Ngọc Đào tỉnh lại không sờ được người bên cạnh, đầu tiên là may mắn mình chỉ làm một giấc mộng xuân kinh khủng, sau đó liền ngửi thấy hương vị ái muội nồng đậm không thể nồng đậm hơn.
Bình thường nàng không ngửi được mùi trên người mình, nhưng sau mỗi lần trải qua với Hàn Trọng Hoài, ngoại trừ mùi hương lạnh lẽo nồng đậm, nàng còn có thể ngửi được hương ngọt xen lẫn trong đó.
Rõ ràng là mùi hương hỗn hợp của hai người bọn họ.
Mùi nồng nặc như vậy, Ngọc Đào cũng biết đây chắc chắn không phải là mơ, hai tròng mắt dại ra, thở thoi thóp mà nhìn đỉnh giường.
"Phu nhân..."
Đại Hoa vô cùng ngoan ngoãn, ngày thường tuyệt đối sẽ không quấy rầy Ngọc Đào ngủ, nhưng lúc này lại trực tiếp đẩy cửa ra, vẻ mặt kinh hoảng.
Nhưng mà kinh hoảng của Đại Hoa đụng phải sống không còn gì luyến tiếc của Ngọc Đào, lập tức chuyển hóa thành đau lòng: "Có phải phu nhân đã biết rồi không?"
Đúng vậy, biết cả đêm, còn lăn qua lộn lại nữa.
"Vậy nô tỳ mở cửa đưa bọn họ vào đây sao?"
Nghe thấy người không vào cửa, Ngọc Đào hơi hơi áp lực, đêm qua chỗ sâu hơn cũng đã vào, hiện tại lại ngồi xổm ở cửa lớn chờ cái gì không biết.
"Bọn họ không vào?"
"Đúng vậy, nô tỳ vừa tỉnh lại đã nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, sau đó mở cửa liền thấy đại nhân cùng thị vệ đứng ở bên ngoài, nga, trên mặt đất còn đặt mấy cái rương, Trần thị vệ nói là lễ vật bái phỏng."
Đương nhiên nàng sẽ tịch thu lễ vật, nhưng nếu trực tiếp đóng cửa lại, bây giờ chỉ cần nhớ đến cảnh nàng trực tiếp đóng cửa trước mặt Hàn Trọng Hoài, cánh tay của nàng còn đang run rẩy đến lợi hại.
"Phu nhân, đám người đại nhân thế nhưng thật sự tìm tới," Đại Hoa ý đồ làm ra giãy dụa cuối cùng, khẩn trương đi vòng quanh trong phòng, "Bằng không chúng ta chạy đi từ cửa sổ phía sau, đám người đại nhân ở cửa trước, nhất định không phát hiện được."
"Thôi bỏ đi, ngươi đi mở cửa đi."
Hàn Trọng Hoài cũng không dễ đối phó giống như Phí Y, hơn nữa đêm qua Hàn Trọng Hoài khác thường như vậy, nàng theo bản năng cảm thấy e ngại, vì an toàn tính mạng của mình, nàng cũng không dám làm trái ý hắn.
Trong nhà chỉ có một gian chính sảnh nho nhỏ, Hàn Trọng Hoài dẫn theo vài người đến khiến cho chính sảnh chật ních.
Ngọc Đào đứng ở bên cửa, nhìn ánh mắt của Hàn Trọng Hoài, chân không biết có nên chôn vào trong phòng này hay không.
Dựa theo quy củ ngày thường, hẳn là khi thấy Hàn Trọng Hoài nàng nên quỳ xuống, ôm chân hắn khóc rống lên, đọc thuộc lòng một bài tiểu luận nhận sai từ năm trăm chữ trở lên.
Nội dung của đoạn văn này sẽ hướng về phía Khánh Bình, hướng về phía Phí Y, chủ yếu làm nổi bật nàng chỉ là một đóa hoa nhỏ yếu ớt.
Nhưng gần đây nàng sống quá thoải mái, lòng tự trọng dần dần được khôi phục, đầu gối cũng không thể mềm xuống được nữa.
Trong lúc nhất thời bầu không khí liền giằng co.
Hai người đứng nhìn nhau từ xa, vẻ mặt cả hai tự nhiên, nhưng mọi người xung quanh đều cảm thấy không được tự nhiên, giống như bọn họ đang quấy rầy cái gì đó.
Trần Hổ dẫn đầu rời đi, căn phòng chật chội lập tức rộng rãi hơn.
Chuyện này cũng làm cho Ngọc Đào phát hiện ra một chuyện, anh tuấn chân chính không cần người khách phụ trợ, cho dù là đám Trần Hổ đi rồi, chỉ còn một mình Hàn Trọng Hoài ngồi trong phòng, nhưng ánh sáng mỏng manh xuyên thấu qua cửa sổ cũng chỉ tụ tập trên ngũ quan thâm sâu của hắn.
Ngọc Đào chớp chớp mắt, không biết Hàn Trọng Hoài đang nhìn nàng như thế nào.
Khoảng thời gian này nàng luôn trang điểm cho xấu xí, đã lâu không dùng gương mặt thật để gặp người khác, nàng vừa mới soi gương, đều bị da thịt như ngọc của mình là cho kinh diễm một phen.
Ngọc Đào vẫn luôn không cất bước vào trong phòng, đợi đến khi Hàn Trọng Hoài giống như đã nhìn đủ mặt nàng, lúc này tầm mắt mới dời xuống chân nàng.
Hai chân thẳng tắp thon dài, thành thật bày ra bên ngoài cánh cửa.
Hàn Trọng Hoài đứng lên không nhanh không chậm đi tới trước mặt Ngọc Đào, đứng ở gần mà đánh giá, càng lộ ra vẻ ái muội.
"Mấy ngày nay ta đều tìm nàng, đầu tiên ta tìm được Phí Y, vốn định giữ hắn lại để nhìn xem nàng thấy hắn thì như thế nào, thấy ta thì lại như thế nào, nhưng trên đường ta vẫn đem hắn giết chết, nàng trốn không thoát, bởi vì nàng vẫn luôn ở chỗ này của ta."
Bình thường đều là Ngọc Đào đem tay Hàn Trọng Hoài đặt ở trong ngực mình, hiện giờ Hàn Trọng Hoài nâng tay Ngọc Đào lên, để cho nàng chạm vào ngực hắn.
Tay vừa chạm vào, tim đập vẫn bình tĩnh, nhưng dần dần liền dồn dập.
Ngọc Đào giật mình, hoài nghi Hàn Trọng Hoài là người máy, ngay cả tốc độ tim đập cũng có thể thiết lập.
Nàng không nghĩ tới hắn đã gặp được Phí Y, đương nhiên nàng cùng Phí Y không có gì, dù cho muốn lợi dụng Phí Y nhưng cũng đều là thông qua Đại Hoa đi truyền lời.
Người như Phí Y, nhìn can đảm không nhỏ, dù sao cũng là ám vệ của thái tử, nhưng vẫn luôn ở vị trí thấp, nhân cách tự ti, so với chủ động chiếm hữu gây ra phiền toái, hắn càng hy vọng là nàng ném cành ô liu, mời hắn ngủ với nàng.
Đương nhiên Ngọc Đào sẽ không mời, chẳng qua nàng chưa từng ngăn cản tin đồn bên ngoài, ngày đầu tiên nàng đến Phương huyện, mọi người ở gần đều mặc định Phí Y là phu quân của nàng.
Nàng biết mình cùng Phí Y không có gì, nhưng người bên ngoài sẽ không cho rằng như vậy, đặc biệt là nam nhân, chỉ sợ nghe được những lời đồn kia liền cảm thấy nàng vì lợi dụng Phí Y, nên mới đem những thứ mình có thể cho Phí Y đều cho Phí Y.
Ngọc Đào ngước mắt nhìn đôi mắt bình tĩnh của Hàn Trọng Hoài.
Hắn giết Phí Y, hiện giờ lại nói ra những lời này, để cho nàng sờ ngực hắn.
Tuy rằng đắc ý vênh váo dễ dàng sẽ dễ dàng bị ngã vỡ đầu, nhưng Ngọc Đào cảm thấy hình như lần này mình không cần quỳ, hơn nữa còn có thể ngồi trên đầu Hàn Trọng Hoài diễu võ dương oai.
Lúc trước cũng không ít lần Hàn Trọng Hoài đối xử đặc biệt với nàng, nhưng chưa bao giờ giống như lần này, làm cho nàng cảm thấy mình đang chiếm hết ưu thế.
Nàng biết chuyện tình cảm nam nữ giống như một ván cờ, bởi vì thiên nhiên bất bình đẳng nên nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ đánh cờ cùng với Hàn Trọng Hoài, nhưng lại không nghĩ tới Hàn Trọng Hoài sẽ chủ động buông tha tất cả ưu thế, nói cho nàng biết, hắn không chỉ thích nàng mà còn nguyện ý thử đứng ở góc độ của nàng mà tự hỏi.
Tay bị tim đập đến tê dại, Ngọc Đào buông lỏng tay: "Ngươi muốn dẫn ta trở về kinh thành?"
"Ừm, chuyện ở kinh thành còn chưa xử lý xong." Hàn Trọng Hoài dừng một chút, "Nhưng hiện tại không vội trở về."
"Hiện tại không vội?"
Ngọc Đào chớp chớp mắt, tuy rằng nàng ở phố phường, mỗi ngày đều có thể nghe được các loại tin tức về triều chính.
Cái gì mà thánh thượng gọi thái y, Kỳ vương đánh thế tử của Phúc vương, thế tử của Kiến Vương được Thánh thượng khen ngợi.
Hiện giờ kinh thành gió nổi mây bay thành như vậy, cũng không cần vội vàng trở về sao?
"Không vội trở về, vậy ngươi định như thế nào?"
"Ở lại nơi này."
Nói xong sợ Ngọc Đào hiểu lầm hắn không biết xấu hổ mà chiếm chỗ ăn chỗ ở của nàng, hắn giương ngón tay chỉ chỉ vào bên kia, "Ta đã bảo Trần Hổ mua tòa nhà cách vách."
Loại sân viện nhỏ này, khoảng cách với hàng xóm cũng không lớn, cũng chỉ là khoảng cách một bức tường.
Ngọc Đào nhìn tường, lại nhìn Hàn Trọng Hoài, tuy rằng Hàn Trọng Hoài không trực tiếp chiếm lấy phòng nàng, nhưng nàng luôn cảm thấy buổi tối hắn vẫn sẽ xuất hiện trong phòng nàng.
"Nghe nói nàng mua cửa tiệm ở chỗ này, muốn đi sao?"
Ngọc Đào lắc đầu: "Ta còn chưa ăn sáng."
"Vậy ta không quấy rầy nữa."
Hàn Trọng Hoài hơi cúi người, lễ phép làm cho Ngọc Đào cảm thấy mình đụng phải quỷ, may mắn Hàn Trọng Hoài đi không được mấy bước đã xoay người bắt lấy cổ tay nàng, ngón tay nóng rực, ánh mắt ám sắc phập phồng.
Như vậy mới khiến cho Ngọc Đào không cảm thấy sợ hãi vì gặp quỷ nữa.
"Phí Y, nàng chướng mắt hắn."
Ngọc Đào còn tưởng rằng hắn muốn nói cái gì, nghe nói như vậy, nàng gật đầu.
Gặp phải một nam nhân không thể khống chế, không thể phản kháng, lại gặp phải một người có thể khống chế, liền lập tức sinh ra tình cảm muốn gả, đó là bị tra tấn đến bệnh tâm thần.
Ngọc Đào gật đầu xong cũng không nói gì nữa, thản nhiên tiếp nhận ánh mắt càng ngày càng thâm trầm của Hàn Trọng Hoài.
Ngón tay Hàn Trọng Hoài buông ra nửa giây, nhưng lại lập tức nắm chặt: "Nàng đã nói cái gì với hắn?"
Đây chính là nam nhân, cho dù đã đem tâm tư của nữ nhân đọc thấu, biết nàng sẽ không coi trọng người nào đó, nhưng nội tâm vẫn giãy dụa như cũ, ở trong nội tâm trình diễn ra từng cảnh phim nhỏ.
"Hắn nói với ngươi rằng ta đã nói cái gì?"
Dựa theo tính cách của Phí Y, đại khái sẽ không nói được lời hay ho gì.
Cảm giác được sức lực nắm cổ tay nàng của Hàn Trọng Hoài càng lúc càng lớn, Ngọc Đào nhận ra, "Ta cũng chưa từng nói qua cái gì với hắn, cũng không một mình cùng hắn gặp mặt, nếu hắn nói cái gì, bất quá là muốn kéo ta cùng chết với hắn."
Ngọc Đào vừa nói xong, lập tức thấy tươi cười trên mặt Hàn Trọng Hoài nở rộ ra.
Tính tình của Hàn Trọng Hoài có chút âm trầm, ngày thường hắn cười, cho dù không phải tựa tiếu phi tiếu mang theo trào phúng, thì chính là dã thú thỏa mãn được chuyện tình dục, mà hiện tại nụ cười này lại không che dấu được sung sướng.
Giống như một nam nhân anh tuấn bình thường.