Kiều Nữ Lâm Gia

Chương 129

Tuy là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng cười to rồi, cha con Tề gia và cha con Lâm gia đều cảm thấy tự tại rất nhiều, không câu nệ như mới vừa rồi, lại hàn huyên làm lễ với nhau, mời rượu nhau, thân cận hơn nhiều.

Nếu hôm nay người hai nhà có thể ngồi ở đây đều bởi vì tiểu nữ nhi trong nhà, như vậy một cách tự nhiên đã chuyển đề tài lên trên người các nàng rồi.

“Tiểu nữ còn tấm bé ngây thơ, vẫn còn rất không hiểu chuyện.” Lâm Phong cười nói: “Nếu chỉ riêng ba cha con chúng ta còn được, giờ còn có Tề Tướng quân và Tề lục gia nữa, nào có thể uất ức khách cùng chen chúc trong gian phòng nhỏ này với chúng ta được chứ, quá thất lễ rồi.”

“A Thấm còn nhỏ, không chú ý được như vậy.” Trên khóe miệng Lâm Khai mang theo nụ cười nhẹ vui sướng, “Muội ấy, giao phó cha và ca ca nhất định phải thay mình chiêu đãi tốt cho khách, lại cảm thấy bản thân tiểu chủ nhân đã làm vô cùng tốt rồi, rất chu đáo.”

Mọi người nhớ tới dáng vẻ nhỏ bé đầy nhiệt tình mới vừa rồi của Lâm Thấm, thật sự giống như tiểu chủ nhân, đều mỉm cười.

Trong miệng Tề Tướng quân đầy khích lệ, “Hiện giờ lệnh ái mới tám tuổi, rất giỏi giang rồi. Cũng không phải con bé cho rằng mình đã làm rất tốt rất chu đáo, là con bé quả thật rất tốt rất chu đáo, ta đây làm khách một ngàn hài lòng, một vạn hài lòng, cực kỳ hài lòng.”

Tề Á nhìn quanh bốn phía, “Năm người ngồi đây cũng được rồi, vừa thanh nhã yên tĩnh, cực tốt cực tốt. Không dối gạt các vị, ra ngoài với tiểu muội nhà ta, còn có thể yên ổn mà ngồi, đối với ta mà nói đã quá vui sướng rồi.”

Lâm Khai sinh ra cảm giác tri kỷ, “Còn không phải như vậy sao, tiểu muội nhà ta vốn định để ta đưa con bé tới đây, sau đó đi dạo quanh hứng gió đấy, bây giờ có thể có một gian phòng nhỏ ngồi, thật hài lòng.”

Tề Á mừng rỡ, uống một ly với Lâm Khai.

Hai người tuổi tác tương đương, Lâm Khai lớn hơn hai tuổi, Tề Á gọi hắn là “Sướng Chi huynh”, còn Lâm Khai gọi hắn là “Hướng Cao”, Hướng Cao là tên chữ của Tề Á.

Tề Tướng quân thấy tiểu nhi tử mình và Lâm Khai nói chuyện hợp nhau, lại thấy Lâm Khai phong thái ưu tú, bình ổn thanh nhã, trong lòng sinh lòng yêu tài, “Nói như vậy, năm nay Sướng Chi đã hai mươi tuổi rồi hả? Đã từng nói chuyện hôn nhân chưa?”

Lâm Phong than thở, “Nói đến chuyện này, ta đây làm cha thật sự sầu muộn. Sướng Chi luôn nói vợ chồng đứng đầu ngũ luân, thê tử cần phải là người làm bạn cả đời, nhất định phải hai bên tâm đầu ý hợp mới chịu kết hôn. Do đó, đã hai mươi rồi mà hôn sự còn chưa xác định."

Tề Tướng quân đang rầu rĩ vì Tề lão phu nhân ép hắn chuyện gả con gái, nghe lời này của Lâm Phong, tim đập thình thịch, thử hỏi: “Chuyện này có gì khó chứ? Nếu cưới được người tốt, tự nhiên tất cả đều vui vẻ, nếu cưới người không tốt, lại nạp mấy phòng thiếp thất là được, lại có gì chứ.”

Lâm Phong lắc đầu, “Vậy không được. Bốn mươi tuổi không nhi tử mới được nạp thiếp.”

Tề Tướng quân rất động lòng.

“Nhân tài giống như Sướng Chi huynh, không biết cô nương như thế nào mới xứng đây.” Hắn nhìn Lâm Khai, chậm rãi nói.

Lâm Hàn thiếu niên già trước tuổi này khó có được nói giỡn một lần, “Ngày hôm qua tiểu muội nhà ta còn nói, phải học cưỡi mây đạp gió, lên bầu trời tìm tiên nữ làm thê tử cho đại ca đấy.”

Không phải Lâm Phong và La Thư thuận miệng nhắc tới hôn sự của Lâm Khai sao, Lâm Thấm tiểu cô nương liền lên tinh thần, mặt mày hớn hở, chém gió, “Đại ca, muội thấy nếu ca muốn cưới tức phụ về, còn phải dựa vào muội đó nha. Chờ xem, ngày nào đó muội học xong cưỡi mây đạp gió, lên bầu trời dụ dỗ tiên nữ hạ phàm, gả cho ca!”

“Cưỡi mây đạp gió, lên bầu trời tìm vợ cho đại ca.” Tề Tướng quân và Tề Á không khỏi cười to.

“Nhưng mà, tiểu nữ nhi nhà ta đây thật sự là một tiểu phúc tinh.” Lâm Phong cười cải chính cho Lâm Thấm, “Rất nhiều việc nhà ta, nhờ có con bé, mới nước chảy thành sông.”

Nếu như Hoài Viễn Vương không gặp được Lâm Thấm khi còn bé, cũng sẽ không nghĩ đến Lâm Đàm chính là tiểu cô nương mà hắn tâm niệm muốn tìm, có lẽ việc hôn sự này sẽ thêm rất nhiều quanh co; nếu không phải Ngôn Yên nhìn thấy tiểu Lâm Thấm quá mức đang yêu, có lẽ đã sớm sai người đuổi La Giản xuống núi, tự nhiên sẽ không nghe hắn nói với tâm sự, suy tính gả cho hắn -- mặc dù Lâm Thấm thích khoe khoang, thường thường sẽ dương dương hả hê tự nhận là người làm mai, nhưng nếu như không có con bé, hai việc hôn sự này thật sự sẽ không thuận lợi như vậy. Lâm Phong sâu sắc cảm thấy, tiểu nữ nhi của hắn không thể không có công.

“Vị Lâm Thị giảng này thật thương yêu tiểu nữ nhi.” Tề Tướng quân động lòng hơn, “Giống như ta vậy.”

Hắn cũng là phụ thân rất thương yêu tiểu nữ nhi.

Nếu không phải bởi vì rất thương yêu tiểu nữ nhi, vậy khi Tề lão phu nhân nhắc đến muốn gả Tề Vân đến Tân gia hắn đã không lập tức nhảy dựng lên phản đối, Tề lão phu nhân cũng sẽ không giận đến mức dội nước rửa chân lên người hắn.

Tề Tướng quân thuận miệng nói đến việc nhà, “Mấy nhi tử lớn nhất của ta đều đã cưới nữ nhi đại tộc Ngạc Tây, vợ chồng tương đắc, rất hòa thuận. Chỉ có tiểu nhi tử và tiểu nữ nhi lại hơi phiền toái, hai hài tử này từ nhỏ đi học theo đại nho, hâm mộ văn hóa Trung Nguyên, sợ rằng muốn kết thân với người Hán.”

Trong lòng Lâm Phong cũng vừa động.

Hai ngày nay hắn đã không ít lần nghe Lâm Thấm khoe khoang, “Dáng dấp Tề tỷ tỷ thật dễ nhìn nha, nói chuyện rất dễ nghe nha, lại còn rất yêu thích con đó!” Khoe khoang Tề Vân đến ba hoa chích chòe.

Lâm Phong rất hiểu Lâm Thấm, tuy rằng Lâm Thấm còn nhỏ, nhưng tầm mắt lại cao, nếu như Tề Vân không phải xuất sắc khác thường, Lâm Thấm sẽ không thể dốc hết sức lực khích lệ nàng, càng sẽ không lấy nàng làm vẻ vang.

“Cô nương Tề gia năm nay vừa mười sáu tuổi, nhị bát niên hoa, rất xứng đôi với a Khai.” Lâm Phong càng nghĩ càng động lòng.

Lâm Khai và Lâm Đàm là huynh muội sinh đôi, hiện giờ đôi long phượng thai của Lâm Đàm cũng đã ba tuổi rồi, nhưng Lâm Khai vẫn còn chưa thành thân, nói Lâm Phong không nóng nảy trong lòng đó là gạt người.

Lâm Phong có tâm sự này, nên cười nói: "Nhìn ta xem, quá thất lễ, hôm nay nếu như Điền phu nhân cũng tới, a Khai và a Hàn là vãn bối, sao có thể không đi ra bái kiến chứ?”

Gõ vách tường, gọi thị nữ vào phân phó: “Đi ra ngoài nói một tiếng, đại công tử và nhị công tử muốn đi ra bái kiến Điền phu nhân.”

Thị nữ vội khom người đáp ứng, “Dạ, lão gia.”

“Tiểu nhi cũng có thể bái kiến La phu nhân.” Tề Tướng quân vội nói.

Thị nữ đi ra ngoài truyền lời.

Trong sảnh lớn rộng rãi bên ngoài, La phu nhân và Điền phu nhân cũng nói chuyện vô cùng hợp ý. Hai nàng một là nữ nhi nhà tướng, một là nữ nhi Thổ Ty Vương, đều không phải kiểu nho nhã thích giả bộ hiền huệ, lời nói lanh lẹ, thần thái phấn khởi.

Nghe nói Lâm Khai, Lâm Hàn và Tề Á ra ngoài bái kiến, La phu nhân cười, “Đó cũng phải, người hai nhà coi như quen biết, làm đời cháu nên ra ngoài bái kiến bá mẫu. Nhưng mà, chỉ sợ lệnh ái phải tránh tị hiềm.”

Điền phu nhân thấy nàng rất suy nghĩ vì Tề Vân, đương nhiên vui mừng, cười híp mắt nói: “Cần phải như vậy.”

Phòng bao này thu phí đắt, bố trí cực kỳ coi trọng, phía sau dựng một bức bình phong quét sơn khảm trai long phúc tường vân, rất đẹp.

Lâm Thấm cười hì hì, “Mới vừa rồi Tề tỷ tỷ còn rất thần khí, dạy dỗ con vài câu. Nhưng có chút chỗ tốt nho nhỏ nha, các ca ca tới đây bái kiến, con không cần phải kiêng dè, có thể yên ổn ngồi ở đây, Tề tỷ tỷ lại phải trốn ra sau bức bình phong rồi, hì hì.”

Tề Vân giận trách, “Muội mà có thể yên ổn ngồi đó á, các ca ca tới, chẳng lẽ muội làm muội muội mà không biết xấu hổ ngồi đó sao? Không thể thiếu đứng lên chào hỏi.”

Lâm Thấm làm mặt quỷ với nàng, “Xí --”

Tề Vân hé miệng cười, “Sao giọng của a Thấm muội lại giống như con dê nhỏ vậy, ngày khác ta lại đưa cho muội con dê trắng nhỏ, được không?”

Vừa nói chuyện, nàng đã nhẹ nhàng thi lễ với Điền phu nhân và La phu nhân, tránh ra sau tấm bình phong.

Lâm Khai, Lâm Hàn và Tề Á đồng loạt tới đây bái kiến.

Điền phu nhân thấy Lâm Khai, mí mắt nhảy lên. Vị đại công tử Lâm gia này có tướng mạo thật tốt, ngọc thụ lâm phong, lỗi lạc cởi mở, cho dù ở Ngạc Tây hay ở kinh thành cũng chưa từng gặp thanh niên tài tuấn như vậy đâu.

Trong lòng nghĩ như vậy, nàng cười khen ngợi hai vị công tử Lâm gia tri lễ hiểu chuyện, tao nhã lịch sự, lại than thở đến dung mạo của bọn họ, “Hai vị công tử có dáng dấp cũng quá tốt đi, hai người bọn họ mới vừa tiến vào, ta lại cảm thấy phòng khách này càng thêm sáng rỡ đấy.”

La phu nhân khiêm nhường mấy câu thay hai huynh đệ, cũng mãnh liệt khen Tề Á một trận, “Dáng dấp vừa tuấn tú, lại khí khái anh hùng bức người, vừa nhìn đã biết hậu nhân nhà tướng, tương lai nhất định là nhân vật anh hùng oai phong một cõi.”

Điền phu nhân tặng ngọc bội xanh, ngọc bội trắng cho hai huynh đệ Lâm Khai Lâm Hàn làm lễ ra mắt, La phu nhân tặng đoan nghiễn và bút lông Hồ Châu cho Tề Á, đều là danh phẩm, rất phong nhã.

Lâm Thấm cười hì hì, “Mới vừa rồi muội đã gặp Tề lục ca, bây giờ lại gặp lại lần nữa. Tề lục ca, muội là nhị tiểu thư Lâm gia, tên một chữ Thấm, huynh gọi muội a Thấm là được rồi.”

“A Thấm.” Tề Á cười nói.

Nụ cười của hắn khác với Lâm Khai dè dặt thanh nhã, vô cùng rực rỡ như ánh mặt trời, vô cùng sáng sủa.

“Tề lục ca cười đẹp mắt, muội thích huynh.” Lâm Thấm cảm thấy nụ cười của Tề Á vô cùng thuận mắt, lúc này lớn tiếng tuyên bố.

Tề Á được sủng mà kinh sợ, “Thật vinh hạnh, thật vinh hạnh.”

Lâm Khai và Lâm Hàn lập tức tỏ vẻ ghen tỵ, “A Thấm thích Tề lục ca còn hơn đại ca và nhị ca sao? Không được, chúng ta ghen, mất hứng.”

Lâm Thấm vui đến không khép được miệng, “Giống như thích đại ca và nhị ca nha, không kém quá nhiều, không kém quá nhiều.”

Dáng vẻ dương dương hả hê, mọi người nhìn thấy mà trong lòng đều nóng rực.

Trong một mảnh hài hòa náo nhiệt, Lâm Thấm liếc nhìn về phía bình phong sơn màu khảm trai, thở dài, “Haizzz, thật náo nhiệt, đáng tiếc Tề tỷ tỷ một mình cô đơn vắng lạnh núp sau bức bình phong, thật đáng thương.”

Sự chú ý của mọi người cũng bị nàng hấp dẫn tới.

Kể cả Lâm Khai gần đây vẫn rất căng thẳng cũng trầm ngâm nhìn bình phong hồi lâu, sau một lúc, chậm rãi nói: “Bình phong này rất đẹp.”

La phu nhân vội giải thích thay Lâm Thấm, “Hài tử không hiểu chuyện, chỉ biết tham gia náo nhiệt, không gần được náo nhiệt theo ý con bé sẽ rất đáng thương.”

Điền phu nhân cười, “Hài tử gia thành thật, không phải như vậy sao? Trong lòng a Thấm không nhiều quanh co vòng vèo như vậy.”

Lâm Thấm không nhắc đến Tề Vân còn may, sau khi nàng đề cập đến Tề Vân, Lâm Khai và Lâm Hàn đều không tiện ở bên ngoài, cáo từ La phu nhân, Điền phu nhân, quay về.

Tề Á cùng bọn họ trở lại gian phòng nhỏ, ngồi xuống uống rượu nói chuyện phiếm, từ tái bắc bàn tới Giang Nam, từ văn học nói tới võ công, rất tận hứng.

Bên ngoài truyền đến tiếng kêu khóc bén nhọn thê thảm của nữ tử.

Mấy người Lâm Phong và Tề Tướng quân ở bên trong, còn đang nói đến chỗ cao hứng nên không nghe thấy. Tề Vân và Lâm Thấm đang ở bên ngoài, lại nghe rất rõ. Lâm Thấm đỏ bừng mặt lên, “Con không thể nghe nhất là âm thanh như thế, nương, mau sai người đi xem thử xem xảy ra chuyện gì rồi.”

Tề Vân cũng cau mày, “A Thấm, ta và muội giống nhau đấy, không nhìn nổi có người bị khi phụ.” Phân phó thị tỳ, “Đi, xem thử xem có chuyện gì.”

Thị tỳ của Tề Vân vô cùng phục tùng nghe lời, hai người có dáng vẻ như thị nữ mở cửa bước nhanh ra ngoài, đi hỏi thăm tin tức.

Không lâu lắm một thị tỳ đã quay lại, trên mặt có vẻ căm giận, “Có một ác thiếu mắt la mày lé coi trọng tiểu cô nương hát hí khúc, tiểu cô nương mới mười ba mười bốn tuổi, không biết ác thiếu này là con nhà có tiền nào, ỷ vào quyền thế cố tình muốn mang tiểu cô nương đi. Tiểu cô nương không muốn, định nhảy vào trong sông, ác thiếu giận, lệnh cho ác nô túm lấy tiểu cô nương kia đánh lăng nhục, còn định cởi y phục của tiểu cô nương ở trước mặt mọi người...”

Tề Vân nhướng mày.

Lâm Thấm giận đến vỗ bàn, “Vô sỉ, không biết xấu hổ!”

Một thị tỳ khác cũng đẩy cửa đi vào, vẻ mặt vội vàng, “Tiểu cô nương kia thừa dịp ác thiếu này không chú ý đến đã liều mạng giãy giụa, thế mà lại tránh thoát được, điên khùng chạy loạn, nhìn dáng dấp thật đáng thương...”

Tề Vân tỉnh táo ra lệnh, “Mở cửa ra.”

Thị tỳ đồng thanh đáp ứng, “Dạ, tiểu thư.” Lập tức mở cửa ra.

Tề Vân lại ra lệnh, “Ngươi, ngươi, còn ngươi nữa, đứng ở trước cửa.”

Thị tỳ được nàng điểm danh lập tức đứng ngoài cửa.

Tiểu cô nương hát hí khúc đang điên khùng chạy loạn, phía sau có một đám ác nô sát khí đùng đùng đuổi theo, nhìn thấy cửa mở ra, lập tức không quan tâm cái gì, gào khóc chạy sang bên này, “Cứu ta, cứu ta...”

Tiểu cô nương mới vừa nhào vào trong cửa, ác nô đuổi theo nàng cũng đến.

Tề Vân cười lạnh, ngạo nghễ giơ cánh tay ngọc nhỏ dài, bên cạnh liền có thị tì đặt roi ngựa vào trong lòng bàn tay nàng.

“A Vân, nào cần con tự thân động thủ.” Điền phu nhân lộ ra vẻ mặt không tán thành.

“Còn có chúng ta mà, hài tử trước nghỉ ngơi chút đi.” La phu nhân cười nói.

Nàng cũng không phải loại người sợ phiền phức, khi làm cô nương ở phủ Tấn Giang Hầu, vốn vì bất bình dù mà đắc tội không ít nhà, vốn có người cố ý chê bai nàng, sau khi có những chuyện này người theo phong trào chửi bới nàng càng nhiều. Nhưng mà, nàng cũng không quan tâm những chuyện này.

“Muốn đánh nhau sao, con đi gọi đại ca!” Đôi mắt Lâm Thấm đảo tròn, cơ trí lên, chạy vào trong gọi viện binh.

Một ác thiếu mặc áo gấm, mặt mày vênh váo khí thế hung hăng xông tới, trong miệng kêu la, “Đây là nha đầu lạc đường nhà gia, không liên quan gì đến người khác! Người đâu, mang nha đầu này đi!”

Đáng thương cho tiểu cô nương áo khoác trên người đã bị cởi ra, ngã xuống đất liên tục run rẩy, ác nô cười gằn định túm lấy nàng, tiểu cô nương thê lương gào khóc, Điền phu nhân giận dữ, “Động thủ!”

Thị tỳ của nàng đáp tiếng chặn trước mặt tiểu cô nương kia, có ác nô nào tới cưỡng ép kẻ yếu, bị bọn họ không chút lưu tình một cước gạt ngã.

“Đại ca, nhanh lên, bên ngoài muốn đánh nhau!” Lâm Thấm đẩy cửa phòng ra, mặt tức giận, “Mau tới giúp một tay!”

“Cái gì? Muốn đánh nhau?” Lâm Khai và Tề Á đồng thời nhảy lên, “Ai dám tới đây gây chuyện? A Thấm đừng sợ, đại ca đi ra xem một chút.”

Lâm Thấm chỉ thấy bóng người trước mắt lóe lên, đại ca nàng và lục ca của Tề Vân đều đã không thấy.

“Lâm huynh, xin lỗi không tiếp được.” Phu nhân và nữ nhi của Tề Tướng quân đều ở bên ngoài, nào không lo lắng được? Cũng lập tức xông ra ngay sau đó.

Lâm Hàn đi tới nắm lấy tay nhỏ bé của Lâm Thấm, nghiêm mặt căn dặn, “A Thấm, đánh nhau sẽ loạn, muội theo sát nhị ca, không được buông tay, không được chạy loạn, nhớ không?”

Lâm Thấm ngoan ngoãn gật đầu, “Được, muội theo nhị ca, không buông tay, không chạy loạn.”

Lâm Phong đứng lên, ấm giọng nói: “Có cha ở đây, a Hàn, a Thấm, không sợ.” Nắm lấy một tay khác của Lâm Thấm.

Lâm Thấm cười hì hì, “Không sợ, không sợ, con đây không sợ chút nào.” Đi theo phụ thân và nhị ca ra ngoài xem náo nhiệt.

Điền phu nhân và La phu nhân đều không phải người thích phân rõ phải trái, Tề Vân cũng không phải, ác thiếu này càng không phải.

Hắn không chỉ không nói đạo lý, thấy Tề Vân cô nương xinh đẹp như vậy lại lộ ra vẻ thèm thuồng hơn, đôi mắt vừa đen vừa sáng của Tề Vân lóe lên một chút ác liệt, đột nhiên ra tay, roi ngựa linh hoạt mà có lực đánh về lên trên gò má ác thiếu đang cười đê tiện!

Ác thiếu này thật sự không chịu nổi một kích, trợn to hai mắt, bạc nhược ngã xuống.

Tề Vân thu hồi roi ngựa, ném cho thị tỳ bên cạnh, tư thế tiêu sái tuyệt đẹp.

“Tề tỷ tỷ thật lợi hại!” Lâm Thấm lớn tiếng trầm trồ khen ngợi Tề Vân.

Tề Vân thản nhiên cười, “A Thấm, chuyện này cũng không có gì...”

Nàng quay đầu lại định nói chuyện với Lâm Thấm, lúc quay đầu, trước mắt lại xuất hiện một gò má trong vắt tốt đẹp như trời quang trăng sáng, không khỏi ngẩn ngơ.

Đây là đại ca của a Thấm...

Dáng dấp đẹp đẽ như vậy, nhanh nhẹn bất quần như vậy...

Trên mặt nàng hiện lên vẻ thẹn thùng, da thịt trắng như sữa bò giống như thả chút trân châu màu hồng vào, xinh đẹp động lòng người.

Lâm Khai tim đập thình thịch.

Đây chính là Tề tỷ tỷ hoàn mỹ vô khuyết trong miệng a Thấm rồi, đẹp như tiên trên trời, ra tay như điện...

Vừa xinh đẹp lại giỏi giang giống như a Đàm vậy...
Bình Luận (0)
Comment