Kim Điện Xuân Triều - Nguyệt Nguyệt Dục Thí

Chương 102

“Ba ngày sau cùng trẫm gặp nhau.”

Tiêu Hoài Huyền định ra ngày giờ, địa điểm, Trình Lê vẫn không hề cãi lại.

Thoắt cái đã đến ngày hẹn. Tiêu Hoài Huyền sớm giải quyết xong chính vụ, quay về tẩm cung, tắm gội xong liền lười biếng tựa mình trên sạp. Hắn sai người mang lên hơn hai mươi bộ hoa phục (quần áo đẹp đẽ, lộng lẫy) để chọn lựa, tỉ mỉ chuẩn bị, chỉ vì muốn được gặp mặt Lê Lê của hắn một cách trọn vẹn nhất.

Hắn lướt mắt qua những bộ xiêm y kia, cuối cùng chọn một kiện thường phục màu lam mực.

Bộ y phục đó gần như y hệt bộ hắn đã mặc khi lần đầu gặp nàng trong sơn động năm xưa.

Cung nữ hầu hạ hắn mặc chỉnh tề, hắn bước đến trước gương đồng, cẩn thận ngắm nhìn chính mình trong gương.

Tiêu Hoài Huyền ngày thường không mấy khi soi gương, nhưng hắn biết dung mạo mình rất tuấn mỹ.

Lê Lê hẳn vẫn còn rất thích gương mặt này của hắn.

Rốt cuộc, lần đầu gặp gỡ năm ấy, hắn chính là dùng khuôn mặt này mà câu dẫn được nàng.

Lúc đó hắn mười tám, hiện tại cũng chỉ mới hai mươi tư, trừ đi vẻ thành thục hơn, dung mạo không mấy thay đổi.

Khuôn mặt này, nếu năm đó có thể mê hoặc nàng, lẽ nào bây giờ lại không làm được?

Tiêu Hoài Huyền chuẩn bị ổn thỏa xong, liền đến địa điểm hẹn ước – U Hoàng Hồ trong Lâm viên hoàng gia.

Đó là nơi nàng cùng hắn chơi ném tuyết khi nàng mất trí nhớ, Lê Lê rất thích chốn ấy.

Lúc này đang là tháng tư, tiết trời đầu xuân, cảnh sắc nơi đây phồn hoa tựa cẩm, mẫu đơn vừa chớm nở, mặt hồ gợn sóng lăn tăn, càng thêm phần mỹ lệ, Lê Lê chắc chắn sẽ càng yêu thích.

Tiêu Hoài Huyền đến trước một canh giờ (hai giờ đồng hồ), trong lòng hắn đã suy nghĩ kỹ lưỡng về những điều sẽ nói với nàng.

Hắn ra hiệu cho cận thần và hộ vệ lui ra xa, một mình chấp tay sau lưng đi mấy vòng trong vườn.

Ánh nắng xuyên qua kẽ lá trúc, rải xuống những vệt sáng loang lổ. Gió nhẹ thổi qua, bóng trúc lay động, xào xạc rung rinh, tràn đầy vẻ tĩnh mịch, thanh u. Nghĩ đến Lê Lê, trong lòng Tiêu Hoài Huyền có một cảm giác ấm áp khó tả.

Thế nhưng, cảm giác ấm áp ấy theo thời gian trôi đi, khi trời dần sẫm tối, đã thay đổi.

Giờ hẹn đã qua từ lâu, nhưng trong vườn không hề có bất kỳ động tĩnh nào.

Nàng, vẫn chưa tới!

Ban đầu, Tiêu Hoài Huyền vẫn rất kiên nhẫn, nhưng thời gian không ngừng trôi, thấy trời sắp đổ mưa. Hắn đã đợi thêm hơn một canh giờ nữa, mà nàng vẫn bặt vô âm tín. Trong lòng Tiêu Hoài Huyền dâng lên một sự thay đổi, không thể tự lừa dối mình được nữa, hắn gọi hộ vệ tới, giọng nói trầm đến đáng sợ.

“Đi y quán của nàng xem thử.”

Hộ vệ được gọi đến lập tức lĩnh mệnh rời đi.

Tiêu Hoài Huyền đứng trong gió, mặt đen sầm, đứng bất động tại chỗ.

Thỉnh thoảng, gió càng lúc càng lớn, mưa lớn bắt đầu đổ xuống, hắn đành bước vào đình hóng gió để tránh mưa.

Mưa lớn kéo dài nửa canh giờ, không hề có ý định ngớt, vị hộ vệ kia cũng phải nửa canh giờ sau mới trở về.

Gặp được người, không đợi hắn mở lời, Tiêu Hoài Huyền đã cắn răng, hỏi: “Thế nào?”

Hộ vệ run rẩy trả lời: “Nương nương đang ở y quán cùng nha hoàn, y nữ trò chuyện ạ……”

Hai chữ “trò chuyện” vừa thốt ra khỏi miệng, hộ vệ liền lập tức cúi đầu, không dám ngẩng lên.

Một luồng lửa giận, từ trong lòng Tiêu Hoài Huyền bỗng chốc bùng lên, khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo đến bức người, khiến người ta khiếp sợ. Nhưng chợt hắn quay đầu đi, “Xuy” một tiếng, bật cười!

Uổng công hắn còn cố ý chăm chút, sửa soạn một phen.

Nàng cũng dám…

Nàng quả nhiên đã thay lòng…

Tiêu Hoài Huyền cất bước tiến thẳng vào màn mưa.

Trương Minh Hiền đang đợi ở gần đó, vừa thấy vậy, lập tức bung dù chạy tới, che mưa cho hắn.

“Bệ hạ, Bệ hạ……”

Nhưng hắn đi quá nhanh, Trương Minh Hiền phải chạy vội mới miễn cưỡng đuổi kịp.

Một lát sau, cuối cùng cũng đến được xe ngựa.

Y phục của Tiêu Hoài Huyền tuy không bị ướt nhiều, nhưng cũng dính chút nước mưa. Trương Minh Hiền lập tức lấy khăn lau cho hắn, không dám nói một lời nào.

Nhưng vừa lau, lại thấy thân thể hắn rất nóng, Trương Minh Hiền trong lòng run lên, run rẩy sờ thử trán của đế vương, cảm giác nóng bỏng.

Trương Minh Hiền lập tức kêu “Ai u” một tiếng, vô cùng lo lắng, lập tức nói:

“Bệ hạ, Bệ hạ cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không? Bệ hạ nóng lên rồi! Long thể quan trọng, hay là ngày mai lại tìm nương nương nói chuyện, hôm nay hãy nhanh chóng về cung đi ạ……”

Nhưng nam nhân kia không nói một lời.

Xe ngựa thẳng tiến vào thành, đến y quán của Trình Lê……

Mưa như trút nước xối xả, trong y quán vang lên một tràng tiếng hoan hô rộn ràng. Trình Lê cùng Huệ Hương, Xuân Hỉ, Như Thúy, và bốn y nữ khác đang tự do trò chuyện.

Tuy nói là trò chuyện, nhưng ánh mắt Trình Lê vẫn luôn dõi theo cơn mưa xối xả bên ngoài.

Nàng không cố ý lỡ hẹn, tuy vốn cũng chẳng muốn đi, nhưng đã định sai người báo lại cho hắn. Hôm nay nàng vốn không đến y quán, nhưng có một bé gái thở d.ốc khó khăn, mắt thấy sắp tắt thở. Y nữ liền vội vàng đến phủ tìm nàng hỏi về việc phối dược, nàng cứu người sốt ruột nên mới vội vã theo tới đây.

Bận rộn một hồi, nàng liền quên béng chuyện đó. Đợi đến khi nhàn rỗi, đã không kịp nữa rồi. Ngoài trời lại đổ mưa lớn, nàng nghĩ Tiêu Hoài Huyền hẳn đã về sớm, thế nên cũng không đi. Nàng ngồi trong phòng rất lâu, nhưng lòng lại không yên, cứ nhìn ra ngoài mãi.

Đúng lúc này, không hề đề phòng, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào.

Chợt nàng nghe thấy tiếng ngựa hí cùng tiếng bước chân rầm rập, kế đó là tiếng đẩy cửa.

Cánh cửa hiệu thuốc “Phanh” một tiếng liền bị người đẩy ra.

Và sau đó, Trình Lê nhìn thấy người đàn ông ấy.

Hắn đứng ở cửa, sắc mặt nghiêm nghị, nhìn chằm chằm nàng, thoáng chốc giơ tay lên.

Thị vệ liền dẹp những người khác trong phòng ra ngoài.

Cánh cửa đóng sập lại.

Tiếp đó, Trình Lê thấy hắn thẳng tắp tiến về phía nàng, đến trước mặt nàng, thân hình cao lớn cúi xuống, lập tức ôm ngang nàng lên, rồi đi thẳng lên lầu hai.

“Ngươi làm gì?”

Trình Lê giãy giụa, đẩy đánh hắn vài cái.

“Ngươi phát bệnh rồi phải không?!”

Tiêu Hoài Huyền im lặng, đợi đến khi lên đến phòng ngủ của nàng ở lầu hai, đặt nàng xuống. Ngay sau đó hắn liền ***** áo, khẽ khàng ghé sát lại, đè nàng xuống dưới thân.

“Nàng nói làm gì? Hử?”

“Dám lỡ hẹn, trong lòng nàng, trẫm đã nhẹ tựa hồng mao phải không, hử?”

Hắn đã mở miệng, sắc mặt nghiêm túc, giọng nói bên ngoài có vẻ lạnh nhạt, nhưng vẫn có khác biệt lớn so với trước đây, không còn sự hung hăng, tàn nhẫn như mọi khi. Dường như là chất vấn, nhưng ngôn ngữ lại rõ ràng ẩn chứa sự hèn mọn, khuôn mặt tuấn tú kề sát:

“Muốn thế nào? Muốn trẫm thế nào? Trẫm đến cả ghen cũng không dám nữa, vẫn không được sao? Nàng có phải thật sự yêu hắn? Luôn từ chối trẫm, không cần trẫm, không cần con của trẫm, là đang đợi hắn? Không cho trẫm hỏi chuyện đó, không cho phép trẫm nhắc đến, thậm chí không nói cho trẫm hắn đã thoát khỏi nguy hiểm, còn sống, sợ trẫm gi·ết hắn? Hử? Nói đi……”

Hơi thở hai người giao thoa, thân thể dính sát vào nhau.

Ngực Trình Lê phập phồng lên xuống, hơi thở dồn dập đến mức khó khăn, đặc biệt là sau khi nghe hắn nói. Bàn tay mềm mại nắm chặt lấy y phục của hắn, giọng nói nhỏ xíu, sợ bị người khác nghe thấy, trong mắt vẫn chứa đựng sự quật cường: “Không muốn nói thì không nói, chuyện này, cũng không liên quan gì đến ngươi!”

“Không liên quan?”

Tiêu Hoài Huyền kéo khóe môi dưới: “Không liên quan mà nàng không dám nói? Vậy bây giờ, trẫm đã biết hắn không ch·ết, nàng có sợ không? Nàng nói, trẫm có thể gi·ết hắn không? Nàng có phải thật sự yêu hắn? Nàng rốt cuộc yêu ai? Yêu hắn hay trẫm? Nói đi, kể lại chuyện đêm đó, một năm một mười cho trẫm nghe!”

Đôi mắt Trình Lê ngấn nước, ngực “Bang bang” đập thình thịch, càng thở d.ốc càng dữ dội.

Nàng không muốn nói sao?

Nàng không phải không muốn nói.

Nhưng ai sẽ tin?

Tiêu Tri Nghiên không tin, nàng cảm thấy Tiêu Hoài Huyền cũng sẽ không tin.

Tiêu Hoài Huyền còn hơn cả Tiêu Tri Nghiên.

Agoura và Trương Niệm Học còn chưa chạm vào một sợi tóc của nàng, hắn đã gi·ết họ.

Mấy ngày trước, một thư sinh đến khám bệnh chỉ nói với nàng vài câu, hắn đã cố ý gây chuyện.

Nàng tin được hắn sao?

Đêm đó, nàng và Khương Thừa Linh thanh thanh bạch bạch, nhưng, bọn họ có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

Trình Lê không nói, càng nói càng đen, không ai sẽ tin.

Nếu không phải nàng tận mắt nhìn thấy, chính nàng cũng không tin.

Hơn nữa, giữa nàng và hắn, không liên quan gì đến Khương Thừa Linh.

Nghĩ vậy, Trình Lê liền nói ra:

“Chuyện giữa ngươi và ta không liên quan nửa phần đến người khác. Ngươi đến hôm nay vẫn không hiểu vì sao ta không muốn tiếp tục với ngươi sao?”

Tiêu Hoài Huyền hiểu, hắn đều hiểu, nhưng hắn không đáp, chỉ hỏi lại chuyện đó: “Nàng nói trước, hai người các ngươi có hay không, nàng đối hắn, có động lòng dù chỉ một chút?”

Trình Lê há miệng liền nói: “Có thì thế nào? Đã động lòng thì thế nào? Tiêu Hoài Huyền, ai cũng hơn ngươi!”

Nàng nói dứt lời, ánh mắt Tiêu Hoài Huyền rõ ràng có biến, đồng tử hơi phóng đại, tiến lại gần nàng, rõ ràng là đang căng thẳng.

“Hử? Nàng lừa trẫm! Nói nàng đang lừa trẫm, nói đi!”

Giọng hắn chứa đựng mệnh lệnh, nhưng cảm xúc lại hoàn toàn không có sự cường thế và vẻ tàn nhẫn như mọi khi. Trong mắt hắn dường như ngấn nước, đảo lại như đang cầu xin, cầu xin nàng hãy lừa hắn.

Trình Lê dừng chủ đề này lại.

“Ta đã nói rồi, ngươi không cần đổ lỗi cho người khác. Giữa ta và ngươi, không có nửa phần can hệ đến người khác. Ta chỉ là hận ngươi, ngươi không rõ nguyên nhân sao?”

Hắn há miệng liền đáp: “Không rõ.”

Trình Lê giơ tay liền cho hắn một cái tát.

“Bang” một tiếng, thật vang dội.

Tiêu Hoài Huyền không tránh không né, không ngăn không cản, trơ mắt nhìn, vững vàng chịu đựng.

Mặt hắn quay đi một bên, “Xuy” một tiếng bật cười, khoảnh khắc quay đầu lại, Trình Lê nâng bàn tay mềm mại, vững vàng lại cho hắn thêm một cái tát.

Hắn vẫn như cũ, chịu đựng.

Trình Lê không bỏ qua, chợt liền nhổ trâm cài trên đầu, đâm thẳng vào ngực hắn.

Lần này hắn giơ tay, nắm lấy tay nàng.

Nhưng ngoài dự kiến của Trình Lê, hắn không phải ngăn cản, mà là nắm tay nàng, dùng sức kéo tay nàng đâm vào ngực hắn.

Đôi mắt ngấn lệ của Trình Lê khoảnh khắc đồng tử giãn to, rồi sau đó liền dùng sức kéo tay mình về.

Nàng làm sao có thể thật sự muốn gi·ết hắn?

“Buông tay, ngươi cái tên điên này!”

Trong mắt Tiêu Hoài Huyền ngấn lệ, hiếm hoi đến mức ngấn lệ, nhưng người lại đang cười.

Hắn thế mà lại khóc, đôi mắt hắn thế mà cũng rơi lệ. Trình Lê lần *****ên nhìn thấy bộ dạng ấy của hắn.

Nhưng hắn không chịu buông tay, sức lực rất lớn, cây trâm đã đâm thủng y phục hắn, xuyên vào ngực hắn, máu tươi chảy ra, nhuộm đỏ y phục.

“Nàng gi·ết ta đi, chỉ cần nàng muốn, nàng có thể gi·ết ta. Mạng của ta là của nàng, ta thiếu nàng hai cái mạng, có thể ch·ết dưới tay nàng, ta cam tâm tình nguyện.”

“Ngươi, buông tay!”

Trình Lê cũng bật khóc.

Hắn lại đang cười, ***** mắt, nhưng vẫn đang cười.

“Ta đáng ch·ết, ta đã phụ bạc nàng. Trên đời này, không có ai thật sự yêu ta, chỉ có nàng, mà ta lại phụ bạc nàng, ta không xứng, ta thật sự là không xứng. Ta cũng thường xuyên suy nghĩ, nếu không có nàng, e rằng ngay cả cái mạng này cũng không giữnổi. Thế mà ta còn mong ước xa vời nàng còn yêu ta, nàng có thể ở bên cạnh ta, cùng ta bạch đầu giai lão. Ta làm sao xứng? Nếu nàng muốn ta ch·ết, ta có thể lập tức đi tìm ch·ết.”

“Ngươi, buông ra!”

Trình Lê nức nở không ngừng, dùng một bàn tay nhỏ khác không ngừng đánh hắn, cuối cùng là nói ra:

“Ta, không muốn làm ngươi ch·ết, ngươi không cần ch·ết……”

Nàng dường như là thẳng đến khi nói ra những lời này, hắn mới đột nhiên không còn dùng sức nữa, buông lỏng tay ra.

Bàn tay mềm mại của Trình Lê cuối cùng cũng cử động được, đôi mắt đẫm lệ, hoảng loạn ném cây trâm dính máu, ôm lấy mặt hắn, rồi lại nắm chặt lấy, nhìn vết máu chảy ra từ ngực hắn, nước mắt tuôn rơi như mưa, lần nữa dùng sức đánh hắn hai cái, rồi sau đó “Ô” một tiếng, bật khóc nức nở……

Bình Luận (0)
Comment