Kiều Nữ Lâm Gia

Chương 128

Thiệp mời đưa đến Tề phủ, người gác cổng biết là cho Tề Vân, không dám chậm trễ, lập tức không trì hoãn đưa lên rồi, “Thiệp mời cho tiểu thư, Lâm phủ phố Trường Anh đưa tới.”

Tề Vân nhìn qua thiệp mời, cười khanh khách, “Lâm muội muội thật sự định đứng đắn mời khách, muội ấy đã làm nghiêm túc, ta cũng phải coi thành một chuyện nghiêm cẩn, vậy đi thương lượng với a nương một chút.” Dẫn theo thị nữ đi tới phòng mẫu thân nàng Điền phu nhân.

Mới đi vào trong viện đã thấy mười mấy nha đầu đang đứng trước phòng Điền phu nhân, mỗi một người đều mặt ủ mày ê, không khỏi cau mày, “A bà lại đang ở đây sao? Không biết bà lại thuận miệng nói gì với a nương đây.” Bước càng nhanh hơn, trong chớp mắt đã đến cửa phòng.

Nha đầu canh giữ ở cửa nhìn thấy Tề Vân, vội vàng khom người hành lễ, “Tiểu thư.” Cung kính vén rèm lên, Tề Vân không dừng bước chân, đi thẳng vào trong phòng.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, mẫu thân Tề Tướng quân, tổ mẫu Tề Vân Tề lão phu nhân đang ngồi ghế trên, dong dài giáo huấn, “... Sáu tôn tử tốt đẹp của ta, tại sao lại đưa lão ngũ cho Điền gia các ngươi? Điền gia các ngươi còn nói là đại gia tộc gì, không thể tìm con thừa tự trong tộc sao, cố tình cướp cháu nội Tề gia ta! Ta mặc kệ, ngươi kêu lão ngũ về đây cho ta, cho dù Tề gia chúng ta nghèo đi nữa, cháu nội cũng không tặng cho người...”

Mẫu thân Tề Vân Điền phu nhân mắt đen mà sáng, chân mày dài hơi xếch, môi hồng răng trắng, nghe Tề lão phu nhân dong dài không thôi, trong mắt chớp qua không nhịn được, “Nương, tiểu ngũ mới ra đời không lâu đã được a cha con mang đi, bây giờ đã hai mươi năm rồi, lúc này muốn tiểu ngũ, có phải đã trễ rồi không?”

Tề Vân vừa hay tiến vào đúng lúc này, cười nói: “Đúng vậy, a bà, cũng đã hai mươi năm rồi, lúc này muốn ngũ ca có phải đã trễ rồi không.” Nàng nghịch ngợm nháy mắt với Điền phu nhân, Điền phu nhân bất đắc dĩ cười cười, nâng tách trà lên uống một ngụm.

Nàng là con yêu của Thổ Ty Vương, từ nhỏ coi như bảo bối trứng phượng hoàng, sau khi lớn lên nàng coi trọng một nam tử người Hán, mặc dù Thổ Ty Vương rất không vui lòng, nhưng quá mức sủng ái nữ nhi, không đành lòng gậy đánh uyên ương, nên cũng đồng ý.

Sau khi cưới Điền phu nhân và Tề Quang tướng quân hết sức ân ái, mỹ mãn, chỗ thiếu sót duy nhất chính là Tề lão phu nhân vị mẹ chồng này rồi, cứ dăm ba bữa lại muốn sinh ra sóng gió, không phải đòi cưới thiếp cho nhi tử của bà thì chính là ép cháu nội bảo bối của bà về -- ngũ lang Tề gia mới vừa ra đời đã được Thổ Ty Vương ôm đi, những năm gần đây coi hắn là người thừa kế đời tiếp theo mà vun trồng dạy dỗ, từ trên xuống dưới Mật tộc đều hết sức ủng hộ hắn, lúc này muốn đòi ngũ lang về, sao có thể chứ? Tương lai ai tiếp nhận Thổ Ty Vương đây?

“Muộn cái gì?” Tề lão phu nhân giận tái mặt, “Tiểu ngũ là hài tử Tề gia, Tề gia muốn khi nào, Điền gia phải trả người về khi đó! Con dâu, ngươi viết thư cho cha ngươi đi, kêu hắn tìm con thừa tự khác trong tộc Điền thị, trả tiểu ngũ về cho Tề gia.”

Thấy mẹ con hai người Điền phu nhân và Tề Vân vốn không đáp ứng ý của nàng, Tề lão phu nhân tức giận, nhướng chân mày lên, “Ngươi đừng khi dễ ta là lão thái bà nông thôn, cái gì cũng không hiểu, muốn lung tung lừa gạt ta. Ta cho ngươi biết, ta hiện giờ đã hỏi thăm rõ ràng, cháu nội là cháu nội, cháu ngoại là cháu ngoại, nếu trong nhà ai không có cháu nội, hắn chỉ có thể tìm con thừa tự trong tộc, không thể đánh chủ ý lên cháu ngoại! Họ cũng không giống nhau, có hiểu không?”

Điền phu nhân không phải người có tính tình tốt, không thèm để ý đến nàng, bưng tách trà chậm rãi uống, Tề Vân hé miệng cười, “Không thể để cháu ngoại làm con thừa tự, đó là quy củ của người Hán, mà a công cháu là tù trưởng Mật tộc, Mật tộc không coi trọng điều này.”

Tề lão phu nhân bất mãn trợn mắt nhìn Tề Vân, “Ngươi rốt cuộc họ Tề hay họ Điền vậy? Sao vừa mở miệng đã nói chuyện thay a công ngươi?”

Tề Vân cười cười, “Cháu tất nhiên họ Tề. Nhưng mà, cháu lớn lên bên cạnh a công đấy.”

“Tiểu nha đầu không có lương tâm.” Tề lão phu nhân tỏ vẻ ghét bỏ.

Tề Vân làm mặt quỷ với nàng.

Tề lão phu nhân rất trọng nam khinh nữ, gặp cháu trai vẫn rất thân thiết, nhưng đối với cháu gái Tề Vân này thì không được rồi, càng nhìn càng ghét bỏ, “Nha đầu, thứ đền tiền, đã mười sáu tuổi rồi còn không định lập gia đình, định làm gái lỡ thì ở Tề gia sao?”

Điền phu nhân nổi giận, cất cao giọng nói: “Nói bao nhiêu lần rồi, lão phu nhân ngài cứ luôn không nhớ được vậy! A Vân nhà ta cũng không phải thứ đền tiền, con bé là cô nương tôn quý nhất Mật tộc!”

“Làm con dâu lại dám lớn tiếng nói chuyện như vậy với mẹ chồng, phản rồi, phản rồi!” Tề lão phu nhân gõ mạnh cây gậy trong tay, nổi giận đùng đùng, “Ngươi... ngươi không hiếu thuận lão nhân, bất kính mẹ chồng, ta... ta muốn kêu con ta hưu thê, bỏ vợ!”

“A bà, sao bà lại đến đây rồi?” Một thanh niên anh tuấn mười tám mười chín tuổi đi từ ngoài cửa vào, mặt cười, lộ ra hàm răng trắng nõn, “Không thể tùy tiện nói ra lời bỏ vợ, điềm xấu đó. Nào, a bà, bà ngồi cũng mệt mỏi, nói cũng khát nước, cháu đỡ bà về phòng nghỉ ngơi.” Không nói gì nữa, kéo Tề lão phu nhân đi.

Tề lão phu nhân còn định quay đầu lại lý luận với Điền phu nhân, thanh niên kia nào chịu, trên tay dùng sức, kéo Tề lão phu nhân đi thẳng ra ngoài, giống như một cơn gió không thấy nữa.

“Vẫn là lục ca bản lĩnh lớn.” Tề Vân le lưỡi.

Điền phu nhân cau mày, “Ngày trước chỉ thuận miệng kêu cha con nạp thiếp, sao bây giờ lại muốn đòi ngũ ca con về rồi chứ? Thật sầu người.”

Tề Vân không để trong lòng, “Cho dù muốn a cha nạp thiếp hay muốn mang ngũ ca về, tóm lại đều do bản thân a bà nghĩ loạn mà thôi, không để ý tới là được.”

Hào hứng bừng bừng lấy thiệp mời ra, “A nương, Lâm muội muội muốn mời con đến Tùng Hạc lâu dự tiệc, trịnh trọng viết thiệp mời này. Nương nói đến lúc đó con mặc cái gì đi mới được? Mang theo bao nhiêu người?”

Điền phu nhân mỉm cười, “Chính là cô nương lúc trước con đã tặng ngựa lùn thấp kia sao? Cô nương ấy còn nhỏ, con không cần ăn mặc quá mức trịnh trọng, nhẹ nhõm tùy ý là được. Con phải mang nhiều người, chúng ta mới tới kinh thành, chưa quen cuộc sống nơi đây, ra cửa không thể khinh thường.”

Mẹ con hai người vừa nói chuyện một lúc, lục ca Tề Á của Tề Vân quay lại, vào cửa đã cười nói: “Cám ơn trời đất, cuối cùng lừa gạt được a bà đi rồi. Việc này cũng không dễ làm, để cho con mệt mỏi một thân mồ hôi đi ra.”

Điền phu nhân và Tề Vân không khỏi cười tươi.

Nói đến yêu cầu của Tề lão phu nhân, Tề Vân lại cười, “Kêu ngũ ca trở lại, tương lai không làm Thổ Ty Vương, ca nói ngũ ca có chịu không?”

Tề Á lắc đầu, “Ngũ ca do a công tự tay nuôi lớn, bổi dưỡng, trưởng lão tám bộ Mật tộc đã coi ca ấy là thiếu chủ, trọng trách trên vai ngũ ca nặng hơn, đâu phải một câu nói của a bà thì có thể có tác dụng chứ?”

Điền phu nhân nhức đầu, “Không biết a bà của các con bị làm sao, cứ như hận không thể lập tức gọi tiểu ngũ về vậy, nói rằng cho dù cùng bà về trong thôn ăn trấu nuốt rau, cũng còn mạnh hơn nhận họ khác vào người nhà khác.”

Hai huynh muội Tề Vân và Tề Á vừa tức giận, vừa buồn cười.

Để Thổ Ty Vương tương lai về quê ăn trấu nuốt rau với bà, thật thua thiệt bà nghĩ ra được.

Điền phu nhân nâng trán, “Không chỉ dây dưa chuyện tiểu ngũ, còn nói muốn gả a Vân sớm đi, đến hộ nhà người thiết thực đáng tin cậy. Các con đoán thử xem người nhà thiết thực đáng tin cậy là ai đây? Cháu trai nhà mẹ tổ mẫu con, chính là Tân gia cùng thôn với a cha các con, trong nhà có tổng cộng năm mươi mẫu đất, năm gian nhà ngói lớn...”

Tề Vân cười không ngừng, “A bà quá nực cười.”

Tề Vân rất được Thổ Ty Vương sủng ái, nàng ra đời không lâu đã có lãnh địa mấy ngàn mẫu, một nhà có tổng cộng năm mươi mẫu đất muốn cưới nàng làm con dâu, lời này nghe thật nực cười.

Tề Á hơi tức giận, nụ cười trên mặt dần thu lại, “Không có a bà như vậy. Bà không hề thương a Vân chút nào.”

Mỗi lần Tề lão phu nhân nhắc đến Tề Vân người cháu nội ruột này, phần ghét bỏ kia, phần khinh thường kia, phần cắn răng nghiến lợi hận chán ghét a Vân là một thứ đền tiền kia khiến Tề Á người ca ca thương muội muội rất không hiểu nổi, cũng rất chán ghét.

Điền phu nhân lạnh nhạt nói: “Bởi vì a Vân là nữ hài nhi, vì vậy bà không thích, đây là chuyện không có cách nào khác.”

Tề Á cảm thấy không thể tin được, “Nữ hài nhi thì sao? Chẳng lẽ a bà không phải là nữ tử sao?”

Mẹ con ba người vừa nói chuyện, không thể tưởng tượng nổi đủ loại lời nói việc làm của Tề lão phu nhân.

Tề Á thuận tay cầm thiệp mời trên bàn lên nhìn, cười nói, “Kính mời cả phủ đến dự sao? Vậy có phải ta cũng có phần không nhỉ?”

Tề Vân lại vội nhìn lại, thản nhiên cười, “Mới vừa rồi muội không chú ý cái này. Lâm muội muội đã nói cả phủ đến dự, vậy lục ca muốn đi dĩ nhiên là được rồi.” Nũng nịu kéo Điền phu nhân, “A nương, nương đi cùng con đi.”

Điền phu nhân luôn miệng đáp ứng, “Được được được, a nương cùng đi với con.”

Đáp ứng rồi, Điền phu nhân lại hơi buồn bực, “Con nói thử đi, một tiểu cô nương tám tuổi muốn mời khách, a nương người đã lớn tuổi như vậy đi làm cái gì? Khiến người ta chán ghét sao?”

Tề Vân rất ngang ngược, “Con mặc kệ, dù sao con cứ muốn a nương cùng với con.”

Điền phu nhân vui vẻ, “Chỉ cần tiểu cô nương gia các con không chê a nương phiền, a nương sẽ theo đến cùng.”

Tề Vân nháy mắt với Tề Á.

Tề Á hiểu ý, giả bộ như có chuyện cáo từ Điền phu nhân, Điền phu nhân cũng không để trong lòng, “Có chuyện hả? Vậy đi nhanh đi.”

Tề Á liền cười rời đi.

Sau khi hắn đi ra, đứng ở cửa viện suy nghĩ một chút, kêu một nha đầu tới hỏi, “Thời gian này lão gia về phủ đi cửa nào vậy?”

Nha đầu kia là một người cơ trí, vội nở nụ cười, “Thưa lục gia, mấy ngày này lão gia đều về từ cửa tây.”

Tề Á phân phó, “Nếu ta trở về cùng với lão gia, các ngươi không cần phải chú ý đến; nếu như lão gia đi vào từ cửa khác, ta không đi cùng, các ngươi cản lại một chút.”

Nha đầu hiểu ý, “Nô tỳ biết, nô tỳ nhớ kỹ.”

Tề Á đi về cửa phía tây.

Nhắc tới cũng khéo, hắn vừa đi đến cửa tây, phụ thân hắn Tề Quang Tướng quân vừa đúng lúc xuống ngựa.

Tề Á cười, “A cha, thật đúng lúc nha, con đặc biệt tới đón ngài.”

Tề Quang là vị nam tử tuấn nhã gầy gò, mặc dù đã tuổi gần năm mươi, nhưng phong độ vẫn nhẹ nhàng, thấy tiểu nhi tử, khẽ mỉm cười, “Là có chuyện muốn nói với a cha sao? Nào, vừa đi vừa nói.”

Tề Á đi vào nhà cùng với hắn, thuật lại sơ lược chuyện mới vừa rồi, “... A nương rất tức giận, bởi vì bà còn nói muội muội là thứ đền tiền, bà cũng rất tức giận, bởi vì a nương không chịu đòi ngũ ca về; a Vân cũng không vui mừng, a cha thử nghĩ xem, bị chửi là đồ đền tiền, còn phải gả cho tiểu tử Tân gia, muội ấy không tức giận mới là lạ.”

Tề Tướng quân chau mày.

“Tiểu lục, con về khuyên nhủ a nương và muội muội trước đi, a cha sẽ trở về sau.” Tề Tướng quân nói ngắn gọn.

Tề Á biết rõ phụ thân định đi thăm Tề lão phu nhân, cười đồng ý, “Dạ, a cha.” Đưa mắt nhìn Tề Tướng quân đi xa mới thản nhiên trở về.

Mặc dù khi Tề Tướng quân đi thăm Tề lão phu nhân còn hơi mệt mỏi, nhưng vẫn rất gọn gàng, nhưng lúc đi ra từ chỗ Tề lão phu nhân lại chật vật rồi, bị hắt một người nước rửa chân, cả người ướt dầm dề.

Điền phu nhân và Tề Á, Tề Vân thấy dáng vẻ này của hắn đều kinh ngạc rất lớn.

Bởi vì mặc dù Tề lão phu nhân thích lải nhải con dâu, lại rất ghét bỏ cháu gái, nhưng vẫn đối xử rất tốt với nhi tử, cháu trai. Bây giờ lại cầm nước rửa chân dội nhi tử bảo bối rồi!

Điền phu nhân vội vàng chỉ huy thị nữ thay xiêm áo trên người Tề Tướng quân, lấy nước nóng rửa ráy, rửa sạch một lần từ đầu đến chân rồi mới để hắn thay bộ đồ mới.

“Đây là sao vậy?” Tề Tướng quân thay xong quần áo ngồi trên ghế, thê tử, con cái vây quanh bên người hắn ồn ào lộn xộn hỏi thăm nguyên do.

Tề Vân quan tâm đưa một tách trà nóng lên, “A cha, ngài sẽ không bị lạnh chứ? Uống một chút, ấm áp thân thể.”

Tề Tướng quân nhận lấy tách trà, “Vẫn là a Vân của chúng ta khôn khéo nhất, đau lòng a cha nhất.” Uống một ngụm trà nóng, hắn cười khổ, “Nương nói muốn đưa tiểu ngũ về, hoặc ta cưới Thu Cúc trong thôn làm thiếp, sinh thêm tôn tử cho lão nhân gia ngài, ta nói không được, vạn lần không được. Nương còn nói, vậy gả a Vân cho Tài ca nhi, để Tân gia cũng dính ánh sáng cưới một vị quý nữ Mật tộc, ta nói vậy càng không được, a Vân nhà ta không thể tùy tiện gả cho người, ta còn chưa dứt lời.... haizzz, không đề phòng, không đề phòng, lại bị dội nước rửa chân...”

Hắn liếc nhìn trên người mình, nghĩ đến mùi vị vừa rồi, cảm thấy trà cũng uống không trôi.

“Sao a bà có thể như thế chứ? Chúng ta đi phân rõ phải trái với a bà!” Tề Á và Tề Vân giận dữ, định đi lý luận với Tề lão phu nhân.

Tề Tướng quân thở dài thật dài, “Vãn bối nào có thể nói ra đạo lý gì với trưởng bối được? Tiểu Lục, a Vân, ngoan ngoãn ngồi xuống, chúng ta bàn bạc kỹ hơn.”

Mặc dù Tề Á và Tề Vân lớn lên bên cạnh ông ngoại Thổ Ty Vương, nhưng cũng hiểu quy củ lễ nghi của người Hán, biết làm cháu trai cháu gái náo loạn với tổ mẫu không có chỗ tốt gì, không thể làm gì khác hơn đành tạm thời nhẫn nhịn tức giận trong lòng.

Điền phu nhân làm mẫu thân, tự có nhạy cảm của người làm mẹ, trong lòng nàng vừa động, đẩy Tề Tướng quân, “Haizzz, sao ta cứ có cảm giác lần ầm ĩ này mẹ chồng hướng về phía a Vân của chúng ta vậy? Chàng xem, đầu tiên mẹ chồng nói về tiểu ngũ, lại muốn chàng nạp Thu Cúc, chàng nói không được, mẹ chồng mới nói đến muốn a Vân đến Tân gia. Chàng vừa nói không được, mẹ chồng đã tức giận dội nước rửa chân.”

Tề Tướng quân trầm ngâm, “Nếu quả thật như vậy, thế chúng ta...” Hắn thương tiếc nhìn Tề Vân, mỉm cười nói: “Vốn nên để tiểu lục cưới vợ trước, cuối cùng đành nhường a Vân chúng ta xuất giá vậy. Nhưng mà, nếu như ép quá gấp, chúng ta gả a Vân trước cũng giống vậy.”

“A Vân còn rất nhỏ đấy.” Tề Á ra sức phản đối.

“A Vân nhà ta cũng sẽ không bởi vì bị ép gay gắt mà lập gia đình.” Điền phu nhân khinh thường.

Tề Vân lại không nhăn nhó, rất hào phóng, “Chúng ta nói rõ trước, a cha, a nương, lục ca, con muốn một nam tử tuyệt hảo, càng thêm một mẹ chồng tuyệt hảo -- hoặc là không có mẹ chồng -- nếu chỉ có nam tử kia tài mạo song toàn, nhưng lại có nương không nói lý, đánh chết con cũng không nguyện ý.”

“Đáng thương a Vân, đây là bị a bà con bé dọa.” Tề Tướng quân và Điền phu nhân than thở.

Tề Á nắm quả đấm, “Đúng, phải chọn cho a Vân một nam tử tuyệt hảo, còn phải có một mẹ chồng tuyệt hảo, nếu trong nhà có trưởng bối giống như a bà, vậy con sẽ không chịu gả muội muội!”

Tề lão phu nhân thật sự khiến cho người ta cực kỳ nhức đầu, trong nhà có một trưởng bối như vậy, cuộc sống không yên ổn.

Bởi vì Tề lão phu nhân suốt ngày náo trong nhà, Tề Tướng quân không ứng phó được, nên từ sớm đến tối đều trốn tránh.

Do đó, nghe nói Lâm Thấm muốn mời Tề Vân làm khách, hơn nữa còn kính mời cả phủ đến dự, Tề Tướng quân liền động lòng, “Là vị tiểu cô nương tám tuổi mời khách đó, nàng mới tám tuổi, ta cũng không cần kiêng dè, đúng không?” Hắn muốn đi cùng Điền phu nhân và Tề Á, Tề Vân.

Tề Vân thấy phụ thân muốn đi cùng, trong lòng đương nhiên vui mừng, ngoài miệng lại trêu ghẹo, “A cha, lượng cơm của a cha quá nhiều, sẽ ăn nghèo tiểu muội muội Lâm gia đó.”

Tề Tướng quân ngượng ngùng cười ha ha, “Cái đó, a cha trả tiền, a cha trả tiền.”

Nói đến Tề Vân và Điền phu nhân, Tề Á đều cười.

Đến ngày Lâm Thấm tiểu cô nương mời khách, Lâm gia tất nhiên cả nhà ra trận, trận chiến bên Tề gia cũng không nhỏ, tổng cộng tới một nhà bốn người, đằng sau có mười mấy tên hộ vệ đi theo, đông đảo khí thế.

“Cho mặt mũi như vậy.” Lâm Thấm thấy phụ mẫu, ca ca của Tề Vân đều đến, cười thành một đóa hoa, “Tề bá bá Tề bá mẫu và Tề lục ca đều nể mặt, ta đây làm chủ nhân cảm thấy vinh hạnh sâu sắc, cảm thấy vinh hạnh sâu sắc.”

Nàng học dáng vẻ phụ thân và ca ca lúc mời khách chắp tay nhỏ bé lên, còn học lời nói khách khí của phụ thân và ca ca, nhiệt tình đãi khách.

Kể từ sau khi đến kinh thành Tề Tướng quân và Điền phu nhân còn chưa từng gặp tiểu cô nương nào như vậy, bị dọa hơi sững sờ. Còn sao nữa, kinh thành quả nhiên là địa linh nhân kiệt, tiểu cô nương mà đã vừa đáng yêu lại có khả năng như vậy rồi?

Tề Vân không khỏi cười tươi.

Lâm Thấm nhiệt tình, “Phòng bao khá lớn, bên trong còn có một gian phòng nhỏ, gia phụ và hai vị huynh trưởng của ta đều đã ngồi trong đó. Tề bá bá, Tề lục ca, hai người cũng đi vào ngồi chung được không?” Ân cần mời Tề Tướng quân và Tề Á đi vào.

Lâm Phong và Lâm Khai, Lâm Hàn vốn tùy ý ngồi uống rượu, thấy Lâm Thấm với hai cha con Tề gia đi vào, vội vàng đứng dậy chào đón, hàn huyên làm lễ.

Lâm Thấm cười tươi như hoa, “Phụ thân, đại ca, nhị ca, con phải chiêu đãi Tề bá mẫu và Tề tỷ tỷ, không phân thân nổi, Tề bá bá và Tề lục ca đành làm phiền mọi người rồi, nhất định phải thay con chiêu đãi tốt đấy.”

Lâm Phong và Lâm Khai, Lâm Hàn tất nhiên đầy miệng đáp ứng.

Lâm Thấm căn dặn xong, cười hì hì đi ra ngoài.

Cửa phòng đóng lại, hai cha con Tề gia và ba cha con Lâm gia hai mặt nhìn nhau.

“Cái đó, ta còn tưởng rằng chỉ có vị tiểu cô nương tám tuổi...” Tề Tướng quân ngượng ngùng.

Lâm Phong vội vàng giải thích, “Tiểu nữ vốn chỉ mời mẫu thân con bé tới giải sầu, thấy ta ghen tỵ không vui, mới gọi cả ta theo.”

Lâm Khai cười nhẹ, “Ta đây làm đại ca bị a Thấm kéo tới làm đại diện kiêm quản gia, a Thấm lần đầu mời khách, sợ thất lễ, dẫn theo ta đây quản gia tới, tiện thay con bé chuẩn bị xử lý từ trên xuống dưới.”

Lâm Hàn mỉm cười, “Ta đây làm nhị ca bị a Thấm kéo tới làm từ điển sống, nếu như muội ấy có thành ngữ hay câu thơ nào không biết nói, tùy thời có thể sai thị nữ tới hỏi ta.”

Tề Tướng quân và Tề Á nghe được cực kỳ kinh ngạc.

Thì ra Lâm gia nuông chiều hài tử như vậy, Lâm nhị tiểu thư một tiểu cô nương tám tuổi, mời một khách lại kinh động cả nhà.

Tề Á khiêm tốn, “Ta đây cũng vội tới làm đại diện thay muội muội, kiêm làm phu xe.”

Tề Tướng quân hơi thẹn thùng, “Tiểu nữ vốn cũng chỉ mời mẫu thân con bé tới giải sầu, thấy ta ghen tỵ không vui mới gắng gượng kêu cả ta đi cùng.”

Năm người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đồng thời cất tiếng cười to.

Bình Luận (0)
Comment