Kim Điện Xuân Triều - Nguyệt Nguyệt Dục Thí

Chương 55

Tấm màn lụa trên giường bị đẩy ra.

Tiêu Hoài Huyền đứng đó một lát, đợi nhìn nàng thật rõ ràng mới cất lời.

“Tỉnh rồi thì dậy đi.”

Giọng nói lạnh lùng, cứng nhắc.

Trình Lê biết hắn đã nhìn ra nàng tỉnh rồi.

Nàng cũng không giả vờ nữa, dù sao cũng vô dụng, liền nói thẳng: “Ta rất mệt, sáng mai lại đi thành được không?”

Nàng có suy tính riêng của mình: Thứ nhất, gần đây nàng thật sự mệt đến mức hoảng loạn, thân mình mềm nhũn như bông, nếu có cơ hội chạy thoát, sợ chính mình thể lực không chống đỡ nổi; thứ hai, nàng vẫn chưa nghĩ ra cách làm sao để hắn ăn vào thứ kia; thứ ba, cũng là điều cốt yếu nhất, nàng không biết Linh Diên và những người khác còn sống hay đã ch·ết.

Nếu như mấy người họ không bị bắt, Trình Lê cảm thấy Linh Diên có chín phần khả năng sẽ tìm cách cứu nàng.

Hai mươi mấy ngày ở chung, Trình Lê hiểu Linh Diên khá rõ, biết được mối quan hệ của nàng ấy với ca ca mình, hai người cũng có tình cảm. Do đó, nàng mới có suy đoán này, trong lòng cũng mang theo mong đợi.

Nhưng nàng không biết Tiêu Hoài Huyền có đồng ý hay không, nói hết lời liền thấp thỏm chờ hắn đáp lại.

Nam nhân kia không trả lời, khoanh tay đứng trước giường, mắt rũ xuống liếc nhìn nàng, sau một lúc lâu liền bỏ đi.

Không đáp, nhưng tựa hồ ngầm đồng ý.

Trình Lê nhẹ nhàng thở ra, rồi lại tiếp tục suy nghĩ.

Ngày hôm ấy, nàng nằm trên giường suốt một ngày, cơm cũng gần như chưa ăn, trong lòng vẫn còn lo lắng, sợ nam nhân kia lại đến, lại đối xử với nàng như đêm qua.

May mắn thay hắn cũng không đến nữa, chỉ để lại bốn cung nữ canh chừng nàng.

Ngày thứ hai, Trình Lê tỉnh rất sớm, biết hôm nay nhất định phải lên đường.

Nàng cuối cùng vẫn là trứng chọi đá, có kéo dài thêm nữa, nam nhân kia khẳng định sẽ không còn kiên nhẫn, cũng sẽ không chiều theo nàng, việc hắn mạnh mẽ đối với nàng là điều tất nhiên.

Trình Lê rửa mặt xong, thừa dịp bốn cung nữ đang bận rộn không trông chừng mình, nàng đến trước bàn trang điểm, đem một cái bình sứ chỉ lớn bằng nửa đầu ngón tay cái giấu vào trong áo.

Tiếp đó trang điểm, mặc quần áo, dùng bữa, mọi thứ xong xuôi, Trương Minh Hiền vẫn luôn chờ ở cửa cũng liền cười tủm tỉm mở lời.

“Nương nương, đã chuẩn bị khởi hành rồi, Bệ hạ đã ở trong xe ngựa chờ đợi nương nương.”

Trình Lê đứng dậy không thèm nhìn ai mà đi đến cửa, tự mình cất bước vượt qua, bỏ lại Trương Minh Hiền, rời khỏi tiểu viện này.

Bên ngoài binh lính san sát, xe ngựa xa hoa của hắn ngay gần đó. Trình Lê chỉ liếc nhìn bốn phía một cái rồi dời tầm mắt, xung quanh đều có người vây quanh, một cảm giác áp lực đè nén.

Đến trước xe ngựa, cầu thang được hạ xuống, cửa xe mở ra. Bên trong rất rộng rãi, xa hoa đến cực điểm, cái gì cần có đều có. Mùa hè nóng bức, trong xe có đặt khối băng, khi cửa xe và rèm châu được kéo lên, một luồng gió lạnh dễ chịu thổi ra.

Tiêu Hoài Huyền một chân dựng thẳng lên, cánh tay đặt trên đầu gối, lưng dựa vào gối mềm, thần sắc lơ đãng. Thấy nàng được đưa lên, hắn nghiêng mắt rũ xuống, nhìn chằm chằm nàng.

Một mảnh yên tĩnh, bốn phía không có tiếng người, trừ những tiếng chim hót thỉnh thoảng vang lên bên ngoài cùng tiếng gió nhẹ thổi qua lá cây “sàn sạt”, không còn tiếng động nào khác.

Chỉ cần có nam nhân kia ở đâu, phần lớn không khí đều sẽ như thế, nghiêm trang tĩnh lặng xen lẫn một luồng hơi thở áp bức khiến người ta sợ hãi.

Trình Lê trong lòng vạn lần không muốn cùng hắn chung xe, thậm chí là gặp mặt. Nhưng không có lựa chọn, nàng cuối cùng phải bước lên.

Rèm châu được buông xuống, cửa xe cũng bị đóng lại, trong thùng xe kín mít chỉ có hai người bọn họ, cảm giác áp bức càng sâu.

“Khởi hành.”

Hắn trầm giọng, chậm rãi nói.

Bên ngoài, Trương Minh Hiền cách cửa xe lập tức đáp lời, không đến chốc lát xe ngựa cũng liền chuyển động.

Chỗ Trình Lê ngồi cách hắn khá xa, nàng dời tầm mắt, hơi cúi đầu, không nhìn hắn, nhưng cảm nhận được rõ đôi mắt đen láy của hắn vẫn luôn dán chặt lên người nàng.

Tiêu Hoài Huyền lên tiếng trước: “Lại đây!”

Giọng nói rõ ràng nghiến răng, chứa đựng lửa giận, mang theo khẩu khí ra lệnh.

Trình Lê nghe thấy giọng nói kia bản năng sợ hãi, hoảng loạn, hơi thở dồn dập, thân hình động đậy một chút, nhưng lại không hoàn toàn di chuyển.

Tiêu Hoài Huyền hiển nhiên không còn kiên nhẫn, chưa nói lần thứ hai đã đứng dậy động thủ, chế trụ cổ tay nàng, một đường kéo nàng lại đây.

Trình Lê khẽ r.ên rỉ.

Nàng trời sinh yếu ớt, sức lực chênh lệch quá xa so với hắn, không chống cự nổi.

Nàng cảm thấy hắn xách nàng nhẹ nhàng như xách một con mèo, chớp mắt nàng liền đến trước người hắn.

Quần áo mùa hè vốn dĩ mỏng manh, y phục nàng xộc xệch, bị hắn kéo đến mức cổ áo lộ ra một mảng lớn trắng như tuyết. Mặt nàng bị hắn bóp lên, cách hắn gang tấc, hơi thở giao hòa.

Hắn trầm mặt, giọng nói tàn độc: “Hai lần rồi, còn chạy sao?”

Trình Lê cả người nóng lên, hơi thở càng thêm dồn dập, không ngừng hổn hển, nhưng không trả lời.

Hắn tăng thêm sức lực: “Miệng cứng như vậy? Hả?!”

Dứt lời, một tay xoay người nàng, kéo nàng vào giữa hai chân hắn, bàn tay to siết chặt eo nàng. Trình Lê tức thì càng gần hắn hơn, da thịt nàng kề sát vào nhau, lưng nàng áp chặt vào ngực hắn. Một bên là đầu gối đang chống lên của đối phương, một bên là cánh tay dài đang trói chặt lấy nàng, nàng bị hắn chế trụ trong không gian chật hẹp, không thể nhúc nhích.

Hắn đột nhiên nổi điên, như muốn nhào nặn nàng vào trong cơ thể mình.

Trước đây chưa từng có chuyện như vậy.

Trình Lê thở d.ốc càng lúc càng dữ dội, sợ hắn lại như thế, đành đáp lời hắn.

“Không được.”

“Không được? Phải không? Người ngươi nói với Agoura là ai? Tiêu Tri Nghiên? Hả?”

Trình Lê không nghĩ tới hắn vẫn không ngừng lại, nhất định phải hỏi nàng cho ra lẽ, nhưng mà câu đó nàng chỉ thuận miệng bịa ra thôi.

Đêm trước hắn cũng không ngừng nói về chuyện nàng muốn cùng Agoura ba tháng , chiếm hữu dục của hắn lại mạnh đến vậy sao?

Trình Lê rất muốn tiếp tục phản kháng và đối nghịch với hắn, nàng đã nghĩ đến việc trái lương tâm mà thừa nhận nàng chính là muốn cùng Agoura ba tháng, dù sao thì ở với người nào cũng đỡ hơn là ở cùng hắn! Càng muốn gật đầu thừa nhận, người nàng yêu chính là Tiêu Tri Nghiên!

Nàng thực sự không hiểu, nàng yêu ai thì liên quan gì đến hắn?

Hắn có quan tâm sao?

Lúc nên quan tâm thì chẳng quan tâm, bây giờ sao lại khổ sở tương bức thế này?

Hắn không phải nói nàng chỉ là một tiểu cô nương não yêu đương thôi ư?

Bây giờ nàng đã không như thế nữa, hắn lại đang làm gì? Hà tất quan tâm nàng rốt cuộc yêu ai?

Còn nếu đã quan tâm, thì cũng không đến lượt hắn?

Không phải ngay cả ân cứu mạng của nàng hắn cũng không thèm để ý sao?

Trình Lê cực kỳ muốn phản kháng hắn, nhưng nàng lại không thể.

Nàng cần nắm lấy cơ hội cuối cùng này để thoát đi, ai có rảnh rỗi mà cùng hắn nói chuyện yêu đương chứ?

Trình Lê vẫn không đáp lời hắn, bởi vì cũng không có cơ hội đáp.

Tiêu Hoài Huyền không có chút kiên nhẫn nào, trước đây đã không có, hai ngày nay hiển nhiên càng sâu. Hắn ngay lập tức bẻ mặt nàng dựa vào vai hắn, gấp gáp hôn lên, đầu lưỡi mạnh mẽ xâm nhập, tùy ý cướp đoạt, mãnh liệt đến mức khiến nàng gần như không thở nổi.

Trình Lê giây lát đại não liền trống rỗng, chỉ có thể bị động mà thừa nhận, chờ hắn phát tiết đủ.

Rất lâu sau, hắn mới dừng lại, bàn tay ôm eo nàng cũng nới lỏng chút.

Trình Lê có thể cử động liền rời khỏi người hắn, đi sang chỗ khác ngồi.

Hắn không ngăn cản, lại khôi phục dáng vẻ thường ngày, thần thái lơ đãng.

Trình Lê cẩn thận liếc nhìn hắn một cái, hắn cuối cùng cũng dời tầm mắt, không nhìn nàng nữa.

Vẻ mặt kia, dường như vừa rồi không có gì xảy ra, và hắn cũng không phải kẻ điên mà ép buộc nàng.

Xe ngựa đã chạy được mười lăm phút, Trình Lê trì hoãn không được nữa, nặng nề hít một hơi sâu rồi mới cất lời

“Ta… muốn đi tiểu.”

Nam nhân kia quay đầu lại, rũ mắt xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, bình thản đáp: “Ngươi giải quyết tại đây.” Chợt khóe môi động đậy: “Trẫm cũng không phải chưa từng thấy.”

Trình Lê nhẹ nhàng siết chặt tay, hốc mắt vì tức giận mà dâng lên nước mắt. Nào ngờ hắn còn chưa thỏa, cười một chút, tiếp tục nói.

“Rất nhiều lần rồi, còn có……”

“Ngươi câm mồm!”

Trình Lê ném một cái gối mềm về phía hắn. Nam nhân kia hơi nghiêng đầu, cái gối đập vào vách xe bên cạnh, rơi xuống.

Tiêu Hoài Huyền lần nữa nhếch môi, chậm rãi xoay tầm mắt.

Trình Lê nắm chặt tay hồi lâu mới từ từ buông ra.

Nàng đã nghĩ ra cách làm sao để hắn ăn vào thuốc đó, nhưng nào ngờ hắn nửa khắc cũng không cho nàng ở một mình.

Đúng vậy, trên người Trình Lê có giấu thuốc, không chỉ một loại, mà là hai

Thuốc này không phải của nàng, mà là Linh Diên lúc trước đưa cho nàng để phòng thân.

Trong đó có một loại, đó là vì lúc trước trời xui đất khiến, Trương thẩm thẩm đã nhìn thấy chân dung nàng. Các nàng sợ binh lính thật sự lục soát Khê Thung Lũng, đến nhà Trương thẩm thẩm, bà ta sẽ làm bại lộ hành tung của các nàng, Linh Diên liền nghĩ ra cách này.

Trong túi của Linh Diên có rất nhiều loại độc dược kỳ quái.

Trình Lê đương nhiên không muốn đầu độc ch·ết Trương thẩm thẩm, nghe Linh Diên lả lướt giới thiệu xong, liền chọn nó.

Nó có tên là Ám Tương Mê Tâm Tán.

Có thể làm người ta tầm mắt mơ hồ, hạn chế tầm nhìn, gây ra sự phá hủy ký ức ngắn ngủi, thần trí mê muội, thậm chí sinh ra ảo giác, mất đi sựminh mẫn, phải mất hai ba ngày mới có thể hồi phục.

Trình Lê không cần hai ba ngày, chỉ cần nửa canh giờ là được.

Nhưng Linh Diên cũng nói, nàng ấy chưa từng dùng qua, sát thủ làm việc, thường trực tiếp lấy mạng người, loại đồ vật này chỉ là thứ râu ria, do đó cụ thể người trúng độc sẽ sinh ra hiệu quả gì, kỳ thật nàng ấy cũng không rõ ràng, các đồng bạn cũng không rõ lắm, ít nhất mọi người khi ở bên nhau bàn luận về những độc dược này chưa từng nhắc đến nó.

Trình Lê cũng không biết sẽ như thế nào, nhưng nàng hiện tại không còn cách nào khác, chỉ có thể thử một phen xem sao, mong đợi thuốc đúng như tên, thật sự có thể làm mê muội tâm trí trong chốc lát.

Vốn Trình Lê suy nghĩ một ngày một đêm, muốn nhân cơ hội làm rơi vào nước uống của hắn hoặc là thiện trung.

Mấy ngày nay nàng càng ngày càng sốt ruột, bữa trưa còn quá xa, hắn khi nào muốn uống nước cũng không biết.

Nhưng hắn vừa mới hôn nàng, đã cho nàng một gợi ý.

Nàng muốn bôi nó lên môi.

Nhưng hắn không cho nàng một chút cơ hội nào, nàng cũng không thể công khai sử dụng đồ vật này.

Nghĩ đến đây, Trình Lê càng thêm nóng nảy, nghĩ nghĩ, chậm rãi đứng dậy cầm bồn rửa mặt, mặt đỏ bừng, hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói với hắn: “Ngươi, có thể quay người đi không......”

Tiêu Hoài Huyền liếc mắt một cái, biểu cảm rất không kiên nhẫn, lười biếng động đậy, vẫn chưa quay lưng, nhưng chậm rãi nhắm mắt lại.

Trình Lê trong lòng kinh hoàng, nghĩ, hắn nhắm mắt lại thì không được.

Nàng sẽ sợ ch·ết mất.

Nàng làm sao biết hắn khi nào sẽ mở mắt, ai mà biết kẻ mang lòng nghi ngờ nặng như hắn có phải thật sự nhắm mắt hay không.

Hắn cáo già xảo quyệt, luận âm mưu quỷ kế, lòng dạ tâm cơ, nàng không phải là đối thủ, thậm chí thủ đoạn của hắn nàng còn chưa từng dám nghĩ tới

Con ngươi Trình Lê đảo qua khắp nơi, lúc này mới thấy được ghế, đem ba cái chồng lên nhau, kéo ra một tấm chăn nhỏ tự mình quây thành một tấm rèm. Vừa làm được một nửa, liền nghe nam nhân kia khinh thường “xuy” một tiếng. Trình Lê ngực run lên, sợ tới mức tay mềm mại run rẩy, suýt chút nữa làm đổ ghế.

Nàng ngước mắt nhìn chằm chằm hắn, thấy hắn vẫn nhắm hai mắt, lúc này, giả vờ cởi váy áo, thực tế từ túi thơm lấy ra Mê Tâm Tán kia, bàn tay mềm mại run rẩy đổ lên ngón tay.

Đó là một loại chất lỏng màu vàng nhạt.

Rồi sau đó nàng liền cẩn thận bôi lên cánh môi, tay chân nhanh nhẹn thu đồ vật lại, không quên lấy ra cái gương nhỏ soi nhìn một cái, may mắn không thấy quá rõ, chỉ là môi có vẻ càng mọng nước.

Trình Lê không dám kéo dài quá lâu.

Nàng sợ chính mình ăn phải trước. Mọi thứ ổn thỏa sau, lập tức liền từ phía sau “tiểu mành” (tấm rèm nhỏ) kia bò ra, thân mình mềm mại, thở hổn hển liền thẳng đến Tiêu Hoài Huyền. Đến trước người hắn thì nam nhân kia vừa lúc mở mắt, rũ mi

Trình Lê nhìn hắn, mặt lộ vẻ vội vàng, nũng nịu nói: “Ta, ta không giải quyết được, ngươi, ngươi cho ta ra ngoài đi, để cung nữ đi theo ta không được sao? Bốn phía đều là người của ngươi, ta có thể chạy đi đâu? Ngươi, ngươi không thể không cho ta đi tiểu phải không?”

Nàng nói xong liền muốn khóc, trong mắt hàm chứa một tầng hơi nước, đôi con ngươi kia như là có thể câu nhân hồn phách, hơn nữa càng nói khuôn mặt nhỏ càng gần hắn, hơi hơi ngẩng lên, cố ý đưa qua, cho hắn hôn.

Quả nhiên, nam nhân kia lạnh mặt, liếc nhìn nàng vài lần, sau đó liền như nàng mong muốn, bàn tay to ôm lấy đầu nàng, lần nữa chợt hôn lên môi nàng.

Chuyện bên ngoài Trình Lê không nắm chắc, nàng đoán không ra lòng hắn, cũng không nhìn thấu con người hắn, nhưng duy độc một chuyện, kể từ sau buổi yến hội, nàng suy tính bao lần đều trúng bóc, lần lấy được lệnh bài của hắn cũng vậy.

Giọng Trình Lê phát ra âm thanh rất nhỏ, khuôn mặt giây lát giống như bị lửa đốt cháy.

Một nửa là vì hắn hôn, nửa kia tự nhiên là vì môi nàng có độc.

Nàng sợ hãi cực kỳ, sợ chính mình cũng ăn phải, cố ý làm hắn ***** môi nàng, lại đem nước bọt trong miệng tất cả đều phun cho hắn, chính mình một chút cũng không nuốt xuống bụng.

Tay nàng giống như loạn xạ đẩy hắn, thực tế lại cố ý xoa cổ hắn, sờ vào yết hầu hắn.

Nàng có thể rõ ràng cảm nhận được hắn nuốt xuống.

Tay Trình Lê run rẩy đến cực điểm, tim cũng như thế. Rất lâu sau, hắn mới buông lỏng nàng, rồi sau đó nhắm mắt.

Trình Lê lập tức đẩy hắn một chút, giả vờ phản kháng, tay nắm lấy cổ áo mình, nhìn chằm chằm hắn, nhanh chóng lùi về sau hai bước, thấy nam nhân kia nhắm mắt sau một lát lại mở, yết hầu lần nữa hoạt động, nâng mí mắt lên, nhìn về phía nàng, hỏi: “Ngươi cho trẫm uống cái gì?”

Trình Lê giả vờ khó hiểu: “Cái gì?”

Nói xong lập tức lại khôi phục chủ đề vừa rồi: “Ngươi bảo bọn họ dừng xe, cho ta đi tiểu, được không?”

Tiêu Hoài Huyền lần nữa nhắm mắt, cúi đầu xoa xoa thái dương, cụp mi mở mắt, lần nữa nhìn về phía nàng, đột nhiên mở miệng: “Lê Lê.....”

Tiếng “Lê Lê” kia gọi đến cực kỳ ôn hòa, Trình Lê thậm chí giật mình, cho rằng chính mình nghe lầm.

Trừ bỏ khi còn nhỏ trong sơn động, nàng chưa từng nghe qua hắn có giọng nói ôn nhu như vậy.

Nhưng chỉ có câu đó, chợt người lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng, lần nữa xoa xoa giữa mày, trầm giọng nói: “Ngươi nhất định là đã cho trẫm uống cái gì đó.”

Ngược lại sau câu này liền lại ngước mắt, liếc nhìn nàng, trong chốc lát lại biến thành giọng điệu ôn hòa như vừa rồi.

“Lê Lê, ngọc bội trắng của trẫm ngươi vứt rồi sao?”

“Ngươi cho rằng trẫm muốn hài tử? Trẫm chỉ là muốn ngươi thôi.”

Sau câu này, hắn hiển nhiên lần nữa thay đổi dáng vẻ, khôi phục thái độ bình thường, dùng sức nhắm mắt, rồi lại mở, không ngừng, một tay kéo nàng lại đây, đè dưới thân, lạnh lùng mở miệng: “Ngươi rốt cuộc cho trẫm ăn cái gì, nói!”

Trình Lê “a” một tiếng, vừa muốn chạy, nhưng làm sao có thể chạy thoát, lập tức liền bị hắn bắt chặt, đè ở dưới hông.

Trình Lê ra vẻ trấn tĩnh, ngực không ngừng phập phồng, nói thẳng: “Ta, ta cho ngươi ăn cái gì ư? Ta thì có đồ gì để cho ngươi ăn, hơn nữa ... ta làm gì có cơ hội! Vừa rồi là chuyện gì xảy ra, chính ngươi không rõ ràng sao?”

Tiêu Hoài Huyền lần nữa nhắm mắt, trong khoảnh khắc mở ra, cũng như vừa rồi, như là thay đổi thành một người khác vậy, trở nên ôn hòa, dịu dàng.

“Lê Lê......”

Bình Luận (0)
Comment