Đêm xuống, vừa trở về được một lát, Tiêu Hoài Huyền bắt đầu phát sốt.
Buổi chiều hắn đứng trong tuyết hơn nửa canh giờ, bị phong hàn, lại thêm trong người bốc hỏa, thế là đổ bệnh. Tuy nhiên cũng không quá nghiêm trọng, thân thể hắn cường tráng, chút phong hàn nhỏ này xưa nay uống thuốc ngủ một đêm là khỏi.
Nhưng lúc này trong lòng hắn rất khó chịu, ngủ không được, càng nghĩ càng bức bối. Nhiệt cao khiến đầu đau âm ỉ, tâm trí rối loạn, chẳng còn chút kiên nhẫn nào, nhìn cái gì cũng thấy chướng mắt. Cuối cùng, hắn lạnh lùng ra lệnh với Trương Minh Hiền:
“Đi một chuyến đến Cẩm Hoa cung, nói với nàng. Biết phải nói thế nào không?”
Trương Minh Hiền cúi người đáp: “Thưa bệ hạ, nói là người sốt cao không lui, đầu óc mơ hồ, thân thể mệt mỏi...”
Tiêu Hoài Huyền giọng nhạt như băng: “Nói nặng hơn một chút.”
Trương Minh Hiền lập tức lĩnh chỉ, rồi vội vàng rời đi.
Tiêu Hoài Huyền chậm rãi nghiêng người nằm trên long sàng, bình tĩnh chờ đợi.
Thật ra ngay khi vừa nhận ra mình bị sốt, hắn đã sớm truyền tin sang Cẩm Hoa cung. Cung nữ chắc chắn sẽ nói lại với nàng, nhưng đã hơn một canh giờ trôi qua mà chẳng thấy bóng dáng nàng đâu, một chút phản ứng cũng không có.
Hắn chờ mãi, cuối cùng mới đợi được Trương Minh Hiền quay về.
Thái giám vừa bước vào cửa, hắn liền lên tiếng hỏi: “Nàng có phản ứng gì?”
Trương Minh Hiền bước nhanh đến bên long sàng, trán đầy mồ hôi, không dám nói dối mà cũng không biết nói thế nào cho nhẹ, đành thấp giọng khẩn trương thưa: “Nương nương... phản ứng rất bình thản, chỉ nói một câu ‘biết rồi’.”
Con ngươi Tiêu Hoài Huyền lập tức lạnh xuống: “Lúc đó nàng đang làm gì?”
“Dạ... hình như đã nằm xuống, chuẩn bị đi ngủ.”
“Không định đến xem trẫm?”
Người đã sốt cao không lui, lại còn nói là đầu óc mơ hồ, nàng vậy mà còn có thể ngủ, không hề có ý định đến thăm hắn?
“Nhìn dáng vẻ... hoàn toàn không có ý đó...”
Câu này như một chậu nước lạnh đổ xuống *****êu Hoài Huyền. Con ngươi hắn gần như tóe lửa, nghiến răng, trừng mắt nhìn Trương Minh Hiền.
Trương Minh Hiền càng thêm sốt ruột, thật ra khi nãy y cũng đã bóng gió nhắc nàng nên đi thăm bệnh cho bệ hạ, nhưng nàng chẳng buồn phản ứng, giống như không nghe thấy, cũng không đáp lại câu nào.
Nàng thông minh như vậy, sao có thể không hiểu?
Tiêu Hoài Huyền rít qua kẽ răng: “Bảo nàng đến đây hầu bệnh. Ngay lập tức!”
“Tuân chỉ.”
Trương Minh Hiền nhận lệnh, lại vội vã đến Cẩm Hoa cung.
Nửa canh giờ sau, Trình Lê khoác áo choàng, đội mũ kín mít, chầm chậm đi tới. Vừa vén rèm châu bước vào, ánh mắt nàng dừng lại trên người nam nhân đang nằm trên long sàng.
Hắn mặc một lớp áo trong màu trắng, sắc mặt u ám, nghiêng người dựa vào gối, không hề nhìn nàng lấy một cái.
Trình Lê tháo áo choàng, giao cho cung nữ bên cạnh, rồi chậm rãi bước về phía long sàng...
Trên đầu nàng không cài bất cứ món trang sức nào, búi tóc chỉ mới được búi gọn lại, y phục đơn sơ mộc mạc. Đến mép giường, nàng chậm rãi quỳ xuống thi lễ:
“Thần thiếp bái kiến bệ hạ.”
Giọng nàng vẫn vậy, bình tĩnh không gợn sóng.
Tiêu Hoài Huyền không cho nàng bình thân.
Nàng cứ thế khẽ khom eo, giữ nguyên tư thế.
Mãi đến khi nghe tiếng động từ phía nam nhân, ngay lập tức cổ tay nàng bị nắm chặt, bị hắn kéo mạnh tới.
Hơi thở rối loạn, một tiếng rên khẽ bật ra, trong chớp mắt, Trình Lê đã bị hắn kéo ngã xuống, đè lên thắt lưng.
“Nàng muốn gì hả?”
Giọng hắn vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn.
Khoảng cách hai người rất gần, da kề da, hơi thở quấn lấy nhau.
Trình Lê chỉ khẽ thở d.ốc, ánh mắt lộ rõ vẻ bất khuất, nhìn chằm chằm hắn nhưng không lên tiếng.
Khóe môi Tiêu Hoài Huyền khẽ giật, nói từng chữ: “Cố tình lạnh nhạt với trẫm? Lạnh nhạt với hài tử của trẫm? Giả vờ thuận theo? Rốt cuộc nàng muốn gì?”
Càng nói, giọng hắn càng trầm xuống, càng sắc lạnh.
Trình Lê không hề lui bước, vẫn nhìn hắn không chớp mắt, cũng không nói gì.
Tiêu Hoài Huyền nghiến răng quát khẽ: “Nói!”
Hoàn toàn trái ngược với cơn giận của hắn, Trình Lê vẫn bình thản như nước:
“Tiêu Hoài Huyền, đáng ra là ta phải hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi muốn gì? Ta đã làm theo ý ngươi, lưu lại bên cạnh ngươi.”
“Yêu trẫm!”
Hắn trả lời không chút do dự.
Ngay khi câu đó vừa dứt, Trình Lê khẽ cười một tiếng.
Tiếng cười mang đầy vẻ châm chọc, lạnh lẽo, không kiêng nể.
Càng khiến Tiêu Hoài Huyền thêm giận dữ, hắn bóp lấy cằm nàng, ép nàng phải quay sang đối diện hắn: “Nàng cười cái gì?”
Trình Lê không hề e sợ: “Ta cười vì thấy ngươi thật buồn cười. Ngươi không biết yêu ai, không tôn trọng ai, lại đòi người khác yêu ngươi? Tiêu Hoài Huyền, ngươi xứng sao?”
Lời nói đanh thép như nhát dao đâm thẳng vào ngực hắn.
Ánh mắt hắn đỏ lên, giọng khàn khàn đầy sát khí: “Trẫm chỗ nào không xứng? Nàng đã từng yêu trẫm!”
Trình Lê dứt khoát đáp: “Ta chưa từng.”
Đồng tử hắn co lại, như bị đâm một nhát chí mạng. Hắn cố chấp sửa lại lời nàng: “Nàng từng yêu trẫm! Nhất định là có!”
Trình Lê vẫn bình tĩnh đến vô tình: “Ta chưa từng.”
Hắn bật ra một tiếng cười điên dại, gằn từng chữ: “Nàng nói dối! nàng đã mang bạch ngọc bên người suốt bốn năm! Trẫm đã thấy! Nàng nhớ trẫm bốn năm!”
Trình Lê cười nhạt: “Ta đã ném nó đi, ngươi biết rõ mà.”
Ánh mắt nàng lạnh lẽo, bình thản một cách tàn nhẫn, không chút dao động, không có tình cảm, không có cảm xúc.
Hắn gần như phát điên, lập tức lấy khối bạch ngọc từ trong lòng ra, ép vào tay nàng: “Trẫm đã tìm lại nó! Trẫm đã tìm được nó!”
Nhưng Trình Lê chỉ im lặng nhìn hắn nổi giận, mặc kệ hắn thế nào, cũng không hề nhận lấy.
Khối bạch ngọc rơi khỏi tay nàng, hắn lại cúi người nhặt lên, nhét lại vào tay nàng.
Rơi—hắn lại nhặt.
Nhét—lại bị nàng buông tay.
Cứ như thế liên tục cho đến khi Trình Lê lên tiếng, hắn mới chịu dừng lại.
“Tiêu Hoài Huyền, ta từng yêu một người, nhưng người đó không phải ngươi. Hắn là một mỹ thiếu niên, là đại ca ca của ta. Nhưng vào đêm mười hai tháng mười năm Nguyên niên, hắn đã chết. Hắn không phải ngươi. Ngươi cũng không phải hắn. Ngươi là tiểu thúc của ta, là đệ đệ của trượng phu ta, là Dĩnh vương, là đương kim thiên tử—là Tiêu Hoài Huyền.”
Đầu hắn như ong ong rung lên, tầm mắt lảo đảo.
Đêm mười hai tháng mười năm Nguyên niên...
Chính là đêm hắn phát hiện trong túi hương của nàng có khối bạch ngọc kia.
Khi đó, hắn làm như không thấy, chẳng buồn để tâm. Ánh mắt đầy khinh miệt, trong lòng hoàn toàn xem thường.
Lúc đó, hắn thật sự không để bụng.
Nhưng bây giờ... hắn để bụng. Cực kỳ để bụng.
Hắn không biết từ khi nào mình có tình cảm sâu sắc với nàng. Chỉ biết rằng nó rất sâu, rất mãnh liệt.
Tưởng rằng đã quên mất quá khứ, tưởng rằng đã quên tiểu cô nương ngây thơ năm nào... nhưng khi nàng sinh tử không rõ, tất cả ký ức lại ùa về, từng chút từng chút một.
Trong những tháng ngày nàng mất tích, hắn cứ thế mà nhớ đến nàng, nhớ đến từng kỷ niệm, từng hơi thở.
“Ta sao lại không phải là hắn? Nàng nhìn cho rõ đi!”
Hắn đè tay nàng xuống, ép nàng nhìn thẳng vào mắt hắn.
Trình Lê vẫn ánh mắt phẳng lặng như nước, bình tĩnh đối diện với hắn. Một lúc lâu sau, nàng chậm rãi mở miệng:
“Tiêu Hoài Huyền, lòng đã chết... thì không thể quay lại được nữa. Ta không đấu lại ngươi, ta nhận thua. Ta mệt rồi, sẽ ở lại bên cạnh ngươi, để ngươi giam giữ, muốn yêu thế nào thì yêu... Nhưng, ngươi có thể chiếm lấy thân thể ta, chứ không thể chiếm được trái tim ta. Ta không yêu ngươi. Cũng sẽ không bao giờ yêu ngươi.”
Nàng nói hết, mặc hắn điên loạn lấy dải lụa quấn chặt cổ tay nàng với tay trái hắn.
Trình Lê để mặc cho hắn làm loạn, không phản kháng, không lên tiếng nữa.
Đêm buông xuống, hai người nằm trên cùng một chiếc giường, tay bị buộc chặt vào nhau.
Trình Lê rất yên tĩnh, có thể cảm nhận rõ ràng thân nhiệt hắn đang tăng lên lần nữa, cơn sốt lại bùng lên.
Nhưng nàng không còn thương xót, không còn quan tâm, cũng chẳng còn nhớ nhung gì hắn nữa.
Thậm chí nàng không gọi cung nữ, không gọi thái y. Mặc hắn sốt cả đêm.
Hôm sau, bệnh tình của hắn nặng hơn, không thể lên triều.
Có cung nữ hầu hạ, hắn không cần Trình Lê làm gì, chỉ bắt nàng phải ở bên cạnh, không được rời khỏi nửa bước.
Người hắn nóng như lửa, sắc mặt tái nhợt, bắt nàng nằm sát vào ngực hắn.
Cánh tay hắn vòng lấy cổ nàng, ôm nàng thật chặt, ngồi dựa vào đầu giường, khàn giọng nói:
“Từ hôm nay trở đi, trẫm ở đâu, nàng ở đó. Nàng đừng hòng rời khỏi trẫm nửa bước.”
“Trẫm nói cho nàng biết, trẫm muốn không chỉ thân thể nàngi, mà còn muốn cả trái tim nàng! Tất cả trẫm đều muốn hết!”
Hắn thật sự không cho nàng rời khỏi nửa bước. Suốt hai ngày liền.
Hai ngày đó, hắn cũng không lên triều.
Mãi đến đêm ba mươi Tết, hắn mới hoàn toàn lui sốt.
Đêm ba mươi, hắn cùng nàng đón giao thừa, ép nàng thề sẽ yêu hắn trọn đời.
Mồng ba Tết, hắn dẫn nàng ra khỏi cung, lến Ngọc Lộ.
Bên trong xe ngựa ấm áp như mùa xuân, đốt hương đàn thơm ngát.
Hắn dựa vào đệm mềm, lười biếng, thần sắc thư thái, còn Trình Lê ngồi bên cạnh.
Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, cười như không cười, khẽ ôm lấy cổ nàng, cúi đầu thì thầm, giọng điệu mang theo chút điên cuồng:
“Trẫm dẫn nàng đến Tô Châu, đến sơn động kia... chỗ đó, sơn động của chúng ta...”
Nói xong, hắn bật cười—tiếng cười trầm thấp mà khàn đặc...