"Phu nhân, chúng ta sẽ bị đưa đến đâu?"
Đại Hoa cẩn thận vén rèm của khoang thuyền lên, bên ngoài đều là nước, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy mấy chiếc thuyền đánh cá đơn sơ. Người trên thuyền nhìn thấy thuyền của bọn họ đều tránh xa, căn bản không cho nàng ấy cơ hội cầu cứu.
"Ta không biết."
Ngọc Đào xoa xoa cái đầu choáng váng, ngồi thuyền mấy ngày, cho dù nàng không say sóng thì cũng có chút choáng váng vì ngủ lâu. Ngước mắt lên nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Đại Hoa, Ngọc Đào trấn an nói, "Nếu muốn mạng chúng ta, đại khái có thể giết chúng ta ở kinh thành, sẽ không hao phí nhân lực vật lực đưa chúng ta ra ngoài."
"Phu nhân là nói chúng ta đã không ở kinh thành?" Đại Hoa chú ý đến điểm kỳ lạ, kinh ngạc nhìn nước sông bên ngoài, "Quận chúa có thể đưa chúng ta đến Giang Nam không?"
"Vì sao lại là Giang Nam?" Ngọc Đào tò mò nhìn về phía Đại Hoa đang đột nhiên hưng phấn.
Đại Hoa bị nhìn chăm chú thì ngượng ngùng cười: "Phu nhân, ta chỉ biết Giang Nam."
Mặc dù biết bên ngoài kinh thành còn có rất nhiều địa phương, rất nhiều thành trì, nhưng cụ thể những thành kia tên là gì thì không ai nhắc tới, mà nàng ấy lại không biết chữ nên cũng không thể đọc được những ghi chép.
Đại Hoa biết Giang Nam, thuần túy là nghe người bên ngoài nói đồ vật của Giang Nam giá rẻ, so với cô nương kinh thành thì cô nương ở đấy xinh đẹp hơn, nghe nhiều trong đầu liền nhớ kỹ chỗ này, hơn nữa từ đáy lòng cảm thấy đây là một nơi tốt.
"Không phải quận chúa nói muốn đưa phu nhân đến một nơi tốt sao?"
"Nói như vậy, có thể thật sự chúng ta sẽ đi Giang Nam."
Ngọc Đào theo rèm hoa lớn được nhấc lên nhìn ra ngoài, tiết trời giá rét, rất nhanh sẽ đến buổi trưa, xa xa là sương mù mờ mịt, che khuất ranh giới giữa trời và đất.
Nếu Như Khánh Bình quận chúa cứ như vậy cho nàng tự do, đưa nàng đến một nơi an toàn thoải mái, vậy nàng nguyện ý rút một phần bạc từ kho bạc nhỏ của nàng đi chùa chiền thắp đèn trường minh cho Khánh Bình quận chúa.
Ngày đó bị đánh ngất trong phòng, thời điểm nàng mở mắt ra, đứng trước mặt chính là Khánh Bình quận chúa.
Bị trùm trong túi vải, nàng cẩn thận suy nghĩ một lần từ Hàn Phong Lâm đến Triệu Hằng Kiêu, thậm chí nàng còn cảm thấy có phải gần đây Hàn Trọng Hoài quá nhàm chán thiếu kích thích cho nên mới cùng nàng chơi một chút trò chơi hoang dã hay không.
Nhưng lại không nghĩ tới người bắt nàng chính là Khánh Bình quận chúa.
Đang lúc nàng mờ mịt bất lực, Khánh Bình quận chúa mở miệng chính là một lời sấm sét: "Bổn quận chúa định chiêu Hàn Trọng Hoài làm quận mã, hắn đã muốn làm người của bổn quận chúa, nên liền chướng mắt ngươi."
Nàng ta đã thấy qua bộ dáng Hàn Trọng Hoài phát điên vì Ngọc Đào, cũng từng thấy qua bộ dáng Hàn Trọng Hoài trầm mê với môi răng của Ngọc Đào, nàng ta có thể vì phụ thân mà nghĩ biện pháp tiến vào trung tâm quyền lực, nhưng không muốn phu quân tương lai của mình vì một nữ nhân mà không để ý đến con đường làm quan.
Cho nên Ngọc Đào phải rời khỏi người Hàn Trọng Hoài.
Ngọc Đào còn chưa tỉnh táo lại từ tuyên ngôn loạn luân của Khánh Bình quận chúa, lập tức lại lâm vào khủng hoảng muốn mạng nhỏ của mình.
May mà Khánh Bình quận chúa nói chướng mắt xong cũng không để cho thị vệ bên cạnh tiến lên chặt đứt tính mạng của nàng mà là tiếp tục nói: "Bổn quận chúa sẽ cho ngươi một ít bạc, một thân phận mới, ngươi có thể tự mình thành thân... Nếu bổn quận chúa đã cho ngươi một con đường sống nhưng ngươi còn dây dưa không ngớt, mưu toan chiếm lấy những thứ không thuộc về ngươi, vậy bổn quận chúa sẽ không khách khí với ngươi nữa."
Đây quả thực là *liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.
*Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn: Trong tiếng Trung, thành ngữ “liễu ám hoa minh” là chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.
Ngọc Đào lập tức biểu lộ lòng trung thành nói: "Nô tỳ biết rõ thân phận của mình, nhất định theo an bài của quận chúa mà đi xa, vĩnh viễn không xuất hiện trước mắt Hàn đại nhân cùng quận chúa."
Dừng một chút, Ngọc Đào bổ sung, "Chúc quận chúa cùng Hàn đại nhân đầu bạch đầu giai lão, tốt tốt đẹp đẹp."
Đại khái là biểu tình trên mặt nàng quá mức thành khẩn, Khánh Bình quận chúa hơi hơi gật đầu, vẫn chưa làm khó nàng cái gì, để thị vệ trói nàng đưa lên thuyền suốt đêm.
Lúc đầu nàng còn lo lắng là đưa nàng lên thuyền, sau đó đục rỗng chiếc thuyền để nàng chết đuối, thấy thuyền an toàn vững vàng mà đi cả đêm, lúc này trái tim của nàng mới rơi trở lại trong lồng ngừng.
An toàn không thành vấn đề, nàng nhịn không được mà tiếp tục bát quái.
Nghĩ đến lúc trước khi rời khỏi thôn trang có ôn tuyền, Khánh Bình quận chúa dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng, chính là bởi vì coi trọng Hàn Trọng Hoài.
Chỉ là Khán Bình quận chúa là một cô nương tốt, như thế nào lại coi trọng Hàn Trọng Hoài, nàng nhớ rõ hình như Khánh Bình quận chúa có hôn ước với bằng hữu họ Ngụy của Hàn Trọng Hoài.
Vốn dĩ tính tình của Hàn Trọng Hoài không dễ ở chung nên không có mấy bằng hữu, hiện tại người duy nhất còn bị hắn đội mũ xanh, thật đúng là một tên đại hỗn trướng.
"Phu nhân, người nói chúng ta bị quận chúa tiễn đi như vậy, đại nhân có thể lo lắng cho phu nhân hay không? Hiện tại nhất định là đại nhân đang tìm phu nhân ở khắp nơi!"
"Đúng vậy, hiện tại hẳn là đang tìm." Ngọc Đào duỗi thắt lưng, vẻ mặt thoải mái, Hàn Trọng Hoài không tìm nàng mới cảm thấy kỳ quái.
Hiện tại hy vọng Khánh Bình quận chúa lên kế hoạch chu toàn, đưa nàng đến một nơi thật xa, để Hàn Trọng Hoài ngàn vạn lần đừng tìm được nàng.
Nếu có thể hoàn toàn rời khỏi Hàn Trọng Hoài đi đến một nơi hoàn toàn mới, có một khoản bạc và thân phận mới, nàng nguyện ý cố gắng kiếm tiền bôn ba, mua thêm mấy nha hoàn bà tử, là lãnh chúa sống những ngày tháng cơm đến há mồm xiêm y đến duỗi tay.