Kim Cương Khế Ước

Chương 155


Edit:lucalita
Beta: N.P
Cúc Như Khanh vỗ vỗ cái eo nhỏ của cô, sau đó đứng dậy, “Cố gắng nhiều hơn, lần sau nhất định sẽ được điểm cao hơn.”
Mặc Thiên Trần nhìn anh đi ra cửa, nụ cười không khỏi tràn lên khóe môi, nếu như vẫn có thể cùng anh giữ vững loại quan hệ này, có một chút hạnh phúc, còn có một chút mong đợi với hạnh phúc đó, thật tốt biết bao nhiêu.
Rất nhanh, Cúc Như Khanh bưng một ly sữa nóng đi lên, “Uống đi, sẽ ngủ được.”
“Nhưng giờ này ăn gì cũng sẽ mập.” Mặc Thiên Trần lắc đầu.
“Em đã gầy như que củi rồi, còn sợ sẽ mập à?” Cúc Như Khanh không khỏi buồn cười.
Mặc Thiên Trần nhận lấy cái ly, uống xong liế.m môi một cái, “Em cũng như mọi người thôi, sợ mập, chỉ có anh không biết thôi.”
“Loại chuyện này anh không biết cũng không sao, ngủ thôi.” Anh lên giường, ôm cô ngủ.
Mặc Thiên Trần nở nụ cười hạnh phúc, tựa vào tay anh, cùng tiến vào thiên đường, chỉ mong trong giấc mơ cũng có thể nhìn thấy anh.
không lâu sau, Chu Truyền Hảo được phán án, vì có chứng cứ xác thực, Chu Truyền Hảo chính thức bị giam giữ, cơ quan kiểm sát đang tiến hành lập hồ sơ khởi tố. Vụ án kéo dài đã lâu, cuối cùng cũng có tiến triển.
Cúc Như Khanh nhận được tin này, lập tức đến trại giam gặp Chu Truyền Hảo, anh nhìn người đàn ông đối diện, tròng mắt lạnh như băng.
“Như Khanh…” Chu Truyền Hảo nhìn anh, lập tức dấy lên niềm hy vọng mới, “Như Khanh, niệm tình tôi là cha của Tiểu Kiều, còn là bạn thân lâu năm của Thiên Kỳ, cậu có thể giúp tôi không…”

Cúc Như Khanh chỉ lấy tờ biên lai mượn đồ, và một tờ hóa đơn một ngàn vạn ra, lạnh lùng nói: “Ông dựa vào cái gì mà bảo tôi giúp ông?”
Chu Truyền Hảo nhìn thấy hai vật đó, sắc mặt lập tức biến đổi, nhưng rất nhanh lại trấn tĩnh được, “Như Khanh, có trời đất chứng giám, năm đó là tôi mượn tiền cho Thiên Kỳ, nếu cậu không tin lời tôi, có thể tìm hồ sơ 15 năm trước mà xem.”
“Phải! Là ông mượn tiền cho cha tôi, nhưng lại có điều kiện bên trong, phải không?” Ánh mắt Cúc Như Khanh nhìn chằm chằm hắn, như một 3acon sói tràn đầy thù hận, tùy thời có thể xé xác kẻ thù.
“Tôi không hiểu cậu có ý gì!” Chu Truyền Hảo tỏ ra cực kỳ vô tội.
Cúc Như Khanh cất biên lai mượn đồ và hóa đơn vào túi, rồi khoanh tay trước ngực, “Hôm nay tôi đến đây là muốn thay ông xin quan tòa khoan dung, nhưng biểu hiện của ông thật sự ngoài mong đợi của tôi, cho nên, tôi cũng không còn cách nào.”
“Như Khanh…” Chu Truyền Hảo ôm đầu, “Tôi nói thật với cậu! Năm đó, sau khi Thiên Kỳ ngã bệnh, tôi có hỏi anh ấy, có cần tiền để xoay vốn không, tôi biết công ty này là toàn bộ tâm huyết của Thiên Kỳ, nhưng anh ấy từ chối ý tốt của tôi. Như Khanh, Như Khanh, sự thật chỉ có vậy.”
Cúc Như Khanh xoay người bước đi, Chu Truyền Hảo này đúng là lão hồ ly, ở trước mặt anh dĩ nhiên không dám khai sự thật, nhưng anh cũng không vội, anh có thời gian và tinh lực, từng bước từng bước sẽ dồn được hắn vào chân tường.
“Như Khanh… Như Khanh…” Chu Truyền Hảo nhìn bóng lưng của anh mà gọi, “Hãy nể tình cậu và Tiểu Kiều từng yêu nhau, cậu có thể đừng khoanh tay đứng nhìn không? Năm đó Tiểu Kiều không nói lời nào rời bỏ cậu, là nó không đúng, bây giờ, tôi sẽ cho nó trở lại bên cạnh cậu, có được không?”
Cúc Như Khanh dừng bước, xoay người lại, khóe môi hiện lên nụ cười đùa cợt: “Trở lại cạnh tôi làm gì? Tiếp tục làm người phụ nữ của tôi à? Hay là tình nhân trong bóng tối?”
“Chỉ cần cậu muốn, bảo nó làm gì cũng được.” Chu Truyền Hảo lập tức nói.
Cúc Như Khanh cười nhào càng lúc càng lớn: “Có biết Cúc gia và Chu gia bản chất khác nhau chỗ nào không?”
Chu Truyền Hảo ngừng, không nói gì.
“Cúc gia và Chu gia giống nhau ở điểm là đều vì muốn đạt mục đích mà bất chấp thủ đoạn, nhưng Cúc gia sẽ bảo vệ người nhà của mình, chưa bao giờ mang vợ 3acon ra làm điều kiện giao dịch. Cho nên, Chu gia định sẵn là bại dưới tay Cúc gia rồi.” Cúc Như Khanh nói xong, xoay người rời đi.
Nhìn thấy Chu Tiểu Kiều đứng ở cửa không vào, trước khi đến anh đã gọi cho Chu Tiểu Kiều, cố ý canh đúng thời gian bọn họ đang nói chuyện, anh hiểu rõ tính tình Chu Tiểu Kiều, nếu biết bị cha mình xem như 3acon cờ, chắc chắn sẽ tức giận không vào. Vì vậy, tuồng vui này, ngoài việc thăm dò chân tướng sự việc của cha anh năm đó từ Chu Truyền Hảo, anh còn muốn nhìn thấy sự tranh chấp giữa cha 3acon Chu Tiểu Kiều, cô nhất định sẽ không giúp Chu Truyền Hảo, đồng thời cũng không đến uy hiếp Mặc Thiên Trần nữa.

Cúc Như Khanh chỉ liếc nhìn Chu Tiểu Kiều, sau đó đi qua người, mục đích hôm nay đã đạt được, giờ chỉ còn chờ ngày mai đưa Mặc Thiên Trần đi Anh quốc ngắm tuyết, thuận tiện còn muốn tặng cho cô niềm vui bất ngờ, anh sẽ đưa cô đi gặp 3acon gái anh – Cúc Hoài Cẩn.
Chu Tiểu Kiều quả thật không còn mở miệng xin Cúc Như Khanh giúp đỡ nữa, cô sẽ không bận tâm nữa, đối với người cha chỉ biết lợi dụng cô, cô không muốn quan tâm nữa.
Công ty Mặc thị.
Triển Thanh Thanh nhìn Mặc Thiên Trần đến, biết cô vừa mới khỏi bệnh, nên chỉ dám len lén nhìn cô, lại phát hiện cô hai má hồng hồng, bộ dạng vui vẻ.
“Đại tiểu thư, có chuyện tốt gì sao?”
“không nói cho em biết.” Mặc Thiên Trần trừng cô, nếu không phải cô nhóc đề xuất chủ ý cùi bắp HeyYo! kia, cô cũng không thành ra như vậy.
Triển Thanh Thanh trầm mê trong kế hoạch du lịch của mình: “Vậy tốt rồi, chị cứ việc giữ bí mật đi, chỉ là bây giờ em muốn đi du lịch HongKong, đến đó mua đồ trước, rồi mới hưởng thụ ngắm mưa sao băng. thật là mong đợi quá đi, em còn muốn sang Pháp mua đồ…”
“Sang Pháp mua đồ á, đừng có mơ!” Mặc Thiên Trần hừ một tiếng.
“Dù gì em cũng đã thức trắng đêm không ngủ để chăm coi Nhâm tiên sinh, chị đã đồng ý với em rồi, không được đổi ý.” Triển Thanh Thanh cao giọng.
Mặc Thiên Trần nghe cô nhắc đến Nhâm Thần Phong, lòng cô chợt cảm thấy mất mát, Chu Truyền Hảo rốt cuộc cũng bị định án rồi, bây giờ lôi đến chuyện tố tụng, Nhâm Thần Phong không tránh khỏi liên quan, tất cả đều tại cô, không biết kết quả sẽ thế nào, càng ngày cô càng cảm thấy bất an.
Triển Thanh Thanh thấy cô khổ sở, lập tức nói “Được rồi, được rồi, coi như em thua, em không đi Pháp là được. Đừng ủ rủ nữa.”
“Thanh Thanh, em biết chị không phải lo lắng chuyện đó mà.” Mặc Thiên Trần thở dài.
Triển Thanh Thanh gãi gãi đầu: “Em biết chị lo cho tiền đồ của Nhâm tiên sinh, nhưng phàm là người, nếu phạm lỗi thì phải chịu trừng phạt của pháp luật, chị có đau khổ cũng vô ích, đại tiểu thư, mọi chuyện không thể cứ theo ý chị muốn được đâu.”

“Ý em là, anh ấy có thể thoát khỏi cảnh tù tội sao?” Mặc Thiên Trần nắm chặt tay cô.
“không phải, ý em không phải thế, có thể sự nghiệp của Nhâm tiên sinh vẫn sẽ bịảnh hưởng, dù sao hắn cũng thuộc giới nghệ sĩ, vẽ tranh và đánh đàn, hai thứ này đều phải chú trọng đến danh tiếng, nhưng đại tiểu tư đừng lo, chỉ cần Nhâm tiên sinh không từ bỏ, nhất định cũng trời quang mây tạnh thôi.” Triển Thanh Thanh vội vàng an ủi cô.
Mặc Thiên Trần khổ sở không dứt, đều là vì cô nhất thời xử lý không tốt, mới hại Nhâm Thần Phong và Đồng Thọ Tề rơi vào tình thế này, bây giờ cô không biết nên làm sao để bù đắp cho họ.
Chiều đến, Mặc Thiên Trần đang làm việc, chợt nhận được điện thoại của Nhâm Thần Vũ, lúc trước cô đồng ý giúp Nhâm Thần Vũ nhờ Cúc Như Khanh giúp đỡ, ai ngờ nói một tiếng anh liền cự tuyệt, cô vỗ vỗ ót, rồi nhận cuộc gọi, “Chị Vũ…”
Nhâm Thần Vũ ở bên kia điện thoại khóc suốt, Mặc Thiên Trần tựa hồ phát hiện có chuyện bất thường, “Chị Vũ, nói chuyện đi, chị làm sao vậy… Mau nói cho em biết…”
“Thiên Thiên, hôm nay Thọ Tề tự sát rồi…” Nhâm Thần Phong giọng nói đứt quãng.
“…” Mặc Thiên Trần tay chân bất chợt lạnh như băng, cô thật không ngờ hậu quả của chuyện này lại nghiêm trọng đến vậy.
“Chị Vũ, tình hình bây giờ như thế nào?”
Nhâm Thần Vũ khóc ròng: “Bây giờ tụi chị đang ở bệnh viện…”
“Em lập tức tới ngay.” Mặc Thiên Trần cúp điện thoại liền rời đi.
Bệnh viện.
Nhâm Thần Vũ ngồi bên cạnh Đồng Thọ Tề chờ, hắn vẫn còn chịu tác dụng của thuốc mê, chưa tỉnh, thật may là Nhâm Thần Vũ phát hiện kịp thời, đưa hắn đi cấp cứu, bây giờ đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm.
Nhâm Thần Phong một mình đứng ngoài hành lang, Nhâm Thần Vũ ở cạnh hai đứa trẻ, chúng nhất định muốn ở bên cạnh Đồng Thọ Tề chờ hắn tỉnh lại, hai chị em vẫn còn lẳng lặng khóc thút thít, Nhâm Thần Vũ cũng âm thầm gạt lệ.
Mặc Thiên Trần gặp Nhâm Thần Phong ở hành lang, “Thần Phong, anh ấy sao rồi?”
“Thiên Thiên, sao em lại tới đây?” Nhâm Thần Phong không khỏi lo lắng cho cô.
“Chị Vũ nói Đồng tiên sinh đang ở bệnh viện, em muốn tới thăm. Thần Phong, đều là em không tốt, thật xin lỗi, Thần Phong….” Mặc Thiên Trần cắn môi, nhìn người đàn ông trên giường bệnh.

Nhâm Thần Phong nhìn cô: “Thiên Thiên, Chu Tiểu Kiều còn tới tìm em không?”
cô thấy hắn thủy chung vẫn là lo lắng cho cô, lắc đầu, “không có.”
“Vậy thì tốt. Anh rể đã không còn nguy hiểm đến tính mạng rồi, em cũng về nhà đi!” Nhâm Thần Phong đuổi cô.
“Em muốn chào hỏi chị Vũ.” Mặc Thiên Trần đôi mắt hồng hồng.
Lúc này, Nhâm Thần Vũ đang ở cùng bọn trẻ, đang định đi ra ngoài.
“Thiên Thiên…” Nhâm Thần Vũ ôm Mặc Thiên Trần khóc, Mặc Thiên Trần cũng âm thầm khóc thút thít, “Chị Vũ…”
Bọn trẻ đứng cạnh Nhâm Thần Phong, hơi có địch ý nhìn Mặc Thiên Trần đang khóc thầm, Nhâm Thần Phong bế bọn trẻ lên, chúng liền ôm cổ hắn nghẹn ngào khóc nức nở.
Mặc Thiên Trần nhẹ nhàng nói: “Chị Vũ, tối nay em sẽ nói chuyện với Như Khanh lần nữa, nhờ anh ấy giúp đỡ, chị đừng quá đau lòng, được không? Chị phải bảo trọng thân thể, còn phải chăm sóc cho người bệnh nữa.”
“Cám ơn em, Thiên Thiên…” Nhâm Thần Vũ nhìn Mặc Thiên Trần như ân nhân cứu mạng, khóc đến dị thường thương tâm.
Mặc Thiên Trần lau nước mắt cho Nhâm Thần Vũ, sau đó xoay người rời đi.
Nhâm Thần Vũ và Nhâm Thần Phong nhìn theo bóng dáng của Mặc Thiên Trần từ từ biến mất, Nhâm Thần Vũ tính ôm bọn trẻ vào phòng bệnh xem Đồng Thọ Tề thì chúng nhìn Nhâm Thần Phong nói: “Anh Thần Phong, em sợ quá…”
Nhâm Thần Phong chỉ lẳng lặng rời đi, không giải thích gì, chỉ ôm lấy chúng.
Tối đến, Mặc Thiên Trần về nhà, thấy Cúc Như Khanh đang vui vẻ tươi cười, cô rất ít khi thấy người đàn ông này vui vẻ như thế, cô nhẹ nhàng đi tới, ôm lấy hông anh.
“Như Khanh….” Dù thế nào đi nữa, cô cũng quyết định vì Đồng Thọ Tề cầu xin anh giúp đỡ, chuyện này tất cả cũng đều là vì cô mà ra.
Cúc Như Khanh nâng cằm nhỏ của cô lên, giọng nhẹ nhàng: “Trần, ngày mai sẽ bay đi Anh quốc, anh có bất ngờ cho em!”
Mặc Thiên Trần nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Như Khanh, đang lúc vui vẻ, em có thể xin anh một chuyện không?”

Bình Luận (0)
Comment