Kim Cương Khế Ước

Chương 154


Edit: lucalita
Beta: N.P
Mặc Thiên Trần vốn đã thức được một lúc, nghe tiếng Cúc Như Khanh đang lên lầu, cô lại lập tức giả vờ ngủ, lúc này nghe được những lời của anh, cô mới biết anh luôn nhớ những lời cô nói, rằng cô muốn đi Anh quốc, thật ra ngắm tuyết chỉ là cái cớ, cô chỉ muốn gặp 3acon gái đang sống với Dương Mi thôi. Trong lòng cô không chỉ có cảm động, còn có cả chua xót, đột nhiên nước mắt tràn mi, sau đó mở mắt.
“Anh nói thật sao?” cô nghẹn ngào hỏi anh.
Cúc Như Khanh biết cô chỉ vờ ngủ, nên không trêu chọc cô, chỉ nói: “Nếu không thích đi Anh, chúng ta đi Châu Phi cũng được, Châu Phi ấm áp hơn, lại có cả thảo nguyên, ngắm động vật hoang dã, hoặc ngắm mặt trời lặn…”
“Đừng!” Mặc Thiên Trần ngồi dậy, nắm lấy tay anh, “Chúng ta đi Anh quốc đi.”
Cúc Như Khanh nắm tay nhỏ bé của cô, “Vậy em phải mau khỏe lại, nếu vẫn cứ bệnh, đừng nói là nước Anh, ngay cả ra khỏi cửa anh cũng không cho phép.”
“Em sẽ khỏe, nhất định sẽ khá hơn.” Mặc Thiên Trần vừa nghĩ tới việc có thể đi Anh quốc, có thể gặp Dương Mi, cô đã cảm thấy khỏe hẳn.
“Chúng ta đi ăn cơm tối thôi.” Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn cô.
“Được!” Mặc Thiên Trần lập tức rời giường.
cô nhanh chóng đi giày vào, theo chân anh được vài bước, phát hiện mình vẫn còn mặc áo ngủ, liền buông tay anh ra, chạy tới tủ quần áo, tìm quần áo để thay, Cúc Như Khanh hơi ngẩn ra, nhưng không nói gì, chỉ đứng một bên, nhìn cô thay quần áo, vào phòng tắm rửa mặt, lại tới bàn trang điểm, bới tóc lên cao, thoa chút kem dưỡng da, hài lòng nhìn mình trong gương có vẻ phấn chấn lên mấy phần, mới đi về phía anh.
Cúc Như Khanh nhìn cô trong nháy mắt biến hóa, mặc dù cô không trang điểm, nhưng nhìn thấy tinh thần sảng khoái hơn nhiều, đi Anh quốc thật sự có sức hấp dẫn lớn đến thế sao? Có thể biến cô trong phút chốc trở nên như thế… Thanh xuân ngập tràn! Cho phép anh dùng từ này, vì nếu so với sinh viên, vẻ ngoài trẻ tuổi của cô thật sự không thua kém bọn họ.
Mặc Thiên Trần anh nhìn mình chằm chằm, không khỏi nháy mắt: “Nhìn em có thấy tiều tụy không? Có giống bị bệnh không?”

“không!” Cú Như Khanh cong cong khóe môi “Nhìn trẻ hơn tuổi!”
“Em vốn trẻ tuổi mà!” Mặc Thiên Trần dậm chân, “Ít nhất so với anh em trẻ hơn rất nhiều!”
Lời này chẳng phải là nói anh già rồi sao, Cúc Như Khanh nhíu nhíu mày. Mặc Thiên Trần vội vàng tiến lên cười nói: “Chẳng lẽ anh nghĩ em lớn hơn rất nhiều à?”
Cúc Như Khanh đầu đầy vạch đen, nhưng anh quả thật cảm nhận được Mặc Thiên Trần rất ít có thanh xuân và sức sống như lứa tuổi của cô, Mặc Thiên Trần ngâm nga bài hát lôi kéo anh đi xuống, “không phải anh đói sao? Đợi cũng lâu rồi, em cũng đói muốn chết!”
Hai người cùng xuống lầu dưới dùng cơm, Mặc Thiên Trần chạy trước nhào đến ôm lấy Cúc Cầm Du, cô đang mong đợi chuyến đi Anh quốc, có thể tìm 3acon gái, đây chính là tâm nguyện lớn nhất của cô.
Cả nhà cùng ngồi trên bàn vui vẻ ăn cơm, đã lâu rồi mới thấy không khí tốt thế này, Mặc Thiên Trần mặc dù không có khẩu vị gì mấy, nhưng cô vẫn cố gắng ăn, cô muốn mình nhanh chóng khỏe hẳn, hoàn thành mục tiêu cũng như tâm nguyện lớn nhất của cô, gặp 3acon gái.
Sau khi ăn cơm tối xong, Cúc Như Khanh nói “Cầm Du đi làm bài tập, Trần trở về phòng nghỉ ngơi.”
Người đàn ông này đúng là thích ra lệnh, ở nhà cũng vậy, luôn dùng địa vị chủ nhân ra lệnh, Cúc Cầm Du ngoan ngoãn trở về phòng làm bài tập, Mặc Thiên Trần lại không chịu trở về phòng, “Em muốn ra ngoài đi dạo một tí, ở nhà hai ngày buồn bực lắm rồi.”
“Em bị cảm vẫn chưa khỏe, ít nói nhảm đi.” Cúc Như Khanh hiển nhiên là không đồng ý.
“Em đi một vòng sẽ trở về liền.” Mặc Thiên Trần trơ mắt nhìn anh, “Em còn rất muốn đi Anh ngắm tuyết! Em nhất định sẽ tự chăm sóc mình thật tốt.”
Cúc Như Khanh nâng cổ tay nhìn đồng hồ “Nửa giờ sau vẫn chưa về, cấm túc.”
Mặc Thiên Trần le lưỡi, cuộc đời cô đúng là “thảm” nha! Nửa đời trước thì bị mẹ quản, nửa đời sau thì bị ông xã quản, cô chạy nhanh ra ngoài, ra bờ biển hấp thụ tí không khí tự do, đôi tay dang ngang như đang bay lượn, chạy dọc theo sườn biển như tập luyện thân thể.
cô không muốn trước lúc đi Anh lại chọc giận Cúc Như Khanh, Mặc Thiên Trần tìm được tiệm thuốc, liền khẩn cấp mua thuốc tránh thai, loại có hiệu lực trong vòng 72 giờ, cô còn đang nhẩm tính, lần trước của cô và anh, trong đêm mưa đó đến giờ cũng đã qua hai ngày, chỉ mong là còn hữu hiệu. cô nhìn thuốc trên tay, trong lòng chợt phát sinh nỗi bất an, cô bất an cái gì? Là lo lắng sang Anh quốc sẽ tìm được Dương Mi, bị Cúc Như Khanh biết chuyện này sao? Anh chỉ biết trước khi gặp hắn cô từng có người đàn ông khác, đã khó chịu đến vậy, nếu như anh biết cô từng vì người đàn ông khác sinh 3acon, anh còn có thể chấp nhận cô không?

Nắm tay thành quyền, Mặc Thiên Trần cố trấn tĩnh lại, có chút khổ sở, có chút bất an, lại có chút đau đau. Vì cô không dám nhận cô là “nhà” của anh, chữ “nhà” trong lòng anh thật có ý nghĩa quá sâu, thật khiến người ta lưu luyến, cô chỉ mong anh xem cô là “khách sạn”, chỉ là, “khách sạn” này ở đã lâu, có thể phát sinh chuyện “ở lâu sinh tình” không? cô nghĩ là sẽ có, người chứ có phải là cỏ cây đâu, quen thuộc rồi sao có thể vô tình?
cô cũng biết, yêu cầu của Cúc Như Khanh đối với tình cảm cực kỳ cao, cô đã suy nghĩ rất nhiều lần, cô không phải là ứng cử viên thích hợp để trở thành người vợ lý tưởng của anh, người thích hợp với anh phải là loại lão luyện quả quyết, Thái Sơn áp đỉnh mà mặt không đổi sắc (ý nói núi sập ngay trên đầu mà vẫn bình tĩnh ấy), là người đa tài, vừa giỏi trên thương trường, vừa đảm việc nhà, là người biết nhìn sắc mặt người đối diện, hiểu rõ tâm tư người khác, những thứ này, cô đều không có.
cô chỉ biết chọc anh nổi giận, luôn khiến anh không hài lòng. Mặc Thiên Trần lau nhanh nước mắt, sau đó trở về, những thứ này hài lòng hay không hài lòng, để sau hãy tính, cô muốn đi Anh quốc, đây mới chính là điều quan trọng của hiện tại.
Cúc Như Trần sau khi xử lý chút văn kiện ở thư phòng thì trở lại phòng ngủ, nhìn thấy Mặc Thiên Trần đang ngâm nga hát bộ dạng rất vui vẻ, anh cảm nhận được từ trong ra ngoài của cô đều tỏa ra sự vui vẻ, làm cho tâm tình anh cũng khá hơn nhiều.
“Như Khanh, Cầm Du có đi cùng chúng ta không?” Mặc Thiên Trần ngẩng đầu nhìn anh.
Cúc Như Khanh đi tới bên người cô, “Chúng ta tận hưởng thế giới của hai người, đây là chuyến du lịch đầu tiên của chúng ta sau khi cưới mà. Dĩ nhiên, sau này sẽ vẫn còn rất nhiều lần khác nữa.”
Mặc Thiên Trần cắn cắn môi, không nói gì, sau này vẫn còn rất nhiều lần sao? cô thật không biết đấy.
“Em phải đi nghỉ ngơi rồi, vẫn còn ở đó mà lên net?” Anh thấy cô mở website, đều là quang cảnh thành phố Luân Đôn.
Mặc Thiên Trần chớp chớp đôi mắt hạnh, thân thể đã bị người đàn ông bế lên, cô thở nhẹ, ôm cổ anh, hai người cùng nằm lên giường lớn.
“Còn đau sao?” Mặc dù anh đè trên người cô, nhưng dùng cùi chỏ chống giữ thân thể.
Mặc Thiên Trần đỏ mặt lên, mấp máy môi, “Đầu không đau nữa.”
cô thấy anh vẫn đang nhìn mình, lại nói: “Nghĩ tới lễ Giáng Sinh được đi Anh quốc, em sẽ bỏ qua cho anh vì đã làm đau em! Đánh rắn phải đánh đầu, anh lại đánh em cách tới bảy phân.”
Cúc Như Khanh tròng mắt đen sâu kín tỏa sáng: “Anh không biết bảy phân của em là chỗ nào, nhưng anh sẽ ghi nhớ lời em.”

Mặc Thiên Trần rung động, cô chưa từng ghi nhớ lời nói của anh, cô không biết anh cần gì, cô cho là, bá đạo như anh, cái gì cũng không cần. thì ra, cô sai rồi!
“Cám ơn anh, Như Khanh….” cô cảm động nói: “Về sau em sẽ quan tâm đến anh nhiều hơn.”
“Em chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được rồi!” Cúc Như Khanh chỉ đưa ra yêu cầu đơn giản như vậy.
Mặc Thiên Trần lập tức bảo đảm, “Bắt đầu từ bây giờ, em sẽ nghe lời quan nhân của em, yêu thương quan nhân của em, không dối gạt quan nhân của em, đáp ứng mọi điều quan nhân của em yêu cầu, không chọc quan nhân của em tức giận, nếu có người chọc quan nhân của em tức giận, em sẽ đứng ra giúp quan nhân của em đầu tiên, quan nhân của em không vui, em sẽ dụ dỗ chọc cho quan nhân của em vui vẻ, vĩnh viễn cảm thấy quan nhân của em là người tuấn mỹ nhất, nằm mơ cũng chỉ nhìn thấy mỗi quan nhân của em….” (Beta: xạo đi người… )
Cúc Như Khanh khóe môi càng cong càng lớn, Mặc Thiên Trần lén hôn trộm lên bờ môi của anh.
“Mau giúp quan nhân của em c.ởi áo đi tắm.” Cúc Như Khanh đứng lên.
“Vâng! Quan nhân.” Mặc Thiên Trần trở mình bò dậy, đi giúp anh c.ởi quần áo.
Tối đến, hai người nằm bên nhau, Mặc Thiên Trần rúc vào trong ng.ực anh, có chút kích động không ngủ được.
“Như Khanh, quyền lực của anh rốt cuộc là lớn đến thế nào?” cô duỗi ngón tay chọc chọc vào lồng ng.ực của anh.
Cúc Như Khanh nhắm mắt lại không để ý tới cô.
“Quan nhân, anh nói thử xem, có phải tương đương với Tể tướng, chức lớn như thế rồi không?” Mặc Thiên Trần nhất quyết không tha.
Cúc Như Khanh bất đắc dĩ mở mắt, “Anh là Tể Tướng hay là Hoàng đế, đối với em có quan trọng không?”
“Dĩ nhiên là không quan trọng, anh là quan nhân của em, điều này mới quan trọng nhất.” Mặc Thiên Trần ngọt miệng nói.
Cúc Như Khanh hôn lên môi cô, “Toàn là những lời đường mật.”
Anh nhạo báng miệng cô chỉ biết nói lời ngọt ngào.
“Người ta chỉ là nói sự thật thôi nha!” Mặc Thiên Trần phồng phồng quai hàm nói, “Ví dụ này, danh tiếng của anh không ai không biết, không có người nào là không hiểu, không phải cổ ngữ có câu, ‘một người làm quan, cả họ được nhờ sao’? Hoặc giả dụ như người ta muốn nhờ anh ban cho chức vụ tép riu nào đó, anh có phải rất dễ dàng đồng ý không?”

Cúc Như Khanh hiểu cô lại nhận ủy thác của người khác, đang quanh co định nhờ anh giúp đỡ rồi!
“không biết.” Anh trực tiếp cắt ngang mọi ảo tưởng của cô.
Mặc Thiên Trần ánh mắt tối sầm lại, “Được rồi! Anh là ông quan thanh liêm, thiết diện vô tư.” nói xong cô lại duỗi ngón tay vẽ mặt trăng lên trán anh, thanh thiên đại lão gia, cứ vậy đi!
Cúc Như Khanh cầm ngón tay của cô, lời nói đầy ngụ ý: “Nếu như Trần có chuyện muốn anh giúp, anh sẽ giúp.”
Mặc Thiên Trần cười vui vẻ, cô biết anh nói thật, “Em thật là có chuyện cần anh giúp một tay.”
“nói!”
“Quan nhân, em kích động đến không ngủ được rồi, phải làm sao đây?”
Cúc Như Khanh híp híp mắt: “Anh có một phương pháp, có thể ngủ rất nhanh.”
Anh vừa nói, ngón tay liền trượt đến hông cô, Mặc Thiên Trần lập tức nhận thức được tần số nguy hiểm, “Đây là phương pháp không tốt, em không muốn!”
“Anh còn chưa có nói, sao Trần biết là phương pháp không tốt, lúc nào thì tiến bộ nhanh như vậy rồi hả?” Cúc Như Khanh nhẹ nhành vuốt xương hông mềm mại của của cô.
Mặc Thiên Trần vui vẻ, “Em có tiến bộ, anh đánh giá em được bao nhiêu điểm?”
Anh nghiêm túc: “Chín phần mười.”
cô kê.u lên: “Cao vậy à?”
Anh mỉm cười: “Max điểm là một trăm tám mươi.”
cô kê.u rên: “Em hết cách…”

Bình Luận (0)
Comment