Kiều Đường Phú - La Quần Nhiễm Mặc

Chương 15

Lê Cự Cốt sai người dâng lên cây cung cao ba thước, cán bằng thép tinh, dây cung bằng gân tê giác.

Ta cầm lên trong tay xem thử, đúng là hàng hiếm.

Ta và Bùi Thành Nhân sóng vai đi xuống theo bậc thềm.

Ta dừng bước dưới bậc đá.

Cha ta theo sát sau lưng ta hét lớn một tiến: “Giải tán hết! Vây quanh thế này, lát nữa té ngã thì mặt đất cũng không đủ chỗ nằm đâu!”

Đám đông đồng loạt lui lại.

Bùi Thành Nhân đứng cách đó trăm bước, hai tay giơ cao, nắm chặt miếng ngọc hoàn kia. Phía sau hắn ta là hồ sen phản chiếu ánh đèn màu rực rỡ, tươi sáng và đỏ rực.

Ta tập trung tinh thần, luân phiên vươn hai tay để giãn gân cốt, nghiêng người, nhấc chân, đứng vững, gạch đá dưới chân vỡ vụn, giữa tiếng hô kinh ngạc của mọi người, ta dồn toàn bộ sức mạnh vào hai cánh tay.

Áo sau lưng dần ướt đẫm mồ hôi, hai cánh tay đau nhức, ta gắn tên vào dây cung, từ từ kéo căng dây cung đang giằng siết.

Không được, không trụ nổi nữa rồi…

Ta nín thở, lồng ng.ực căng đầy, trong tai ù đi, cố dốc hết tất cả sức lực, trong chớp mắt kéo căng dây cung, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai bắn tên ra.

Mũi tên nặng rèn từ thép cứng, mang theo cơn cuồng phong dữ dội xé gió lao đi, vang lên một tiếng “choang” sắc bén, miếng ngọc hoàn vỡ nát tung toé, mảnh vỡ thuận theo lực đạo bắn ra cào rách mặt Bùi Thành Nhân, hắn ta bị quán tính kéo ngã ngửa ra phía sau, rơi thẳng xuống hồ sen, toàn thân ướt đẫm nước mang theo máu dưới hồ.

Cha ta mặt mày nghiêm nghị bước lên, nhìn bộ dạng thảm hại của Bùi Thành Nhân nói: “Con gái ta anh dũng đứng đầu ba quân, một tên cặn bã như ngươi mà cũng dám khiêu khích nàng sao?”

Xung quanh vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi, tiếp đó là tiếng vỗ tay vang rền như sấm.

Ta khoanh tay trước ngực, bước lên điện với dáng vẻ ngạo mạn, trông như một kẻ nhà quê không biết trời cao đất dày.

Cha ta châm chọc nói: “Được rồi, tiểu cô nương còn muốn đòi Thánh thượng ban thưởng cho ngươi thêm vàng bạc gì nữa sao?”

Hoàng đế giả vờ cười hai tiếng: “Ha ha, tiên phong tướng quân của trẫm quả nhiên dũng mãnh, đáng được ban thưởng. Trẫm ban ngươi và Thính Lan thành thân tại điện Vô Cực này, được chứ?”

Ta và cha nhìn nhau, miễn cưỡng cúi đầu hành lễ.

“Đa tạ long ân Thánh thượng.” Cha ta thay ta trả lời, rồi kéo ta trở về chỗ ngồi, thấp giọng thì thầm: “Chạy ngay đi.”

Ta tranh thủ lúc đám đông còn ồn ào, lẩn vào chỗ tối, bước nhanh ra khỏi điện. Đi đến cuối hành lang, ta chạm mặt Tiêu Như Đường đang vội vàng chạy đến, ta giống như mãnh hổ đói lao vào con mồi ôm chặt lấy hắn, cúi đầu phun ra một ngụm máu tươi trong lòng hắn.

Tiêu Như Đường toàn thân cứng đờ, cúi đầu ngửi ngửi, rồi đột nhiên căng cứng, cởi áo choàng quấn lấy ta: “Kiều Kiều, ngươi... ngươi sao vậy?”

Hai tay ta run rẩy không ngừng, đầu óc choáng váng, lồng ng.ực trào dâng từng đợt khí huyết cuồn cuộn.

“Đi mau... ra khỏi cung... tìm A Trân...”

“Đường Kiều.” Thái tử gọi ta từ phía sau, nghe tiếng gọi thì biết y đang tiến lại gần.

Ta không còn sức phản ứng, chỉ mơ hồ nghe Tiêu Như Đường nói: “Đừng cởi... về nhà rồi sẽ... thưởng cho ngươi...”

Sau đó ta hôn mê bất tỉnh.

29

Khi ta tỉnh lại đã là hoàng hôn ngày hôm sau.

A Trân thấy ta mở mắt liền òa khóc lớn: “Tiểu thư! Người dám trộm viên Đại lực hoàn của nô tỳ! Nô tỳ không thích người nữa!”

“Chậc, ta còn chưa trách ngươi, cái thứ thuốc nửa mùa này suýt chút nữa khiến khí huyết ta nghịch hành đấy.”

“Nếu không phải là thuốc chưa thành thì giờ này người đã phải xuống âm phủ tìm Vô Thường đại ca đấu địa chủ rồi...”

Ta vội vàng chuyển chủ đề, cười gian xảo nhìn nàng: “A Trân, A Cường là ai vậy? Ngươi với hắn đã chạm môi chưa?”

A Trân lập tức nín khóc, mặt mũi đỏ bừng, cúi đầu vặn vẹo ngón tay.

Đúng lúc đó mẹ ta bưng thuốc bước vào phòng: “Kiều Kiều, con định lấy mạng của mẹ sao?”

Mẹ ta đã khóc đến nỗi đôi mắt sưng húp như trái đào nhỏ.

Ta bật dậy ngồi thằng ngay: “Mẹ! Con khoẻ rồi, mẹ đừng khóc nữa, kẻo lát nữa cha lại phạt con...”

Không hiểu vì sao sắc mặt mẹ ta đột nhiên thay đổi: “Kiều Kiều, bây giờ mẹ định hòa ly với ông ấy. Con muốn đi theo ai?”

Ta định nói: Mẹ à, đây là vấn đề nan giải từ xưa đến nay, người có thể đừng vội hỏi được không?

Cha ta ở bên ngoài đang đập cửa rầm rầm: “Phu nhân! Phu nhân! Ta sai rồi!”

Lão Đường à, ông đúng là không khiến người ta bớt lo được một ngày mà…

Ta nhìn sang Trác cô cô dò hỏi.

Trác cô cô tỏ vẻ bất đắc dĩ lên tiếng: “Hoàng thượng ban thưởng hai mỹ nữ do Bách Tề tiến cống, bây giờ đang nuôi trong hậu viện rồi.”

“Cái gì cơ? Ban cho con á?”

“Là cho cha con!!!”

“À, tiếc thật...”

Quả nhiên là chó không sủa sẽ biết cắn người, Bách Tề thế mà lại chơi chiêu này.

Tên cẩu Hoàng đế kia là muốn nhà ta không một ngày yên ổn đây mà.

Trò cười đã chịu đủ rồi, rượu mạnh uống đến phát ói, ta đã nhượng bộ ông ta đến hết mức, vậy mà ông ta vẫn ép ta đến đường cùng.

Ta cắn chặt răng, khoác tay mẹ, mỉm cười nói: “Mẹ à, trong lòng cha chỉ có người thôi, sẽ không thích bất cứ người nào khác đâu. Người không tin thì hỏi A Trân đi, mấy năm nay cha ở quân doanh, đến con muỗi cái cũng không dám lại gần ông ấy.”

A Trân: “Phu nhân, con thật sự không phân biệt được muỗi đực hay cái...”

Đồ ngốc này...

Ta vội vàng nói tiếp: “Mẹ, bây giờ có phải người đang thấy cha rất chướng mắt không?”

Mẹ ta gật đầu, trong mắt ngập tràn nỗi buồn không thể nào xua tan.

Ta lập tức nhảy xuống giường.

“Trác cô cô, đóng gói hành lý cho mẹ của con, chuẩn bị xe ngựa, bà đi cùng mẹ đến Thanh Vân Quán nghỉ ngơi tĩnh tâm. Chuyện trong nhà cứ để con lo.”

Trác cô cô lập tức đồng ý rồi đi chuẩn bị.

Mẹ nắm tay ta, lo lắng nói: “Kiều Kiều, con còn chưa khỏe hẳn, mẹ không yên tâm.”

“Mẹ ơi, người nhìn con nhảy nhót thế này, làm gì còn bệnh chứ.”

Ta lại hỏi: “Tiểu A Lương vẫn ổn chứ ạ?”

Ánh mắt mẹ ta lập tức hiện lên vẻ u sầu nhưng vẫn cố nở nụ cười với ta: “Kiều Kiều, con không cần lo lắng những chuyện đó, tam thư lục lễ đã chuẩn bị xong, chờ Thính Lam xin chỉ định ngày, các con sẽ thành thân. Giờ con lo tĩnh dưỡng chờ gả đi mới là chuyện quan trọng.”

Ta giả vờ không nhìn ra lo lắng trong mắt mẹ, chỉ dặn mẹ nhớ đốt giúp chúng ta mười ngọn đèn bình an.

Sau một hồi ta dỗ dành khuyên nhủ, mẹ cũng lên xe ngựa ra khỏi cửa.

Lão Đường vừa chạy theo phía sau vừa gào khóc thảm thiết: “Phu nhân! Bồ tát sống ơi! Nàng ngàn vạn lần đừng bỏ ta mà!”

Lúc ngang qua ta, cha ta ghé sát nói nhỏ: “Giết hai đứa kia đi, trông ngứa cả mắt.”

“Đưa tiền.”

Cha ta trợn trắng mắt: “Đưa đưa đưa! Cho nợ trước đã! Con nhóc thối, kiếp trước con là dây xâu tiền chắc? Phu nhân! Chờ ta với...”

Chậc, thật mất mặt. Nếu tổ phụ ta còn sống, không biết có thấy tức giận đến mức muốn đoạn tử tuyệt tôn không nữa.

Bên cạnh đột nhiên trở nên yên tĩnh, hình như thiếu mất gì đó.

Tiêu Như Đường đâu rồi?

Ta vừa định quay lại hỏi A Trân, nàng đã hừ một tiếng: “Cô gia đi trút giận thay người rồi. Hôm qua hắn vừa kéo vừa cõng người về nhà, còn khóc rống như gà trống.”

Bảo sao ta thấy mông mình đau nhức như vậy.

Trút giận thay ta sao?

“Nhưng hắn cũng không đánh lại người ta mà?”

A Trân cười một tiếng gian xảo: “Tối qua đợi đến lúc người không sao, cô gia liền đến lấy của nô tỳ lọ Nhất Tả Thiên Lý, còn nói muốn khiến người Đông Việt thua đến mức không có cả tiền mà mua trà đắng uống nữa.”

Ta bật cười phì một tiếng.

Tên này cũng được đấy.

Ta cùng A Trân bước vào cửa, mặt mũi nghiêm nghị gọi người: “Liệt Phong, ra đây.”

“Tiền tướng quân.” Một nam tử mặc áo đen, dáng người mạnh mẽ quỳ gối trước mặt ta.

Ta hạ giọng ra lệnh: “Tìm hai người thay thế hai mỹ nhân ở hậu viện, phải “tiếp đãi” cho tử tế. Tuyệt đối đừng để bọn họ chết, moi ra tin tức gì có ích thì cho bọn họ một con đường tốt mà đi. Mau đi làm.”

Liệt Phong bĩu môi một cái: “Tướng quân, lại bắt huynh đệ chúng ta giả làm nữ nhân à ~”

Ta nhìn hắn ta chằm chằm: “Chậc, chẳng lẽ muốn ta tự mình đi?”

“Chuyện này... cũng đúng... Người cũng không hợp lắm...”

Ta giả vờ đá một cước, Liệt Phong lập tức như gió lốc vèo một cái mất hút.

Ta cúi đầu mở tờ giấy cha lén nhét vào tay ta, thấy ghi mấy chữ:

[An, giả, trang. Muốn tiền, muốn lương, muốn đánh chết Tiêu Như Đường.]

Cuối cùng, trái tim đang treo lơ lửng của ta cũng buông xuống.

Đường Dương, con hồ ly lai chó rồi lại pha chút chồn hoang này, đến ngày nào đó biết được rất nhiều bữa cơm đều là do Tiêu Như Đường cung cấp nuôi dưỡng, không biết có coi hắn thành người mẹ thứ hai không nữa...

Không đúng, tiền đâu?

Ta lập tức ba bước gộp thành một, lao vọt ra ngoài: “Lão Đường, tiền là ai trả vậy?”

Con phố dài trải đá xanh vắng tanh, chỉ còn tiếng ta vang vọng đầy vẻ không cam lòng.

A... Thật sự rất muốn đánh chết thứ con cháu rùa này…

30

Vần gì phải hỏi chuyện phù sinh, bởi cả kiếp phù sinh này vốn chỉ là một giấc mộng.

Gió thu mơn man, đêm đêm lá ngô đồng rụng rơi, trời đất lặng lẽ đã đến cuối thu.

Đợi ta chỉnh đốn hậu viện xong, Tiêu Như Đường cũng đã quét sạch tiền của sứ đoàn Đông Việt.

Mấy ngày đó, ngày nào hắn cũng dẫn đám người A Cường đến chặn trước dịch quán nơi sứ đoàn nghỉ chân.

Lấy tiếng là dẫn người Đông Việt đi mở mang tầm mắt.

Kết quả: ăn cơm thì ăn trúng thuốc chuột, uống rượu thì nhổ ra đầu gián, đang đi trên đường cũng có thể vô duyên vô cớ vấp ngã.

Đám người đó nhìn thấy bọn hắn liền co giò bỏ chạy, tránh như tránh ôn thần.

Bọn họ chạy, bọn hắn đuổi, cho dù có mọc cánh cũng khó thoát được.

Cuối cùng bọn họ cũng bị kéo lên bàn cược, Tiêu Như Đường ra chiêu mạnh mẽ như hổ dữ vồ mồi, người Đông Việt thua đến thảm hại, muốn cởi quần thế chấp luôn, phì, bị bọn hắn phun nước bọt đầy mặt, ngoan ngoãn ký giấy nợ đem nộp cho Hồng Lư Tự để xin tiền chuộc. 

Bình Luận (0)
Comment