Trình Lê bị hắn làm cho thân mình chao đảo, hơi thở càng thêm dồn dập, ngực phập phồng kịch liệt.
Giọng nói tàn độc của hắn văng vẳng trên đỉnh đầu nàng, càng thêm rõ ràng: “Nói!”
Hắn, giống như một kẻ điên!
Trình Lê im lặng, giây lát vành mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng. Sợ hãi, tức giận, còn có chút cảm xúc khác, đủ mọi thứ đan xen, nhưng cuối cùng vẫn là sự sợ hãi và căm giận xâm chiếm cả trái tim.
“Ngươi g·iết ta đi!”
Tiêu Hoài Huyền chợt bật cười, khẽ nhích đầu, ghé sát vào nàng, giọng nói càng thêm ác liệt.
“Trình Lê, ngươi đừng khiêu khích trẫm?”
Trình Lê không chút yếu thế, lần này trốn đi, nàng vốn đã đánh cược một ván rất lớn, sao lại không biết mình sẽ không có kết cục tốt đẹp khi bị hắn bắt lại.
“Ta đã dám chạy, sẽ không sợ ch·ết, bởi vì ở bên cạnh ngươi, ta cảm thấy sống không bằng ch·ết!”
Tiêu Hoài Huyền rõ ràng bị chọc giận, sắc mặt cực kỳ u ám, thớ thịt ở khóe mắt không thể kiểm soát mà giật lên từng hồi.
“Ngươi nói lại lần nữa!”
Hắn khẽ nhúc nhích thân mình, rõ ràng đang nghiến răng nghiến lợi.
Trình Lê nhìn thẳng hắn, không sợ hắn nổi giận, như hắn mong muốn, lần nữa mở miệng: “Tiêu Hoài Huyền, ở bên cạnh ngươi, ta cảm giác sống không bằng.....!”
Chữ “ch·ết” kia chưa kịp thốt ra, nàng liền chợt cảm thấy cổ căng chặt, thân mình chao đảo, là bàn tay kia của hắn đột nhiên dùng sức bóp chặt.
Gân xanh trên trán Tiêu Hoài Huyền nổi lên, ánh mắt lạnh lẽo khiến người ta khiếp sợ!
Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, ngay khoảnh khắc *****ên Trình Lê cảm thấy khó thở, bàn tay kia liền lập tức nới lỏng.
Trình Lê hít thở dồn dập, ôm lấy cổ, liên tiếp ho vài tiếng, ngước mắt nhìn hắn giận dữ trừng trừng, vẫn không có nửa phần khuất phục.
Tiêu Hoài Huyền nặng nề nhìn chằm chằm nàng, rồi sau đó nghiến răng cười lạnh, chậm rãi nhướng mày, lại một lần nữa ghé sát vào nàng: “Đổi cách khác.”
Hắn dứt lời liền túm lấy nàng vác lên vai, thẳng tiến vào phòng ngủ, đặt lên giường!
“Ngươi buông ta ra, Tiêu Hoài Huyền, ngươi buông ta ra!”
Đợi đến khi vào buồng trong, hắn phanh một tiếng đóng sầm cửa.
Ngoài cửa, Trương Minh Hiền nghe thấy động tĩnh, lập tức ra lệnh binh lính đều lui ra ngoài.
Thi thể Trương Niệm Học sớm đã được khiêng đi, trước cửa đã được dọn sạch sẽ.
Trương Minh Hiền ra lệnh binh lính lui về hơn mười mét, toàn bộ khu vực gần căn phòng, trừ bốn cung nữ chờ ngoài phòng, không một ai khác.
Giường ngủ khá đơn sơ, nhưng đệm chăn đều là mới, hơn nữa đã được Trình Lê sử dụng gần hai mươi ngày, chăn gối sớm đã nhiễm hương thơm của nàng.
Tiêu Hoài Huyền vừa ném nàng xuống giường liền xé toạc quần áo nàng, cũng cởi bỏ y phục trên người mình, ném sang một bên. Chớp mắt hắn liền lõa thể. Trình Lê giơ tay đánh hắn, lại bị hắn một tay ấn chặt hai vai.
“Tiêu Hoài Huyền, ta hận ngươi!”
Quần áo tiểu cô nương đã xộc xệch, giọng nói rõ ràng nghẹn ngào, trong mắt đong đầy nước, kiều kiều nhu nhu (yếu ớt, mềm mại) bật khóc.
Nam nhân kia không có ý dừng tay, mở miệng cưỡng chế: “Nói ngươi yêu trẫm!”
Trình Lê không nói, nước mắt lưng tròng mà nhìn chằm chằm hắn.
Nàng không yêu hắn!
Nàng càng như thế, lửa giận trong lòng hắn càng bùng lên. Trong nháy mắt, quần áo bay tán loạn, hai người hoàn toàn không còn mảnh vải che thân. Trình Lê không ngừng thút thít, giãy giụa, giơ tay đánh hắn, nhưng hắn đã tách đầu gối nàng ra, cả người đè lên người nàng, dính sát vào mà mãnh liệt hôn lên môi nàng.
Cánh tay mềm mại của nàng ra sức cấu xé trên lưng hắn, mấy vết máu hiện ra, nhưng hắn hoàn toàn bất động như không cảm thấy gì, cứ thế tiếp tục tiến vào.
Thân mình Trình Lê lay động, cũng không còn sức giãy giụa, ôm chặt khuôn mặt nhỏ nhắn, khẽ khóc thút thít.
“Ngươi… đồ khốn!”
“Phải không?”
Khóe môi Tiêu Hoài Huyền co giật, lạnh giọng, rồi sau đó lần nữa: “Nói ngươi yêu trẫm!”
Trình Lê vẫn không nói, thân mình trắng nõn trong khoảnh khắc rung động kịch liệt.
“Nói!”
Trình Lê vẫn không nói. Tiêu Hoài Huyền cúi xuống, một tay bẻ ra hai tay nàng, để khuôn mặt nàng nóng rực đang đẫm nước mắt lộ ra. Bàn tay to nắm lấy mặt nàng, buộc nàng phải nhìn hắn: “Đã lâu rồi ngươi không thấy trẫm, nhớ trẫm lắm không, hử?” Nói rồi liên tiếp giã mạnh mấy lần.
Trình Lê cuối cùng cũng kêu thành tiếng, đẩy tay hắn ra, quay đầu đi, lần nữa che mặt khóc nức nở nói: “Ngươi sẽ không ch·ết tử tế đâu!”
Tiêu Hoài Huyền vẫn tiếp tục đong đưa thân mình, chậm rãi nói: “Phải không? Không ch·ết tử tế cũng không sao, hầu hạ Lê Lê tốt, trẫm không ch·ết tử tế cũng chẳng tính là gì! Ch·ết dưới váy Lê Lê, thành quỷ cũng phong lưu.”
Trình Lê đã không nói nên lời, hơn nữa nàng rất nhanh liền không chịu nổi.
Hắn quá lợi hại. Hắn chính là muốn nhìn thấy bộ dạng không chịu nổi của nàng, lấy đó để chế giễu nàng.
Lời chậm rãi được thốt ra, khóe môi mỉm cười, hoàn toàn là thái độ đùa cợt.
“Trẫm có phải là không hầu hạ Lê Lê được không? Lê Lê muốn tìm người khác, cùng người khác ăn nằm ba tháng.”
“Ngươi nghe cho kỹ, ngươi là của trẫm, đời này kiếp này, cả kiếp sau nữa, vĩnh sinh vĩnh thế, đều là của trẫm. Trẫm sẽ không để ngươi chạy thoát, vĩnh viễn ngươi cũng đừng nghĩ! Ngươi dù có ch·ết, cũng phải ch·ết trên tay trẫm! Nếu ngươi chết trước, trẫm sẽ đem thi thể ngươi bày trên giường trẫm! Nghe hiểu không?”
Trình Lê không nói lời nào, chỉ khóc.
Hắn liền lạnh giọng lần nữa cưỡng chế: “Nói ngươi yêu trẫm! Nói!”
Động tác của hắn càng lúc càng nhanh, Trình Lê sớm đã không còn chút sức lực nào. Trong tai nghe những lời hắn nói, tay mềm mại ôm chặt mặt, vừa khóc oa oa vừa liên tục lắc đầu, “Bỏ đi, dừng lại! Bỏ đi!”
Ngay sau đó nàng chợt cắn chặt tay. Nam nhân kia bên kia cũng chậm rãi dừng lại, qua một lát, liền cười một tiếng, ghé sát vào tai nàng, cụp mi xuống: “Shhhhh, trẫm khi nào cho phép ngươi giải tỏa trên người trẫm?”
Tay ngọc Trình Lê nắm chặt lấy chiếc gối thơm, nhắm mắt lại nức nở: “Ngươi, cút đi!”
Ngược lại hắn liền lần nữa tiếp tục.
Mặt trời ban trưa từ giữa trời dần dần lặn về phía Tây, ánh hoàng hôn màu đỏ cam nơi chân trời như bị một bàn tay vô hình vội vã xoa nát, nhẹ nhàng từng đợt từng đợt quấn quýt vào nhau. Chợt gió nổi lên thổi cành cây điên cuồng lay động, phía chân trời tối sầm xuống, tia chớp như lưỡi dao sắc bén, cắt qua màn đêm, trong nháy mắt chiếu sáng lên mặt đất, tiếng sấm cuồn cuộn kéo đến, mưa lớn trút xuống.
Bốn cung nữ trốn vào sương phòng, cầm ô, thay phiên nhau canh gác bên ngoài.
Đến canh năm (khoảng 3-5 giờ sáng) Đế Vương mới gọi nước, mưa lớn sớm đã ngừng lại.
Cung nữ sau khi nghe thấy lập tức đi đến cửa.
Trong thôn, lều trại dựng lên, đuốc được thắp sáng khắp nơi.
Trương công công sớm đã phân phó người chuẩn bị, không đến nửa khắc đồng hồ liền mang tới.
Trong phòng ngủ, trên giường rối loạn bừa bộn, dậy lên một mùi hương nồng nặc. Thân hình nam nhân dày đặc dấu đỏ, bên ngực trái và sau lưng đều bị Trình Lê cào ra bốn vết.
Hắn ước chừng đã lăn lộn bốn canh giờ.
Tiêu Hoài Huyền xuống giường tắm rửa, cách một tấm rèm mỏng, trên giường là tiếng sụt sùi khẽ khàng. Đợi đến khi tắm xong, hắn bảo người thay nước, vừa mặc quần áo, vừa mỉm cười nói: “Trẫm tắm cho ngươi nhé?”
Trình Lê thút tha thút thít, mềm mại yếu ớt khóc lóc, chỉ nói hai chữ.
“Ngươi, cút.”
Tiêu Hoài Huyền khóe môi động đậy, đợi nước lần nữa được đưa vào, để lại cung nữ ở đó hầu hạ.
Trình Lê quay lưng lại, nằm trên giường khóc một hồi lâu mới cho phép cung nữ đến gần.
Đợi đến khi rửa sạch sẽ, giường cũng được dọn dẹp gọn gàng, Trình Lê được đỡ lên, cung nữ buông màn lụa, lặng yên không một tiếng động ra khỏi cửa, để nương nương nghỉ ngơi thật tốt.
Trời còn chưa sáng, phía chân trời phảng phất màu trắng như bụng cá, Tiêu Hoài Huyền ra ngoài sau, leo lên xe ngựa đã đợi sẵn.
Xe ngựa xa hoa cực kỳ sang trọng, rất rộng rãi, cái gì cũng có. Hắn dựa vào đệm mềm, nhắm mắt lại, ngủ một lát.
Trong phòng chỉ còn lại bốn cung nữ canh gác. Hiện tại, đừng nói trong thôn đều là binh lính của hắn, trước sau đều có người tuần tra, dù không ai giám thị, nàng hiện tại cũng không đi được.
Tiêu Hoài Huyền chỉ ngủ hơn hai canh giờ liền tỉnh.
Người vẫn tinh thần tỉnh táo, không ai nhìn ra được đây là dáng vẻ của người đêm qua đã lăn lộn đến như vậy.
Hắn đích thân đi vào phòng xem nàng.
Tiểu cô nương kia an an tĩnh tĩnh quay lưng nằm trên giường, chưa tỉnh lại.
Tiêu Hoài Huyền phân phó cung nữ: “Không được rời xa nàng nửa bước.”
Bốn cung nữ khom người, nhỏ giọng đáp vâng.
Lều trại trong thôn sớm đã được dọn đi, Tiêu Hoài Huyền lại quay trở về xe ngựa xa hoa.
Mọi việc ổn thỏa, hơn hai trăm người đi theo chỉ còn chờ nương nương tỉnh lại.
Trình Lê là lúc chính ngọ mới tỉnh.
Nàng chậm rãi mở to mắt, trì hoãn một hồi lâu, lại hung hăng đóng sập lại.
Không cam lòng.
Không cần suy nghĩ, nàng cũng đoán được đại khái.
Ngày *****ên tin tức rút quân truyền đến, trong lòng nàng đã có một dự cảm không tốt, cho nên mới bảo Linh Diên đích thân đi gặp Sương Nhận và Đại Phong, lại cố ý phân phó nàng bảo Sương Nhận và Đại Phong đích thân đi gặp Thính Phong.
Trực giác mách bảo có chuyện xảy ra ở chỗ Thính Phong, nhưng nàng hiện tại vẫn không thể xác định, trong lòng càng nhớ đến sự an nguy của Linh Diên và những người khác.
Nàng không biết bọn họ có còn sống hay không.
Trình Lê không cam lòng.
Đương nhiên nàng cũng tuyệt đối không muốn cùng nam nhân kia trở về, tiếp tục làm một con chim trong lồng.
Nhưng hiện tại đã hai lần thất bại. Tường cung cao ngất, nàng còn sao có thể có cơ hội lần thứ ba?
Trở về Tiêu Hoài Huyền sẽ xử trí nàng như thế nào, nàng cũng không biết.
Nàng bây giờ là tội càng thêm tội.
Hai lần bỏ trốn, phá bỏ hài tử, lại còn trộm lệnh bài của hắn, câu dẫn Agoura.
Dù hắn không g·iết nàng, không biếm nàng vào lãnh cung), chờ đợi nàng cũng là sự giam cầm vĩnh viễn. Huống chi nàng thật sự, vĩnh viễn cũng không muốn gặp lại nam nhân kia!
Nhưng nàng hiện tại lại có thể làm sao bây giờ?
Nhận mệnh sao?
Trình Lê từ trước đến nay đều không phải một người cam chịu!
Tuy nhiên sự thật bày ra trước mắt, so với hắn, nàng yếu ớt phảng phất như hạt bụi, làm sao chống lại hắn?
Nàng căn bản là ngay cả vùng đất kinh đô và vùng lân cận cũng không thoát ra được.
Có lẽ là cảm xúc nổi lên quá lớn, giọng nói cũng bật thốt thành lời, khiến cung nữ phát hiện nàng tỉnh lại.
“Nương nương?”
Lần đầu gọi nàng một tiếng, Trình Lê không đáp.
Người đó liền không dám gọi tiếng thứ hai.
Trình Lê tiếp tục suy nghĩ.
Nếu như nàng có thể có chạy lên núi, thì vẫn còn có thể thực hiện kế hoạch cuối cùng kia.
Hiện nay xem ra, nếu muốn thoát khỏi kinh đô và vùng lân cận, đã không còn lựa chọn nào khác. Nàng căn bản không phải đối thủ của Tiêu Hoài Huyền, chỉ có thể tìm đến phương án cuối cùng kia.
Nhưng nàng làm sao để có cơ hội lên núi?
Từ đây đến thượng kinh, xe ngựa đại khái cần bốn ngày.
Nàng chỉ có một ngày, thậm chí mấy canh giờ để tranh thủ.
Nếu như xe đi được một nửa, dù nàng tạm thời thoát thân cũng vô ích, rất nhanh liền sẽ bị Tiêu Hoài Huyền bắt trở lại.
Hơn nữa, một mình nàng căn bản cũng không chạy được, trừ phi Linh Diên và những người khác còn sống.
Tuy nhiên dù các nàng còn sống, nàng có biện pháp nào trốn thoát khỏi dưới mí mắt Tiêu Hoài Huyền đây?
Vừa nghĩ xong, trong đầu đột nhiên “oanh” một tiếng, con ngươi chợt sáng bừng, Trình Lê lập tức thân mình run lên một chút.
Có lẽ, nàng cũng không phải không có cách…
Đang lúc nghĩ đến đây, ngoài phòng ngủ truyền đến một giọng nói lạnh lùng.
“Tỉnh rồi sao?”
Lại là Tiêu Hoài Huyền tới.
Trình Lê lập tức cả người lúc lạnh buốt, lúc nóng ran.
Nghĩ lại liền lại nghĩ đến hắn chặt ngón tay Agoura, g·iết chết Trương Niệm Học cùng với chuyện tối qua.
Hơn nữa hắn còn nói sau khi trở về muốn cho nàng xem cảnh chặt đầu Agoura, băm thành thịt vụn!
Chỉ cần nghĩ đến, Trình Lê liền dạ dày quặn thắt, một trận ghê tởm, suýt chút nữa nôn ra ngay lập tức.
Lúc này, nghe cung nữ đáp lời.
“Nương nương hình như đã tỉnh, nhưng nô tỳ không dám chắc, nô tỳ đã gọi nương nương, nhưng nương nương không trả lời.”
Giọng nói cung nữ vừa dứt, Trình Lê liền nghe được tiếng nam nhân kia bước vào.