31
Cha ta đã dỗ dành được mẹ nhưng ta lại khiến Tiêu Như Đường giận dỗi.
Hôm đó, hắn bắn pháo hoa khắp cả kinh thành, cười hỏi ta có thật sự muốn gả cho hắn không?
Trong lòng ta đắng chát , khó khăn mở miệng nói là: “Chờ thêm chút nữa.”
Hắn hỏi ta chờ cái gì.
Chờ cái gì? Chờ cá cắn câu, chờ Hoàng đế không nhịn được mà ra tay trước...
Ta thậm chí có một khắc, hy vọng sẽ mãi mãi cứ chờ đợi như thế rồi lại lắc đầu, xua tan mộng tưởng.
Ta trừng mắt nhìn hắn như đang khiêu khích: “Chờ đại nhạn, chẳng lẽ ngay cả “lễ nhạn*”cũng phải để người khác làm thay ngươi sao?”
*Trong văn hóa truyền thống, chim nhạn là loài chim thủy chung, thường sống thành đôi và hiếm khi rời nhau. Vì vậy, lễ nhạn tượng trưng cho việc dùng chim nhạn làm lễ vật khi đi cầu hôn, biểu hiện sự nghiêm túc, trịnh trọng và mong muốn thủy chung trong hôn nhân.
Hắn mím môi, mắt đỏ rực, đứng bật dậy bỏ đi.
Ta vội vàng gọi với theo: “Ngươi đi đâu đấy?”
Hắn thậm chí còn không thèm quay đầu lại, nói: “Luyện cung.”
Hôm sau, Tiêu Như Đường gửi cho phu tử một rương lớn sách quý bản độc nhất, rồi cả ngày chẳng thấy bóng dáng.
A Trân bảo A Cường nói hắn ngâm mình trong thao trường cấm quân, học bắn cung với người ta.
Hôm nay cha ta không biết uống nhầm thuốc gì, vừa bước vào cửa đã gào lên: “Đường Kiều! Con lại phát rồ gì nữa đấy? Hắn đâu phải loại có thiên phú luyện võ, cầm đao múa như múa lụa, quấn quanh cổ từng vòng từng vòng, còn suýt nữa tự chặt bay đầu mình!”
Ta...
Ta bật thẳng người đứng dậy, cưỡi ngựa phi thẳng đến thao trường cấm quân.
Không may...
Giữa đường gặp phải Thái tử.
Thái tử mặt đen như đáy nồi, trông như thể bị táo bón mười ngày: “Đường Kiều, ngươi...”
Ta liếc xéo y một cái, sao thế? Hoa cúc nở rộ, mông rách đầy sẹo, tìm ta cũng vô dụng thôi.
“Nếu điện hạ không có việc gì quan trọng, vậy ta xin đi trước một bước.” Ta đánh ngựa định quay đầu.
Y lập tức lên tiếng đấy nham hiểm: “A Lương bệnh rồi, ngươi có muốn đến thăm không?”
Cơn giận cuộn trào trong lòng, ta lại giống như hổ già rụng hết răng, khom lưng gập người, xuống ngựa chắp tay nói:
“Xin điện hạ dẫn ta đi gặp A Lương.”
Ta cứ nghĩ mẫu thân đã dốc hết tâm sức và quan hệ, lại có ta cùng cha giả điên giả dại xoay xở, luôn có thể bảo vệ A Lương thêm một thời gian nữa. Là ta sai rồi, mũi tên đã bắn vào rừng tùng, dọa cho hổ gầm gió nổi, chắc chắn sẽ có kẻ không thể nhịn được nữa.
Ta cải trang thành nội thị của Thái tử, theo y vào cung.
Gió thu cuốn theo lá rụng tràn vào điện Lê Hoa, cảnh tượng hoang lạnh tiêu điều.
Đây là nơi trưởng tỷ của ta từng ở sau khi tiến cung.
Năm đó hoa tươi gấm lụa ta không rõ, bây giờ nhà nát tường vỡ, ta lại thấy rõ mồn một.
Tiểu A Lương đang bị nuôi dưỡng ở nơi này, đứa trẻ từ nhỏ mất mẹ vốn đã đáng thương, lại còn chẳng có lấy một chút tình thương của cha.
Nhìn thằng bé co ro trên giường, mồ hôi đổ ra đầy đầu, ôm bụng kêu đau, trong lòng ta quặn thắt.
Thằng bé thế mà vừa nhìn đã nhận ra ta, vừa khóc vừa đưa tay về phía ta: “Tiểu di ơi, con đau...”
Ta không dám nắm lấy bàn tay gầy gò đến trơ cả xương kia, sợ mình không nhịn được sẽ ôm thằng bé một đường chém giết xông thẳng ra khỏi cái lồng giam ăn thịt người này.
Ta tiến lên kiểm tra tình hình của thằng bé, trên người không có vết thương, ánh mắt vẫn tỉnh táo, không có dấu hiệu trúng độc, mạch đập yếu nhưng không tìm ra bệnh chứng.
Thằng bé vẫn cứ ôm bụng kêu đau không ngớt.
Ta mang theo đủ loại thuốc giải độc nhưng lại không biết nên dùng loại nào.
Một mình vào doanh trại địch ta cũng chưa từng hoảng loạn, vậy mà bây giờ trong lòng lại giống như bị dây gai trói chặt.
“Xin hỏi điện hạ, Thái y nói thế nào?"
Thái tử ung dung trả lời:
“Thái y nói A Lương tham ăn nên bị đau bụng. Nhưng người hầu lại bảo, hôm nay nó ăn rất ít, cũng chưa từng đi vệ sinh.”
Trong lòng ta nóng như lửa đốt nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như nước: “Xin điện hạ cứ nói thẳng, muốn Đường Kiều ta làm gì.”
Y vuốt chuỗi ngọc lấp lánh bên tóc mai, không nhanh không chậm mở miệng: “Không vội, chúng ta từ từ nói chuyện.”
“Vậy còn A Lương...”
“Theo ta đoán, là trẻ con nóng vội, nhìn thấy chè trôi nước hạt vừng ngon quá nên vội vàng nuốt xuống, có lẽ không biết đám nô tài lười biếng, nhúng nước lạnh rồi mang lên, ngoài lạnh trong nóng lại dính, làm bỏng ruột cũng không có gì kỳ lạ. May mà nó ăn không nhiều, không ăn không uống mấy hôm là ổn thôi.”
Ta lặng lẽ nhìn chằm chằm vào mạch máu lộ rõ nơi cổ y, trong đầu tưởng tượng ra cảnh dùng một dao cắt đứt, máu tươi phun ra làm ướt cả khuôn mặt y, thật là một cảnh tượng sảng khoái.
Đồ ngu, tưởng ai cũng là kẻ ngốc chắc? Biết rõ ràng tỉ mỉ như vậy, chẳng phải chính ngươi là kẻ đứng sau sai khiến sao?
Hay cho câu trẻ con nóng vội, hay cho câu vội vàng muốn nuốt xuống.
A Lương mới mười hai tuổi nhưng lại bị nuôi đến mức đầu to thân nhỏ, nhìn là biết ăn không đủ no, chắc chắn vì đói đến cực hạn mới có thể ăn ngấu nghiến bất chấp như thế.
Bị bỏng dạ dày thì chỉ có thể tự hồi phục, chẳng có cách gì khác. Ta dùng nước ấm pha viên thuốc tiêu thực đút cho A Lương uống, rồi lại đặt một viên kẹo bạc hà mà mẹ ta làm vào miệng thằng bé.
Tiểu A Lương mơ mơ màng màng sắp ngủ, trong miệng vẫn không ngừng gọi: “Mẹ...”
Trước mắt ta mờ đi trong làn hơi nước nhưng rồi lại lập tức tan biến. Nước mắt không đổi lại được bất cứ hy vọng nào, chỉ khiến kẻ địch xem thường mà thôi.
Nhân lúc xoay người, lại lên tiếng để thu hút sự chú ý của Thái tử, ta lặng lẽ bỏ một ít bột phấn vào mũi A Lương.
“Điện hạ, nếu A Lương đã không sao, xin ngài đưa ta rời khỏi hoàng cung đi. Ở lại thêm một khắc sợ là sẽ có phiền phức.”
“Đường Kiều, ngươi thật khiến cô phải nhìn bằng con mắt khác. Rốt cuộc thì ngươi thật sự để tâm đến thứ gì?”
“Điện hạ nói đùa rồi. Đường Kiều để tâm đến rất nhiều thứ, ví như quân quyền chẳng hạn...”
“À, rất tốt...”
Lúc chúng ta xuất cung, trời đã sẩm tối.
Thái tử đổi sang xe ngựa, khăng khăng đưa ta đến tận trước cổng phủ, khi ta bước xuống xe, y còn đưa tay ra đỡ.
Đợi đến khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, ta mới hiểu được dụng ý của y.
Thật là hạ tiện.
Trước cổng phủ, đèn lồng treo cao, sáng rực.
Tiêu Như Đường đang ngồi ngay trước cửa lớn, phía sau còn có con chó Tiên Tử.
Con khỉ Tiên Tử ngang ngược này, nhe răng trợn mắt, nhìn ta đầy hằn học, giống như ta vừa cướp mất con chó cái của nó.
Tiêu Như Đường chậm rãi đứng thẳng người dậy, trên mặt không còn nụ cười rạng rỡ, chỉ lặng lẽ nhìn ta.
Ta giật giật khóe môi nhưng nhất thời lại chẳng biết nên biện bạch thế nào.
Chúng ta cứ đứng ngây ra như thế suốt một lúc lâu, ánh sáng như sao trong mắt hắn dần dần mờ đi, ta biết đó là vì thất vọng.
“Đường Kiều, hắn không phải người tốt.” Hắn nói xong thì xoay người bỏ đi, chỉ để lại bóng lưng đầy cô đơn.
Ta không hiểu sao lại cảm thấy cơn giận bốc lên tận đầu, chẳng buồn che giấu chút nào, buột miệng nói: “Ai mới là người tốt? Tiêu Như Đường, làm người đừng quá ngây thơ. Đường Kiều ta một người song đao, lăn lộn trong núi thây biển máu, xưa nay chưa từng bị trói buộc bởi quy củ thế tục. Vậy có phải ta cũng chẳng phải người tốt không?”
Hắn không quay đầu lại, cứ thế từng bước một đi vào bóng tối.
Ta thở hổn hển, cơn giận đè nén trong lồng ng.ực nhưng nói xong lại cảm thấy hối hận. Ta không nên giận chó đánh mèo trút giận lên hắn. Nhưng nếu hắn từng thấy bộ dạng thật sự của Đường Kiều, thấy ta đầy mình máu tanh, giết người đến đỏ mắt, liệu hắn có hối hận không? Liệu hắn có tránh xa ta như rắn độc không?
Tiên Tử sủa “gâu gâu gâu” một tràng về phía ta.
Đồ chó chết, dám mắng ta à!
Ta giơ chân định đá, nó đã lập tức quay đầu bỏ chạy theo Tiêu Như Đường, vừa chạy vừa sủa mắng.
Đúng là đồ vong ân bội nghĩa, ai có sữa thì gọi là mẹ.
Đêm đó ta trằn trọc trở mình, làm thế nào cũng không thể ngủ được, nhắm mắt mở mắt đều là hình bóng của Tiêu Như Đường.
Chỉ có A Trân là ngủ ngon lành.
Ta ngồi dậy, chậm rãi lại gần: “A Trân... Tư thế không đúng, dậy ngủ lại đi.”
A Trân vẫn nhắm mắt nhưng tay thì rút ra một cây kim thép dài bằng bắp tay từ trong ngực ra xoẹt một tiếng.
Làm ta sợ đến mức chạy thẳng ra khỏi phòng.
Ta chạy đến vườn hoa của mẹ, ngồi xổm trong bụi hoa, ngắt từng chiếc lá, lẩm bẩm: “Đi tìm hắn, không đi, đi... không đi...”
Sáng mai thể nào Trác cô cô cũng sẽ đấm ngực dậm chân mà kêu gào nghiệp chướng.
Nhưng ta không nhịn được, trong lòng ta rối như tơ vò, không biết nên làm thế nào cho phải...