Kim Điện Xuân Triều - Nguyệt Nguyệt Dục Thí

Chương 94

Điền A Phúc nói: “Không có việc gì, thật sự là không có việc gì…”

Lời đến bên môi lại ngưng, cậu liếc mắt nhìn nam nhân kia, bộ dáng muốn nói lại thôi, thầm nghĩ trong lòng: Người này cũng thật quá gan dạ! Chẳng lẽ ta lỡ nói trúng tâm sự của hắn rồi? Bảo sao Lê Lê lại không cần hắn!

Song cậu cũng không nói ra miệng, cũng không hỏi thêm, cuộc đối thoại kết thúc tại đây.

Ở chung hơn nửa tháng, Điền A Phúc đã sớm biết, người kia vốn chẳng bao giờ nói tiếng xin lỗi. Cậu cũng không tính toán nữa.

Ánh mặt trời buổi trưa xuyên qua khung cửa sổ, rọi vào trong phòng tạo nên một khoảng sáng mờ nhạt.

Trong gian phòng yên tĩnh, hai người thong thả bước đi. Gần đây thương thế của hắn hồi phục không ít, chẳng rõ là phương thuốc của tiên tử hiệu nghiệm, hay bản thân hắn trời sinh cường kiện, cũng có thể là cả hai điều trên. Người thường thương thế thế này ít nhất phải hai tháng mới hồi phục, hắn mới một tháng đã đã thấy khá hơn nhiều.

Điền A Phúc trong lòng thấp thỏm, nghĩ thầm người này e là sắp rời đi, lại không khỏi nhớ tới món tiền thù lao kia.

Không rõ người kia thân phận ra sao, địa vị thế nào, có nhiều bạc hay chăng, có thể chi trả nổi gấp mười lần thù lao như đã hứa không?

Mỗi lần cậu nhắc đến tiền bạc, người nọ đều tìm cớ đánh trống lảng. Chẳng lẽ thật sự là không trả nổi?

Chiếc ngọc bội mà tiên tử kia đưa, khi bán được đến hơn trăm quan, vậy thì gấp mười lần chính là hơn ngàn quan!

Điền A Phúc vốn là người chất phác, thật lòng mà nói, cậu cũng không định đòi đủ ngàn quan. Chỉ cần người kia đưa cho hắn một trăm quan thôi, là đã đủ để cậu đưa cha lên Kinh chữa bệnh, cậu liền đã thấy mãn nguyện rồi!

Cậu cũng chẳng rõ gì về hoàng bào mãng phục, những gì biết được khi xưa đều do tiên tử tỷ tỷ dạy hắn nói. Cậu từng hứa giữ kín bí mật, nhưng không chịu nổi sự sắc bén thông tuệ của công tử kia, cũng không dám giấu. Người kia thân mang trọng thương còn có thể nhấc bổng mình lên, Điền A Phúc rốt cuộc cũng chỉ đành ngoan ngoãn nói thật.

Giờ phút này càng nghĩ càng rối, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi ra:

“Công tử… Gấp mười lần thù lao là một ngàn quan… ngài, có thể trả nổi không?”

Chỉ thấy sắc mặt người kia trầm xuống, đôi mắt rũ nhẹ nhìn về phía hắn, không giận mà uy, trên khuôn mặt lại hiện ra vài phần ngạo mạn và cuồng vọng, khiến người nhìn vào bất giác sợ hãi.

Điền A Phúc vội nuốt nước bọt, lập tức há miệng giảm xuống số lượng: “Không thì… một trăm quan cũng được!”

Người kia lạnh lùng cất tiếng: “Ngươi xem ta giống người trả không nổi sao?”

Điền A Phúc tính tình ngay thẳng, lòng nghĩ sao thì nói vậy, liền thành thật gật đầu đáp một tiếng “Ừ”.

Rốt cuộc thì hiện giờ người nọ nghèo tới nỗi…

Ngay cả một bộ quần áo tử tế cũng không có!

Điền A Phúc cũng chẳng phải kẻ tham lam, không muốn làm khó người ta. Một trăm quan đã là nhiều lắm rồi!

Quả nhiên, giống như lần trước, sắc mặt người nọ lại đen sầm xuống.

Điền A Phúc tính lên tiếng giảm tiếp xuống còn năm mươi quan, chưa kịp mở lời thì…

“Vèo! Vèo!”

Tiếng xé gió sắc bén vang lên, ba mũi phi tiêu từ ngoài cửa sổ bắn thẳng vào, xé rách cửa giấy, lao thẳng về phía hai người!

Điền A Phúc nhất thời trợn tròn mắt, cả người cứng đờ, kinh hô một tiếng “A!”, sắc mặt lập tức trắng bệch, đồng tử co rút, hồn vía bay mất. Nhưng vào đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, cậu cảm giác cổ tay bị người kéo mạnh về phía sau.

Nam nhân kia lập tức dựng đứng bàn gỗ chắn trước mặt, “vèo vèo” ba mũi phi tiêu cắm chặt vào mặt bàn, suýt chút nữa xuyên thủng qua người.

Điền A Phúc trước nay chưa từng gặp tình huống nào đáng sợ như thế, hoảng đến mức cứng họng không nói nên lời. Một lúc sau, tiếng phi tiêu ngừng lại, nam nhân nọ đã như bóng quỷ lắc mình rời đi.

Ngay sau đó, ngoài sân vang lên tiếng binh khí chạm nhau, tiếng hò hét chém giết dậy trời!

Điền A Phúc nép sau bàn, mãi một lúc sau đầu óc mới hồi tỉnh, hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Cậu vội lao về phía cửa sổ, từ lỗ thủng mà nhìn ra ngoài… chỉ thấy kinh tâm động phách!

Hai mươi mấy hắc y nhân đang bao vây công tử kia!

Điền A Phúc cả kinh, vội vàng lao vào bếp, túm lấy dao phay, đang định xông ra thì chân chùn bước vì sợ. Nhưng không biết lấy đâu ra dũng khí, cậu vẫn xông ra ngoài!

Vừa chạy tới sân, cậu liền nhìn thấy nơi xa bụi tuyết tung bay, vó ngựa giẫm vang, một đoàn nhân mã lao tới, nhìn qua ước chừng bảy, tám trăm người, rõ ràng là… quan binh!

Điền A Phúc tròn mắt sững sờ, ngực phập phồng hoảng loạn, chẳng biết nên làm gì, chỉ ngây người đứng đó. Chớp mắt sau, đám quân sĩ ấy đã tới nơi, rầm rộ xông vào, đánh tan đám hắc y nhân đang vây công tử kia.

Công tử đó… rốt cuộc là ai, lại có thể điều động cả quan binh hộ giá?!

Chém giết nổ ra, hỗn loạn vô cùng.

Không tới nửa khắc, hai mươi mấy hắc y nhân đã chết gần hết, chỉ còn hai tên bỏ trốn. Phần còn lại đều mất mạng ngay tại chỗ.

Điền A Phúc như tượng gỗ đứng một chỗ, tròng mắt trừng lớn. Còn chưa hoàn hồn sau nỗi kinh hãi, liền thấy nam nhân kia khoanh tay đứng giữa sân, dáng người thẳng tắp, thần sắc uy nghiêm.

Một viên thống lĩnh lĩnh quân lập tức quỳ một gối xuống đất, lớn tiếng hô:

“Mạt tướng cứu giá chậm trễ, tội đáng muôn chết! Mong bệ hạ thứ tội! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Phía sau, binh lính đồng thanh hô lớn, tiếng vang rung trời:

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Dao phay trong tay Điền A Phúc “keng” một tiếng rơi xuống đất.

Tiếng động ấy khiến nam nhân quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo bắn tới.

Hắn nghiêng mắt liếc nhìn, giọng lạnh như băng:

“Còn không mau đi gọi cha mẹ ngươi ra đây. Trẫm chỉ chờ các ngươi một khắc đồng hồ.”

“Dạ, dạ, dạ!”

Điền A Phúc chỉ cảm thấy đầu như sắp nổ, hai chân mềm nhũn, tâm loạn như ma, người sắp phát điên đến nơi! Nằm mơ cậu cũng không ngờ được… người kia lại chính là đương kim thiên tử!

Nhớ lại khi trước, vì người kia bảo bản thân đứng hàng thứ sáu trong nhà, hắn liền lớn mật gọi một tiếng “lão Lục”! Còn nghi ngờ người kia không đủ tiền trả, nghi ngờ “Lê Lê” không cần hắn, thậm chí còn từng nói “ Lê Lê” đã bỏ trốn với người khác…

Điền A Phúc càng nghĩ càng run rẩy dữ dội, hai chân bay như gió, hoảng hốt lao đi…

Một chung trà vừa cạn, đại quân lập tức khởi hành, binh lính chỉ nghỉ ngơi lược lược lấy sức.

Người tới tiếp ứng là Triệu Duệ – phó tướng dưới quyền Tư Mã Khương Thừa Linh, chức tước từ tứ phẩm. Lần này y dẫn theo bảy tám trăm tinh binh, đều là thuộc hạ trong phủ Đại Đô Đốc, người của Khương Thừa Linh.

Tiêu Hoài Huyền nâng bước đi vào trướng trung, cước bộ không hề chậm lại, vừa đi vừa hỏi:
“Khương Thừa Linh đâu?”

Triệu Duệ đáp:
“Đô đốc lưu lại hộ vệ nương nương.”

Tiêu Hoài Huyền khẽ gật đầu, vẫn không dừng bước:
“Rất tốt.”

Lại hỏi:
“Đã tìm được nương nương?”

Triệu Duệ gật đầu:
“Đúng vậy.”

Tiêu Hoài Huyền nói:
“Nương nương biết trẫm ở đây?”

Triệu Duệ đáp:
“Vâng. Nương nương từng bị Tiêu Tri Nghiên giam cầm, Đô đốc đã xông vào phủ, gặp được nương nương…”

Nghe đến đây, bước chân Tiêu Hoài Huyền khựng lại chốc lát, gương mặt vốn lạnh lùng chợt nghiêng sang, quay đầu nhìn Triệu Duệ.

Triệu Duệ chắp tay, nói tiếp:
“Nương nương liên lạc được với Đô đốc, dẫn người tới phủ đệ Tiêu Tri Nghiên. Đô đốc lẻn vào phủ, gặp được nương nương, nhận được tin báo. Sau đó lập tức lệnh mạt tướng dẫn binh tới nghênh giá, còn bản thân thì ở lại cứu người. Nghĩ hẳn là đã đưa nương nương thoát ra rồi...”

Tiêu Hoài Huyền khẽ "ừ" một tiếng.

Lẻn vào phủ đệ cứu người, với bản lĩnh của Khương Thừa Linh mà nói, chỉ trong nháy mắt.

Huống hồ là phủ của Tiêu Tri Nghiên – tên kia, dù có lòng phản nghịch cũng không dám nghênh ngang chống cự.

Triệu Duệ lại nói:
“Lưu thị tại Bành Thành đã phản. Đại quân Lũng Hữu cũng đang áp sát Bành Thành.”

Những điều ấy đều trong dự liệu của Tiêu Hoài Huyền. Tình hình trong cung vừa có biến, trong triều tất sẽ có kẻ thừa cơ rung chuyển. Nhưng với Diệp Đình Quân trấn giữ ở đó, dù có dao động cũng chỉ trong phạm vi nhỏ, không ai dám manh động lớn.

Hiện tại, hắn chỉ lo hai người. Một là Trình Lê. Hai là Tiêu Thành.

Về phần Trình Lê, tình hình đại khái đã tỏ, nên lúc này mới quay sang hỏi đến Tiêu Thành:

“Hoàng Thái Tử ra sao?”

Triệu Duệ đáp:
“Trước khi đi, Đô đốc đã đến gặp Thái hậu, cũng gặp qua vài vị ma ma và vú nuôi bên cạnh Thái Tử. Đã dặn kỹ các bà không để kẻ lạ tiếp cận điện hạ, hiện tại nghĩ rằng Hoàng Thái Tử vẫn ở cạnh Thái hậu, được người che chở. Nhưng... bệ hạ, còn một việc nữa.”

“Nói.”

“Có người thấy Thẩm Lương gặp qua Tiêu Tri Nghiên.”

Tiêu Hoài Huyền chậm rãi nắm chặt tay, đầu hơi ngẩng lên, ánh mắt âm trầm.

Nếu Thẩm gia đã phản... nếu Thẩm Tĩnh Nghi thật sự trở cờ, thì Tiêu Tri Nghiên nhất định sẽ sai nàng ta gi.ết chế.t Tiêu Thành!

Nữ nhân ấy, ăn cây táo, lại rào cây sung. Nếu ả dám đụng tới một cọng tóc của nhi tử hắn, hắn sẽ khiến cả nhà Thẩm gia chôn cùng!

Như lời đã định, một chung trà sau, hắn dẫn theo Điền A Phúc cùng cả nhà y, cùng đại quân tiếp tục lên đường.

Từ nơi này tới Lâm Hoài, đại quân đi gấp ngày đêm, chỉ cần ba bốn ngày là đến nơi.

Tiêu Hoài Huyền lập tức phái người đi Hoài Nam đạo và Hà Bắc điều binh; lại cử sứ giả hồi kinh liên hệ Diệp Đình Quân; tự mình cũng cho người đi trước một bước tới Lâm Hoài dò tin.

Hắn... không thể đợi thêm dù chỉ một khắc. Hắn muốn biết tung tích nữ nhân kia, lập tức!

Sáng ngày thứ hai, người đi Lâm Hoài *****ên trở về, nhưng lại mang theo một tin dữ chấn động lòng người!

“Bệ hạ! Nương nương lại bị Tiêu Tri Nghiên bắt đi! Khương Đô đốc đi cứu người không thành, bị Tiêu Tri Nghiên dẫn năm vạn đại quân, vây giết!”

Tim Tiêu Hoài Huyền như bị bóp nghẹn, co thắt một hồi. Cơn đau ấy, xưa nay chưa từng có.

Sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy.

Bành Thành, phủ đệ của Tiêu Tri Nghiên.

Lúc này đã là ngày thứ bảy kể từ hôm ấy.

Hai trong số hai mươi sát thủ được cử đi ám sát Tiêu Hoài Huyền trở về, quỳ trước mặt hắn bẩm báo.

“Điện hạ, Triệu Duệ đuổi kịp, cứu được Tiêu Hoài Huyền. Hắn đã an toàn, chỉ e mấy ngày nữa sẽ tới Lâm Hoài.”

Tiêu Tri Nghiên đứng xoay lưng trong phòng, nghe vậy liền quay phắt người lại, nắm lấy tên thủ hạ duy nhất còn sống, giận dữ quát:

“Ngươi nói hắn đã bị cứu đi?! Hắn trúng hai mũi tên, cửu tử nhất sinh, mới chỉ dưỡng thương một tháng! Các ngươi hai mươi người, vậy mà giết không nổi một kẻ thân mang trọng thương? Hả?!”

Tên sát thủ cúi gằm mặt:
“Thuộc hạ vô năng. Hắn thân thủ quá mạnh, Triệu Duệ lại tới quá nhanh...”

Lời còn chưa dứt, Tiêu Tri Nghiên gầm khẽ một tiếng, giận dữ ném người xuống đất, toàn thân run lên, hai tay siết chặt như máu muốn trào ra từ kẽ ngón.

Tiêu Hoài Huyền còn sống trở về, hắn lập tức rơi vào thế hạ phong.

Trong tay Tiêu Hoài Huyền nắm bảy phần binh quyền, vừa ra lệnh điều động Hoài Nam và Hà Bắc, là có thể hợp binh vây quét hắn.

Huống hồ Tiêu Hoài Huyền giỏi bày binh bố trận, thường xuyên lấy ít địch nhiều mà thắng.

Nếu thật sự giáp mặt giao chiến, phần thắng của hắn không cao. Dù có thắng, Tiêu Hoài Huyền cũng đã kịp đưa tin về kinh, điều động cấm quân, triệu Diệp Đình Quân đến tiếp viện.

Đến khi cấm quân ba mươi vạn từ kinh thành kéo tới, hoàng đế tử trận, Diệp Đình Quân nhất định sẽ dựng cờ báo thù, tiêu diệt hắn.

Rốt cuộc người được lợi, chẳng phải hắn mà là kẻ khác! Khi ấy Tiêu Thành kế vị, thiên tử còn sống, mà thế lực lớn nhất hậu thuẫn phía sau chính là Diệp Đình Quân – Phò Quốc Đại Tướng Quân nhất phẩm!

Trần công công nhẹ giọng:
“Điện hạ không thể cùng hắn đối cứng cứng.”

Tiêu Tri Nghiên chống tay lên bàn, nâng mắt, lồng ng.ực phập phồng, trong mắt thoáng hiện lên một bóng hình quen thuộc.

Trần công công chậm rãi nói:
“Điện hạ, người đang nghĩ giống lão nô nghĩ.”

Tiêu Tri Nghiên không đáp.

Trần công công nói tiếp:
“Đó là thứ nàng xứng đáng nhận. Nếu không phải nàng phản bội điện hạ, giúp Tiêu Hoài Huyền giải độc, thì hắn đã sớm chết. Tất cả kế hoạch đã sắp đặt xong xuôi, không chậm trễ, không trở ngại, đâu ra thế cục như hôm nay? Giang sơn đã nằm trong tay, chẳng lẽ có thể để tuột mất?”

Hàm dưới Tiêu Tri Nghiên siết chặt, gân xanh nổi lên, hai tay nắm bàn run lên từng đợt, tim như thít lại, đau nhức không thôi.

Phải rồi… hắn đã từng yêu nàng đến vậy.

Nhưng nàng thì sao?

Nàng lại nhẫn tâm đến thế...

Trong phòng Trình Lê.

Cửa đột ngột bị đẩy ra, lực mạnh khiến âm thanh trong phòng rung động. Các tỳ nữ hoảng hốt kêu lên, cả gian yên tĩnh lập tức rối loạn.

Mọi người quay đầu, theo tiếng động nhìn lại, chỉ thấy Dực Vương từ từ bước vào.

Nam nhân một thân cẩm y trắng tinh, tóc búi bằng ngọc quan, dung mạo tuấn mỹ lẫm liệt, phong thần tuyệt thế.

Hắn vừa bước vào, ánh mắt đã lập tức dừng lại trên người Trình Lê.

Mỹ nhân đã chịu xuống giường, cũng chịu ăn cơm, nhưng vẫn không chịu nói chuyện với hắn một lời nào.

Tiêu Tri Nghiên chậm rãi đi đến trước mặt nàng. Không còn dịu dàng, không còn ôn nhuận như ngọc, giọng nói lạnh như băng vang lên:

“Nói cho ngươi một tin tốt... Người ngươi nhớ thương, Tiêu Hoài Huyền, đã trở lại rồi.”

Trình Lê ngồi trước án thư, chậm rãi vẽ tranh, đối với lời hắn nói hoàn toàn phớt lờ, giống như hắn chưa từng đến, trong phòng này không hề có sự tồn tại của hắn.

Tiêu Tri Nghiên bật cười lạnh: “Ngươi không vui sao?”

Nàng vẫn không đáp.

Ánh mắt hắn rơi xuống bức tranh nàng đang vẽ.

Trên giấy, rõ ràng là gương mặt Khương Thừa Linh còn dang dở.

Tiêu Tri Nghiên giận dữ, sắc mặt tái xanh, vươn tay giật lấy bức tranh, xé nát thành từng mảnh!

“Trình Lê!!!”

Hắn lập tức túm lấy nàng, kéo áo nàng lên, đôi mắt rực lửa nhìn chằm chằm nàng như muốn nuốt chửng.

Hắn ép tay nàng đặt lên ngực mình, giọng nghẹn ngào:

“Ngươi sờ thử xem, sờ thử xem trái tim Cô! Tại sao ngươi lại tàn nhẫn như vậy với Cô? Vì sao lại khiến Cô đau đến thế! Trình Lê!”

Nàng có thể cảm nhận được tim hắn đang đập dữ dội dưới lớp áo, bởi giận dữ, bởi bi thương.

Thế nhưng sắc mặt nàng vẫn thản nhiên, không chút dao động, ánh mắt lạnh nhạt như nước.

Tiêu Tri Nghiên gắt gao nhìn nàng, ánh mắt dần run rẩy.

Thật lâu sau, hắn khẽ bật cười:

“Đừng tưởng Cô không nhìn ra chiêu trò của ngươi, Trình Lê. Ngươi đang diễn, chỉ muốn khiến Cô tin rằng ngươi yêu Khương Thừa Linh, để Cô không bắt ngươi đi uy ***** Tiêu Hoài Huyền! Ngươi vẫn còn yêu hắn đến vậy sao, Trình Lê?”

“Ngươi có phải còn muốn nhờ Cô nhắn lại với Tiêu Hoài Huyền, nói rằng ngươi đã thay lòng, yêu người khác, khiến hắn tuyệt vọng, hận ngươi đến tận xương tủy, để hắn không vì ngươi mà khuất phục, đúng không?”

Trình Lê vẫn không đáp, nhưng ánh mắt đã dừng lại trên mặt hắn.

Cái nhìn ấy, như băng sương, thản nhiên mà tàn nhẫn, tựa như đang nhìn một cái bóng, một làn khí lạnh, không hề tồn tại trong thế giới của nàng.

Tiêu Tri Nghiên gầm lên: “Trả lời ta!!”

Nàng vẫn không nói.

Dù bị uy *****, vẫn kiên cường như cũ.

Tiêu Tri Nghiên nghiến răng: “Ngươi mơ đi! Cô sẽ không nhắn giúp ngươi, cũng sẽ không thèm kí.ch thích hắn, Cô phải chờ hắn vì ngươi mà buông binh khí, rồi mới nói hết sự thật!”

“Ngày mai hắn sẽ tới! Cô sẽ giúp ngươi thử hắn! Thử xem hắn yêu ngươi đến đâu, thử xem hắn có thể thảm bại vì ngươi hay không!”

Nói xong, hắn hất tay ném nàng lên giường, sắc mặt lạnh băng rời khỏi phòng.

Trình Lê bị ném mạnh xuống, ánh mắt chấn động, mơ hồ, gắt gao siết lấy gối mềm, bàn tay trắng ngần run rẩy.

Lâm Hoài – doanh trại lâm thời.

Tiêu Hoài Huyền ngồi nhắm mắt trong trướng, vẻ mặt trầm tĩnh.

Đại quân Hoài Nam đạo và Hà Bắc đã đến, tuy quân số tạm thời không bằng Tiêu Tri Nghiên, nhưng hắn vẫn có lòng tin chiến thắng.

Song, hắn không thể trực tiếp giao chiến.

Bởi vì Trình Lê... đang nằm trong tay kẻ địch.

Nếu giao chiến thực sự nổ ra, lỡ như có điều gì sơ suất, nàng nhất định sẽ bị tổn thương.

Dù chỉ một phần vạn khả năng – hắn cũng không dám đánh cược!

Tiêu Tri Nghiên nhất định sẽ dùng nàng để uy ***** hắn.

Tình cảnh này, Khương Thừa Linh ắt hẳn đã sớm lường trước. Đó cũng có thể là lý do khiến hắn liều mình cứu người.

Nhưng có một điều khiến Tiêu Hoài Huyền mãi không hiểu được.

Đại quân Lũng Hữu đến cách đây bảy ngày. Theo lời Triệu Duệ, thì tám ngày trước Khương Thừa Linh đã lẻn vào phủ Tiêu Tri Nghiên cứu Trình Lê.

Lúc ấy Lũng Hữu chưa đến, không ai ngăn được hắn, ắt hẳn đã từng cứu nàng thành công.

Với võ nghệ của hắn, Trình Lê nếu đã được cứu, tuyệt đối không thể bị bắt trở lại.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao nàng lại rơi vào tay Tiêu Tri Nghiên một lần nữa?

Tiêu Hoài Huyền không biết. Cũng không muốn suy đoán sâu.

Trong trướng, Triệu Duệ cùng hai vị tướng đang tranh luận kịch liệt về ngày mai xuất binh. Mỗi lời của Triệu Duệ đều dồn dập lửa giận, không che giấu khao khát báo thù cho Khương Thừa Linh, hận không thể ngay đêm nay lao vào chém giết Tiêu Tri Nghiên!

Nhưng giữa chừng, lời hắn bị Tiêu Hoài Huyền cắt ngang:

“Ngày mai, không đánh.”

Triệu Duệ vô cùng sửng sốt.

“Sao có thể như vậy? Vì sao?”

Tiêu Hoài Huyền bình tĩnh đáp:
“Giết hắn không khó. Không cần vội. Hắn sớm muộn gì cũng sẽ thất bại. Nhưng trẫm… phải cứu nàng trước. Đảm bảo nàng an toàn.”

“Bệ hạ…!”

Triệu Duệ nóng ruột: “Nếu hắn lấy nương nương ra uy ***** người thì sao?”

Tiêu Hoài Huyền khẽ ngắt lời: “Hắn sẽ làm vậy.”

Triệu Duệ cứng họng: “Vậy... vậy thì...”

Tiêu Hoài Huyền dựa lưng vào ghế, ánh mắt thâm trầm, giọng nói nhẹ tênh:
“Trẫm đã có đối sách.”

Triệu Duệ lập tức hỏi: “Là kế gì?”

Tiêu Hoài Huyền không đáp. Nửa khép mắt, một lát sau, giơ tay ngoắc hắn lại gần.

Triệu Duệ lập tức tiến lên. Tiêu Hoài Huyền nghiêng đầu, ghé sát tai hắn thì thầm vài câu.

Nghe xong, sắc mặt Triệu Duệ đại biến: “Bệ hạ muốn dùng vật đó?!”

Tiêu Hoài Huyền nhướng mày, giọng điệu vẫn nhàn nhạt:
“Đừng hỏi nhiều. Trẫm bảo ngươi làm gì, thì cứ làm.”

Triệu Duệ không dám trái mệnh, cúi đầu lĩnh chỉ, nhưng tâm tình thì chẳng thể bình ổn như cũ.

Không chỉ mình hắn thao thức suốt đêm.

Trình Lê – cũng không thể chợp mắt.

Suốt bảy ngày qua, tuy giấc ngủ chẳng khi nào yên ổn, nhưng nàng vẫn có thể cố nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thế mà đêm nay, lòng nàng rối loạn đến cực điểm, ngay cả giả vờ ngủ cũng không thể.

Sáng sớm, vừa trang điểm xong, còn chưa kịp nghĩ ra đối sách, thì Tiêu Tri Nghiên đã bước vào phòng.

Hắn khoanh tay mà đứng, sau lưng là tỳ nữ bưng một sợi dây thừng.

Trình Lê ngực phập phồng, cuối cùng không nhịn được nữa, nước mắt lưng tròng, đột ngột rút cây trâm trên đầu, định tự vẫn.

Đồng tử Tiêu Tri Nghiên co rút, lập tức tung ra chiếc nhẫn trên tay, đánh thẳng vào cổ tay nàng!

Lực đạo khiến tay nàng run lên, trâm rơi xuống đất, chưa kịp cắm vào cổ thì đã bị hắn túm lấy, kéo lại bên người.

Cả người Trình Lê ngã vào lòng hắn, ngực phập phồng dồn dập, mặt nhỏ ửng đỏ, rưng rưng nước mắt, nhưng vẫn ngẩng đầu, kiên cường nhìn thẳng vào mắt hắn.

Tiêu Tri Nghiên nhìn nàng, trong mắt tràn ngập lửa giận, nhưng vẫn im lặng, chỉ gắt gao nhìn nàng không chớp mắt.

Thật lâu sau, hắn rít qua kẽ răng:

“Ngươi thà chết vì hắn sao? Hử? Trình Lê!”

“Ngươi không phải yêu Khương Thừa Linh lắm sao?”

Ngực nàng phập phồng càng dữ dội.

Nam nhân ấy lại cúi sát hơn, gằn từng chữ:

“Ngươi không phải yêu Khương Thừa Linh lắm sao, Trình Lê?!”

Nàng vẫn không đáp.

Hắn như phát điên, túm lấy hai tay nàng, xoay người nàng lại, tự tay trói nàng, vừa trói vừa gào:

“Trình Lê, ngươi yên tâm! Đợi Cô đoạt lấy thiên hạ, giết Tiêu Hoài Huyền, sẽ lập ngươi làm hoàng hậu! Sẽ cưới ngươi làm vợ! Sẽ mãi mãi yêu ngươi!”

“Cô sao có thể không yêu ngươi? Sao có thể quên được ngươi? Cô yêu ngươi sáu năm, yêu đến tê tâm liệt phế, sống không bằng chết!”

“Thế mà đổi lại, ngươi lại thà chết vì một nam nhân khác!!”

Bình Luận (0)
Comment