Kim Cương Khế Ước

Chương 216


Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Cúc Như Khanh nhìn chi phiếu trên tay, nhất thời trầm mặc, chi phiếu một trăm vạn này, đã từng là thứ liên kết số mạng hai người, giờ phútn ày, lại nhìn thật chói mắt.
“Sao vậy? Như Khanh?” Mặc Thiên Trần, “Lúc trước một trăm vạn này đã cứu mẹ em, mặc dù bây giờ em được nuôi đứa bé, nhưng em thấy vẫn nên trả lại cho hắn một trăm vạn.”
“Trả lại cho hắn, thì coi như xong sao?” Cúc Như Khanh không nhịn được cười khổ.
“Em…” Mặc Thiên Trần nhất thời không trả lời được, có thể là vĩnh viễn cũng không trả hết được, cô lại lấy thêm một tờ chi phiếu, “một trăm vạn này coi là lợi tức, cảm tạ hắn đã nuôi dưỡng Hoài Cẩn tốt như vậy.”
*Lợi tức: khái niệm thuộc về kinh tế học, nghĩa là lợi nhuận khi kinh doanh (lãi, lời) hoặc khi gửi tiết kiệm vào ngân hàng.
Cúc Như Khanh nhìn hai tờ chi phiếu trên tay, anh kinh doanh cả đời, cuối cùng lại bị phụ nữ đưa chi phiếu cho anh coi như là lợi tức, sắc mặt anh lập tức trầm xuống.

Mặc Thiên Trần đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, nên không để ý đến biến hóa của Cúc Như Khanh, một lát sau, cô ngẩng đầu nhìn anh, “Như Khanh, sao vậy? Sắc mặt anh không tốt lắm.”
Cúc Như Khanh có khổ không nói được, anh vẫn trầm mặc, nhìn cô, sau đó thản nhiên nói: “Anh không sao.”
“Nhưng em thấy anh hình như có chút không vui!” Mặc Thiên Trần ôm hông anh, “Có phải anh thấy em làm vậy không ổn không? Nếu anh thấy em làm vậy không được, anh nói em biết phải làm thế nào đi?”
“Anh hiểu ý của em, để anh hỏi bọn họ trước.” Cúc Như Khanh trả hai tờ chi phiếu cho cô.
Mặc Thiên Trần không chịu nhận lại, “Anh cứ giữ đi, nếu cha ruột Bảo Bảo yêu cầu gặp con, em cũng sẽ đồng ý.”
Cúc Như Khanh gật đầu, cầm hai tờ chi phiếu vào thư phòng.
Từng ngày trôi qua, Mặc Thiên Trần bây giờ ngày ngày đều được gặp con gái, trong người tràn đầy năng lượng, công việc suôn sẻ, vừa tan tầm là về nhà với hai đứa bé.
Hai đứa vẫn ngày ngày cãi vã, nghỉ Đông xong vẫn chưa giảng hòa được, bây giờ ở cùng nhau, cùng đọc sách, cùng học, đi chơi cũng cùng đi, Mặc Thiên Trần nhìn cả hai đứa, giống như nhìn thấy phiên bản thu nhỏ của Cúc Như Khanh.
Tối đến, Mặc Thiên Trần cũng đi ngủ trước với bọn trẻ, Cúc Cầm Du biết Cúc Như Khanh tăng ca rất khuya mới về, còn Cúc Hoài Cẩn hỏi cô, “Mẹ, chú Cúc đâu?”
“Sao vậy? Bảo Bảo thấy chú Cúc thế nào?” Mặc Thiên Trần cùng nằm với con gái trên chiếc giường công chúa.
Cúc Hoài Cẩn gật đầu, “Chú Cúc đối với mẹ rất tốt, con thích chú Cúc mà.”
Mặc Thiên Trần cười, cô còn đang lo nếu đứa bé không chấp nhận Cúc Như Khanh, cô sẽ bị kẹp ở giữa tình cảnh khó cả đôi đường, “Đúng rồi, Bảo Bảo, mẹ muốn hỏi con, sau kỳ nghỉ Đông, Bảo Bảo muốn về Anh học hay muốn ở đây?”
“Mẹ muốn con học ở đâu?” Cúc Hoài Cẩn híp mắt cười ngọt ngào.
“Mẹ tôn trọng ý kiến của Bảo Bảo, nếu Bảo Bảo thích học ở Anh, mẹ sẽ cho Bảo Bảo sang đó học.” Mặc Thiên Trần mặc dù không nỡ để đứa bé ra nước ngoài.
Cúc Hoài Cẩn ngoẹo đầu, “Nhưng con muốn được ở gần mẹ.”
Mặc Thiên Trần ôm con gái vào lòng, cô cũng không muốn xa đứa bé, nhưng cô không thể ích kỷ mà ảnh hưởng đến tiền đồ của nó, nếu cha nó đã bồi dưỡng nó tốt như vậy, cô nghĩ, hắn cho nó sang Anh học cũng là có đạo lý.

“Mẹ sẽ cho con ra nước ngoài học, được không?” Mặc Thiên Trần không muốn vì lòng dạ đàn bà mà phá hủy cả tiền đồ của con gái, không muốn con gái trở thành người tầm thường.
Cúc Hoài Cẩn ôm cổ cô, “Con nghe lời mẹ.”
“Được rồi, mau ngủ đi, nếu chú Cúc về nhà, mẹ sẽ bàn với chú Cúc, Bảo Bảo trước khi ngủ vẫn nhớ tới chú Cúc!” Mặc Thiên Trần dỗ đứa bé ngủ.
“Mẹ ngủ ngon, nhớ chúc chú Cúc ngủ ngon.” Cúc Hoài Cẩn dù sao cũng là con nít, mệt mỏi nên rất nhanh đã ngủ.
Mặc Thiên Trần chờ con gái ngủ thiếp đi, mới trở lại phòng ngủ, chờ Cúc Như Khanh về.
một ngày kia, Mặc Thiên Trần tan việc, đang chuẩn bị lái xe về nhà, lại thấy Chu Tiểu Kiều đứng trước mặt.
cô ta không có việc gì chắc chắn sẽ không đến đây, lần này tìm tới, chắc chắc không có gì tốt đẹp.
“Thiên Trần, cô gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái nhỉ, thấy Cúc phu nhân càng ngày càng tốt nha!” Chu Tiểu Kiều phất phất lọn tóc quăn bên má.
Mặc Thiên Trần cười nhạt, trực tiếp nói thẳng vấn đề, “Hôm nay Chu tiểu thư tìm đến cửa, không biết có chuyện gì?”
“Nếu tôi đoán không sai, Thiên Trần tìm được con gái mình rồi, đúng không?!” Chu Tiểu Kiều giọng nói khẳng định.
“Chuyển này không liên quan đến Chu tiểu thư, giữa tôi và Chu tiểu thư hình như không có chuyện gì cần bàn luận cả.” Mặc Thiên Trần từ chối cô ta.

Chu Tiểu Kiều cũng không tức giận, “Chỉ không ngờ Khanh thật sự cưới một cô vợ là hàng xài rồi như cô, người như cô còn mang theo con riêng, có thể mang lại hạnh phúc cho Như Khanh sao?”
“Như Khanh hạnh phúc hay không, tôi có liên lụy đến anh ấy không, đều là chuyện giữa tôi và Như Khanh, Chu tiểu thư, tôi khuyên cô đừng làm ra những chuyện nực cười như thế này nữa, đối với tôi, đối với Khanh, đều không bị ảnh hưởng đâu.” Mặc Thiên Trần mở cửa xe, “Nếu Chu tiểu thư không có chuyện gì khác, tôi đi trước.”
Chu Tiểu Kiều không ngờ Mặc Thiên Trần lột xác lớn như vậy, hơi ngẩn ra sau, nở nụ cười, “cô biết không? cô mãi mãi không phải là đối thủ của tôi. cô làm việc gì cũng chậm nửa nhịp, mãi mãi không cản được bước chân Như Khanh, cũng mãi mãi không cản nổi bước tiến của tôi đâu.”
Mặc Thiên Trần nghe xong, chỉ đứng bên xe cười nói, “Triết học gia Wittgenstein nói, người thắng cuộc khi đua có thể cũng là người chạy rất chậm khi trốn. Triết học gia Aristoteles cũng nói, Achilles dù chạy nhanh nhưng cũng không đuổi kịp con rùa. Mặc dù tốc độ Achilles nhanh gấp mười lần con rùa, nhưng điểm xuất phát của hắn lại sau con rùa, mà trong thi đấu, người đuổi theo trước hết phải đến được điểm của kẻ bị đuổi xuất phát, vì vậy sự truy đuổi là mãi mãi, Achilles vĩnh viễn là kẻ đi sau.”
Chu Tiểu Kiều nghe những lời này, sắc mặt bị tức đến trắng bệch, không ngờ Mặc Thiên Trần bác học như thế, “Đừng chỉ có biết nói miệng không, để xem sau cùng ai mới là người chiến thắng.”
Mặc Thiên Trần chỉ cười nhạt, sau đó lên xe, không cần biết Chu Tiểu Kiều có phải Achilles không, cô vẫn tin tưởng Cúc Như Khanh, anh nói muốn ở bên cô cả đời, bất chấp cô là con rùa đi chậm đến cỡ nào, trong thế giới triết học cô vẫn là người thắng, và trong thế giới của cô, cô nhất định cũng phải là người chiến thắng trong cuộc chiến bảo vệ hạnh phúc cho Cúc Như Khanh.
Đây là cô tự mình cam kết, cũng là hứa hẹn của cô với anh, cô nhất định phải cố gắng đến cùng.
“Mặc Thiên Trần, vậy tôi nói cho cô biết một bí mật, Khanh giết người bừa bãi, hắn là kẻ hắc đạo khát máu tàn nhẫn, cô có biết không?” Chu Tiểu Kiều quẳng ra một câu, hài lòng nhìn Mặc Thiên Trần mặt biến sắc.

Bình Luận (0)
Comment