Kiều Mị: Thông Phòng Vừa Kiều Vừa Mị

Chương 67

"Đại nhân..."   

Vẻ mặt Trần Hổ vẻ mặt tiều tụy, vội vàng đi tìm người nên đã lâu không cạo râu, xiêm y trên người bị bùn đất dính đầy nhưng cũng không chú ý thay đổi.   

Ngoại trừ tiều tụy, trên khuôn mặt hắn đều là áy náy.   

Tìm lâu như vậy nhưng hắn vẫn không có tin tức của Ngọc Đào như cũ. Ám vệ của Thái tử cũng không phải là nhân vật đơn giản, mà bọn họ cũng không thể điều tra quá rõ ràng, Thánh Thượng bi thương không quan tâm đến chuyện triều chính nhưng vẫn phải ngồi trên long vị, Thái tử vừa chết, bọn họ liền điều tra thế lực ẩn nấp của phủ Thái tử, nếu bị phát hiện thì có lẽ mạng cũng như vậy mà đi.   

"Không tìm được thì tiếp tục tìm kiếm, nếu không nhìn thấy thi thể thì cũng không cần khóc tang trước mặt ta."   

"Thuộc hạ vô năng, đại nhân thứ tội."   

Mấy ngày nay mỗi ngày hắn đều đến trước mặt chủ tử phục mệnh, nhưng mỗi ngày đều không mang theo được tin tức, từ khi hắn làm việc bên cạnh chủ tử tới nay, còn chưa bao giờ thất bại như vậy.   

"Mấy ngày nay có thể Khánh Bình sẽ phái người ra khỏi phủ."   

Hàn Trọng Hoài nhớ tới việc hắn nói nếu Ngọc Đào chết thì mọi chuyện sẽ kết thúc, khi đó trong mắt Khánh Bình đã hiện lên ý động.   

Khánh Bình quận chúa đã nửa điên, vào lúc này mà tốn nhiều công sức phái người giết người thì cũng quá mức bình thường.   

Cho dù mật đạo đã bị phá nhưng cũng tuyệt đối không có khả năng không thể cung cấp cho chủ tử một chút tin tức nào.   

"Đi tìm, tìm được rồi thì ta sẽ đi đón nàng."   

"Thuộc hạ nhất định sẽ đem phu nhân bình an trở về!"  

Trần Hổ nặng nề dập đầu một cái, nếu không tìm thấy Ngọc Đào, vậy hắn cũng chỉ có thể bồi thường cái mạng này.  

*

Sau ngày mười lăm, mấy ngày nay Dương Châu vẫn luôn là trời nắng chói chang, Đại Hoa lấy tất cả chăn đệm trong nhà mang đi giặt sạch rồi đem phơi nắng trên dây.   

Làm xong tất cả, trở về phòng thì nhìn thấy phu nhân đã thu dọn xong đồ đạc, nàng ấy nhanh nhẹn thay xiêm y trên người: "Phu nhân, chúng ta thật sự sẽ không trốn đến nơi hẻo lánh sao? Tìm một cái thâm sơn cùng cốc trốn mười ngày nửa tháng, nhất định Phí Y sẽ không tìm được chúng ta."

"Càng là thâm sơn cùng cốc, nhiều người lại càng nổi bật, ngược lại nếu ở trong trấn náo nhiệt, ai có thể phát hiện được nhiều người."   

Ngọc Đào đã thay sang một bộ xiêm y bình thường, trên mặt bôi một tầng nước màu vàng.   

Với nhan sắc này của nàng, không có làn da trong suốt, dung mạo trực tiếp giảm đi ba phần, vẽ thêm đốm lấm tấm, dùng màu tối vẽ quanh môi, khóe miệng cũng vẽ ra bóng ma, miệng lập tức lớn lên một vòng, miệng cũng có cảm giác lật ra ngoài.   

"Vẫn là phu nhân suy nghĩ chu đáo … Phu nhân, người giống như đã thay đổi thành một người khác."

"Vậy ngươi phải nhớ rõ bộ dáng hiện tại của ta, đừng để đến lúc đó nhận nhầm người rồi chạy đi theo người khác."   

Đại Hoa thật sự nhìn kỹ bộ dáng của Ngọc Đào: "Nhìn kỹ vẫn nhận ra là phu nhân, chỉ là có loại cảm giác nói không nên lời."   

Nghĩ đến bộ dáng lúc trước của phu nhân, có loại không được tự nhiên cùng quái dị khó nói ra.   

Tận dụng màu sắc và bóng ma, ngũ quan của Ngọc Đào đã thay đổi một vòng.   

Cũng không phải kỹ xảo trang điểm của nàng kinh người đến mức nào, chỉ là vẻ ngoài càng tinh xảo lại thì càng không chịu nổi việc thêm hay giảm bớt cái gì.   

Cho dù là tròng mắt đen vẫn lớn, nhưng đặt trên khuôn mặt này sẽ không cảm thấy đôi mắt to như vậy lại dễ nhìn.   

Ngọc Đào cũng dịch dung một phen trên mặt Đại Hoa, cảm thấy không sai biệt lắm: "Chúng ta đi thôi, từ nay về sau chúng ta muốn sống như thế nào thì sống như thế ấy, kiếm được bạc chúng ta tự mình tiêu, không cần cho người khác."

Câu cuối cùng rất được Đại Hoa để ý, trước kia nàng ấy còn cảm thấy Phí Y xem như là một người đáng tin cậy, sau đó phu nhân cùng nàng phân tích, biết Phí Y ăn của các nàng uống của các nàng, còn uy hiếp tính mạng của các nàng, đặc biệt là còn mơ ước đến phu nhân, điểm này phá lệ có vẻ không biết xấu hổ.   

"Nhưng phu nhân, chúng ta thật sự không mang theo gì sao? Mấy thứ này đều là do chúng ta bỏ tiền ra mua..."   

Đại Hoa nhìn tất cả trong phòng thì vạn phần không nỡ, mấy thứ này không mang đi được, vậy không phải là tiện nghi cho Phí Y sao, "Chúng ta không tiện mang theo, cầm nó để đưa cho người nghèo cũng tốt." 

"Cứ xem như mấy thứ này không phải là do chúng ta tự bỏ tiền ra mua."

Ngọc Đào an ủi Đại Hoa, khóe miệng đắc ý nhếch lên.  

Khánh Bình quận chúa cho nàng cơ hội tự do này, vì hồi báo cơ hội trời giáng này, tuy rằng thời gian gần đây nàng nằm so với đứng còn nhiều hơn, nhưng đầu óc lại tích cực suy nghĩ tất cả mọi chuyện.   

Rời khỏi quả bom Phí Y này, chính là chuyện mà nàng đã suy nghĩ tốt khi còn ở trên thuyền.   

Sau khi đặt chân xuống, nhìn có vẻ như nàng đã tiêu hết bạc của mình, cũng đã dùng hết ba trăm lượng của Khánh Bình quận chúa để mua nhà thuê cửa tiệm.   

Trên thực tế, nhà là mua thật, nhưng tiền thuê cửa tiệm là do nàng thế chấp tòa nhà này để đi mượn tiền.   

Tòa nhà này có thể mượn được bao nhiêu tiền nàng liền mượn bấy nhiêu, trừ bỏ trả tiền thuê cửa tiệm, còn lại nàng cầm đi nhập hàng, chậm rãi cũng có thể trả được tiền nợ.   

Về phần thế chấp nơi đó, sau khi thế chấp còn có thể mượn lại được, hơn nữa bởi vì cửa tiệm của nàng làm ăn không tệ, còn có thể càng mượn càng nhiều.   

Giai đoạn đầu nàng trả một ít bạc của mình, nhưng chậm rãi thu hồi lại, hơn nữa còn có thể thu hồi cả vốn lẫn lãi.   

Phí Y căn bản không biết làm ăn, cũng chính là do giai đoạn trước nàng buôn bán tốt nên hiện tại hắn mới có thể tiếp nhận thu chi cân đối toàn bộ, nhưng mà theo thời gian trôi qua chính hắn cũng nhận ra khuyết điểm của mình, cho nên khắp nơi kết giao bằng hữu, học cách làm ăn, cách nhập hàng hóa.   

Lức chú ý của hắn càng bị phân tán, các nàng càng có nhiều cơ hội để chạy trốn.   

Làm ăn có thể duy trì, là bởi vì có một khoản tiền vốn lưu động có thể chuyển đi chuyển lại, nhưng hiện tại nàng rút tiền đi, phiền toái mà Phí Y gặp phải cũng sẽ không ít.   

Hắn tranh nhau muốn làm đương gia của nàng, vừa lúc liền để cho hắn gánh vác tất cả những việc mà một đương gia nên làm, đối mặt với đám người đòi nợ kia.   

"Phu nhân, ta cảm thấy nam nhân thật ngốc nha."   

Mang theo thân phận mới đi lên thuyền, Đại Hoa cầm kẹo đường, nhìn nước chảy ngoài cửa sổ nhịn không được mà nói.   

Mấy ngày nay nàng ấy vẫn luôn sợ nếu Phí Y phát hiện thì làm sao bây giờ, nhưng không nghĩ tới căn bản Phí Y không phát hiện, hoàn toàn giống như phu nhân tưởng tượng, đi làm những chuyện kia.   

Tuy rằng nàng ấy cảm thấy Phí Y ghê tởm, nhưng trong lòng lại sợ hắn.   

Bởi vì hắn là thuộc hạ của quận chúa, trên tay có đao, có thể đem các nàng từ kinh thành mang đến Giang Nam, khuôn mặt lạnh lẽo tùy thời đều có thể giết các nàng.   

Nhưng ai ngờ hắn lại không thông minh như vậy, không chỉ bị các nàng lừa dối, hơn nữa còn có thể nghe lời người bên ngoài, mở rộng cửa tiệm càng lớn thì càng có thể kiếm được nhiều bạc hơn, tự mình thế chấp đồ đạc để mượn bạc, còn nhập vào một ít mặt hàng không dễ bán.   

"Cho dù là người nào tiếp xúc với đồ vậy mà mình không hiểu thì đều sẽ ngớ ngẩn."   

Ngọc Đào công bằng hơn nhiều, nàng không cùng Đại Hoa cười nhạo Phí Y. Mặc dù là một cường giả lợi hại, nhưng xuất phát từ phong độ, nàng tôn trọng đối thủ, cho dù chỉ số thông minh của đối thủ cùng nàng có chênh lệch.   

"Vậy lúc trước phu nhân đã làm những chuyện này chưa?"   

Ngọc Đào lắc đầu, ở hiện đại nàng chỉ là một nhân viên bình thường, làm một công việc mà công chúng cảm thấy con gái nên làm, nào có thời gian đi khởi nghiệp.   

Chỉ vì ước mơ của nàng là mở một cửa tiệm nhỏ bán đồ lặt vặt, mỗi ngày đều làm cá mặn chỉ việc nằm nên thỉnh thoảng nàng sẽ đi xem một ít kinh nghiệm buôn bán của người khác.  

Ai biết lúc này có thể lợi dụng những kinh nghiệm kia, cứ như vậy mà đưa Phí Y vào tròng.   

"Đây là phu nhân cũng chưa từng làm, nhưng chính là thông minh hơn Phí Y."   

Nghĩ đến cái gì đó, Đại Hoa chớp chớp mắt, do dự nói, "Kỳ thật nô tỳ cảm thấy Khánh Bình quận chúa cũng lợi hại, trước kia nô tỳ cảm thấy đại nhân cùng Trần thị vệ thật lợi hại, nhưng hiện tại bọn họ vẫn không tìm được chúng ta."

Vốn dĩ Đại Hoa còn coi Khánh Bình quận chúa là kẻ thù, nhưng phu nhân bày ra một bộ không cần hận quận chúa, phải cảm tạ nàng ta làm chuyện tốt, dần dà Đại Hoa cũng thay đổi suy nghĩ đối với quận chúa.   

Giống như lời phu nhân nói, mặc kệ quận chúa đem các nàng bắt đi có phải là ôm ý xấu hay không, nhưng chuyện mà nàng ta làm đã khiến cho phu nhân cao hứng.   

"Đợi đến mười mấy năm nữa, ta cùng ngươi trở về thăm phụ mẫu ngươi."   

Ngọc Đào không có gì vướng bận, đi đâu cũng có thể sống sót, chỉ sợ Đại Hoa sẽ nhớ nhà, mười mấy năm có lẽ ngay cả tên nàng Hàn Trọng Hoài cũng không nhớ rõ.   

Tuy rằng nữ nhân xinh đẹp khó có được, nhưng ở vị trí của Hàn Trọng Hoài, muốn có được nữ nhân có tư sắc giống nàng không phải là việc khó.   

"Có trở về hay không cũng không sao cả."   

Trước kia khi còn ở trạch viện, phu nhân nói để cho nàng mỗi ngày đều về nhà, khi ấy nàng còn cảm thấy thuận tiện, nhưng chậm rãi kiến thức nhiều hơn, cũng không nghĩ đến chuyện nhớ nhà nữa. Trở về nhà không phải làm đệ đệ thì chính là làm ca ca, trước kia nàng ấy còn cảm thấy mình ở bên cạnh phu nhân lâu, học được cách xử xự của nha đầu, về sau có thể gả cho một gia đình không tồi, như vậy cũng có thể tự mình giúp đỡ gia đình.   

Hiện tại nàng ấy lại cảm thấy số bạc mà phu nhân cho gia đình nàng đã sớm đủ mua nàng rồi.   

"Sau này lại nói, hiện tại chúng ta nên suy nghĩ xem nên làm thế nào để có thể lặng yên không một tiếng động mà phát tài, mấy năm nay tiết kiệm đủ vốn, qua vài năm cũng không cần vì tiền bạc mà phát sầu, mỗi ngày chỉ cần lo lắng xem cơm sáng ăn cái gì, cơm chiều ăn cái gì."   

Khuôn mặt màu vàng bởi vì ánh mắt lóe sáng mà cả người phát ra ánh sáng, Đại Hoa cảm thấy phu nhân nhà mình lại trở nên xinh đẹp, may mắn khoang thuyền này không có người, không chú ý tới biến hóa của phu nhân nhà nàng.   

*

Sau mấy trận tuyết lớn, vạn vật sống lại, khí hậu ấm lên.   

Trong cung vẫn treo cờ tang khắp nơi, tính toán một chút cũng đã gần hai tháng hoàng đế không có lâm triều.   

Hàn Trọng Hoài từ thư phòng đi ra, đi được một nửa liền bị ngăn lại, vẻ mặt của Triệu Hằng Kiêu không tốt: "Hàn Trọng Hoài ngươi muốn trở mặt không nhận người không sao, ta đã gửi thư cho ngươi vài lần nhưng ngươi đều tránh mà không gặp."   

"Vì sao ta phải gặp ngươi?"   

Hàn Trọng Hoài hỏi ngược lại, "Ta lại không nợ tình cảm của ngươi."

Nghe Hàn Trọng Hoài nói, đột nhiên Triệu Hằng Kiêu há miệng nở nụ cười, hắn chờ chính là lời này: "Ngươi không nhận ta là trưởng huynh, ta chỉ có thể tùy ngươi, hôm nay phụ vương đến kinh thành, ngươi gặp hay không gặp?"

Hàn Trọng Hoài liếc mắt nhìn đắc ý trên mặt hắn: "Khi nào tới?"

"Cái này không cần quan tâm, nếu ngươi muốn gặp thì chờ thư của ta." Tuy rằng chịu thiệt thòi không ít lần ở trên tay Hàn Trọng Hoài, nhưng hiện giờ Hàn Trọng Hoài được người của phe Thái tử ủng hộ, lời nói của Binh bộ thượng thư cũng kém một thị lang như hắn, nếu hắn ta muốn nghe được tin tức từ trong miệng Hàn Trọng Hoài, vậy chỉ có thể làm như không có chuyện gì xảy ra, từng bước lôi kéo làm quen với hắn.   

Thấy Hàn Trọng Hoài gật đầu, Triệu Hằng Kiêu tiếp tục mở miệng: "Nghe nói thông phòng của ngươi còn chưa tìm được, có muốn ta ra tay giúp ngươi hay không, so với ngươi nghĩ, thực lực của phủ Phúc vương còn lợi hại hơn."   

"Không cần, đã có tin."   

Giống như là hồi báo cho sự nhiệt tình của Triệu Hằng Kiêu, Hàn Trọng Hoài nói cho hắn một tin tức, "Mấy ngày nay đều là quý phi hầu hạ bệ hạ, Kỳ vương đã khởi hành, đang trên đường hồi kinh."

"Kỳ vương? Hắn đã không còn bị giáng chức làm thứ dân lưu đày..."   

Kỳ vương là tiểu nhi tử được Thánh thượng sủng ái nhất, bởi vì quá mức được sủng ái nên khi hắn ta mơ ước đến vị trí thái tử, mới bị Thánh thượng biếm làm thứ dân.   

"Thánh thượng ưu thương quá độ, trước kia trừ bỏ Thái tử điện hạ, người hắn thích nhất chính là Kỳ vương."   

Kỳ vương hồi kinh xem như là một chuyện thú vị, khóe miệng Hàn Trọng Hoài hàm chứa một nụ cười nhạt, nói xong rời đi, lúc này nụ cười trên mặt mới thu hồi lại, nhưng khuôn mặt vẫn không chút thay đổi, giống như là lạnh lùng lại giống như thiếu thứ gì đó cực kỳ trọng yếu, khiến cho trong ánh mắt hắn trống rỗng một khối.  
Bình Luận (0)
Comment