Kiều Mị: Thông Phòng Vừa Kiều Vừa Mị

Chương 68

Trên đường trở về kinh Kỳ vương bị thích khách chặn giết. Bảy ngày sau, Kỳ vương xuất hiện ở kinh thành, mọi người giật mình phát hiện chẳng qua người chết trên đường chỉ là thế thân của hắn.   

Kinh thành lập tức náo nhiệt lên, đường cái ngõ nhỏ đều đang thảo luận xem là ai muốn ám sát Kỳ Vương.   

Mà nói đi cũng phải nói lại, cũng không thể tách rời khỏi hai chữ "Phúc" và "Kiến."  

Lúc trước thế tử của Phúc vương và thế tử của Kiến Vương được triệu đến kinh thành, vốn dĩ tưởng rằng sẽ chọn một người làm con thừa tự cho Thái tử. Nhưng ai mà biết được người còn chưa chọn xong, thái tử đã qua đời.   

Hiện giờ Hoàng Thượng lại gọi Kỳ vương đến kinh thành, cũng không biết có phải cảm thấy truyền ngôi vị hoàng đế cho thân tử càng hợp quy củ hơn so với truyền cho tôn tử hay không.   

Sau khi Kỳ vương đến kinh, tinh thần của hoàng thượng giống như cũng tốt lên, khôi phục việc lâm triều, nhưng mà trải qua những chuyện lúc trước, thân thể cũng không còn như trước nữa.   

Kinh thành gió nổi mây bay, Ngọc Đào đi trên đường lớn của Dương Châu cũng có thể nghe được vài câu thảo luận về triều chính.   

Lại nói tiếp nếu một nhà của hoàng đế chỉ là một gia đình bình thường, nói không chừng cuộc sống sẽ thoải mái hơn nhiều.   

Hoàng thượng là bởi vì tình cảm với nguyên hoàng hậu nên mới yêu thích nhi tử của mình là thái tử, tất cả tâm tư đều đặt vào trên người hắn.   

Mà Thái tử kế thừa sự thâm tình của cha mình, chỉ yêu Thái tử phi, cũng chỉ có một nữ nhi duy nhất là Khánh Bình quận chúa, cho nên cũng không nghĩ đến việc sinh nhi tử kế thừa ngôi vị hoàng đế.   

Mặc dù không ít người nói Thái tử vì bị thương nên không thể lưu lại con nối dõi, nhưng nàng vẫn nguyện ý đem tất cả suy nghĩ theo chiều hướng tốt hơn một chút.   

Nam nhân nghèo khổ ở trên phố chỉ cần có một hai đồng tiền, ánh mắt liếc về phía nữ nhân đều sẽ lớn mật hơn không ít, Thái tử cùng cha hắn có quyền thế tối cao vô thượng, nhưng đối với chuyện tình cảm lại đơn giản chân thành tha thiết.   

"Đào cô, ngươi nghe chuyện hăng say như vậy, có phải cũng muốn gả cho vị Hàn đại nhân kia hay không?"   

Bà chủ tửu lâu đã quen biết với Ngọc Đào được mấy ngày nay, thấy nàng vừa nghe thực khách nói vừa có bộ dạng như đang suy tư cái gì đó thì cười trêu ghẹo.   

Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ tin tức thúc cháu đoạt vị trong hoàng gia, còn có một tin tức hồng phấn.   

Khánh Bình quận chúa mà thái tử Triệu Dận để lại đang khóc nháo muốn từ hôn, đòi gả cho binh bộ thị lang Hàn Trọng Hoài.   

Chuyện này không khỏi làm cho người ta cân nhắc Hàn Trọng Hoài có bao nhiêu tuấn tú.   

"Ta ngược lại nguyện ý làm phu nhân nhà quan, chỉ sợ Hàn đại nhân không muốn."   

Ngọc Đào chỉ chỉ mặt mình, "Cho dù hắn có may mắn gặp được ta ở nơi này, nhưng nếu mắt không mù, ta cùng hắn cũng sẽ không có duyên phận làm phu thê."

Lão bản nương cười ha ha một tiếng, nàng ấy hợp ý với Ngọc Đào, chính là bởi vì Ngọc Đào sảng khoái, có thể đùa giỡn được.   

"Ngươi xem ngươi nói bậy cái gì này, vốn dĩ ngươi cũng xấu, khuôn mặt nhỏ nhắn mắt to, chỉ là làn da hơi đen một chút, hơn nữa có đôi khi ta thấy ngươi còn khá xinh đẹp."   

Lão bản nương cẩn thận quan sát gương mặt Ngọc Đào, nói thật Ngọc Đào lớn lên cũng không phải là quá mức xinh đẹp, nhưng có đôi khi nhìn lại cảm thấy kỳ quái, ngẫu nhiên sẽ thấy nàng chói mắt, lại cảm thấy Ngọc Đào có một loại mị hoặc nói không nên lời.   

Cái loại mị hoặc khác hẳn với vẻ đẹp của người bình thường.   

"Vậy thì hy vọng Hàn đại nhân có thể nhìn thấy ta "có đôi khi"."   

Ngọc Đào cười cười nằm sấp bên cạnh quầy, bên kia thảo luận đề tài ai làm hoàng đế, bên này nàng lại nghe được bà nương nhà nào lẳng lơ, thừa dịp hán tử không ở nhà thì vắt chân ngồi trước cửa nhà ném khăn tay.   

"Ngươi định như thế nào, cũng không có ý định tìm một người khác sao?"  

Hàn đại nhân là nhân vật như vậy, nói đùa hai câu thì còn được, nếu thật sự coi trọng các nàng, các nàng cũng không dám muốn, "Nếu nhà chồng ngươi đã đuổi ngươi ra ngoài, vậy ngươi cũng nên nhanh chóng tìm một người khác, dù sao cũng không có hài tử, ngươi vì Trần gia hắn mà thủ tiết, chỉ sợ người ta lại nghĩ rằng ngươi đang đánh chủ ý gì đó."

Ngọc Đào tự đặt cho mình một thân phân là góa phụ, trượng phụ đã chết, bị nhà chồng đuổi ra khỏi cửa, mà bởi vì nhà mẹ đẻ cách xa cho nên chỉ có thể đến trong thành này nương tựa thân thích.    

Tất nhiên người thân phải vừa vặn đã dọn đi chỗ khác.   

"Hắn đi còn chưa tới ba năm, hơn nữa hắn đối với ta thật sự rất tốt, nếu ta không nhớ hắn thì đã sớm tìm về nhà mẹ đẻ, mà không phải là đến nơi này để nương tựa."   

Vẻ mặt Ngọc Đào bi thương, rõ ràng là nhớ tới chuyện thương tâm.   

Cô nương đã xuất giá qua, trở về nhà mẹ đẻ có thể có được cái gì tốt, chưa biết chừng không ở được bao lâu đã bị ép phải tái giá.   

Dương Nương thở dài một tiếng, đều nói nam tử đa tình, kỳ thực là do nữ tử biết chữ quá ít, bằng không thế gian sẽ có biết bao bài thơ si tình.   

"Ta biết ngươi có tâm địa mềm yếu, không bỏ xuống được liền tự mình sống qua ngày, ngươi xem trượng phu nhà ta đã đi lâu như vậy, nhưng ta sống cũng không phải rất tốt."   

Mấy năm trước trượng phu của lão bản nương qua đời, nàng ấy mang theo hai nhi tử sống qua ngày, cũng may là bà bà đối xử với nàng ấy như thân nữ nhi, so với bà bà ác độc mà Ngọc Đào bịa đặt còn tốt hơn vô số lần.   

"May mắn gặp được Dương tỷ tỷ ở chỗ này, bằng không ta thật sự không biết phải làm sao bây giờ."   

Ngọc Đào kéo cánh tay Dương Nương, nói cũng may nàng là người may mắn, ngay cả ông trời cũng đều giúp nàng.   

Sau khi có thân phận mới, nàng một đường đi đến thị trấn lớn hơn một chút nằm ở giữa Dương Châu và kinh thành, vốn dĩ định đến am ni cô làm ni cô trước một đoạn thời gian, đem tình huống tìm hiểu rõ ràng, sau đó lại cân nhắc xem nên làm gì tiếp theo.  

Ai biết trên đường lại gặp được Dương nương. Lúc đó tiểu nhi tử của Dương nương bị lạc mất, nàng ấy phải tìm kiếm khắp nơi, cũng may Ngọc Đào và Đại Hoa tìm được người, sau đó cũng kết được thiện duyên.   

Hơn nữa nàng biết mấy ngày gần đây hàng hóa trong tiệm của Dương nương không thể nhập thêm về vì thiếu vốn, vì vậy liền cho Dương nương mượn chút ngân lượng.   

Tuy nói tài không lộ bạch nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng tới đây, chưa quen biết gì với những người xung quanh, số tiền này xem như nàng dùng để tìm hiểu hoàn cảnh xung quanh.   

Mấy ngày nay nàng và Đại Hoa đều ở tửu lâu, Ngọc Đào không có việc gì thì ngồi ở bên quầy nghe chuyện nhàn rỗi, làm quen với mọi người xung quanh.   

Ở tửu lâu đợi một hồi, Ngọc Đào thấy giờ cơm đã qua, trong cửa tiệm không còn bao nhiêu khách nhân, vì vậy liền đi ra ngoài tìm Đại Hoa.   

Tạm thời có thể ở chỗ của Dương Nương, nhưng dù sao vẫn phải tìm một chỗ cho riêng mình, trong khoảng thời gian này không ít lần nàng và Đại Hoa đều đi xem xét xung quanh, chỉ là nàng lười chân dễ bị đau xót, cho nên phần lớn đều là Đại Hoa đi ra ngoài dạo chơi.   

Ngọc Đào không cần tốn sức đã tìm thấy được Đại Hoa, thấy nàng ấy đang sững sờ, gõ trán nàng ấy một cái.  

"Đây là làm sao vậy, là do nhìn thấy nam nhân anh tuấn gì đó nên mới đem ngươi mê muội thành như vậy?"   

"Không anh tuấn..." Đại Hoa theo bản năng phản bác, chợt nhíu chặt mày lại, "Phu nhân, hình như ta nhìn thấy Trần thị vệ."

Tươi cười trên mặt Ngọc Đào dừng lại, nghiêng mắt nhìn về phía chung quanh, trên đường phố nhộn nhịp, người đến người đi như nước chảy, cho dù có người quen cũng không phải vừa nhìn là có thể thấy rõ: "Nhìn thấy ở đâu?"

"Chính là vừa rồi, hắn cưỡi ngựa, ta nhìn thấy hắn cũng không dám chạy, sợ bị hắn phát giác nên ta ngồi xổm ở phía sau người khác, đợi hắn đi xa ta mới đứng lên..."   

Xác định chính mình không để cho đối phương nhìn thấy nhưng Đại Hoa vẫn lo lắng: "Trên đời nhiều người như vậy, có người có bộ dạng tương tự cũng không kỳ quái, có thể là do nô tỳ nhìn thấy người nọ có râu, lại mang theo đao cưỡi ngựa nên liền cảm thấy là Trần thị vệ, cũng có thể là nô tỳ nhìn lầm."   

Nàng ấy đứng ở chỗ này ngẩn người chính là cân nhắc xem có phải nhìn lầm hay không.   

Trên thực tế nàng ấy cũng không nhìn thấy được khuôn mặt chính diện, ngựa chạy rất nhanh, nàng ấy vừa ngẩng đầu nhìn đã sợ tới mức ngồi xổm xuống, ngay cả bóng lưng cũng không có gan nhìn.   

"Phu nhân, chúng ta phải đi sao?"   

"Nếu bọn họ thật sự biết chúng ta ở nơi này nên mới đến đây, vậy bây giờ chúng ta rời đi chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới."   

Đại Hoa và Trần Hổ đứng chung một mái hiên đánh nhau lâu như vậy, Ngọc Đào cảm thấy khả năng nàng ấy nhìn lầm cực nhỏ, người ở chung với nhau lâu, không cần nhìn thấy khuôn mặt chính diện, chỉ riêng thân hình đã có thể cảm giác được có phải là người kia hay không.   

Nhưng mặc cho nàng nghĩ như thế nào, cũng không cảm thấy Hàn Trọng Hoài có thể tìm được chỗ này, hắn từ đâu lấy ra manh mối?   

Cũng không thể là do hắn có khả năng tiên tri, biết nàng lừa Phí Y, lại lấy được thân phận giả, trốn đến cái chỗ này.   

"Mấy ngày nay chúng ta không cần ra ngoài đi dạo."   

Ngọc Đào dặn dò một câu, ngửi thấy mùi gà hoa sen ven đường, để cho Đại Hoa mua một con đóng gói trở về, tùy tiện còn muốn mua thêm chút hạt dẻ rang đường.   

Nếu ngày mai sẽ chết, vậy thì hôm nay càng phải sống tốt.   

*

Đèn lồng được thắng sáng lên, thuyền hoa trên kênh đào không ngừng truyện ra tiếng cười vang vui vẻ, Hàn Trọng Hoài không thèm để ý đến quy củ quan viên phải để tang cho thái tử, đầu đội hồng ngọc quan, trên người mặc một bộ áo choàng đỏ bước lên thuyền, y bào tươi đẹp như lửa, giống như là có chuyện vui lớn gì đó đáng để hắn liều mạng đối đãi long trọng. 
Bình Luận (0)
Comment