Từ khi Đại Hoa gặp được người nghi là Trần Hổ trên phố, Ngọc Đào lập tức làm việc nhanh chóng lên, mỗi ngày không còn ngồi xổm trong tửu quán nghe bát quái nữa, nên thuê nhà thì thuê nhà, nên thuê cửa tiệm thì thuê cửa tiệm.
Mấy ngày nay chuyện có thể khiến nàng dừng lại nghỉ ngơi, chính là chủ cửa tiệm không muốn cho người ngoài thuê cửa tiệm, nàng phải ngồi ở nhà chủ cửa tiệm uống trà cả buổi chiều.
Rõ ràng là chủ cửa tiệm đau lòng vì hoa nhài trong bình đã muốn nhìn thấy đáy, hơn nữa thấy Ngọc Đào là góa phụ cũng không thể chạy đi đâu được, vì vậy liền cho nàng thuê cửa tiệm.
"Phu nhân, mấy ngày nay ta đi ngang qua ruộng nhặt được không ít hạt rau, chúng ta lấy ra trồng rau ở trong sân đi?"
Đại Hoa vừa nói vừa lấy mũi chân đào hố, sau đó nhịn không được dứt khoát lấy tay đào.
Ngọc Đào xem như phát hiện ra, cho dù nàng có xuyên đến thời nguyên thủy, nhưng chỉ cần có Đại Hoa bên cạnh thì sẽ cần không lo chết đói.
Mặc kệ đang ở nơi nào, mặc kệ có phải là nơi mà bọn họ sẽ ở lại trong thời gian dài hay không, nàng ấy đều có thể lấy ra một đống hạt giống để trồng rau.
"Nếu đám người làm kia của ta có thể cần mẫn giống như Đại Hoa, vậy ta thật sự phải cầu thần bái phật..." Dương nương giúp Ngọc Đào thu dọn đồ đạc, nhìn nhìn hoàn cảnh xung quanh, "Chỗ này không tệ lắm, nhưng lãng phí bạc làm gì, các ngươi ở chỗ của ta rất tốt, cần gì phải thuê chỗ ở mới?"
Ngọc Đào rót cho Dương nương một chén trà, lúc này mới chậm rãi nói: "Dương tỷ tỷ có điều không biết, trượng phu nhà ta báo mộng cho ta, nói nếu ta quyết tâm tự mình sống qua ngày, vì hắn thủ tiết, vậy nên nghiêm túc mà sống, nếu lười biếng dùng mánh lới, ông trời cũng nhìn không được mà muốn phạt ta."
Dương Nương nghe được thì líu lưỡi: "Nam nhân này sao lại không giống thứ tốt như vậy, nhất định bắt ngươi phải chịu khổ."
"Còn không phải vậy sao."
Ngọc Đào nghiêm túc ứng hòa, bất kể là Hàn Trọng Hoài hay là Phí Y, không có một kẻ nào là người tốt.
"Ngươi nhìn xem chỗ này của ngươi còn thiếu cái gì, có thể lấy được từ chỗ ta thì liền lấy từ chỗ ta, nếu quá khách khí thì sẽ xa lạ."
Ngọc Đào cũng không cự tuyệt, ngọt ngào nói cảm ơn.
Tính ra đây đã là lần thứ ba nàng mua đồ đổi hoàn cảnh sống mới, mua đồ như thế nào, cái gì cần thiết, cái gì không cần, nàng đều rõ ràng.
"Nếu Dương tỷ tỷ đã tới, không bằng giúp ta đi nhìn xem cửa tiệm?"
Tuy rằng Ngọc Đào làm mọi chuyện gấp gáp, nhưng cửa tiệm tìm được cũng không qua loa, vị trí giá cả đều không tệ.
Cửa tiệm này không bán đồ tạp hóa như lần trước mà là bán một ít kim chỉ phấn son, chuyên môn phục vụ cho khách nữ.
"Có thể mở cửa tiệm ở nơi này, cho dù là bán cái gì cũng sẽ không sợ đói chết."
Lúc trước Ngọc Đào nói muốn thuê cửa tiệm ở chỗ này, nàng ấy còn khuyên nàng đổi chỗ khác, chủ nhân của mấy gian cửa tiệm này là người đọc sách, nhiều quy củ lại sợ phiền toái, người nơi khác đến đây thuê cửa tiệm của hắn cũng không nhất định có thể thuê được, không nghĩ tới Ngọc Đào lại thành công.
Cũng không biết Ngọc Đào đã nói gì với người nọ.
Nghĩ nghĩ, Dương Nương chỉ thấy Ngọc Đào cầm lấy một cái chổi lông gà, quét qua một vòng trên mặt bàn, sau đó nửa người đều dựa vào trên bàn.
Quầy bằng gỗ du không cao, thịt mềm hình dáng đẹp đặt ở trên, tuy rằng Dương Nương là nữ nhân nhưng cũng nhịn không được nhìn thêm hai lần.
Ngọc Đào lớn lên bình thường, nhưng dáng người lại không liên quan gì đến người bình thường, phập phồng quyến rũ, lúc trước còn có mấy tên háo sắc ở trong tửu lâu âm thầm nhìn trộm nàng.
Lại nói tiếp mấy năm trước phu nhân của chủ cửa tiệm này đã qua đời, hiện giờ hắn mang theo một nhi một nữ qua ngày, hắn đem mặt tiền của cửa tiệm cho Ngọc Đào thuê, mặc kệ hắn có tâm tư khác hay không, cũng sẽ không ít người bên ngoài nghĩ đến phương diện nam nữ.
Suy nghĩ một chút, Dương Nương cũng không nhắc nhở Ngọc Đào, mấy ngày nay ở chung nàng ấy biết Ngọc Đào là người thông minh, có một số việc không chừng so với nàng ấy, Ngọc Đào còn rõ ràng hơn.
"Những lời phu quân ngươi báo mộng cũng không hẳn là sai, cố gắng buôn bán tốt sống qua ngày, ngươi còn trẻ nên cho dù sau này tái giá, nhất định hắn cũng không oán ngươi."
Ngọc Đào đang nằm sấp trên bàn suy nghĩ xem phải bày biện đồ đạc như thế nào, nghe được lời Dương nương nói, bật cười: "Hắn cũng không hào phóng như vậy."
Ở nơi này nàng vẫn luôn coi trọng quy cũ thứ tự trước sau, cho nên vong phu mà nàng nhắc đến vẫn luôn là Hàn Trọng Hoài.
Nếu Hàn Trọng Hoài thật sự chết, vậy phỏng chừng cũng sẽ quấn lấy bên cạnh nàng làm quỷ phu, không có khả năng hào phóng nhìn nàng tái giá, phù hộ cho nàng cùng nam nhân bên cạnh bạch đầu giai lão.
*
Ngọc Đào trốn không tính là kín mít, nhưng thời đại này không có mạng, quản lý hộ tịch lộn xộn, dân cư ở trong trấn cũng lớn, nếu muốn tìm một người vậy không thể nghi ngờ chính là mò kim đáy biển.
Đầu tiên Phí Y đến tìm ở những nơi nhỏ, vốn dĩ tưởng rằng có huyện lệnh giúp đỡ hắn không cần phí công phu gì cũng có thể tìm được Ngọc Đào.
Nhưng từng ngày từng ngày trôi qua, thế nhưng hắn vẫn không có được một chút manh mối nào như cũ.
"Cho dù chỉ có thể sống một ngày, nàng cũng sẽ không trốn tránh."
Hàn Trọng Hoài bất mãn với tốc độ của Phí Y, bảo Trần Hổ đi chợ đen điều tra.
Dựa theo suy nghĩ của Ngọc Đào, kết hợp với dấu vết để lại, sớm muộn gì cũng có thể tìm được nơi ẩn nấp của nàng.
Nhìn thấy manh mối cuối cùng chỉ vào một địa phương, Trần Hổ ngơ ngác, thì ra hai người Ngọc Đào vẫn luôn ở dưới mí mắt của bọn họ: "Mấy ngày trước thuộc hạ còn đi ngang qua nơi này, có phải phu nhân muốn gặp đại nhân nhưng lại khiếp sợ mệnh lệnh của quận chúa, cho nên chỉ có thể trốn ở phụ cận kinh thành, chờ đại nhân đi tìm nàng hay không?"
Hàn Trọng Hoài liếc hắn một cái: "Trong số những lý do có lệ mà nàng đưa ra, có thể sẽ có một cái như vậy."
"Đại nhân..."
Trần Hổ nói như vậy là vì không muốn đem Ngọc Đào thành người quá mức tuyệt tình, tuy rằng chủ tử của hắn lún sâu vào lưới tình nhưng lý trí lại rất thanh tỉnh, há mồm liền phủ định phỏng đoán của hắn.
"Thuộc hạ lập tức đưa tin tức này cho Phí Y?"
"Đi đi."
Biết chủ tử đây là chờ không kịp muốn gặp Ngọc Đào, Trần Hổ đem manh mối đều bày ra ở bên ngoài nhắc nhở Phí Y, thấy Phí Y trong vòng một ngày đã lên thuyền chạy tới chỗ Ngọc Đào, Trần Hổ thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy người, nếu cứ tiếp tục hao tổn như vậy, có thể chuyện ở kinh thành sẽ càng náo loạn hơn.
Hắn cũng không nghĩ tới chủ tử sẽ mặc kệ chuyện của kinh thành, sau khi gặp Phúc vương một lần thì trực tiếp rời khỏi kinh thành đi tìm Ngọc Đào.
Nếu là lập tức tìm được người rồi mang đi thì cũng sẽ không chậm trễ lâu như vậy, nhưng bây giờ lại lãng phí không ít thời gian.
"Đại nhân, sau khi tìm được sẽ sắp xếp cho phu nhân như thế nào? Chỉ sợ quận chúa sẽ không từ bỏ ý đồ."
Lúc này đem Ngọc Đào mang về kinh thành, chính là công khai đối nghịch với quận chúa.
Sau khi Thái tử chết, bệ hạ đối với quận chúa càng thêm sủng ái, hiện tại không thích hợp đắc tội quá mức đối với quận chúa.
"Không mang nàng về kinh."
"Đại nhân thật sự muốn như vậy?"
Trần Hổ cảm thấy hiện tại không thích hợp mang Ngọc Đào về kinh thành, nhưng nghe được chủ tử nói không dẫn người trở về, hắn lại càng cảm thấy không thích hợp, "Nếu để phu nhân ở lại, vậy phải tìm cho nàng một chỗ ở thích hợp gần đây?"
"Nàng sẽ không bạc đãi mình, cũng không cần hao tâm tổn trí tìm kiếm chỗ ở cho nàng."
Giọng điệu khàn khàn có chút không kiên nhẫn, Hàn Trọng Hoài đứng ở mũi thuyền, nhìn chằm chằm chiếc thuyền đang xa xa phía trước, "Tăng tốc cho thuyền nhanh hơn."
Nghe được phân phó, Trần Hổ nhíu mày nhìn thuyền của Phí Y xa xa, trong bóng đêm, thuyền ở trong nước giống như là một chiếc lá phát ra ánh sáng.
"Đại nhân, thuyền của chúng ta không chỉ không thể gia tốc mà còn phải làm chậm tốc độ, thoát khỏi sự yểm hộ của thuyền đánh cá, Phí Y có thể dễ dàng phát hiện chúng ta."
"Vậy để cho hắn phát hiện đi, giết hắn, không cần để cho hắn lên bờ."
Hàn Trọng Hoài đứng ở mũi thuyền, gió biển đêm xiêm y của hắn thổi bay phất phơ.
Trần Hổ nghe được phân phó này lại không cảm thấy kỳ quái, thời điểm quyết định của chủ tử rơi vào trên người Ngọc Đào, thay đổi xoành xoạch là thành chuyện bình thường.
Nếu chủ tử muốn nhìn thấy Ngọc Đào như vậy, làm sao có thể để cho nam nhân khác nhìn thấy người trước hắn được.
*
Thuyền tăng tốc nhanh hơn, sông cũng trở nên náo nhiệt.
Phí Y cũng không ngốc nghếch, mấy ngày nay hắn mơ hồ phát hiện không đúng, nhưng không biết cụ thể là ai đang theo dõi hắn, càng muốn tìm được Ngọc Đào, hành động của hắn lại càng cẩn thận, dường như thuyền của Hàn Trọng Hoài cơ hồ vừa gia tốc, hắn đã lập tức nhận ra vấn đề.
Tiếng nước rơi vang lên, Phí Y trực tiếp nhảy xuống sông.
Người trên thuyền của Phí Y đều là do huyện lệnh phân công, tất cả cũng đều là người của Hàn Trọng Hoài.
Thấy thế không đúng, lại liên tiếp vài tiếng nhảy xuống nước.
Khi đám người Trần Hổ chạy tới, trên mặt sông đã nổi lên một tầng vết máu đỏ tươi, xem ra là có người ở gần đây.
Dưới loại tình huống này, đám người Trần Hổ lại không thể phê bình chủ tử không có việc gì thì đi tìm việc, lúc trước không giết người, hiện tại người trên sông không dễ giết, nhưng hết lần này tới lần khác lại vội vàng lấy tính mạng người khác.
Bọn thị vệ nhận mệnh định nhảy xuống sông tìm người, chỉ thấy Hàn Trọng Hoài cầm lấy cây đuốc, trực tiếp ném lên con thuyền lúc trước của Phí Y.
Dầu lửa chạm vào ván gỗ liền bùng cháy, liên tục ném xuống mấy ngọn đuốc, mặt sông bị con thuyền đang bốc cháy chiếu sáng.
Không đợi đám người Trần Hổ xuống thuyền, Hàn Trọng Hoài đi trước một bước, hồng y chìm xuống nước, thoáng cái đã không thấy bóng dáng.
"Đại nhân!"
"Đại nhân!"
"Đầu, làm sao bây giờ, chúng ta cũng xuống nước?"
"Ta đi xuống, các ngươi chú ý động tĩnh trên thuyền."
Nếu như hắn là Phí Y, biết rõ sau khi có truy binh, khó có thể bơi lên bờ, nhất định sẽ nghĩ biện pháp ngăn cản truy binh, mà không phải là một mực chạy trốn.
Bây giờ vừa là ban đêm lại còn ở dưới nước, muốn xuống tay thật sự quá dễ dàng.
Ánh lửa ngút trời, trước khi Trần Hổ xuống sông thì nhìn thoáng qua thị trấn trong bóng đêm, cũng không biết Ngọc Đào cô nương có thể chú ý tới động tĩnh trên sông không, có biết chủ tử nhà hắn đang vì cướp đoạt nàng mà đánh lộn với tình địch không.
Trên thực tế, Ngọc Đào thật sự chú ý tới ngọn lửa trên sông.
Các nàng ở cách sông không xa, đứng ở bên cửa sổ duỗi đầu cũng có thể mơ hồ ngửi được mùi khét.
Lửa cháy trên mặt nước nên không cần phải lo lắng nó cháy lan đến trên bờ, nhưng Ngọc Đào cảm thấy bất an. Không chỉ nhịp tim đập nhanh mà lỗ tai còn nóng bỏng đỏ bừng.
"Bằng không nô tỳ đi gọi đại phu tới đây?"
"Đi đi, tim đột nhiên nhảy, ta ngủ mà cũng phát hoảng."
Hiện tại Ngọc Đào rất cần đại phu nói nàng bị bệnh, bằng không vô duyên vô cớ phản ứng lớn như vậy, nhất định đại biểu cho dấu hiệu cực kỳ không tốt.
Cuối cùng nhìn ngọn lửa ngoài cửa sổ, cũng không có khả năng Hàn Trọng Hoài ở trên thuyền kia, hơn nữa vận khí không tốt nên bị thiêu chết.
*
Hàn Trọng Hoài nhảy xuống sông rồi bơi về dưới đáy thuyền, chỉ một lát sau đã đối mặt với Phí Y đang ở dưới nước.
Trên tay Phí Y bị đâm một đao, tuy rằng miệng vết thương không trí mạng, nhưng có vết thương này, không có khả năng hắn có thể bình yên vô sự bơi lên bờ.
Hắn muốn thừa dịp hỗn loạn mà trốn vào trong thuyền đánh cá, ai biết Hàn Trọng Hoài đến nhanh như vậy, vừa tới liền đốt thuyền, nhảy xuống nước.
Không có khả năng Phí Y không nhận ra Hàn Trọng Hoài, thấy hắn tự mình đến, lại nghĩ đến Ngọc Đào vẫn đang chạy trốn, tư vị trong lòng vô cùng khó tả.
Hắn ta hận Ngọc Đào muốn nhanh chóng xử lý nàng cho sảng khoái, nhưng hiện tại Ngọc Đào sẽ phải chết trên tay người khác, hắn ta lại sinh lòng thương hại.
Này có gọi là thỏ chết cáo thương.
Khoảng cách giữa Hàn Trọng Hoài và Phí Y càng ngày càng gần, Trần Hổ phục kích ở phía sau hắn ta, trói hai tay hắn lại rồi ném hắn lên thuyền.
Con thuyền đối diện mới đốt được một nửa, ánh sáng nóng rực có thể làm cho biểu tình trong bóng đêm của mọi người lộ rõ.
Phí Y nằm sấp trên mặt đất ho ra vài ngụm nước: "Hàn đại nhân có muốn biết mấy ngày nay ta ở chung với Ngọc Đào như thế nào hay không, nàng là dùng thủ đoạn gì để cho ta tín nhiệm nàng ——"
Đau đớn kịch liệt làm cho Phí Y mở to hai mắt nóng lòng muốn nói chuyện, ánh mắt hắn nhìn xuống chỉ nhìn thấy một mảnh đỏ thẫm.
"Hàn Trọng Hoài cầm đao cắt đứt yết hầu của hắn."
"Ta không muốn biết."
Biết rõ người này nói chuyện sẽ làm cho hắn tức giận, vậy tại sao hắn lại phải nghe.
Ném con dao dính máu sang một bên: "Sau khi lên bờ thì đem con thuyền này thiêu rụi."
"Vâng, đại nhân."
Gió đêm đem xiêm y của Hàn Trọng Hoài thổi khô đến một nửa, đợi đến chỗ ở của Ngọc Đào, hắn lại đứng một lúc lâu, xiêm y trên người đã hoàn toàn bị nhiệt độ cơ thể của hắn sấy khô.
Lức trước hắn từng đến tìm Ngọc Đào vào nửa đêm, cả người ướt đẫm mà chiếm lấy chiếc giường có hương vị của nàng cả một đêm.
Mà thái độ khi đó của nàng đủ để cho hắn biết nàng không thích bị người khác quấy rầy vào lúc nửa đêm.
Nếu đã là như vậy...
Nhìn căn phòng tối đen, Hàn Trọng Hoài xoay người lại: "Chuẩn bị trọng lễ, ngày mai sẽ trở lại."
"Vâng." Trần Hổ lên tiếng, "Khách điếm đã chuẩn bị xong, cách chỗ này không xa, thỉnh đại nhân dời bước nghỉ ngơi."
Hàn Trọng Hoài liếc mắt nhìn thuộc hạ một cái: "Làm sao ngươi biết ta không có ý định gặp nàng ngay bây giờ?"
Trần Hổ mặt không chút thay đổi, nhưng kì thực trong lòng lại đang đắc ý vui vẻ nở hoa, vậy mà còn có một ngày hắn có thể phỏng đoán được tâm tư của chủ tử.
Dù sao tổng kết lại, tâm tư của chủ tử đối với Ngọc Đào chính là thiên hồi bách chuyển, chuyện gì cũng lôi kéo tới tới lui lui vài lần mới được.
"Thuộc hạ không dám tự mình phỏng đoán tâm tư của đại nhân, chỉ là cảm thấy hiện tại canh giờ đã muộn, cho dù đại nhân cùng phu nhân gặp mặt, chỉ sợ hiểu lầm cũng không giải thích rõ ràng được."
Hàn Trọng Hoài gật đầu đi đến khách điếm.
Chỉ là mới đến khách điếm được một canh giờ, Trần Hổ còn đang ngủ mơ mơ màng màng đã nghe được thuộc hạ báo: "Đầu, đại nhân đi rồi, xem ra là đi đến chỗ ở của phu nhân."
Nghe nói như vậy Trần Hổ một chút cũng không kinh ngạc, dù sao cũng là kéo tới kéo lui, ý nghĩ thay đổi sớm chiều.
"Phái mấy người canh giữ ở đó xa một chút, đại nhân khó lòng kìm nổi, nhất định không muốn chúng ta quấy rầy."
*
Hàn Trọng Hoài một lần nữa trở lại chỗ ở của Ngọc Đào, lúc này đây hắn không chút dừng lại mà cạy cửa trực tiếp đi vào trong phòng Ngọc Đào.
Tính ra giống như đã nửa đời hai người không gặp mặt nhau, nhưng ngửi được hương đào trên người Ngọc Đào, lại cảm thấy hình như hai người cũng không có cách biệt quá lâu, chỉ là hắn có công vụ phải về muộn, cho nên nàng ngủ một lát trước.
Từng bước đi tới trước giường, Hàn Trọng Hoài ngồi xuống mép giường.
Sau khi Ngọc Đào ngủ động tĩnh rất nhỏ, cả người thành thành thật thật, cánh tay đặt ở hai bên sườn, khuôn mặt vô cùng ôn nhu.
Ngón tay từ trán xẹt đến cổ nàng, Hàn Trọng Hoài cúi người lấy môi thay tay, môi lướt qua từng tấc da thịt của Ngọc Đào, hắn dùng sức cực kỳ khắc chế, hắn không muốn để Ngọc Đào tỉnh lại, nhưng nhìn nàng nhắm mắt lại, lại muốn nàng tỉnh lại.
Một lát sau, Hàn Trọng Hoài mới cởi xiêm y, nằm xuống một chỗ cùng Ngọc Đào.
Miệng mũi đều chôn ở cổ Ngọc Đào, muốn ngửi đủ mùi hương mà trong khoảng thời gian này hắn không thể ngửi được.
Nhưng cho dù có ngửi như thế nào hắn cũng cảm thấy không đủ.
Thời điểm Hàn Trọng Hoài không thể khắc chế được, ngón tay đang xoa loạn khắp nơi thì Ngọc Đào bừng tỉnh.
Ngón tay ấm áp thô ráp tràn ngập dục vọng xoa xoa trên người, lúc đầu nàng còn tưởng rằng chính mình đang mộng xuân, hơn nữa còn tính toán đem tất cả coi như mộng xuân mà ngủ tiếp, sau đó liền nghe được giọng nói của Hàn Trọng Hoài vang lên: "Trong phòng sao lại có mùi thuốc?"
Trong hoàn cảnh yên tĩnh, giọng nói khàn khàn từ tính quanh quẩn bên tai.
Ngọc Đào: "..."
Rốt cuộc là Hàn Trọng Hoài có cái kỹ năng gì, vì sao mỗi lần nàng tỉnh lại, cho dù không nói gì cũng không nhúc nhích, nhưng Hàn Trọng Hoài đều biết được nàng đã tỉnh.
"Ừm?"
Không nhận được phản hồi, Hàn Trọng Hoài cắn đầu lỗ tai nóng bỏng của Ngọc Đào, "Bị bệnh?"
"Bệnh nan y," Giọng nói nửa mê nửa tỉnh quá mức mềm mại, nói cái gì cũng giống như làm nũng, Ngọc Đào cố ý ho một chút, hắng giọng, đem thanh âm đè thấp, "Bằng không đại nhân, ngươi cảm thấy vì sao nô tỳ không trở về kinh thành, tất cả đều là bởi vì nô tỳ sống không được lâu nữa."
Đầu lưỡi Hàn Trọng Hoài chống lên, đem tai và thịt Ngọc Đào đẩy ra khỏi răng.
"Nàng nên biết hiện tại ta có thể gọi đại phu tới đây."
"Không có việc gì, chính là có chút không thoải mái."
"Chỗ nào không thoải mái?" Hàn Trọng Hoài cố gắng ngồi dậy, Ngọc Đào lại cầm cổ tay hắn, kéo hắn trở lại trên người nàng.
Nguyện vọng lớn nhất của nàng chính là không nên bị tìm được, nhưng hiện tại nếu đã được tìm được, vậy tự nhiên là giữ mạng quan trọng hơn.
Trong bóng tối, ánh mắt Ngọc Đào lóe lên ánh sáng cực nhạt: "Nô tỳ không thoải mái là bởi vì đã lâu đại nhân không yêu thương nô tỳ."
Ngọc Đào chính là một cô nương giản dị, mỗi lần vì để thể hiện lời nói thành khẩn của mình, nàng đều đem tay đối phương đặt ở ngực mình.
Lời nói có thể gạt người, nhưng trong lòng làm sao có thể, cảm giác được tay Hàn Trọng Hoài từ từ mở ra biến thành cầm lấy, bắt đầu ăn thịt đưa tới cửa.
Ngọc Đào giật giật cái chân bị hắn đè đến tê dại, cho dù Hàn Trọng Hoài đã lấy súng nhưng lại muốn trở mặt, vậy cũng không đến mức muốn mạng của nàng đi?
Giường không chắc chắn vang lên nửa đêm, thậm chí Ngọc Đào còn nghe được Đại Hoa bên cạnh lẩm bẩm có phải là có chuột náo loạn hay không.
Tuy rằng giường kêu lợi hại, nhưng trên thực tế Hàn Trọng Hoài cũng không tính là quá độc ác.
Không biết Hàn Trọng Hoài tìm được nơi này như thế nào, có biết sự tồn tại của Phí Y hay không, nhưng hắn vừa nhìn liền biết không có người uy hiếp bắt nàng phải ở lại chỗ này không được trở về kinh thành.
Nàng đều đã làm tốt công tác để cho Hàn Trọng Hoài phát tiết trên người nàng, đem nàng gặm đến không thành hình người, nhưng động tác của hắn lại nhu hòa ngoài ý muốn.
Không có va chạm mãnh liệt, giống như nước ấm nấu ếch xanh, dịu dàng đưa nàng vào cảm giác, sau đó mới chậm rãi kịch liệt lên, nhưng kịch liệt đó đối với nàng cũng là vừa vặn đủ tốt.
Cho nên tất cả vẫn là nằm mơ đúng không, nếu là hiện thực, vậy nàng quá sợ hãi.
Khác thường như vậy, ai biết lúc sau nàng sẽ phải trả giá đại giới gì.
Móng tay Ngọc Đào gắt gao cắm ở trên vai Hàn Trọng Hoài, nhìn đôi mắt dài nheo lại của hắn, nàng đi ra lâu như vậy thế nhưng không gặp được một người lớn lên càng anh tuấn hơn so với Hàn Trọng Hoài.
Trách không được Khánh Bình quận chúa vì hắn mà hủy hôn...
Đến nửa sau, Ngọc Đào vẫn nhịn không được mà khóc lên, tiếng khóc nhỏ yếu vụn vặt đáng thương, Hàn Trọng Hoài dừng lại một lần nữa vuốt ve lưng nàng, tiếng khóc của nàng lại đột nhiên trở nên quyến rũ, giống như rầm rầm, nhưng so với đáng thương, càng giống như cầm lông vũ vắt lấy thịt mềm của Hàn Trọng Hoài.
Sau khi kết thúc, Ngọc Đào tự giác mình khóc tới khóc lui quá mất mặt, cuốn người lại: "Chân tê..."
Nàng khóc không phải vì sảng khoái, mà là bởi vì Hàn Trọng Hoài gấp chân nàng quá lâu.
Phỏng chừng là Hàn Trọng Hoài cũng không đủ tự tin đối với kỹ thuật của mình, vì vậy không có mở miệng trêu chọc nàng, mà ngược lại còn thay nàng xoa chân.
Bàn chân mềm mại được hắn xoa bóp từng chỗ từng chỗ.
Ngọc Đào không thấy rõ cảm xúc trong đôi mắt đen nhánh của Hàn Trọng Hoài, tim nàng đập không ngừng, nàng càng thêm sợ hãi, quá khác thường, thật sự quá khác thường!