lượng Thiên Tôn, ngươi chính là Tam cô nương Đường gia?” Ông ta cất giọng đọc đạo hiệu.

“A Di Đà Phật, là ta.”

Ông ta mở to mắt trừng ta một cái.

“Nhãi ranh, có hiểu đạo lý “phải biết khách giữa mây khói không phải người mài gương giữa bụi trần” không?”

“Ta không biết, ta chỉ biết ngồi trên ngọc thạch, gối đầu lên gối ngọc, gảy đàn vàng, chơi đồ quý. Bây giờ ta cứu được Thế tử, là người làm cha, có phải ngài nên thể hiện chút thành ý không?”

Ta chụm ngón cái và ngón trỏ lại với nhau, suýt chút nữa cọ ra tia lửa.

“Ha, ép ta phải hiện thân chỉ vì mấy đồng vàng bạc đó, thật là làm khó cho ngươi rồi.” Ông ta đen mặt, rõ ràng là bộ dạng bị chó cắn.

“Cầm nhật nguyệt hái sao trời, trên đời có người như ta, vương gia, trả thù lao.”

“Người đâu, đưa cho nàng ta một nghìn lượng.”

“Ông đuổi ăn mày đấy à? Ta dù sao cũng là thiên kim của tướng môn, quan Tiên phong chính tam phẩm.” Ta trừng mắt giờ chân với ông ta. Không nói là cậy thế bắt nạt người nơi phố chợ thì cũng nên giữ hòa khí mà sinh tài lộc chứ?

Ông ta nhíu chặt lông mày, phủi phủi phất trần, giống như đang quét thứ dơ bẩn.

“Ngươi muốn bao nhiêu?”

“Một vạn lượng vàng!”

Ông ta hít sâu một hơi, hồi lâu mới phun ra ba chữ: “Cho nàng ta.”

Bình Luận (0)
Comment