Kiều Mị: Thông Phòng Vừa Kiều Vừa Mị

Chương 77

Bồ câu đưa thư nhảy nhót trên bàn vài cái mới dừng lại.   

Trước mặt Hàn Trọng Hoài còn có quan viên đang báo cáo công vụ, hắn không vội vàng mở thư trên đùi của chim bồ câu, chỉ lấy gạo rồi đặt ở lòng bàn tay cho bồ câu ăn.   

Chim bồ câu ăn no thì đảo quanh tay Hàn Trọng Hoài, một lát sau thì nằm nghỉ ngơi trong tay hắn.   

"Hàn đại nhân, ngài xác định chúng ta không cần vượt sông, nếu chúng ta không vượt sông, kinh thành phát sinh dị biến, ít nhất ba ngày chúng ta mới có thể chạy tới."   

Hai vương tranh giành, ba ngày sau bọn họ mới chạy đến thì còn có lợi ích gì.   

Trước mặt Hàn Trọng Hoài là người Thái tử để lại cho hắn.   

Những người này nghe theo Hàn Trọng Hoài an bài chỉ là tạm thời, đã là quan hệ hợp tác, vậy nhất định bọn họ không có khả năng giống như thuộc hạ của Hàn Trọng Hoài, hắn dặn dò bọn họ cái gì, bọn họ liền phục tùng cái đó.   

Mở miệng chính là Ngô Phi Điệt, hắn ta là tướng quân tam phẩm, so với chức quan của Hàn Trọng Hoài còn cao hơn, ánh mắt hắn ta nhìn Hàn Trọng Hoài không có bao nhiêu tín nhiệm, phần lớn đều là nghi hoặc.   

"Vậy ba ngày sau chạy tới." Hàn Trọng Hoài không nhanh không chậm nói, đối với hắn bồ câu đưa tin còn có lực hấp dẫn hơn so với mấy người trước mặt, tay hắn đặt trên lông vũ trắng tinh rồi vỗ nhẹ, rõ ràng không có ý định cho Ngô Phi Điệt một đáp án thỏa đáng, "Thái tử để cho các ngươi nghe mệnh lệnh của ta, ta tự sẽ có an bài của ta."

"Có phân phó của thái tử, đương nhiên chúng ta sẽ nghe theo chỉ thị của Hàn đại nhân, chỉ là Hàn đại nhân có tính toán gì không ngại cùng chúng ta nói rõ đối sách, bằng không chúng ta không biết trước được sẽ làm hỏng việc thì phải làm sao bây giờ?!"   

Ngô Phi Điệt nói xong liền thấy Hàn Trọng Hoài nhìn thẳng về phía hắn, động tác vuốt ve bồ câu đưa tin trong tay ôn nhu đến cực điểm, nhưng ánh mắt nhìn về phía bọn họ lại lạnh nhạt vắng vẻ.   

"Binh nghe tướng lệnh, Ngô tướng quân không hiểu?"   

Trong lòng Ngô Phi Điệt nghẹn khuất, hắn là một tướng quân nhưng ở trước mặt Hàn Trọng Hoài lại biến thành binh lính, đồng liêu bên cạnh giữ chặt mới có thể khiến cho hắn không có nổi giận.   

Một đám người rời khỏi thư phòng, Ngô Phi Điệt đá một cước lên cây: "Các ngươi nói xem hắn đây là có ý gì, là không tin tưởng chúng ta, hay là không coi chúng ta ra gì!"   

Ngô Phi Điệt đã đánh không ít trận, xét theo tuổi tác thì có thể làm thúc bá của Hàn Trọng Hoài, trước kia Thái tử gia cũng sẽ không đối xử với hắn ta như vậy, không nghĩ tới ở trước mặt Hàn Trọng Hoài sẽ bị lạnh nhạt thành như vậy.

"Ngươi đây là hiểu lầm Hàn đại nhân rồi, ta nghe nói trước kia khi hắn còn ở quân doanh cũng chính là cái dạng này, ngày mai hai quân sẽ giao phong, hôm nay thủ hạ binh tướng của hắn còn không biết hắn muốn làm cái gì."

Có người vì Hàn Trọng Hoài mà giải thích, "Có tướng quân trước khi đánh giặc thích bố trí rất lớn, cũng có lập dị như hắn, ngươi xem những trận trước kia hắn có thua hay không, hắn không phải bao cỏ nên chúng ta có thể nghe lời hắn, nếu hắn để cho chúng ta chờ đợi, vậy chúng ta cứ chờ đợi."

"Vậy nếu là chậm trễ sự tình..."   

"Được rồi, Thái tử tín nhiệm hắn, ngươi không phục cũng phải phục, nếu phát hiện hắn không đáng tín nhiệm, bất trung bất nghĩa, vậy chúng ta giết hắn chính là, dù sao cũng chỉ là quan hệ hợp tác."   

Lời này nói có lý, nhưng Ngô Phi Điệt vẫn cảm thấy nghẹn khuất, trước kia hắn đã từng nghe qua thanh danh của Hàn Trọng Hoài, nếu là Hàn Trọng Hoài trước kia thì hắn còn có thể yên tâm một chút, nhưng từ khi lão quốc công gia chết, Hàn Trọng Hoài làm việc trở nên không có quy luật gì, ngay cả Hàn gia cũng không nhận, tính tình trở nên quái dị bất thường.    

"Ta nhớ rõ Ngư lão là lão sư của hắn, hắn không nghe lời chúng ta, cũng không thể không nghe Ngư lão, ta đi viết thư cho Ngư lão bảo hắn khuyên nhủ Hàn Trọng Hoài."   

Không ai ngăn cản Ngô Phi Điệt, thấy hắn hưng trí bừng bừng thì còn may mắn vì có việc có thể khiến cho hắn đi hao phí tinh lực.   

Sau khi Thái tử qua đời, Ngư lão bắt đầu đi vân du khắp nơi, nếu hắn có thể đưa thư đến tay Ngư lão thì cũng là bản lĩnh.   

"Đại nhân muốn chúng ta làm như thế nào?"   

Sau khi bọn Ngô Phi Điệt rời đi, trong phòng lại có một đợt người khác.   

Tính ra những người này cũng không phải là thuộc hạ của Hàn Trọng Hoài, nhưng đối lập với Ngô Phi Điệt, bọn họ còn cung kính hơn nhiều.   

Những người này chính là thuộc hạ cũ của lão quốc công gia.   

Vốn dĩ Hàn Trọng Hoài tưởng rằng sau khi hắn bước ra khỏi phủ Quốc công, việc đầu tiên chính là đối phó với bọn họ, ai ngờ bọn họ lại chủ động tới cửa, mang theo thư lão quốc công gia để lại cho hắn, há miệng chính là lão đầu tử từng ra lệnh cho bọn họ, nếu hắn bình yên ở lại phủ Quốc công làm quý công tử, vậy đám bộ hạ cũ mỗi người đều đi sống cuộc sống riêng của mình, nếu hắn có tâm làm quan, vậy bọn họ cần phải giúp hắn ba lần.   

Trên lá thư mà lão đầu tử để lại cho hắn cũng không đề cập đến thân thế của hắn, cuối cùng chỉ để cho hắn suy nghĩ xem hắn muốn làm cái gì, không nên lãng phí ba chuyện.   

Chuyện đầu tiên hắn muốn làm, là sai làm mà lão quốc công từng nhờ mãi không quên, mà chuyện thứ hai, là vì chính hắn.   

Hàn Trọng Hoài chỉ vào bản vẽ trên bàn: "Các ngươi phân tán ở mấy nơi này chờ ta phân phó."   

"Vâng, đại nhân."   

Hàn Trọng Hoài chỉ mấy địa phương cũng không liên quan, chỉ có một chỗ là quan đạo của U Châu.   

Đợi đến khi trong phòng trống rỗng không một bóng người, Hàn Trọng Hoài lấy tờ giấy trên chân chim bồ câu, đẩy chim bồ câu trắng đang nằm trong tay hắn bay đi.   

Ngọc Đào vui vẻ không chịu nổi, trêu ghẹo để Trần Hổ đưa thư cho Hàn Trọng Hoài.   

Mà Trần Hổ thật đúng là đưa thư cho chủ tử của mình, ngàn dặm truyền thư chỉ vì muốn nói cho chủ tử biết rằng hắn đang bị cười nhạo, mặc dù chữ trên thư được dùng uyển chuyển, nhưng vẫn không có cách nào biểu đạt được phản ứng của Ngọc Đào sau khi vạch trần Ngụy Cẩm Dương.  

—Phu nhân, cười, cười không dừng.   

Hàn Trọng Hoài nhìn những lời này thì khẽ nhíu mày, hắn đã gặp qua không ít lần Ngọc Đào cười, nhưng chưa từng thấy qua thời khắc nàng cười to không ngừng.   

Trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra nàng cười như vậy sẽ là bộ dáng gì.   

Má lúm đồng tiền nên hiện, đôi mắt nên cong, có lẽ còn che má bụm mặt vì cười quá nhiều nên đau quai hàm.   

Ngoại trừ tình hình gần đây của Ngọc Đào, trong thư còn có một tin tức khác.   

"Phúc vương muốn gặp Ngọc Đào phu nhân."   

Hàn Trọng Hoài đứng lên, nhìn bồ câu đưa tin đã giương cánh rời đi trước hắn một bước, môi Hàn Trọng Hoài khẽ nhếch, cứ mỗi một địa điểm lại sẽ thay bồ câu một lần, nói không chừng hắn sẽ đến trước mặt Ngọc Đào trước.  

*

Trần Hổ nhìn thoáng qua thư hồi âm của chủ tử, lập tức trình lên trước mặt Ngọc Đào.   

Chữ trong thư mạnh mẽ hữu lực, mực in cả vào phía sau tờ giấy.   

Phía trên chỉ có một chữ —— Về.   

Đem chữ này đọc đi đọc lại mấy lần, Ngọc Đào nhìn về phía Trần Hổ: "Đây là có ý gì, để cho chúng ta chuẩn bị pháo nghênh đón hắn sao?"   

"Cái này..." Trong lúc nhất thời Trần Hổ không biết nên tiếp lời như thế nào, "Đại nhân hẳn là không phải ý tứ này."

"Cả tờ giấy chỉ viết một chữ này, chỉ sợ chính là ý tứ này."  

Đem giấy đặt ở một bên, Ngọc Đào lấy tay chống đầu, dù sao nàng cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, vậy cứ nghênh đón hắn đi.   

"Đi chuẩn bị mấy loại pháo, làm chút vải, viết mấy chữ lớn, hoan nghênh đại nhân trở về."   

Biết người bên ngoài nghĩ Hàn Trọng Hoài vẫn luôn ở kinh thành chưa từng rời đi, Ngọc Đào còn cố ý bảo Trần Hổ không cần treo vải ở bên ngoài.   

Trần Hổ chần chờ một chút, sau đó lên tiếng đi làm.   

Nếu đổi lại là những người khác phân phó chuyện này, nhất định hắn sẽ không đi làm, hắn nghĩ chắc chắn đại nhân nhà hắn sẽ không thích cái gì mà đốt pháo, treo biểu ngữ.   

Nhưng mà lời này là do Ngọc Đào phân phó, ngay cả khuyên hắn cũng không có khuyên.   

Hắn cảm giác Ngọc Đào sẽ phân phó như vậy, hình như là đại biểu có cái gì không giống nhau.   

Lại nói tiếp, lúc trước nàng còn có thể giáo huấn người trong phủ không nên gọi nàng là phu nhân, lần này trở về lại không có nhắc tới việc này.   

"Đại nhân nhìn thấy phu nhân hoan nghênh hắn như vậy, nhất định sẽ rất cao hứng."   

Đại Hoa không có nhiều tâm tư như Trần Hổ, nghe thấy muốn bắn pháo hoa thì cảm thấy giống như ăn tết, hưng phấn cảm thán nói.   

"Vậy sao, sẽ cao hứng đúng không."   

Ngọc Đào nhún nhún vai, có chút chờ mong phản ứng của Hàn Trọng Hoài.   

Trước kia khi Hàn Trọng Hoài muốn đào xem trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì, nàng chỉ cảm thấy hắn không có việc gì làm thì tìm việc, nàng chính là người nhàm chán đến cực điểm, bên trong trống rỗng.   

Mẹ nó hắn có thể trông cậy vào con người mà mục tiêu cao nhất là có thể sống thoải mái, muôn màu muôn vẻ.   

Khi đó nàng cảm thấy Hàn Trọng Hoài tò mò cô, chính là hiểu lầm thực tế của nàng, có ảo giác nàng và những người khác không giống nhau.   

Nhưng đến bây giờ, nàng lại cảm thấy có thể không phải là do Hàn Trọng Hoài hiểu lầm cái gì, mà thuần túy là do hắn có sở thích khác với người khác.   

Hắn cổ vũ nàng phải làm chính mình, vậy nàng sẽ không khách khí mà phô bày ra cho hắn xem.   

Truyền thư đến phủ, Ngọc Đào cho rằng ít nhất còn phải vài ngày nữa Hàn Trọng Hoài mới có thể hồi kinh, ai ngờ buổi chiều nàng nghỉ trưa còn chưa tỉnh, đã bị tiếng pháo đánh thức.  

Theo tiếng pháo nổ bùm bùm, Ngọc Đào choáng váng ngồi trên giường nhìn Hàn Trọng Hoài đẩy cửa đi vào.   

Trên người Hàn Trọng Hoài mặc xiêm y huyền sắc đơn giản nhất, màu sắc đơn giản càng tôn lên môi đỏ răng trắng của hắn.   

Ngọc Đào tập trung ở ngoài miệng hắn, phát hiện không phải ảo giác của mình, hắn đích thật là đang cười nhe răng, rốt cuộc là chuyện gì có thể làm cho hắn cao hứng thành như vậy.   

Vịn mép giường để xuống giường: "Đại nhân đã trở lại."   

Hàn Trọng Hoài gật đầu: "Hôm nay nàng sẽ bồi ta đi gặp một người."   

Câu đầu tiên mở miệng không phải là ngại pháo nổ ầm ĩ đến lỗ tai, cũng không phải ôm nàng nói lời âu yếm tình cảm, hai mắt Ngọc Đào chớp chớp tỉnh táo: "Đại nhân muốn dẫn ta đi gặp ai."   

"Phúc vương."   

Ngọc Đào còn đang sửng sốt, Hàn Trọng Hoài đã đi lên ôm lấy nàng, thừa dịp nàng không kịp phản ứng, bổ sung nụ hôn lúc hắn rời đi vẫn chưa hôn được.   

Hàn Trọng Hoài luôn luôn có thể đè nén chính mình, nụ hôn thất bại có thể khiến cho tim gan hắn cồn cào khi rời đi, hắn mê luyến loại cảm giác tra tấn chính mình.   

Nụ hôn nóng bỏng trằn trận mút vào, ý đồ hút khô từng chút hương đào trên người Ngọc Đào.   

Bị hôn đến thở không thở nổi, Ngọc Đào cảm thấy Hàn Trọng Hoài hẳn là nên cảm thấy may mắn vì nàng vừa tỉnh lại đã thuận tay dùng trà thơm súc miệng.   

Đợi đến khi Hàn Trọng Hoài hôn xong sờ xong thì đã là một canh giờ sau, Ngọc Đào thay xiêm y ra cửa, thấy một mảnh vải dài treo ở cửa phòng nàng.   

- Cung nghênh đại nhân hồi phủ, đại nhân một đường bình an, vạn phúc kim an.   

Biểu ngữ vui mừng giống như hoa khôi về hưu lại một lần nữa mở cửa quay trở lại.   

Để cho người làm cất vải đi, Ngọc Đào đứng dựa vào cột nhìn Hàn Trọng Hoài đi ra, hắn đã thay sang bị áo bào kỳ lân, trên đầu đeo bạch ngọc quan. 

Đến giờ khắc này nàng mới rảnh rỗi nghĩ xem vì sao Hàn Trọng Hoài muốn dẫn nàng đi gặp Phúc vương.   

Phúc vương là cha ruột của hắn, là chỗ dựa vững chắc của hắn hiện tại.   

Chẳng lẽ ý tứ của chuyến đi này là muốn đi gặp gia trưởng sao?   

Ngọc Đào híp mắt, hồi tưởng lại vẻ mặt Hàn Trọng Hoài nói nàng bồi hắn đi gặp một người, lại cảm thấy không phải là chuyện như vậy.   

Còn có người này vừa trở về đã lập tức ném cho nàng một quả bom, sau đó lại bịt miệng nàng không cho nàng nói chuyện, sẽ không phải là sợ nàng cười nhạo hắn chuyện của Ngụy Cẩm Dương chứ?   

Nếu đã là như vậy thì hiện tại nàng lại càng phải cười.   
Bình Luận (0)
Comment