Kim Cương Khế Ước

Chương 214.2 - Chương 214.215


Chương 214:


Edit: BẠCH CHƯƠNG
Beta: N.P
Cúc Như Khanh gật đầu: “Quá rõ ràng, lần khai trương sòng bạc này của hai người đó, chắc chắn có người đứng sau, nhưng mở sòng bạc cũng không phải mục đích cuối cùng của họ, tôi nghĩ có hai mục đích, một là khơi lên chuyện Ám Dạ nội bộ mâu thuẫn, hai là muốn lấy cái thứ tiền bẩn từ Thanh Phong bang ném vào Cúc thị.”
Mọi người sau khi nghe đều gật đầu, Trần Ích hỏi: “Vậy đại lão gia và tam lão gia, phải xử lý thế nào?”
Cúc Như Khanh cau mày, đều là người của đại gia tộc Cúc thị, nhưng tâm lại hướng ngoại, từ lúc cha anh còn là chủ tịch, đã xuất hiện tình huống như thế rồi, mười lăm năm qua anh đều lấy danh Cúc thị để kiêu ngạo với người khác, địa vị của nó đến giờ vẫn chưa lung lay, thiết nghĩ bây giờ cũng cần thanh lý môn hộ.
“Đối thủ trước mắt của chúng ta bao gồm Phí Cường Liệt và Chu gia, Chu gia đã bị chúng ta đánh sụp, bây giờ vẫn đang tình trạng thoi thóp, điều chúng ta cần làm là tập trung tinh lực đối phó với Phí Cường Liệt, hắn đã mở nhà máy đồ chơi, không cần biết là thật hay giả, chắc chắn cuối cùng phải thu mua được hắn, người đại diện pháp lý của Phí thị là Phí Cường Liệt, nhưng người trực tiếp làm mọi thứ là Chu Tiểu Kiều, Nghiêm tiểu thư, có lòng tin làm được việc này không?” Cúc Như Khanh nói ra tình huống trước mắt.
Nghiêm Tiểu Huệ không vì lời nói của Cúc Như Khanh mà giật mình, cô ít nhiều cũng hiểu rõ ân oán hai nhà Chu – Cúc, thường nghe cha mắng Chu Truyền Hảo là một kẻ tiểu nhân.
Cúc Như Khanh gật đầu, “Vì vậy, Trần Ích, trọng tâm trước mắt của chúng ta là Phí Cường Liệt và Chu Tiểu Kiều, còn về bác và chú, cậu chỉ cần khống chế được tình hình, chờ chúng ta xử xong giặc ngoài, mới giải quyết thù trong.”

“Vâng! Chủ tịch.”
“Khang Hạo, trước mắt cậu cần phối hợp với Nghiêm tiểu thư đối phó với Phí thị, còn chuyện bên nhà máy đã có chú Nghiêm lo.”
“Vâng! Tiên sinh.”
Tan họp, ai nấy rời đi.
Khang Hạo lái xe ra ngoài, “Nghiêm tiểu thư, có cần đi nhờ một đoạn không?”
“không cần đâu, tôi tự bắt xe về được.”
Khang Hạo tự nhiên cũng biết, nói trắng, “Tiên sinh là người đã có gia đình.”
Ý định bị nhìn thấu, nhưng Nghiêm Tiểu Huệ không biểu hiện gì, vẫn nhìn hắn, cô chưa từng mơ ước chen chân vào gia đình của anh, sao Khang Hạo phải nhắc nhở như thế?
Nghiêm Tiểu Huệ bắt một chiếc taxi rồi đi, Trần Ích lái xe ra, huýt sáo về phía Khang Hạo, điệu bộ như đang xem kịch vui.
“Cậu đừng có bước được 50 bước đã lo cười người bước được 100 bước, theo đuổi được người mà cậu thích đi đã!” Khang Hạo không chút phật lòng, nhạo báng Trần Ích, “Dù sao tôi cũng biết quan tâm người mình thích, vẫn hơn một số người không biết người mình thích là ai.”
Trần Ích sắc mặt tối sầm, lái xe đi, “Cậu ôm được mỹ nhân về đây rồi hãy khoe khoang!”
Khang Hạo cũng một cước đạp chân ga, lái xe theo sát, chỉ chốc lát sau, đã không còn thấy bóng dáng.
Cúc Như Khanh trở về, là đã hơn mười hai giờ, anh lái xe vào cửa chính, Mặc Thiên Trần đứng trên ban công tầng hai nhìn thấy, lao thật nhanh xuống lầu, lúc anh bước từ trong xe, cô cũng đã đến bên cạnh.
“Trời đang lạnh, sao em mặc ít vậy?” Anh nhìn cô, chỉ mặc chiếc áo ngủ rất mỏng, không thèm khoác thêm áo đã chạy xuống.
Mặc Thiên Trần vươn tay ôm hông anh, nhìn anh cười nó: “Nhưng em không thấy lạnh mà!”
Cúc Như Khanh khẽ mỉm cười, ôm cô vào ngực, đi lên lầu hai.

Sau khi trở về phòng, Mặc Thiên Trần cởi áo khoác cho anh, “Anh đi tắm đi, em đã pha nước rồi.”
Cúc Như Khanh hôn lên má cô, rồi đi vào phòng tắm, tắm xong đi ra không thấy cô trong phòng, anh bước ra cầu thang, lại thấy phòng bếp sáng đèn, anh đi xuống, vừa lúc thấy cô bưng một chén canh ra ngoài.
“Mau đến uống canh!” cô đặt lên bàn ăn, gọi anh đến.
Mùi thơm của chén canh lan tỏa, Cúc Như Khanh bước đến tận hưởng tài nghệ của Mặc Thiên Trần, anh múc thìa canh đầu tiên cho cô, “Em cũng uống một chút đi!”
“Em không uống!” Mặc Thiên Trần trừng mắt nhìn, “Canh linh chi lạnh, không hợp với phụ nữ.”
Cúc Như Khanh cũng không miễn cưỡng cô, khóe môi tươi cười, “Vậy Trần nói xem chén canh này có dụng ý gì?”
“Biết anh làm việc cực khổ, em nấu canh cho anh uống, để buổi tối anh ngủ được ngon giấc, ban ngày có nhiều tinh lực giải quyết công việc.”
Cúc Như Khanh ngắm nhìn cô, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của biểu tình kiên quyết, trong lòng càng có cảm giác tín niệm vô hạn, vượt qua thiên sơn vạn thủy, tìm được một người đến già không thay lòng, mặc dù trước mắt hai người chắc chắn còn phải vượt qua nhiều chông gai, nhưng chỉ đồng tâm đồng lòng, nhất định sẽ vượt qua tất cả.
“Nhìn em làm gì? Mau uống nhanh đi, để nguội không tốt.”
Nhưng Cúc Như Khanh lại không gấp gáp, “Đồ ngon phải từ từ thưởng thức mới hấp thụ tốt được, sao em có thể xem anh như Trư Bát Giới ăn một lần hết cả quả táo chứ?”
Mặc Thiên Trần cười ha ha, ngồi bên cạnh nhìn anh uống canh, phong thái anh rất ưu nhã, luôn luôn bình tĩnh.

“Trần, phụ nữ uống sẽ lạnh, đàn ông uống thì không sao?” Anh vừa uống vừa hỏi cô.
“Ha ha…” Mặc Thiên Trần nở nụ cười, “Hỏa khí trong người anh có thể so với tam vị chân hỏa, một bát canh linh chi sao dập tắt được chứ, đừng nói đến lạnh, ông xã à em cười chết mất, canh này đối với anh tuyệt đối bổ…”
Cúc Như Khanh cười cười, sau đó nâng khuôn mặt tươi cười của cô lên, “Trần, em gọi anh là gì?”
“Gọi anh là gì?” Mặc Thiên Trần thấy khuôn mặt tuấn mỹ của anh phóng đại trước mắt, nháy mắt cười, “Em nói anh có tam vị chân hỏa…”
“Còn gì nữa?” Anh đương nhiên biết rõ sức khỏe của mình, không phải thương cô vất vả mệt mỏi, anh đâu dễ dàng bỏ qua như vậy!
Mặc Thiên Trần đỏ mặt lên, sau đó ngọt ngào kêu một tiếng, “Ông xã…”
Cúc Như Khanh mở cờ trong bụng, yên lặng ngưng mắt nhìn cô, không khí trong phòng như ngưng đọng, cả phòng ăn không có một tiếng động, giọng nói vui vẻ của anh khẽ biến đổi, “Gọi nữa…”
“Ông xã…” Mặc Thiên Trần vốn chỉ vô tình buột miệng, nhưng không ngờ càng gọi càng thấy vui, tên anh ai cũng gọi được, nhưng ‘ông xã’ chỉ mình cô có thể gọi.

Chương 215:

Edit: BẠCH CHƯƠNG

Beta: N.P

Cúc Như Khanh gật đầu: “Quá rõ ràng, lần khai trương sòng bạc này của hai người đó, chắc chắn có người đứng sau, nhưng mở sòng bạc cũng không phải mục đích cuối cùng của họ, tôi nghĩ có hai mục đích, một là khơi lên chuyện Ám Dạ nội bộ mâu thuẫn, hai là muốn lấy cái thứ tiền bẩn từ Thanh Phong bang ném vào Cúc thị.”

Mọi người sau khi nghe đều gật đầu, Trần Ích hỏi: “Vậy đại lão gia và tam lão gia, phải xử lý thế nào?”

Cúc Như Khanh cau mày, đều là người của đại gia tộc Cúc thị, nhưng tâm lại hướng ngoại, từ lúc cha anh còn là chủ tịch, đã xuất hiện tình huống như thế rồi, mười lăm năm qua anh đều lấy danh Cúc thị để kiêu ngạo với người khác, địa vị của nó đến giờ vẫn chưa lung lay, thiết nghĩ bây giờ cũng cần thanh lý môn hộ.

“Đối thủ trước mắt của chúng ta bao gồm Phí Cường Liệt và Chu gia, Chu gia đã bị chúng ta đánh sụp, bây giờ vẫn đang tình trạng thoi thóp, điều chúng ta cần làm là tập trung tinh lực đối phó với Phí Cường Liệt, hắn đã mở nhà máy đồ chơi, không cần biết là thật hay giả, chắc chắn cuối cùng phải thu mua được hắn, người đại diện pháp lý của Phí thị là Phí Cường Liệt, nhưng người trực tiếp làm mọi thứ là Chu Tiểu Kiều, Nghiêm tiểu thư, có lòng tin làm được việc này không?” Cúc Như Khanh nói ra tình huống trước mắt.

Nghiêm Tiểu Huệ không vì lời nói của Cúc Như Khanh mà giật mình, cô ít nhiều cũng hiểu rõ ân oán hai nhà Chu – Cúc, thường nghe cha mắng Chu Truyền Hảo là một kẻ tiểu nhân.

Cúc Như Khanh gật đầu, “Vì vậy, Trần Ích, trọng tâm trước mắt của chúng ta là Phí Cường Liệt và Chu Tiểu Kiều, còn về bác và chú, cậu chỉ cần khống chế được tình hình, chờ chúng ta xử xong giặc ngoài, mới giải quyết thù trong.”

“Vâng! Chủ tịch.”

“Khang Hạo, trước mắt cậu cần phối hợp với Nghiêm tiểu thư đối phó với Phí thị, còn chuyện bên nhà máy đã có chú Nghiêm lo.”

“Vâng! Tiên sinh.”

Tan họp, ai nấy rời đi.

Khang Hạo lái xe ra ngoài, “Nghiêm tiểu thư, có cần đi nhờ một đoạn không?”

“không cần đâu, tôi tự bắt xe về được.”

Khang Hạo tự nhiên cũng biết, nói trắng, “Tiên sinh là người đã có gia đình.”

Ý định bị nhìn thấu, nhưng Nghiêm Tiểu Huệ không biểu hiện gì, vẫn nhìn hắn, cô chưa từng mơ ước chen chân vào gia đình của anh, sao Khang Hạo phải nhắc nhở như thế?

Nghiêm Tiểu Huệ bắt một chiếc taxi rồi đi, Trần Ích lái xe ra, huýt sáo về phía Khang Hạo, điệu bộ như đang xem kịch vui.

“Cậu đừng có bước được 50 bước đã lo cười người bước được 100 bước, theo đuổi được người mà cậu thích đi đã!” Khang Hạo không chút phật lòng, nhạo báng Trần Ích, “Dù sao tôi cũng biết quan tâm người mình thích, vẫn hơn một số người không biết người mình thích là ai.”

Trần Ích sắc mặt tối sầm, lái xe đi, “Cậu ôm được mỹ nhân về đây rồi hãy khoe khoang!”

Khang Hạo cũng một cước đạp chân ga, lái xe theo sát, chỉ chốc lát sau, đã không còn thấy bóng dáng.

Cúc Như Khanh trở về, là đã hơn mười hai giờ, anh lái xe vào cửa chính, Mặc Thiên Trần đứng trên ban công tầng hai nhìn thấy, lao thật nhanh xuống lầu, lúc anh bước từ trong xe, cô cũng đã đến bên cạnh.

“Trời đang lạnh, sao em mặc ít vậy?” Anh nhìn cô, chỉ mặc chiếc áo ngủ rất mỏng, không thèm khoác thêm áo đã chạy xuống.

Mặc Thiên Trần vươn tay ôm hông anh, nhìn anh cười nó: “Nhưng em không thấy lạnh mà!”

Cúc Như Khanh khẽ mỉm cười, ôm cô vào ngực, đi lên lầu hai.

Sau khi trở về phòng, Mặc Thiên Trần cởi áo khoác cho anh, “Anh đi tắm đi, em đã pha nước rồi.”

Cúc Như Khanh hôn lên má cô, rồi đi vào phòng tắm, tắm xong đi ra không thấy cô trong phòng, anh bước ra cầu thang, lại thấy phòng bếp sáng đèn, anh đi xuống, vừa lúc thấy cô bưng một chén canh ra ngoài.

“Mau đến uống canh!” cô đặt lên bàn ăn, gọi anh đến.

Mùi thơm của chén canh lan tỏa, Cúc Như Khanh bước đến tận hưởng tài nghệ của Mặc Thiên Trần, anh múc thìa canh đầu tiên cho cô, “Em cũng uống một chút đi!”

“Em không uống!” Mặc Thiên Trần trừng mắt nhìn, “Canh linh chi lạnh, không hợp với phụ nữ.”

Cúc Như Khanh cũng không miễn cưỡng cô, khóe môi tươi cười, “Vậy Trần nói xem chén canh này có dụng ý gì?”

“Biết anh làm việc cực khổ, em nấu canh cho anh uống, để buổi tối anh ngủ được ngon giấc, ban ngày có nhiều tinh lực giải quyết công việc.”

Cúc Như Khanh ngắm nhìn cô, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của biểu tình kiên quyết, trong lòng càng có cảm giác tín niệm vô hạn, vượt qua thiên sơn vạn thủy, tìm được một người đến già không thay lòng, mặc dù trước mắt hai người chắc chắn còn phải vượt qua nhiều chông gai, nhưng chỉ đồng tâm đồng lòng, nhất định sẽ vượt qua tất cả.

“Nhìn em làm gì? Mau uống nhanh đi, để nguội không tốt.”

Nhưng Cúc Như Khanh lại không gấp gáp, “Đồ ngon phải từ từ thưởng thức mới hấp thụ tốt được, sao em có thể xem anh như Trư Bát Giới ăn một lần hết cả quả táo chứ?”

Mặc Thiên Trần cười ha ha, ngồi bên cạnh nhìn anh uống canh, phong thái anh rất ưu nhã, luôn luôn bình tĩnh.

“Trần, phụ nữ uống sẽ lạnh, đàn ông uống thì không sao?” Anh vừa uống vừa hỏi cô.

“Ha ha…” Mặc Thiên Trần nở nụ cười, “Hỏa khí trong người anh có thể so với tam vị chân hỏa, một bát canh linh chi sao dập tắt được chứ, đừng nói đến lạnh, ông xã à em cười chết mất, canh này đối với anh tuyệt đối bổ…”

Cúc Như Khanh cười cười, sau đó nâng khuôn mặt tươi cười của cô lên, “Trần, em gọi anh là gì?”

“Gọi anh là gì?” Mặc Thiên Trần thấy khuôn mặt tuấn mỹ của anh phóng đại trước mắt, nháy mắt cười, “Em nói anh có tam vị chân hỏa…”

“Còn gì nữa?” Anh đương nhiên biết rõ sức khỏe của mình, không phải thương cô vất vả mệt mỏi, anh đâu dễ dàng bỏ qua như vậy!

Mặc Thiên Trần đỏ mặt lên, sau đó ngọt ngào kêu một tiếng, “Ông xã…”

Cúc Như Khanh mở cờ trong bụng, yên lặng ngưng mắt nhìn cô, không khí trong phòng như ngưng đọng, cả phòng ăn không có một tiếng động, giọng nói vui vẻ của anh khẽ biến đổi, “Gọi nữa…”

“Ông xã…” Mặc Thiên Trần vốn chỉ vô tình buột miệng, nhưng không ngờ càng gọi càng thấy vui, tên anh ai cũng gọi được, nhưng ‘ông xã’ chỉ mình cô có thể gọi.

Bình Luận (0)
Comment