Kim Cương Khế Ước

Chương 217


Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Đối với chuyện này, Mặc Thiên Trần có nghe qua, chỉ không ngờ Chu Tiểu Kiều thật sự không từ thủ đoạn muốn giành lấy Cúc Như Khanh, trong nháy mắt cô tái mặt, sau đó trấn định, “Đó cũng là chuyện của chồng tôi, không liên quan đến Chu tiểu thư đâu, không cần cô nhiều lời.”
“Bây giờ tôi nói cô biết, Thiên Mộ Đình là Khanh âm thầm động tay động chân, vì hắn không muốn có người vướng víu, nên mới ra tay tàn nhẫn mới vậy.” Chu Tiểu Kiều tiếp tục nói.
Mặc Thiên Trần tay cầm lái khẽ run, nhưng cô vẫn giương mắt lên cười nhạo, “Chu tiểu thư thật biết nhiều chuyện nhỉ, cô vướng víu với Như Khanh, nhưng Như Khanh có sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn với cô không, vậy tại sao Như Khanh lại ra tay với Thiên Mộ Đình? Chẳng lẽ anh ấy còn tình cảm với cô sao? Theo hướng suy luận của Chu tiểu thư, thật khiến người khác chê cười quá.”
Chu Tiểu Kiều nhảy lên, “cô tin tưởng anh ta vậy sao?”
“Tôi nói rồi, đây là chuyện của tôi, không liên quan đến Chu tiểu thư, xin tránh ra.” Mặc Thiên Trần nổ máy, rời đi.
Chu Tiểu Kiều nhìn chiếc xe vội vã chạy, đứng tại chỗ hồi lâu cũng không nhúc nhích, bắt đầu nghĩ đến kế hoạch tiếp theo.
Mặc Thiên Trần trở về nhà, tâm tình có chút như đưa đám, cô biết cô không thể bị Chu Tiểu Kiều ảnh hưởng, Chu Tiểu Kiều rõ ràng là khiêu khích cô, huống chi, Chu Tiểu Kiều là người rất khôn khéo, không thể nào không nghĩ đến việc động đến ân oán hai nhà, vậy chắc hẳn cô ta rất nặng tình với Cúc Như Khanh, yêu quá nên hóa khờ rồi?

Suy nghĩ một lát, Mặc Thiên Trần cảm thấy hình như ý nghĩ có chút lung tung rồi, nên dừng xe đi vào biệt thự, Cúc Như Khanh đã về, đang ở trong phòng chơi rất vui với hai đứa bé.
Cúc Cầm Du và Cúc Hoài Cẩn một trái một phải lượn quanh anh, anh đang dạy cả hai chơi cờ tướng, giảng giải về Sở hà Hán giới(*), hai đứa bé rất nhanh hiểu được, chơi cờ liền hạ gục được đối phương.
(*)Sở hà Hán giới: đường ranh giới ở giữa bàn cờ tướng, ngăn cách hai bên. Nguồn gốc của nó xuất phát từ lịch sử “Sở hà Hán giới” – con sông ngăn cách nước Hán và nước Sở. Hán Cao Tổ Lưu Bang và Sở Bá Vương Hạng Vũ sau nhiều năm chiến tranh, khi lực lượng hai bên đã cạn kiệt, mới chịu thỏa hiệp chia đôi thiên hạ. Từ điển tích lịch sử trên, người ta mới hình dung bàn cờ tướng như hai quốc gia Hán và Sở, coi ranh giới là một dòng sông.
Mặc Thiên Trần dựa vào cửa ngắm nhìn cảnh tượng đó, cảm giác không vui khi gặp Chu Tiểu Kiều lập tức bị che lấp, thay vào đó là sự ấm áp của gia đình, sau một ngày mệt mỏi về nhà có thể cảm nhận được hạnh phúc.
Cúc Như Khanh để mặc hai đứa bé chơi cờ, đứng dậy, đi về phía Mặc Thiên Trần, “Trần, về rồi sao?”
“Hôm nay anh không tăng ca sao?” Mặc Thiên Trần nhìn anh.
“Chuyện quan trọng đã giải quyết xong rồi, anh muốn sớm về nhà chăm sóc bọn trẻ với em, em xem, bọn trẻ chơi rất vui.” Cúc Như Khanh vươn tay ôm hông cô.
Mặc Thiên Trần vừa nghe, đoán chừng là Cúc Như Khanh đã sắp xếp, nên Chu Tiểu Kiều mới có thể đến làm phiền cô, nếu cô gây gổ với Cúc Như Khanh, Cúc Như Khanh sẽ phân tâm, cô ta sẽ có cơ hội. Vừa nghĩ đến đó, cô lập tức đưa tay ôm hông anh, “Ông xã vất vả rồi!”
Quản gia Đào Trung Ngọc thấy Mặc Thiên Trần về, liền chuẩn bị bữa tối, người một nhà vui vẻ ăn cơm, lúc ăn cơm, hai đứa trẻ vẫn thảo luận về bàn cờ lúc nyã, Cúc Hoài Cẩn kém nửa bước không chịu nhận thua, muốn hòa cờ với Cúc Cầm Du, dĩ nhiên Cúc Cầm Du không chịu.
Cúc Cầm Du nghiêm túc nói: “Hoài Cẩn, cậu chưa từng nghe à, kém một bước sẽ mất hết tất cả?”
“Vậy thì sao? Đánh giặc còn có thể giảng hòa, thay vì liều mạng tổn thương cả hai bên, không bằng hòa cờ tất cả đều vuivẻ.” Cúc Hoài Cẩn không tán thành quan điểm của cậu.
Mặc Thiên Trần thấy hai đứa lo cãi đến cơm cũng không ăn, vội vàng gắp ỗi đứa một cái đùi gà, “Ăn cơm trước đi, ăn xong tiếp tục chơi, sẽ biết ai thắng ai thua.”
Cúc Cầm Du bắt đầu gặm đùi gà, “Mẹ, mẹ tán thành quan điểm của con hay của Hoài Cẩn?”
“Mẹ…” Mặc Thiên Trần thấy hỏa chiến bắt đầu đốt tới mình rồi, cười ha ha, “Mẹ không biết chơi cờ tướng, mẹ chỉ biết chơi cờ phi hành(*).”
(*)Cờ phi hành gọi là cờ chạy, Việt Nam mình gọi là đánh cờ nhanh
“Đúng đó, mẹ không biết cờ tướng, lần trước mẹ dạy con là chơi cờ phi hành. Vậy con phải hỏi chú Cúc rồi.” Cúc Hoài Cẩn nhìn về Cúc Như Khanh.

Mặc Thiên Trần cũng đồng thời nhìn về Cúc Như Khanh, thật ra thì cô thấy ai cũng có lý, Cúc Cầm Du không chịu giảng hòa, nhất định phải thắng, kết quả cậu muốn nhất định phải như thế, còn Cúc Hoài Cẩn lại nhu hòa, nên dĩ nhiên Mặc Thiên Trần càng thêm tán thành quan điểm của Cúc Hoài Cẩn.
Cúc Như Khanh đang ăn cơm, đối với sự tranh luận của bọn trẻ không nói lời nào, quan điểm của anh còn phải hỏi nữa? Cúc Hoài Cẩn thừa kế tính cách nhu hòa của Mặc Thiên Trần, còn Cúc Cầm Du lại thừa kế tính cách lãnh khốc của Cúc Như Khanh, nên trên thế giới này không có chuyện giảng hòa, chỉ có thua hoặc thắng.
Anh ưu nhã ăn cơm không nói gì, Mặc Thiên Trần đã đoán được ý anh, cô nhìn anh hai mắt mở trừng.
“Cuộc sống giống như chơi cờ vậy, nếu nhất định phải chết, bốn mặt bị bao vây, thì phải giữ cho thành bị cô lập, chắc chắn có một con đường máu.” Cúc Như Khanh nói cực kỳ ưu nhã.
Anh nói ưu nhã mà dịu dàng, tuyệ tkhông giống hắc đế sát phạt quyết đoán, dĩ nhiên, loại ưu nhã dịu dàng này, cũng chỉ có ở trước mặt người nhà mới biểu hiện.
“Chú Cúc nói lời thâm ảo, con nghe không hiểu, con ăn cơm.” Cúc Hoài Cẩn chớp đôi mắt to xinh đẹp, bắt đầu nghiêm túc ăn cơm.”
Cúc Cầm Du tựa đầu đến bên cạnh cô, “Giả trư ăn cọp.”
Mặc Thiên Trần múc một chén canh cho Cúc Như Khanh, “Như Khanh.”
Hai người nhìn nhau cười, rồi nhìn bọn trẻ vui vẻ ăn cơm.
Tối đó sau khi rửa mặt xong quay về phòng ngủ, Mặc Thiên Trần rúc vào bên cạnh anh, “Như Khanh, tuần sau em đi Anh đưa Bảo Bảo đi học.”
Cúc Như Khanh ngẩn ra, “không phải em muốn đưa Hoài Cẩn về đây học sao?”
“Em cảm thấy Hoài Cẩn học ở nước ngoài giáo dục rất tốt, tốt hơn là một trường trong nước, hơn nữa văn hóa Trung Quốc nó một chữ cũng không biết, em muốn đưa nó ra nước ngoài học.” Mặc Thiên Trần nghiêm túc nói.

“Em nỡ sao?” Anh vuốt mái tóc dài của cô.
“Dĩ nhiên là không nỡ, nhưng em không thể làm người mẹ ngu ngốc, vì muốn con ở cạnh mình, mà ích kỷ độc chiếm cuộc đời nó, lại giáo dục nó thành người tầm thường được.” Mặc Thiên Trần cũng có ý nghĩ riêng.
Cúc Như Khanh gật đầu, “Trần đã lớn rồi!”
“Cái gì?” Mặc Thiên Trần vươn tay đánh anh, “Em còn nhỏ à? Em còn nhỏ á? Em còn nhỏ ở chỗ nào chứ?”
Anh nhìn chằm chằm vào bộ ng.ực đẹp phập phồng của cô, rồi cười ôm cô vào lòng, “Chỗ nào em nhỏ, anh thích nó nhỏ, chỗ nào em lớn, anh thích nó lớn…”
“Xấu quá, em đang bàn chính sự với anh mà!” Mặc Thiên Trần uốn éo người.
“Được, về chuyện này, anh tôn trọng ý kiến của em, đưa đứa bé đi Anh, anh đi cùng em.” Cúc Như Khanh đồng ý.
“Nhưng anh có rảnh không?” Từ kỳ nghỉ xuân đến giờ, anh vẫn luôn bận rộn không ngừng.
Cúc Như Khanh ngắm nhìn cô, “Đối với em và Hoài Cẩn, anh mãi mãi không phải rảnh, mà là không chút do dự lo cho cả hai.”

Bình Luận (0)
Comment