Kim Cương Khế Ước

Chương 174

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chu Tiểu Kiều kinh ngạc, lát sau mới chậm rãi thưởng rượu trong ly, “thì ra, cô gái kia vẫn còn luyến tiếc tình thân, nhưng vì nghịch cảnh mới phải rời xa con gái, còn hắn trong lúc vô tình mới biết được cô gái từng rơi vào khốn cảnh, giao dịch cũng vô cùng nhanh chóng, vì thế đạo diễn liền dựa vào chi tiết này, sau này cô gái rời nhân thế trước, cô gái mới nói ra tất cả, con gái cô mới hiểu, vì sao cô cưng chiều con gái, cưng chiều đến không gì sánh được, là vì người đàn ông kia nợ cô, hắn vẫn muốn trả khoản nợ này…”

Trong nháy mắt nước mắt của Mặc Thiên Trần rơi xuống, nếu tất cả là nói về Nhâm Thần Phong, cô sẽ tình nguyện chết đi. cô chợt đứng dậy, sau đó đi ra ngoài.



“Thiên Trần… Thiên Trần…” Chu Tiểu Kiều ở phía sau giả tâm gọi cô.

Nhưng Mặc Thiên Trần căn bản không để ý đến cô ta, vẫn bước ra ngoài, trên mặt cô tràn đầy nước mắt, ánh mắt cũng ngập tràn sự tuyệt vọng.

Chu Tiểu Kiều vui vẻ uống rượu, Mặc Thiên Trần, tôi nói rồi, không cần biết cô làm cái gì cô cũng không phải là đối thủ của tôi, nếu Nhâm Thần Phong sống không nổi nữa, Cúc Như Khanh nhất định là của tôi.

Ở trong phòng, Phí Cường Liệt cảm giác mình giống như đồ ngốc, rõ ràng là trên tay hắn có lá bài chủ chốt khống chế Cúc Như Khanh, vì sao lại để cho Cúc Như Khanh biểu hiện lớn lối như thế, đó là vì Phí Cường Liệt biết rấ rõ Cúc Như Khanh bây giờ có bao nhiêu thế lực, hắn cả đời lăn lộn trong giang hồ, dĩ nhiên hiểu tiền tài mới là quan trọng. Cho nên, hắn cũng không để Chu Tiểu Kiều đi uy hiếp Cúc Như Khanh, mà dùng một phương pháp cao siêu khác.”

“Tôi có nghe qua một câu chuyện cũ, bây giờ muốn kể câu chuyện xưa này cho Như Khanh cậu nghe.” Phí Cường Liệt, “Như Khanh, cạn thêm ly nữa!”

Cúc Như Khanh nâng ly uống cùng hắn.

Phí Cường Liệt vuốt đầu, dường như có chút say, “Như Khanh, tôi hơi say rồi, nếu kể câu chuyện này mà nghe không xuôi tai, cậu cứ tùy lúc mà bảo tôi ngừng.”

Cúc Như Khanh gật đầu ngầm cho phép.

“Nhân vật chính là một nữ sinh mười tám tuổi, cô ấy là một cô con gái rất hiếu thuận, khi gia đình có biến thì đã từng vì cứu mẹ mình mà ký một tờ khế ước với một người đàn ông, rằng cô sẽ sinh cho người đàn ông đó một đứa bé, đây vốn chỉ là giao dịch thanh toán, nhưng năm năm sau, cô gái này vì muốn tìm lại con của mình, đã cự tuyệt tất cả những người đàn ông đến cầu hôn, nhưng không biết vì sao, cuối cùng vẫn kết hôn rồi, nhưng nghe nói vẫn sống rất tốt.”

Phí Cường Liệt nói đến đây, đột nhiên ngừng lại, không cần biết thông tin Chu Tiểu Kiều cung cấp là thật hay giả, thì Phí Cường Liệt cũng đã từng cho người điều tra, nhưng chuyện năm đó dường như chẳng có chút liên quan gì đến Mặc Thiên Trần, nên hắn không dám kết luận, mà Chu Tiểu Kiều lại dám lấy sinh mạng ra bảo đảm với hắn chuyện này là thật, giao giảo như Phí Cường Liệt tự nhiên hiểu được, nếu quả thật có chuyện đó, thì người đàn ông năm đó nhất định không phải là người đơn giản, nếu không thì không thể khiến mọi tài liệu liên quan đến chuyện đó đều biến mất không thể tra ra được.

Cho nên, hắn mở đầu bằng câu chuyện cũ, thuật lại giản lược sơ sài, nhưng ý nghĩa đã được thay đổi. Nếu Cúc Như Khanh tin, tất nhiên sẽ hợp tác với Thanh Phong bang, còn nếu anh không tin, sau này vạch mặt cũng không muộn, mọi việc đều đã được tính toán thiệt hơn đâu ra đó để đạt được lợi ích tối đa.

Mặt Cúc Như Khanh không vì câu chuyện kia mà biến hóa, nhưng trong lòng có chút khiếp sợ, anh cho rằng cô một lòng không đổi là vì người đàn ông tên Nhâm Thần Phong kia, không ngờ cô vì đứa con đã có với người đàn ông khác, điều này giúp anh giải thích được vì sao trên bụng cô có vết sẹo, anh chưa bao giờ yêu cầu người phụ nữ của mình nhất định phải còn trong trắng, nhưng anh ngàn vạn lần không ngờ đến, anh lại chọn trúng người vợ đã từng làm mẹ của đứa bé khác, chuyện này càng chứng minh được vì sao cô đối với con anh lại có cảm giác yêu thương không giải thích được, hóa ra là vì có mất đi, mới biết trân trọng.

Cúc Như Khanh hung hăng hít một hơi khói, ngồi đối diện với anh lúc này là Phí Cường Liệt, đang giảo hoạt giả say nằm ngủ, nhưng Cúc Như Khanh biết hắn không hề ngủ, Phí Cường Liệt đang kiểm nghiệm phòng tuyến của anh thế nào. Cúc Như Khanh biết Phí Cường Liệt chắc chắn đã điều tra rồi, anh không tra ra được gì, khẳng định chắc chắn Phí Cường Liệt cũng không tra được, nên mới ngồi đây tự tạo nên câu chuyện kể cho anh nghe, có điều Chu Tiểu Kiều làm sao biết rõ như vậy?



Lời nói của anh vô cùng uy hiếp, nếu là cầu tài, cũng không muốn học Chu Tiểu Kiều, huống chi anh không chấp nhận bị uy hiếp, hôm nay anh đồng ý hợp tác với Phí thị, chỉ là vì muốn có được tình yêu thật sự của Mặc Thiên Trần.



Lúc này dạ vũ đang hừng hực khí thế, Cúc Như Khanh và Phí Cường Liệt đứng trên đài, tiếng nhạc ngừng lại, Cúc Như Khanh nhìn sang chỗ ngồi của Mặc Thiên Trần, nhưng không thấy bóng dáng Mặc Thiên Trần đâu. Còn Phí Cường Liệt cũng đã tỉnh rượu, kề vai sát cánh rất thân mật với Cúc Như Khanh.

“Bây giờ, tôi tuyên bố, công ty đồ chơi Cúc thị và công ty đồ chơi Phí thị từ nay bắt đầu hợp tác!” Phí Cường Liệt vui vẻ quát lên.

Cúc Như Khanh vô cùng thận trọng gật đầu, “Chỉ mong chúng ta hợp tác vui vẻ!”

Lúc này, tiếng vỗ tay vang lên, nhạc lại nổi lên, khách khứa lại vui vẻ kéo nhau ra sàn nhảy.

Chu Tiểu Kiều thấy tình hình như thế, không nhịn được nở một nụ cười sáng lạn ném sang phía Cúc Như Khanh, Cúc thị hợp tác với Phí thị, cô là phó tổng tài, vậy là công sự hợp tác, còn diễn biến tiếp theo muốn thế nào, không cần nói cũng biết.

Trong lòng Cúc Như Khanh lại bắt đầu bốc lửa, rõ ràng anh đã dặn Mặc Thiên Trần phải đợi anh, không cho phép chạy loạn, bây giờ lại không thấy bóng dáng cô đâu, chính lúc anh đang từ trên đài đi xuống thì Mặc Thiên Trần bưng đến một ly nước chanh, nụ cười nhàn nhạt đi về phía anh.

“Nếm thử xem, em tự làm đấy, xem mùi vị thế nào? Có so sánh được với thư ký của anh không?” Mặc Thiên Trần đưa tới.

Cúc Như Khanh nhận lấy ly thủy tinh, ngưng mắt nhìn cô, ngoài miệng nở nụ cười tà tà: “Em ăn dấm với thư ký của anh?”

“Đúng a!” Mặc Thiên Trần hào phóng thừa nhận.

Cúc Như Khanh ngẩn ra, thu lại nụ cười tà, “Địa vị của em ở trong lòng anh, không cần phải so với bất kỳ ai.”

“Vậy em có thể hiểu trong lòng anh em là độc nhất vô nhị rồi!” cô nói câu khẳng định, mà không phải câu nghi vấn.

“Từ lúc nào Trần biến thành tự đại tự cuồng rồi vậy?” Cúc Như Khanh nghe vậy, không nhịn được cười ha ha.

Mặc Thiên Trần chớp con mắt câu hồn: “Vậy Như Khanh thích tự đại tự cuồng không?”

Bình Luận (0)
Comment