Ngày hôm sau, Trình Lê cùng cha mẹ và huynh trưởng chính thức trở về Trình gia. Tin vui này chẳng mấy chốc đã lan khắp Thượng Kinh. Bắt đầu từ buổi trưa, trước cổng Quốc Công phủ xe ngựa tới tấp, người ra vào như nước, náo nhiệt phi thường. Đám đồng liêu trong triều đều mặc triều phục đích thân đến cửa chúc mừng, Trình Kinh Phú mở tiệc chiêu đãi, liên tục ba ngày không dứt.
Trình Lê rốt cuộc được như nguyện, trở về với những tháng năm yên bình ngày trước. Mỗi ngày nàng cùng cha mẹ và ca ca sống bên nhau, ngoài ra thời gian còn lại phần lớn đều dành cho đọc sách, viết chữ. Lại bởi từng tận mắt chứng kiến cảnh chiến loạn, nên trong lòng mang theo tâm niệm tế thế cứu người, nàng đã viết thư trình lên, xin phép mở một y quán trong kinh thành, âm thầm chuẩn bị dược liệu, dụng cụ, đi thăm hỏi rất nhiều lương y để xin học hỏi kinh nghiệm. Từ bắt mạch mà học, học thật cẩn thận từng chút một, cứ thế, chớp mắt đã hơn một tháng trôi qua.
Ngày mười lăm tháng tư, khi chiều tà buông xuống, nàng nhận được một bức thư, trên phong thư có vẽ hình một con diều nhỏ.
Vừa nhận thư, Trình Lê liền rất kích động, mang theo tin vui chạy thẳng về khuê phòng. Dọc đường đi lòng không yên, nàng dừng chân ở một chỗ vắng vẻ, để Huệ Hương và hai nha hoàn quay lưng sang hướng khác, còn mình thì mở thư ra xem.
Nàng đọc rất nhanh, chỉ mấy hơi đã nắm được nội dung chính yếu. Khuôn mặt nhỏ lập tức nở rộ nụ cười rạng rỡ, như được trút bỏ gánh nặng.
Như Thúy thấy vậy, liền cười hỏi: “Tiểu thư, có chuyện vui sao?”
Trình Lê không ngẩng đầu, chỉ chậm rãi xếp thư lại, nhét về phong thư, khóe môi vẫn cong cong, đáp khẽ: “Là chuyện vui.”
Nói vừa dứt câu thì phía sau liền vang lên giọng ca ca: “A Lê nói ta nghe một chút đi nào…”
Trình Lê giật mình, vội đứng dậy quay người lại, thấy ca ca đang khoanh tay chậm rãi bước đến.
Nàng nói: “Sao ca lại ở đây? Làm ta hết hồn. Mọi khi huynh về phủ đều là buổi tối, hôm nay sao lại về sớm thế?”
Trình Trạch An vẻ mặt áy náy, cười nói: “Thật à? Dọa A Lê sợ rồi hả? Trong nha môn hôm nay không có việc gì, ta liền tranh thủ về sớm.”
Y vừa nói vừa nhướng mày, ánh mắt liếc về phong thư trong tay nàng, rồi hỏi tiếp: “Chuyện vui gì thế?”
Trình Lê lắc đầu, nhẹ giọng đáp: “Chỉ là một lá thư của bằng hữu báo bình an thôi, không có gì đặc biệt.”
Trình Trạch An cũng không hỏi thêm, ánh mắt lại dừng trên phong thư, nhìn chăm chú vào con chim nhỏ trên đó.
Trình Lê thấy vậy, lặng lẽ xoay mặt thư lại. Nhưng đoán rằng ca ca chắc cũng đã nhận ra người gửi là Linh Diên, nàng chủ động bật cười, nói ra:
“Ca đoán được rồi à? Là Linh Diên gửi thư đó.”
Trình Trạch An sững lại, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn muội muội, trong mắt đầy bất ngờ.
“Linh Diên?”
Trình Lê nhoẻn miệng cười: “Vâng, tỷ ấy luôn thêu một con diều nhỏ ở cổ tay áo, huynh không phát hiện sao?”
Trình Trạch An cụp mắt suy nghĩ, rồi giống như ông già lưng còng, cúi người xuống, giơ tay cầm thư lên lật qua lật lại, nhìn kỹ rồi thắc mắc: “Muội nói con chim nhỏ này là diều á?”
Trình Lê bị dáng vẻ của ca ca chọc cười, cầm khăn tay che miệng: “Thật mà!”
Trình Trạch An ngồi thẳng dậy, lắc đầu nói: “Ta không biết. Ta sao lại đi nhìn cổ tay áo của tiểu cô nương nhà người ta chứ…”
Trình Lê nghĩ lại cũng đúng.
Ban đầu nàng cũng không biết, chỉ vì cùng Linh Diên sống chung thời gian dài mới phát hiện ra. Gần như trên mọi bộ y phục của Linh Diên, cổ tay áo đều thêu một con diều nhỏ.
Nàng hỏi: “Thế nhưng khi nãy huynh lại trông như nhận ra được là thế nào?”
Trình Trạch An đã đứng thẳng dậy, cười cười: “Ta thấy quen mắt thôi, nhưng không phải vì từng nhìn thấy trên tay Linh Diên, mà là của người khác. Ca của muội còn chưa đến mức mất nết như thế, rảnh đâu mà đi nhìn cổ tay áo tiểu cô nương.”
Trình Lê bất ngờ: “Người khác?”
Trình Trạch An “à” một tiếng, rồi nghiêm túc nói: “Là ta thấy trên cổ tay áo của Diệp Đình Quân. Lần trước ông ta không phải tham gia vây bắt Ninh Dương Vương, đã cứu ta một mạng sao? Trên đường trở về chúng ta từng nghỉ qua hai đêm, khi đó ta vô tình thấy được.”
Hắn bật cười: “Muội nghĩ xem, người như ông ta—bề ngoài lạnh lùng nghiêm nghị, mặt như sương đá, cứng rắn như thép, vậy mà trên cổ tay áo lại thêu một con chim nhỏ xinh xinh, không phải buồn cười lắm sao?”
Trình Lê nghe xong liền bật cười: “Đúng là không thể tưởng tượng nổi.”
Nàng từng gặp Diệp Đình Quân, biết người này có dáng vẻ và khí chất ra sao, quả thật rất khó tin. Nhưng nghĩ lại, nàng nói:
“Có khi nào là mang ý nghĩa gì đặc biệt không?”
Trình Trạch An gật đầu: “A Lê đoán đúng rồi, ta nghe cận vệ của ông ta kể lại, chuyện này có liên quan đến thê tử của ông ta. Thê tử hắn thích thêu chim nhỏ trên cổ tay áo gia đình. Nhưng nghe nói thê tử và con cái đều đã mất cả rồi. Sau đó, ông ta tự mình thêu, là để tưởng niệm vong thê.”
Trình Lê nghe đến đây trong lòng chùng xuống, thoáng buồn: “Không ngờ lại là người si tình như thế.”
Trình Trạch An gật đầu: “Phải đó.”
Nói rồi y hạ giọng, đổi đề tài: “Tiêu Hoài Huyền có còn đến tìm A Lê không?”
Vừa nghe đến tên người kia, ánh mắt Trình Lê rõ ràng khựng lại một chút, nàng nhẹ nhàng lắc đầu.
Trình Trạch An không hỏi thêm, nhưng y hiểu rõ, người kia không phải chưa đến, mà là đến rất nhiều lần, chỉ là không dám bước vào cửa thôi.
Có một đêm, y tận mắt nhìn thấy một cỗ xe ngựa cứ quanh quẩn gần phủ Trình gia, xoay vòng khoảng ba mươi mấy lượt, kéo dài suốt hơn hai canh giờ. Sau khi xe rời đi, y cố ý bám theo, thấy rõ ràng là hướng về hoàng cung, không phải Tiêu Hoài Huyền thì còn ai?
Trình Trạch An nói: “Việc mở y quán đã chuẩn bị đâu vào đó. Lê Lê muốn hành y cứu người, làm ca ca ta vô cùng tự hào. Chỉ là…”
Y không nói tiếp, bởi vì trong lòng hiểu rõ: có cửa phủ Trình gia ngăn, người kia không thể dễ dàng bước vào, nhưng nếu muội muội đến y quán, y sợ người đó ba ngày hai bận lại tìm đến…
Tiêu Hoài Huyền không ngờ người hiểu rõ hắn nhất trên đời này… lại là Trình Trạch An.
Hắn không thiếu lần tới phủ Quốc Công, nhưng hết lần này tới lần khác lại dừng ngoài cửa, vì sĩ diện, sợ người ta không muốn gặp. Đó là lý do *****ên. Lý do thứ hai, hắn sợ Lê Lê không vui, cảm thấy hắn phiền phức dây dưa.
Tiêu Hoài Huyền gần đây quả thực chịu đủ ấm ức, khổ sở đến mức đầu óc không còn tỉnh táo, cái gì cũng lo sợ. Sợ Lê Lê thì thôi, đến cả Trình Trạch An mà hắn cũng sợ!
Nhưng hắn nghĩ giống y như Trình Trạch An, chính là đang trông ngóng ngày y quán của nàng khai trương.
Nghe nói gần đây nàng càng thêm dốc lòng nghiên cứu Kỳ Hoàng y thuật, miệt mài học phương pháp bắt mạch, đối với tất cả điển tịch và môn phái liên quan đến y học đều nghiêm túc nghiền ngẫm, không chút lơ là.
Chuyên tâm như vậy, đến khi y quán hoàn tất, nàng nhất định sẽ tự mình ngồi khám bệnh.
Tiêu Hoài Huyền nghĩ, nếu hắn đến khám bệnh thì cũng không tính là dây dưa đâu nhỉ?
Chờ đợi từng ngày, cuối cùng cũng đến ngày nàng khai trương y quán: ngày hai mươi tháng tư.
Hắn đến vào buổi chiều, mặc thường phục, không dẫn theo thái giám, chỉ mang theo bốn thị vệ.
Vì là ngày khai trương, đèn lồng rực rỡ, người người tấp nập, náo nhiệt vô cùng.
Bên trong y quán, Trình Lê cùng bốn đại phu khác bận rộn liên tục.
Người bắt mạch, người kê đơn, người hốt thuốc – ai nấy đều không rảnh tay.
Vừa bước vào, ánh mắt hắn đã lập tức dừng trên nàng.
Mỹ nhân ngồi trước bàn, che mặt bằng một lớp khăn mỏng, đôi mắt long lanh chậm rãi đảo qua từng người bệnh. Tay nàng nhẹ nhàng nhặt bút lông chấm mực, ghi chép gì đó lên giấy, rồi lại cúi xuống bắt mạch, thần sắc chuyên chú, từ đầu đến cuối không liếc hắn lấy một lần.
Tiêu Hoài Huyền khoanh tay thong thả bước vào cùng thị vệ, định trực tiếp đi thẳng lên phía trước, nhưng lại bị một gã sai vặt trong y quán ngăn lại, hỏi hắn đã lấy số khám chưa?
Tiêu Hoài Huyền: ???
Sắc mặt nam nhân lập tức lạnh xuống, không nói một lời, ánh mắt liếc về phía gã sai vặt, đầy uy nghi và sát khí.
Gã sai vặt nhìn đến mà cũng chột dạ. Bởi chỉ liếc mắt đã biết người này không phú thì quý, nhưng nghĩ lại: đây là y quán nhà thừa tướng, trong kinh thành có mấy người vượt nổi thừa tướng chứ? Thế là hắn cũng mạnh dạn lên chút, nhớ rõ lời tiểu thư căn dặn: tất cả bệnh nhân đều phải lấy số khám, thế là kiên trì giữ nguyên thái độ, tuy hơi dè chừng nhưng vẫn không nhường.
Tiêu Hoài Huyền đành phải nhịn.
Nếu là hắn của trước kia, sao có thể rơi vào tình cảnh này? Đường đường thiên tử mà vì muốn gặp nàng lại phải đích thân đến khám bệnh, đến nơi rồi còn chưa chắc thấy được, có thấy thì cũng chưa chắc được để ý, mà bị lơ đi rồi… hắn cũng chỉ có thể tiếp tục nhẫn nhịn.
Trong lòng càng nhẫn càng bực, càng bực lại càng đố kỵ nam tử đang được nàng bắt mạch.
Đôi mắt nàng nhìn người kia chăm chú, dù cách một lớp khăn mỏng, hắn vẫn cảm thấy nàng rất ôn nhu. Giọng nàng mềm nhẹ, thái độ dịu dàng.
Người kia là một thư sinh chừng hai mươi, vừa rụt rè vừa vui mừng được nàng trò chuyện, nét mặt rạng rỡ như hoa nở.
Chỉ nửa khắc ngắn ngủi mà với Tiêu Hoài Huyền như cả một canh giờ.
Đến khi người kia xem xong, cầm đơn thuốc rời đi, đi ngang qua hắn, Tiêu Hoài Huyền liền nhấc chân đạp lên chân người kia. Không đợi đối phương kịp phản ứng, hắn đã lạnh mặt, giọng như băng:
“Ngươi chán sống à?”
Cũng chính vì câu nói đó, người ngồi bắt mạch ngẩng đầu lên.
Trình Lê ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy hắn. Đôi mắt đẹp khẽ ngập ngừng, ánh nhìn có chút sững sờ.
Tiêu Hoài Huyền cũng nghiêng mắt nhìn nàng, sau đó chậm rãi ra hiệu cho thị vệ bên cạnh. Thị vệ lập tức hiểu ý, tiến tới giúp hắn chỉnh lại ống giày bị lệch.
Hắn nhìn về phía thư sinh, lạnh nhạt nói: “Lần sau nhớ mở to mắt ra.”
Thư sinh kia mặt ngây ra như phỗng, hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Rõ ràng bị người ta giẫm chân, vậy mà thái độ lại như thể mình có lỗi. Nhưng nhìn thấy sau lưng hắn là mấy thị vệ đi theo, biết ngay người này thân phận bất phàm, chỉ có thể cúi đầu chịu thua. Khi rời đi còn nhìn thấy miệng hắn mấp máy nói chữ “Cút”, thế là thư sinh lập tức chạy mất.
Tiêu Hoài Huyền lại liếc nhìn mỹ nhân kia, thấy nàng đã cúi đầu, tiếp tục bắt mạch cho người kế tiếp.
May mà những bệnh nhân tiếp theo phần lớn đều là nữ tử, thi thoảng có vài người nam thì hoặc là trẻ con hoặc là lão già, hắn cố gắng kiềm chế.
Khoảng nửa canh giờ sau, cuối cùng cũng đến lượt hắn.
Nam nhân ngồi xuống, duỗi tay ra, ánh mắt không rời nàng.
Trái ngược hoàn toàn, Trình Lê lại không hề nhìn hắn.
Nàng nhẹ nhàng phủ tấm khăn lụa lên cổ tay hắn, rồi bắt đầu bắt mạch.
Tiêu Hoài Huyền thấp giọng mở lời: “Đại phu có thể bắt ra ta bị bệnh gì không?”
Hắn có bệnh gì sao? Mạch đập đều, khí huyết sung mãn, mạnh mẽ như chiến mã xông pha, khỏe đến mức đáng ghen tị.
Trình Lê đáp nhẹ: “Ngươi không có bệnh.”
Giọng nói mềm mại, nàng cũng thu lại khăn lụa, ánh mắt từ đầu đến cuối chưa từng nhìn hắn.
Ngay lúc ấy, hắn chợt nghiêng người về phía nàng, áp giọng thật thấp, chỉ để hai người nghe được:
“Trình đại phu y thuật cao minh, lại không bắt ra ta đang mắc bệnh tương tư sao?”
Trình Lê không đáp, tay vẫn vuốt nhẹ khăn lụa.
Hắn lại hỏi, giọng trầm khàn:
“Khi nào mới chịu làm hoàng hậu của trẫm?”
Trình Lê cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng giọng vô cùng bình thản:
“Vĩnh viễn cũng không.”
Tiêu Hoài Huyền mặt càng trầm, im lặng giây lát rồi bật cười:
“Vậy… ngày mai trẫm lại hỏi tiếp.”
Trình Lê khẽ siết tay, từ đầu đến cuối vẫn không nhìn hắn.
Hắn đứng dậy rời đi.
Hôm đó, hắn trở lại hoàng cung với tâm trạng cực kỳ tệ hại, mà cũng chẳng làm gì được.
Chưa nói đến chuyện giữa hai người vốn đã rối ren, ngay cả nàng có còn yêu hắn hay không, hắn cũng không dám chắc.
Giờ lại thêm một người – Khương Thừa Linh.
Lẽ nào… nàng thật sự đã thay lòng?
Suốt hơn một tháng nay, Tiêu Hoài Huyền cảm thấy bản thân như kẻ điên – sớm còn tự tin nàng yêu hắn, vì hắn mà không tiếc liều mạng hút độc.
Nàng, từng rất yêu hắn.
Nhưng chớp mắt sau, lại bắt đầu hoài nghi – Khương Thừa Linh chắc chắn sẽ gây rối.
Hắn biết điều nàng khao khát nhất là tự do.
Vậy mà hắn lại khiến nàng mất tự do, khiến nàng giận, đến mức… suýt chết!
Chẳng lẽ hắn muốn nàng nhớ hắn cả đời theo cách đó?
Liệu Khương Thừa Linh có thể sống lại không?
Hiện tại, hắn chẳng đã để nàng tự do rồi sao?
Hắn đâu có thua cái tên Khương Thừa Linh kia, người đời nói đứa nhỏ kia từ tướng mạo đến tính cách đều giống hắn như đúc.
Nếu thật sự giống hắn, thì dù nàng có chút cảm tình, cũng là vì hắn.
Lê Lê sẽ không yêu ai khác, tuyệt đối không.
Nàng, nhất định, yêu hắn nhất.
Ngày hôm sau, buổi chiều, hắn lại đến y quán.
Nhưng mỹ nhân kia không ra khám.
Trốn ai chứ? Rõ ràng là đang trốn hắn!
Tiêu Hoài Huyền lập tức tức giận, nhưng đành cố nuốt xuống, tự mình tiêu hóa.
Hắn còn có thể làm gì?
Đúng vậy, đến nước này rồi… hắn còn có thể làm gì?
Người ta, chính là không cần hắn.
Ngày thứ ba, cuối cùng nàng cũng xuất hiện trở lại.
Tiêu Hoài Huyền như cũ tranh thủ đến vào buổi chiều, vẫn hỏi câu hỏi cũ.
Nàng, vẫn trả lời như trước.
Ngày thứ tư, ngày thứ năm, ngày thứ sáu – vẫn là như vậy.
Đến ngày thứ bảy, hắn mang theo Tông Nhi cùng đến.
Hai cha con cùng ngồi, tiểu Tông Nhi vung tay múa chân, hướng về phía Trình Lê “ê ê a a”, luôn miệng cười, còn chìa tay muốn được bế.
Cứ như thật sự nhận ra nàng.
Trình Lê trong lòng khẽ rung động, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn hắn, giọng khẽ trách:
“Ngươi mang nó tới làm gì?”
Tiêu Hoài Huyền cũng hạ giọng giống nàng:
“Không mang nó tới… trẫm còn gì nữa đâu?”
Trình Lê đáp: “Mau đưa nó về đi.”
Tiêu Hoài Huyền hỏi lại: “Về đâu?”
Trình Lê nói: “Về nhà.”
Tiêu Hoài Huyền nhìn nàng, giọng trầm xuống:
“Nhà? Nhà ở đâu? Hài nhi của trẫm không có mẹ, trẫm không có vợ, nàng nói xem, nhà của trẫm ở đâu?”
Trình Lê ngoảnh mặt đi: “Ngươi từng nói sẽ không dây dưa.”
Tiêu Hoài Huyền “à” khẽ một tiếng, trầm mặc chốc lát, rồi nói:
“Vậy thì… cùng trẫm nói chuyện một chút đi.”
Trình Lê, vẫn không muốn nói chuyện với hắn.