Lần này Hàn Trọng Hoài tìm người phải tìm suốt mấy ngày, Hàn Phong Lâm đưa thư đòi gặp hắn, hắn cũng chấp nhận gặp Hàn Phong Lâm một lần.
Nhưng mà vừa gặp mặt hắn liền biết người không có ở trên tay ông ta.
Trên mặt Hàn Lâm Phong cố làm ra vẻ, nhưng cho dù có như thế nào thì cũng không che giấu được sự khiếp đảm của ông ta.
Biết người không ở trong tay Hàn Phong lâm, không đợi ông ta mở miệng, Hàn Trọng Hoài đã đứng dậy rời đi.
Hàn Phong Lâm đuổi theo vài bước, nhìn thấy Hàn Trọng Hoài không ngừng nửa bước thì mắng mấy tiếng súc sinh: "Lão tử sao lại sinh ra loại súc sinh như ngươi, sớm biết vậy nên sớm bóp chết ngươi!"
Ông ta mắng chửi người cũng có chút quá muộn, đợi đến khi không thấy bóng dáng nửa bước thì mới dám phun lời ra khỏi miệng.
Nếu như không phải là Hàn Phong Lâm, vậy Hàn Trọng Hoài chỉ có thể đem kinh thành lật ngược lên trời mà tìm Triệu Hằng Kiêu ra ngoài.
Triệu Hằng Kiêu đang chờ thời cơ diện thánh, nhìn thấy Hàn Trọng Hoài sờ tới, nhíu nhíu mày: "Ngươi đây là có ý gì? Ngươi ầm ĩ đến gặp ta như vậy, nếu để cho người bên ngoài phát hiện thì làm sao bây giờ?"
Càng là thời khắc này thì càng không thể gây ra sai lầm, biết Hàn Trọng Hoài đã nhận giúp đỡ của Phúc vương, đã là người của bọn họ, Triệu Hằng Kiêu nhìn hắn từ trên xuống dưới đánh giá, "Ngươi vội vàng chạy tới đây là vì muốn xin lỗi chuyện lần trước? Chúng ta là huynh đệ, nếu ngươi thành tâm xin lỗi, ta nhất định sẽ tiếp nhận, nhưng mà ngươi cứ tay không như vậy..."
Ánh mắt của Triệu Hằng Kiêu ý vị thâm trường, lần trước là bởi vì nữ nhân của Hàn Trọng Hoài mà bọn họ náo loạn bất hòa, Nếu Hàn Trọng Hoài có lòng cầu hòa, vậy thì nên mang nữ nhân đến.
Hàn Trọng Hoài bình tĩnh nhìn hắn, ra tay đấm vào mắt hắn ta một quyền.
Động tác của Hàn Trọng Hoài quá nhanh, Triệu Hằng Kiêu nhất thời không phòng bị mà bị đánh một cái, gào thét một tiếng, đau đến không kịp phân biệt là đã xảy ra chuyện gì, may mà lần này hộ vệ bên cạnh hắn không phải là dạng ăn mà không làm, nhanh chóng tiến lên ngăn trở Hàn Trọng Hoài, không cho hắn tiếp tục ra tay.
"Hàn Trọng Hoài, rốt cuộc là ngươi có ý gì! Ta là hài tử của phụ vương, là thế tử danh chính ngôn thuận, ngươi đối với ta như vậy, ngươi cho rằng đối với ngươi có chỗ tốt gì!"
Đến lúc đó cha của bọn họ vinh dự đăng đại bảo, vậy người kế vị cũng nên là hắn, Hàn Trọng Hoài cứ như vậy mà không sợ sao?!
Trong lúc nhất thời Triệu Hằng Kiêu kinh nghi, hoài nghi phụ vương đã hứa hẹn với Hàn Trọng Hoài cái gì đó.
Người không đủ năng lực thường thích nghĩ đông nghĩ tây, Triệu Hằng Kiêu bỏ lỡ cơ hội đánh trả tốt nhất, đợi đến khi Hàn Trọng Hoài đi ra đại môn mà hắn ta vẫn còn đang che mắt, một đấm cũng không thể đáp trả lại.
"Người không ở chỗ hắn, truyền mệnh lệnh của ta, để cho ám tuyến bắt đầu lan truyền tin thế tử của Phúc vương đã đến kinh thành."
"Đại nhân, đây có phải là quá rõ ràng không?"
Trần Hổ do dự nói, nếu như lần này không tới, vậy cho dù lời này truyền ra bên ngoài thì cũng không có ai nghĩ đến Hàn Trọng Hoài.
Nhưng vừa mới xảy ra xung đột, đây không phải là đang đắc tội rõ ràng với Phúc vương sao.
"Ta chờ không kịp..." Quá mức bình tĩnh làm cho cả người hắn không ngừng toát ra đau đớn, hắn cần tìm cho mình một ít việc để làm, cần người khác đem ánh mắt tập trung vào trên người hắn, chủ động phun ra tung tích của Ngọc Đào.
Nghĩ đến trạng thái của Thái tử mà hôm qua hắn nhìn thấy, Hàn Trọng Hoài nhàn nhạt bổ sung một câu, "Thái tử điện hạ cũng không đợi được."
Dầu hết đèn tắt chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Sau hôm Hàn Trọng Hoài gặp qua Triệu Hằng Kiêu, ngày hôm sau Triệu Hằng Kiêu đã đứng ở ngoài cửa cung thỉnh cầu diện thánh.
Bắt đầu từ hôm qua, trong thành đã có tin đồn thế tử của Phúc vương đã đến kinh thành, chỉ là thấy thế tử của Kiến Vương không xuất hiện, không muốn sớm gặp mặt thánh thượng nên mới trốn tránh.
Ngay cả chỗ hắn trốn tránh cũng bị người ta truyền ra, tránh cho bị người ta trực tiếp sờ đến chỗ ở, Triệu Hằng Kiêu chỉ có thể đi ra diện thánh.
Triệu Hằng Kiêu mặc một thân áo suông hoa văn kỳ lân, đầu đội ngọc quan, trên mặt đắp một tầng phấn mỏng.
Da thịt của hắn không tính là trắng nõn, đột ngột đắp phấn càng làm cho người ta chú ý quanh mắt hắn bị người ta đấm gây ra vết bầm tím.
Thần thái tiêu sái mà đứng ở ngoài cửa cung, lửa giận trong lòng Triệu Hằng Kiêu đã sớm thiêu đốt lục phủ ngũ tạng, sự tồn tại của Hàn Trọng Hoài giống như là một cái chậu đặt trên đầu hắn ta, cái gì ghê tởm cũng đều có ở bên trong, thỉnh thoảng lại rớt ra một ít làm ghê tởm hắn.
Người như vậy còn sống, sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ bị hắn chỉnh chết.
"Nghe nói thông phòng của ngươi không thấy đâu?"
Từ thư phòng của Thái tử đi ra, Ngụy Cẩm Dương nhướng mày nhìn về phía Hàn Trọng Hoài, mấy ngày nay động tĩnh của Hàn Trọng Hoài cũng không nhỏ, từ động tĩnh của đám thuộc hạ đó, xem ta là do Hàn Trọng Hoài cố ý để cho người ta biết hắn đang tìm người.
Đây rõ ràng là do người đã mất tích trong khoảng thời gian dài, bây giờ mới bắt đầu hoảng hốt, tính toán đem nhược điểm đưa đến tay người khác để uy hiếp hắn.
"Nếu ngươi có tin tức, vậy có thể nói cho ta biết một tiếng, coi như ta nợ ngươi một nhân tình."
Vốn dĩ Ngụy Cẩm Dương định nói giỡn với hắn, trêu chọc hắn vài câu, nhưng thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, cũng thu hồi nụ cười đùa giỡn trên mặt.
"Ta sẽ giúp ngươi lưu ý, bắt đi người của ngươi là muốn thăm dò người, hiện tại không có động tĩnh đại khái là muốn xem bọn họ bắt được nhược điểm có bao nhiêu lớn, chỉ cần ngươi bình tĩnh thì tốt xấu gì người cũng sẽ được tìm về."
"Ta biết."
Đạo lý này hắn đều biết, nhưng mấy ngày nay hắn vừa nhắm mắt lại, trong mộng đều là Ngọc Đào, vừa mở mắt ra, trong đầu cũng đều là tên nàng.
Bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng tìm được nàng, nhốt người bên cạnh, chỉ như vậy hắn mới có tinh lực để đi làm những việc khác.
"Nói như thế nào cũng chỉ là thông phòng, tuy rằng xinh đẹp, lại là nữ nhân đầu tiên của ngươi, nhưng đại trượng phu sự nghiệp là trọng."
"Ngụy Cẩm Dương khuyên bằng hữu tốt vài câu, chỉ sợ Hàn Trọng Hoài quá coi trọng một nữ nhân, kết quả là hủy hoại chính mình, "Trịnh đại nhân cố ý đem thiên kim hứa gả cho ngươi, tuy rằng ta không biết ngươi vì sao ngươi muốn chấm dứt quan hệ với Phủ Quốc công, nhưng nếu ngươi đã muốn như vậy thì phải xây cho mình một bối cảnh, cưới một nữ nhân có thân phận gia thế bối cảnh không tệ thì mới có lợi đối với ngươi..."
"Quận chúa kim an."
Lời nói của Ngụy Cẩm Dương bị tiếng thỉnh an của nội thị cắt đứt.
Ngụy Cẩm Dương và Hàn Trọng Hoài đồng loạt nhìn về phía Khánh Bình quận chúa, hành lễ với nàng ta.
Sau khi thỉnh an, Hàn Trọng Hoài tự giác đi trước, nhưng mà mới đi được hai bước đã bị Khánh Bình ngăn cản.
"Hàn đại nhân, ngay cả một câu cũng không muốn nói nhiều với bổn quận chúa sao?"
Khánh Bình đi tới chỗ này, ánh mắt không nhìn Ngụy Cẩm Dương mà toàn bộ hành trình chỉ nhìn về phía của Hàn Trọng Hoài.
Hàn Trọng Hoài liếc mắt nhìn Ngụy Cẩm Dương một cái, hắn không có hứng thú đối với tình yêu của người khác, nhưng nhớ rõ Ngụy Cẩm Dương đã sớm lọt vào mắt Thái tử, nửa tháng trước Thái tử đã cùng Ngụy gia có ý tứ kết thông gia.
Vẻ mặt Ngụy Cẩm Dương kinh ngạc, hắn không biết Khánh Bình quận chúa cùng Hàn Trọng Hoài có chuyện gì để nói.
"Quận chúa muốn hạ quan nói cái gì?"
Hàn Trọng Hoài đứng yên không nhúc nhích, ánh mắt khẽ rũ xuống, nhìn bộ dáng giống như cung kính chờ Khánh Bình quận chúa phân phó.
Bộ dạng này của hắn làm cho Khánh Bình nhìn thuận mắt, trước kia nàng ta chán ghét Hàn Trọng Hoài quá mức cao ngạo tự đại, chỉ cần hắn có thể cúi đầu, vậy cũng không phải là không có điểm tốt gì.
Cố ý bỏ qua ánh mắt bên cạnh của Ngụy Cẩm Dương, Khánh Bình quận chúa giơ cằm lên: "Hàn Trọng Hoài, ngươi có nguyện ý làm quận mã của ta hay không?"
"Quận chúa?!"
Ngụy Cẩm Dương trăm triệu lần không nghĩ tới Khánh Bình quận chúa lại muốn nói với Hàn Trọng Hoài cái này.
Nàng ta chậm chạp không muốn gả cho Ngụy gia, lại là bởi vì coi trọng Hàn Trọng Hoài?!
Trong mắt Ngụy Cẩm Dương ngoại trừ khiếp sợ, còn xen lẫn bị thương, một người đối với mình có ý hay không cũng đều có thể cảm giác được, hắn cho rằng hôn sự của hắn cùng Khánh Bình quận chúa sớm đã nắm chắc.
Vừa rồi hắn còn khuyên Hàn Trọng Hoài tìm một chính thê có gia thế có bối cảnh cường đại, hiện giờ Khánh Bình quận chúa đã tới.
Khánh Bình quận chúa chỉ coi như không nghe thấy giọng nói của Ngụy Cẩm Dương, hôm nay nàng ta chọn thời điểm hắn ở đây để mở miệng, không phải là không có ý tứ muốn mượn cơ hội để chặt đứt với hắn.
"Hàn Khanh, ý của ngươi thế nào?"
Khánh Bình quận chúa lại hỏi một lần nữa, nhưng Hàn Trọng Hoài cũng không trả lời nàng ta, chỉ nhìn nàng ta một cách cẩn thận.
Đôi mắt đen phiếm hồng ửng kia, nhìn thẳng một hồi lâu sẽ cảm thấy giống như là ánh mắt của yêu nghiệt.
Khánh Bình có chút muốn tránh đi, nhưng nghĩ đến cái gì đó nên vẫn tiếp nhận ánh mắt xem xét của Hàn Trọng Hoài.
"Quận chúa, thông phòng của hạ quan ở chỗ ngươi."
Hàn Trọng Hoài dùng câu khẳng định, Khánh Bình nhíu mày: "Cái gì thông phòng, Hàn Khanh ngươi nói cái gì?"
"Vì sao quân chúa muốn chiêu ta làm quận mã?"
Cuối cùng cũng có tin tức của Ngọc Đào, vẻ mặt căng thẳng của Hàn Trọng Hoài buông lỏng, hướng Khánh Bình quận chúa hỏi.
Hắn biết Thái tử mơ hồ phát hiện quan hệ giữa hắn và Phúc vương, cho dù hắn là con riêng của Phúc vương nhưng cũng là đường thân với Khánh Bình, cho nên chủ ý rối loạn luận lý này, nhất định không phải là chủ ý của Thái tử.
"Bổn quận chúa nhìn Hàn Khanh thuận mắt?"
Khóe miệng Hàn Trọng Hoài khẽ nhếch, trong mắt lại không có ý cười: "Vậy quận chúa vẫn nên nhìn nhiều một chút, như vậy thuận mắt sẽ không chỉ có một mình hạ quan."
"Ngươi đây là cự tuyệt bổn quận chúa?"
Khánh Bình quận chúa đã nghĩ tới tất cả khả năng, duy chỉ không nghĩ tới Hàn Trọng Hoài sẽ cự tuyệt chuyện này.
Phụ thân nàng ta là nhi tử được thánh thượng sủng ái nhất, mà nàng ta là nữ nhi duy nhất của phụ thân.
Đợi đến sau khi nàng ta lập gia đình, sớm muộn gì cũng sẽ có phong hào của công chúa, Hàn Trọng Hoài thế nhưng cự tuyệt nàng ta.
"Hàn Trọng Hoài nói cẩn thận."
Mặc dù bị cắm sừng ngay tại chỗ nhưng Ngụy Cẩm Dương vẫn không muốn nhìn mặt mũi của Khánh Bình bị tổn thương, cắn răng cảnh cáo.
"Hạ quan không dám cự tuyệt quận chúa, nếu quận chúa không muốn nhìn nữa mà lại nhìn trúng hạ quan, vậy hạ quan thật vinh hạnh."
Sắc mặt Ngụy Cẩm Dương chuyển sang đen, Hàn Trọng Hoài cũng không làm tổn hại đến thể diện của quận chúa, từ đầu đến cuối chỉ có hắn ta là tự mình làm xấu mặt mình: "Hạ quan còn có công vụ trong người, không ở chỗ này làm cản trở quận chúa nữa."
Ngụy Cẩm Dương nghe không nổi nữa, nói xong liền rời đi, Khánh Bình nhìn bóng lưng hắn cắn cắn môi.
"Quận chúa thích ủy khuất chính mình?"
Không biết vì sao vẻ mặt của Hàn Trọng Hoài càng ngày càng lạnh nhạt, chạm đến ánh mắt nhìn xa của Khánh Bình, câu hỏi này có một loại châm chọc nói không nên lời.
Khánh Bình trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi đã đồng ý rồi, vậy đi gặp phụ vương ta."
Hàn Trọng Hoài gật đầu, đi theo phía sau Khánh Bình.
Tất cả đều thuận lợi như vậy, ngược lại Khánh Bình lại rối rắm, luôn cảm thấy thái độ của Hàn Trọng Hoài có cái gì không đúng.
"Ngươi vừa nói bổn quận chúa giấu thông phòng của ngươi là có ý gì?"
Mấy lời nói chói tai đã đảo quanh miệng Hàn Trọng Hoài vài lần, nghĩ đến có lẽ Khánh Bình sẽ bởi vì tức giận mà lấy mạng Ngọc Đào, hắn lập tức nhịn xuống.
"Hạ quan nói hươu nói vượn hiểu lầm quận chúa, kính xin quận chúa thứ tội."
Lúc trước hắn không nghỉ tới chuyện Ngọc Đào sẽ ở chỗ của Thái Tử, nếu hôm nay Khánh Bình quận chúa không nhảy ra nói những lời này, bên này của Thái tử sẽ là nơi hắn điều tra kỹ càng cuối cùng.
Có thể lặng yên không một tiếng động từ trong nhà hắn mang người đi chỉ có mấy người như vậy, mặc dù hắn không biết vì sao Khánh Bình muốn gả cho hắn, nhưng hắn có thể xác định người đang ở trên tay nàng. ta
Mặc dù không biết người còn sống hay đã chết, nhưng cuối cùng cũng có một chút manh mối.
*
"Hồ nháo!"
Khánh Bình đề nghị Hàn Trọng Hoài làm quận mã trước mặt mọi người, hai người còn chưa đến thư phòng, lời này đã xuyên vào vào tai Thái tử, "Khánh Bình hồ nháo, sao ngươi cũng có thể hồ nháo theo nàng!"
Triệu Dận không chỉ khiển trách một mình Khánh Bình mà còn nhíu mày nhìn về phía Hàn Trọng Hoài.
"Hạ quan biết tội."
Hàn Trọng Hoài đồng ý với đề nghị của Khánh Bình dứt khoát, hiện giờ nhận tội cũng dứt khoát.
Khánh Bình nghe giọng nói của hắn, có loại cảm giác mình bị hắn đùa giỡn.
"Hàn Trọng Hoài, ngươi có ý gì?"
"Quận chúa thứ tội."
"Hàn Trọng Hoài ngươi..."
"Được rồi, Khánh Bình, nếu ngươi lại hồ nháo, cô sẽ cấm chân ngươi!"
Thân thể Thái tử càng không tốt thì càng yêu thương nữ nhi, nếu nàng ta đã khiến cho người của Ngụy gia nan kham trước mặt mọi người thì nên bị trừng phạt, mà hiện tại chỉ coi trừng phạt là uy hiếp.
"Phụ vương..."
Khánh Bình cắn môi, ánh mắt lập tức nổi lên nước mắt, cho dù nàng ta cường ngạnh với người bên ngoài như thế nào, nhưng ở trước mặt Thái tử vĩnh viễn cũng chỉ là một tiểu cô nương.
Nàng ta đem chủ ý đặt lên người Hàn Trọng Hoài, đơn giản là phát hiện phụ tá của cha nàng ta liên tiếp nhắc tới Hàn Trọng Hoài, thậm chí nàng ta còn nghe lén cha nàng ta cùng Ngư Hướng Cổ thảo luận, sau khi chết sẽ đem quyền phân cho mấy người, để cho mấy người bọn họ phụ tá tân quân. Mà một người trong đó chính là Hàn Trọng Hoài.
Chết cùng tân quân đều là những từ mà nàng ta không thể tiếp nhận được, nhất định nàng ta phải làm cái gì để cho mình không có vẻ vô dụng như vậy.
Phụ thân vẫn luôn bảo vệ nàng ta ở phía sau, không muốn để cho nàng ta tiếp xúc với phân tranh bên ngoài, nhưng chẳng lẽ chỉ cần che lại tai, che lại mắt của nàng ta là sẽ không có việc gì?
Rõ ràng đã nhận thấy được tất cả mưa gió sắp tới, làm sao nàng ta có thể nguyện ý cái gì cũng không làm mà chỉ trốn ở một bên.
Nhìn thấy vẻ mặt của nữ nhi, Triệu Dận biết nhất định là nữ nhi của mình đã nghe được tin tức gì nên mới ưu tư quá nhiều.
Triệu Dận nghĩ cứ để cho việc này trôi qua như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt quật cường của Khánh Bình, Hàn Trọng Hoài cúi đầu như đang chờ đợi cái gì đó, ba người cứ như vậy giằng co ở trong phòng, giống như là muốn nói ra một hai ba.