Mấy ngày nay thời tiết giá lạnh, sắc trời lúc nào cũng âm u, những đám mây rủ xuống như thể khi nào cũng có tuyết rơi xuống.
Nghe tiếng gió gào thét bên ngoài xe ngựa, Ngọc Đào nhìn thẳng về phía trước xe: "Đại nhân, có phải ngài nên nói với ta một chút hay không, vì sao phải dẫn ta đi gặp Phúc vương?"
Gặp người lúc nào cũng có nguyên nhân, vô duyên vô cớ, chẳng lẽ hắn cảm thấy tư vị của nàng tốt, tính toán đưa cho cha ruột hắn cũng nếm thử.
"Trong đầu nàng đang suy nghĩ cái gì."
Ót bị gõ xuống một cái, Ngọc Đào trừng mắt "A" một tiếng: "Ta nói cái gì?"
Cũng không có khả năng nàng sẽ nói ra mấy lời trong lòng.
"Đuôi lông mày nhướng lên, miệng khẽ mím, muốn cười lại nghẹn, tròng mắt rũ xuống giống như là đang vui vẻ ở trong lòng..."
Ánh mắt Hàn Trọng Hoài giống như tia X-quang xuyên thấu qua mặt nàng, đọc ra suy nghĩ trong lòng nàng, vừa nói khóe miệng hắn vừa nhếch lên, "Tức giận?"
Ngọc Đào vẫn nhẹ mím môi lại, nhưng những biểu tình nhỏ khác trên mặt đều biến mất.
Bộ dáng này rõ ràng chính là tức giận.
Hắn biết mọi người đều không thích người bên ngoài đem tâm tư của mình nhìn thấy rõ ràng như vậy, nhưng hắn cảm thấy Ngọc Đào không phải người khác, hắn muốn nàng biết hắn đang suy nghĩ cái gì, cũng muốn biết nàng đang suy nghĩ cái gì.
Thân mật khăng khít, là thứ mà hắn muốn tồn tại trong quan hệ giữa hai người.
"Làm thế nào mới có thể nguôi giận?"
Hàn Trọng Hoài hơi nghiêng đầu, đánh giá vẻ mặt của Ngọc Đào.
Ngọc Đào vươn tay ra: "Trạch viện."
Từ lúc trở về Hàn Trọng Hoài vẫn chưa đề cập tới, nhưng nàng cũng không quên, lúc trước khi rời đi hắn đã nói sẽ cho nàng một trạch viện.
"Sau khi gặp người xong sẽ cho nàng."
Đặt tay lên tay Ngọc Đào, Ngọc Đào vừa định thu tay lại, ngón tay của hắn đã nắm chặt lấy tay nàng, "Là hắn muốn gặp nàng."
Ngọc Đào giật mình một lát mới phản ứng lại lúc này Hàn Trọng Hoài mới trả lời câu hỏi đầu tiên của nàng.
Là Phúc vương muốn gặp nàng, mà nguyên nhân muốn gặp nàng, đại khái nàng không cần hỏi thì cũng có thể đoán được.
Nhất định là biết Hàn Trọng Hoài rời khỏi kinh thành tìm nàng, cho nên muốn nhìn xem nữ nhân mê hoặc nhi tử ruột của hắn là có bộ dáng gì.
"Vậy ta phải làm như thế nào..." Ngọc Đào cúi đầu chạm vào bàn tay đang bị Hàn Trọng Hoài nắm chặt, "Không phải là do ngươi có mưu kế gì linh tinh, cho nên vốn dĩ có thể để cho thuộc hạ bắt ta, nhưng lại tự mình lên thuyền, sau khi tìm được ta còn diễn cảnh rễ tình đâm sâu."
Ngọc Đào càng nói càng cảm thấy mọi chuyện chính là như vậy, sau đó nàng lại bị Hàn Trọng Hoài nhéo một cái.
Tay hắn xoay chuyển bóp lòng bàn tay nàng, đau đến nỗi khiến nàng ngao ngao kêu lên một tiếng.
Ôm tay, Ngọc Đào đau đến nước mắt lưng tròng: "Ngươi là nữ nhân hay sao, không phải cắn chính là bóp, có phải lần sau ngươi muốn kéo tóc ta hay không."
"Được, nếu lần sau nàng lại nói bậy, ta sẽ kéo tóc nàng."
Như thế nào mà nàng còn cung cấp cho Hàn Trọng Hoài thủ đoạn để hắn bắt nạt nàng.
"Nàng biết đối với ta mà nói thì nàng là khác biệt."
Nói xong câu này, Hàn Trọng Hoài giống như là bị cái gì kích thích khiến cho đầu óc tỉnh táo, ánh mắt mỉm cười, "Thì ra là nàng muốn ta không ngừng mở miệng nói cho nàng biết chuyện này."
Hàn Trọng Hoài đây là có tật xấu gì vậy, nàng nơi nào muốn để cho hắn không ngừng mở miệng nói những lời dầu mỡ.
"Khác biệt vừa tốt vừa xấu, ai biết khác biệt của ngươi là có ý gì."
Ngọc Đào nhìn ý cười trong đôi mắt Hàn Trọng Hoài càng đậm, liền biết nếu mình còn tiếp tục nói bậy thì sẽ nghe được hắn nói.
"Khác biệt của ta sẽ khiến ta vì nàng mà nguyện sống chết." Hàn Trọng Hoài nghiêng người, hơi ngã xuống vai Ngọc Đào, môi tới gần bên tai nàng.
Giọng nói trầm thấp như ác ma nỉ non, lại mang theo sa đọa dụ hoặc.
Màng nhĩ Ngọc Đào ngứa ngáy, nếu ngày thường gặp phải một người nam nhân như vậy, có lẽ nàng đã sớm sinh ra tâm lý buồn nôn, nhưng Hàn Trọng Hoài lại chỉ làm cho nàng cảm thấy áp lực.
Bởi vì nàng biết những gì mà hắn nói là sự thật.
Hắn là một kẻ điên, chỉ cần là thứ hắn đánh cược, hắn có thể sống chết để thực hiện.
Bầu không khí trong xe ái muội đến một trình độ khó tả, may mắn lúc này ngựa hí vang lên, đã đến nơi ở của Phúc vương.
"Nàng không cần làm cái gì cả, rất nhanh sẽ chấm dứt."
Dắt Ngọc Đào xuống xe ngựa, Hàn Trọng Hoài nhẹ giọng dặn dò.
Ngọc Đào ngẫm lại cũng đúng, cho dù Phúc vương không thích nàng, vậy cũng sẽ không ở thời khắc này trêu chọc Hàn Trọng Hoài khiến cho hắn không vui.
Xe ngựa dừng ở một chỗ tư trạch không treo biển, ngoài cửa thoạt nhìn bình thường, nhưng đẩy cửa ra lại là một cảnh sắc khác, nước chảy như núi giả, muôn tía nghìn hồng.
Trên đường chỉ có nha đầu gã sai vặt, nhưng không biết trong đó giấu ngầm bao nhiêu thị vệ.
"Hàn đại nhân, Ngọc Đào cô nương."
Nam nhân dẫn đường hẳn là quản sự có chút thân phận, mặc xiêm y tơ tằm xanh, cười tủm tỉm hỏi an hai người.
Ngọc Đào hành lễ, ở trong Hàn phủ nàng ỷ vào thái độ của Hàn Trọng Hoài nên không cần kiêng nể gì, nhưng ở bên ngoài nàng biết ai nàng cũng không trêu nổi.
"Cô nương khách khí rồi, Vương gia ở Vân Hạc sảnh chờ hai vị."
Dẫn đường, nam nhân cười cười nói, "Hôm nay Hàn đại nhân muốn tới, từ sáng sớm Vương gia đã cười không ngừng."
Hàn Trọng Hoài khẽ đáp một tiếng, sắc mặt bình tĩnh, cũng không biết có vì lời này mà cao hứng hay không.
Còn chưa tới trong sảnh, gió nóng của địa long trái ngược với gió lạnh bên ngoài, Ngọc Đào nhắm mắt lại, nhận thấy được bộ dáng của nàng, Hàn Trọng Hoài khẽ đỡ nàng một cái, làm cho nàng không giẫm lên bậc thang phía trước.
"Vương gia, Hàn đại nhân tới rồi."
Quản sự báo tin đứng tránh sang bên cạnh, Ngọc Đào đứng vững nhìn qua, trước tiên thấy được áo choàng màu tím kim văn của Phúc vương, hành lễ xong đứng vững ánh mắt mới di chuyển nhìn lên, thấy rõ mặt Phúc vương.
Tuy rằng nhi tử cũng không còn nhỏ, nhưng bộ dáng của Phúc vương lại không có già.
Mày kiếm gần thái dương, mi tâm có nếp nhăn do quanh năm nhíu mày sinh ra.
So sánh với Quốc công gia, quả thật bộ dạng của Hàn Trọng Hoài có chút tương tự với Phúc vương.
Mặt mày tương tự đến nỗi nếu Hàn Trọng Hoài cùng Phúc vương đứng chung một chỗ, nói Hàn Trọng Hoài là hài tử của hắn thì cũng sẽ không làm cho người ta nghi hoặc.
Liếc mắt một cái Ngọc Đào liền thành thật cúi đầu, mà Phúc vương lại quang minh chính đại đánh giá nàng.
Nữ nhân có bộ dạng xinh đẹp, là nam nhân thì đều sẽ động tâm.
Chỉ là có chút bất đồng với những gì mà ông ta nghĩ, vốn tưởng rằng người làm cho Hàn Trọng Hoài mê muội như vậy, lại để cho đại nhi tử của mình tranh đoạt, bộ dáng sẽ đẹp không gì sánh được, là trích tiên thanh tuyệt thế gian khó tìm, nhưng Ngọc Đào lại là loại hồng trần tục khí kia.
Kiều mị nghiên lệ, dáng người đầy đặn, đẹp mà gần yêu.
Phúc vương nhớ tới mẫu thân của Hàn Trọng Hoài, ông ta từng có không ít nữ nhân, nhưng vẫn còn nhớ rõ mẫu thân Hàn Trọng Hoài, khi đó nương của hắn đẹp đến quạnh quẽ, đứng ở trong bụi hoa hải đường nhưng ngay cả nhíu mày cũng mang theo tiên khí lạnh như băng.
Mà khí chất của Hàn Trọng Hoài giống như nương của hắn.
"Hôm nay gọi các ngươi tới cũng không có đại sự gì, chính là muốn nhìn xem nữ nhân nào khiến con ta mê mẩn." Phúc vương cười nói, trêu ghẹo nhìn về phía Hàn Trọng Hoài, "Vốn tưởng rằng ngươi là một khúc gỗ, không nghĩ tới ngươi còn biết thương hương tiếc ngọc."
Hiển nhiên cảnh Hàn Trọng Hoài đỡ Ngọc Đào vào cửa đã bị ông ta nhìn vào mắt.
"Người là như vậy, ta là nhi tử của ngươi, tự nhiên sẽ không kém."
Hàn Trọng Hoài nơi làm cho Ngọc Đào yên lặng muốn trốn vào một góc, nhưng nhìn thân thể Hàn Trọng Hoài chắn trước người nàng, nàng biết cho dù mình trốn cũng trốn không được chỗ nào, vì vậy chỉ có thể len lén ngẩng đầu đánh giá vẻ mặt của hai người.
Chỉ thấy Phúc vương ngẩn người, sau đó khôi phục tươi cười, chỉ là so với lúc trước nụ cười này nhạt đi rất nhiều.
"Ngươi còn bởi vì nương của ngươi mà tức giận ta?
"Nếu tức giận ta cũng sẽ không đứng ở chỗ này, hiện tại đã làm việc cho ngươi, tự nhiên là bởi vì nghĩ rõ không ít chuyện."
"Ngươi nhìn xem, tính tình nhi tử này của ta, rõ ràng kính yêu ta, nhưng lại nhất định phải nói đến lạnh như băng."
Đột nhiên bị điểm đến, Ngọc Đào cười gượng: "Hồi vương gia, đại nhân nhớ Vương gia, bằng không hắn cũng sẽ không nghĩ hết biện pháp để rời khỏi phủ Quốc công."
Phúc vương hài lòng gật đầu, nếu nói Hàn Trọng Hoài làm cái gì khiến cho ông ta hài lòng nhất, vậy nhất định là hắn đã rời khỏi phủ Quốc công.
Đối với ông ta mà nói, Hàn Trọng Hoài rời khỏi phủ Quốc công, chính là đã quy phục chính mình.
"Chuyện tình nhi nữ các ngươi ta cũng mặc kệ, chỉ là chính sự quan trọng hơn, hoàn cảnh bây giờ một chút cũng không thể qua loa."
Nếu có thể, đương nhiên Phúc vương muốn trừ khử Ngọc Đào, để cho Hàn Trọng Hoài không phân tâm khi làm việc nữa, nhưng bây giờ thấy hắn như vậy, ông ta liền thay đổi suy nghĩ.
Nói thật, ông ta vẫn không thể hiểu rõ được đứa nhi tử này đang suy nghĩ cái gì.
Nhìn có vẻ như Hàn Trọng Hoài chỉ có một con đường là giúp ông ta.
Nhưng đôi khi hắn lại làm những chuyện khiến cho ông ta không thể hoàn toàn tin tưởng đứa nhi tử này.
Phúc vương khoát tay áo, sai người dẫn Ngọc Đào ra ngoài, ông ta muốn một mình nói chuyện với Hàn Trọng Hoài.
Ngọc Đào đi theo nha đầu ra cửa, lúc đóng cửa lại nhìn thoáng qua Hàn Trọng Hoài trong phòng, vừa vặn hắn cũng đang nhìn nàng, ý tứ như ánh mắt giống như bảo nàng nàng an tâm.
"Mọi người đều đi rồi, không nghĩ tới ngươi đối với nàng lại dụng tâm như vậy."
Phúc vương khó hiểu, vốn dĩ ông ta còn muốn Hàn Trọng Hoài rời khỏi kinh thành, là có an bài khác, ông ta cố ý sai người đi giám thị nhất cử nhất động của hắn, không nghĩ tới hắn thật đúng là đem cuộc sống đều lãng phí trên người một thông phòng.
"Người lần trước mà ta tìm được không đủ tốt?"
Thiên kim khó mua ngựa gầy, dáng người đều tương đương Ngọc Đào, nếu là nói đến phương diện lấy lòng nam nhân, cho như thế nào thì con ngựa gầy mà ông ta tìm được cũng hơn một bậc so với một nha đầu được nuôi trong nhà.
Hàn Trọng Hoài nhíu mày: "Đừng lấy hai người bọn họ so sánh với nhau."
Trần Hổ từng so sánh hai người bọn họ, hắn một cước đạp Trần Hổ vào trong nước, hiện giờ hắn không có cách nào đạp Phúc vương, vì vậy liền đem hai chữ không thích viết ở trên mặt.
“Được rồi, ngươi thích là được, ta sẽ không quản sở thích của ngươi, nhưng ngươi cần biết không nên quá dung túng nữ nhân, nam nhân lấy đại sự làm trọng, nữ nhân chỉ là dệt hoa trên gấm, chuyện hao phí quá nhiều tâm tư ở trên người các nàng, chỉ có kẻ ngốc mới làm như vậy."
Luôn miệng nói sẽ không quản Hàn Trọng Hoài, nhưng đối với chuyện Hàn Trọng Hoài dành thời gian cho tư tình nữ nhi ông ta vẫn có chút oán hận.
Lúc trước ông ta cũng không biết vì sao Hàn Trọng Hoài lại trêu chọc Khánh Bình công chúa, để cho ông ta không thể không giải quyết việc này, nếu như ông ta không hành động, vậy về sau mọi người biết được Hàn Trọng Hoài là nhi tử của ông ta, những sai lầm này đều luận đến trên người ông ta.
"Trong lòng ta hiểu rõ."
Nghe được lời của Hàn Trọng Hoài, lời trong miệng Phúc vương nghẹn lại, nghĩ rằng mấy ngày nay không nên làm phiền Hàn Trọng Hoài, có một số việc có thể đợi đến khi đăng cơ sẽ tỉ mỉ xử lý.
"Ta nghe mật thám hồi báo, đám người Ngô Phi Sưởng án binh bất động, là do ngươi hạ mệnh lệnh?"
......
"Cô nương ở chỗ này đợi một lát."
Nha đầu dẫn Ngọc Đào đến phòng khách, bưng trà cùng điểm tâm xong thì lui xuống.
Tuy rằng cảm thấy Phúc vương không hại mình, nhưng Ngọc Đào vẫn như cũ không dám cho đồ ăn vào miệng, nằm sấp trên bàn nhàm chán chơi đùa ngón tay.
Phúc vương giữ lại Hàn Trọng Hoài, xem tình hình hẳn cũng không phải là để nói chuyện về phụ tử tình thân gì, mà là vì hỏi xem mấy ngày trước Hàn Trọng Hoài mất tích đi làm chuyện gì.
Trước khi tới, nàng nghĩ khi Hàn Trọng Hoài và Phúc ở chung thì sẽ là cái dạng gì, thực tế nhìn thấy thì không sai biệt lắm so với tưởng tượng của nàng, nhưng nàng lại càng cảm thấy kỳ quái.
Nàng nhớ rõ Hàn Trọng Hoài đã nói với nàng, hắn hận Phúc vương.
Nhưng thái độ của hắn đối với Phúc vương lại không kịch liệt.
Ở trong mắt nàng hận có hai loại, một loại là hận vì cầu mà không được, loại hận này kèm theo tình cảm kịch liệt, rất có thể là bởi vì không cam lòng, lại biến hóa thành tình cảm nồng đậm cùng đối lập với hận, một loại hận chính là thuần hận, lý trí đem tình cảm đã phân loại sửa sang lại tốt, cừu nhân chính là cừu nhân, không có khả năng chuyển hóa tình cảm.
Không biết hận của Hàn Trọng Hoài là loại hận gì, nếu là loại thứ hai, vì sao hắn lại cam nguyện cống hiến cho kẻ thù của mình.
"Như thế nào, cảm thấy không thú vị?"
Giọng nói quen thuộc vang lên, Ngọc Đào ngẩng đầu: "Thế tử gia."
Cân nhắc một chút quan hệ giữa nàng và Triệu Hằng Kiêu, cùng với chuyện Triệu Hằng Kiêu nhẫn nại với nàng, Ngọc Đào không đứng dậy hành lễ với hắn.
Hắn cũng không thèm để ý đến lễ tiết, sải bước đi đến bên cạnh Ngọc Đào ngồi xuống, hứng thú đánh giá nàng.
Thấy thế, Ngọc Đào không khỏi bội phục da mặt hắn, nàng đã nhìn thấy qua hắn chịu thiệt trên tay Hàn Trọng Hoài như thế nào, bị Hàn Trọng Hoài đánh đến mặt mũi bầm dập như thế nào, nhưng như vậy mà hắn còn có thể tỏ ra tiêu sái ở trước mặt nàng.
"Muốn chạy trốn khỏi một người, nếu chỉ một mực chạy trốn thì sẽ vô dụng, nếu thật sự muốn hoàn toàn rời đi, nàng cần phải để cho hắn biến mất khỏi đời này."