Kim Cương Khế Ước

Chương 173

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặc Thiên Trần phát hiện, không chỉ những người phụ nữ khác không kháng cự được mị mê người của anh, mà ngay cả bản thân cô, cũng đang từng bước từng bước, từ từ mê ngất, lúc mới làm vợ anh, có thể là do ít tiếp xúc, nên tâm tư của cô không đặt lên người anh nhiều, không hoàn toàn cảm nhận được mị lực đặt biệt của anh.

Dạ vũ đặc sắc bắt đầu, không khỏi làm người ta phải suy nghĩ, Phí Cường Liệt chuyển sang ngành chế tạo, thực sự là chút không bình thường, nhiều năm hắn hoạt động trong ngành giải trí, vẫn luôn chiếm vị trí số một, so với thiên đường chỉ có hơn chứ không kém.



Mặc Thiên Trần ngồi một mình trong góc dạ vũ, nhìn những người đàn ông bình thường ra vẻ đạo mạo, lúc này đã vứt bỏ hết lớp mặt nạ ngụy trang, đường đường chính chính biểu diễn một đêm kích tình. Thời điểm sáng sớm, ai ai cũng bận rộn công việc, nhất là tranh đấu trên thương trường, sắc mặt luôn luôn lạnh lẽo, nhưng lúc này, những lay động, những lời nói, những ánh mắt nóng bỏng kích tình như xuyên thấu cả bóng đêm vô tận.

Mặc Thiên Trần rất ít khi tham dự những buổi tiệc thế này, dù lần nào tham dự cũng không tránh được cảm giác như vậy, mỗi lần cảm giác chỉ làm gia tăng thêm sự chán nản từ trong nhận thức của cô đối với mấy bữa tiệc thế này.

Cúc Như Khanh và Phí Cường Liệt đang uống rượu trong một gian phòng yên tĩnh, hôm nay Phí Cường Liệt cực kỳ hài lòng, hắn bưng ly nói: “Như Khanh, công ty đồ chơi của tôi vừa khai trương, còn phải nhờ cậu ra tay ủng hộ, bất kể là về mặt kỹ thuật hay về mặt tiêu thụ, cậu đều có thể giúp tôi!”

“Cùng ngành là cạnh tranh, chúng ta đã cạnh tranh nhiều năm rồi, đại đương gia vẫn chưa hiểu sao?” Cúc Như Khanh nhàn nhã tự đắc.



Phí Cường Liệt vỗ đầu gối của mình, “Tôi cũng không muốn dối gạt cậu, tôi mở công ty này chỉ để rửa tiền thôi, tôi cũng không tin công ty đồ chơi của cậu làm ăn nghiêm chỉnh. Vì vậy, Như Khanh, chúng ta hợp tác thì đôi bên cùng có lợi.”

Cúc Như Khanh thấy hắn lộ rõ lòng dạ, Phí Cường Liệt muốn kéo anh xuống nước chung, chứ không phải là muốn lúc rửa tiền tìm được một thế lực lớn để dựa vào, anh chỉ thản nhiên nói: “Tôi thích độc bá một phương, không muốn hợp tác với ai.”

Phí Cường Liệt cầm một chiếc đũa trên bàn lên, nhẹ nhàng bẻ gãy, sau đó đặt mười chiếc đũa lên cùng một chỗ, “Đạo lý này cậu nên hiểu mới đúng!”

nói chuyện rất có đạo lý. một chiếc đũa thì dễ dàng bẻ gãy, nhưng nhiều chiếc nhập lại sẽ tạo thành lực lượng lớn, người ngoài không dễ dàng bẻ gãy được. Đạo lý đó, rất dễ hiểu nhưng không phải lúc nào cũng hiểu dễ.

Cúc Như Khanh mặt không biến sắc cầm lấy mười chiếc đũa, giữ trên tay, nhẹ nhàng gập lại, bẻ gãy toàn bộ, thả hai đoạn đũa rơi xuống mặt bàn, “một chiếc đũa hay mười chiếc đũa đối với tôi mà nói, cũng giống nhau.”

Phí Cường Liệt hao tốn tâm cơ quyết lôi kéo bằng được Cúc Như Khanh, nhưng Cúc Như Khanh căn bản không đồng ý, “nói đi! Cậu muốn điều kiện gì mới bằng lòng hợp tác với tôi?”

Cúc Như Khanh bưng ly rượu lên: “Phòng tuyến Normandie của Mudgee năm đó được khen là chắc chắn, vẫn bị ngài phá vỡ, leo lên Normandie, từ đó đi vào lịch sử thế chiến thứ hai. Đại đương gia, bây giờ ngài cũng đâu phải là cần tấn công phòng tuyến Normandie? Cần gì tôi ra tay giúp đỡ?”

không ngờ Phí Cường Liệt nghe được câu này, cười ha hả, sau đó mới nói: “Trong lòng mỗi người đều có Normandie khác nhau, Normandie của tôi chính là muốn công ty đồ chơi thuận lợi gia nhập thị trường, mà Như Khanh cậu chưa từng nghĩ đến việc leo lên Normandie sao?”



Anh có sao? Cúc Như Khanh khẽ mỉm cười, trong lòng anh thật muốn leo lên Normandie sao?

Phí Cường Liệt chợt nâng chén lên uống cạn, sau đó nói: “Tôi nghe được tin tức, từ lễ giáng sinh Mặc Thiên Trần đã chuyển ra ngoài sống, không trở về Aegean Sea nữa, nguyên nhân là vì người yêu cũ của cô ấy hôn mê bất tỉnh, cô ấy muốn chăm sóc hắn, cũng nghe nói có người nửa đêm xông vào bệnh viện, từng vì vậy mà nổi giận, mua một căn biệt thự khác vì cô ấy, ra lệnh cưỡng chế không cho cô ấy gặp người tình cũ. Dĩ nhiên những tin này chỉ là kiểu tin lề đường, cái tôi muốn nói chính có người vẫn chưa lên được Normandie đấy?”

Cúc Như Khanh sắc mặt khẽ hơi biến đổi, quả nhiên Phí Cường Liệt sẽ dùng Mặc Thiên Trần để ra điều kiện, Mặc Thiên Trần, là mục tiêu mà anh muốn lên được Normandie sao? Cho dù cô có phòng tuyến chắc chắn như Mudgee đi nữa, anh cũng sẽ công phá được phòng tuyến của cô, một công đôi việc.

“Này, đại đương gia có lẽ đã nghĩ ra được cách để lên được Normandie? Xin lắng tai nghe.” Cúc Như Khanh thản nhiên thừa nhận Mặc Thiên Trần chính là mục tiêu anh muốn lên được Normandie.

Phí Cường Liệt xoa xoa đôi bàn tay: “Như Khanh đồng ý hợp tác với công ty đồ chơi của tôi sao?”

Cúc Như Khanh lắc đầu một cái: “Vẫn chưa.”

“Quả nhiên là trò giỏi hơn thầy, Như Khanh, năm đó tôi đàm phán với cha cậu, đúng là rất tốn thời gian và công sức, hôm nay lại đàm phán với cậu, so với Thiên Kỳ, cậu còn giảo hoạt hơn, cao tay hơn.” Phí Cường Liệt không những không thất vọng, ngược lại còn hưng phấn hơn.

Cúc Như Khanh khóe miệng khẽ cau, anh hiểu, Phí Cường Liệt càng biểu hiện sự hưng phấn, càng chứng tỏ trong tay hắn có lá bài chủ chốt rất lớn, anh đã sớm đoán được, bây giờ những điều anh suy đoán đang dần dần trở thành hiện thực, mặc dù anh đã tính trước, nhưng vẫn muốn thăm dò thêm tin tức về Mặc Thiên Trần.

Phí Cường Liệt bưng ly lên lần nữa chạm cốc với Cúc Như Khanh, “Tôi có phòng tuyến Mudgee của Mặc Thiên Trần, tin này đủ để giao dịch chứ.”

“nói nghe xem!” Cúc Như Khanh gật đầu.

“Cậu vẫn không muốn hợp tác với tôi à?” Phí Cường Liệt hiển nhiên không muốn nói.

“Nếu tin tức của ngài không đủ sức phá vỡ phòng tuyến Mudgee, thì tại sao tôi phải hợp tác?” Cúc Như Khanh hừ một tiếng, “Dĩ nhiên, nếu tin của ngài có thể giúp tôi công phá được phòng tuyến Mudgee, vậy chuyện hợp tác lập tức có thể thành!”

Phí Cường Liệt dõi theo anh, “Tại sao tôi phải chấp nhận điều kiện của cậu?”

“nói hay không nói? Được hay không được? Tất cả đều do ngài quyết định.” Cúc Như Khanh nhàn nhã đốt một điếu thuốc, yên lặng nghe đoạn sau.

Bình Luận (0)
Comment