Kinh Dã - Cảnh Kỳ Tâm

Chương 11

Điệu múa kết thúc, Mạnh Kinh Hồng nghe tiếng vỗ tay tán thưởng vang lên sau lưng.

Cô quay lại mỉm cười cúi chào, sau khi đứng thẳng mới phát hiện không biết từ lúc nào bên cạnh đạo diễn Quách đã có thêm một cô gái trẻ. Cô ấy cũng mặc váy Mông Cổ màu trắng, hơn nữa còn rất đẹp.

——Là kiểu đẹp rất hút mắt nhìn, Mạnh Kinh Hồng lập tức nhận ra cô ấy là diễn viên, không nói đến đường nét khuôn mặt nổi bật, mà tỉ lệ đầu – thân của cô ấy phải nói là tuyệt đỉnh.

Hóa ra có đạo diễn khen diễn viên đầu chỉ bé bằng hạt gạo, thật sự không hề khoa trương.

Đạo diễn Quách cũng xác nhận suy đoán của Mạnh Kinh Hồng: “Đây chính là nữ chính của chúng ta.”

Bà ấy đánh giá chiếc váy trên người nữ diễn viên: “Cái này là bên phục trang mới sửa lại sao?”

“Đúng vậy ạ.” Nữ diễn viên dang rộng tay để khoe chiếc váy Mông Cổ trên người: “Cô thấy sửa thế nào ạ?”

Đạo diễn Quách nhìn cô ấy, lại nhìn chiếc váy múa trên người Mạnh Kinh Hồng.

Nữ diễn viên cũng quay sang Mạnh Kinh Hồng, chủ động đưa tay ra: “Chào cô, tôi là Mạch Tử.”

Mạnh Kinh Hồng mỉm cười: “Chào cô, Kinh Hồng.”

“Chẳng trách lại được gọi là Kinh Hồng —— Một điệu múa đúng chuẩn ‘Kinh Hồng’.” Mạch Tử ngưỡng mộ từ tận đáy lòng, “Haizz, đúng là chuyên nghiệp có khác, tôi học múa lâu vậy rồi, cứ tưởng mình tập luyện khá tốt, giờ nhìn lại…… đúng thật chỉ như múa Ương Ca!”

Mọi người bật cười vui vẻ, Chu Thanh Dao mở lời: “Mạch Tử, cháu mau để Tiểu Mạnh dạy mình một khóa cấp tốc, hai cháu có chiều cao và vóc dáng xấp xỉ nhau, Tiểu Mạnh có thể làm mẫu cho cháu, dạy cháu cách tạo dáng và trình diễn sao cho lên hình đẹp hơn.”

Mắt Mạch Tử sáng rực, lập tức hỏi Mạnh Kinh Hồng: “Được chứ? Có phiền cô không?”

“Không phiền.” Mạnh Kinh Hồng vui vẻ, “Hay chúng ta bắt đầu ngay bây giờ?”

Mạch Tử: “Được!”

“Chuyện đó——” Trang Ý yếu ớt lên tiếng, cô ấy gõ nhẹ lên màn hình điện thoại của mình, “Sắp ba giờ rồi, phó đạo diễn bảo chúng ta ba giờ qua gặp mặt……”

“Ồ, vậy các cháu mau đi đi.” Đạo diễn Quách lập tức thả người.

“Các cô ngồi xe kéo Mông Cổ về đi.” Mạch Tử chỉ về phía người du mục cách đó không xa, cô ấy vừa ngồi xe này tới, “Nếu không đi bộ ra cũng khá xa đấy.”

“Đúng vậy!” Chu Thanh Dao cúi người xoa bắp chân, “Vừa nãy cô không biết có thể ngồi xe này, đi bộ đến đây nhìn có vẻ gần nhưng thực tế phải đi khá xa……”

Mạnh Kinh Hồng và Trang Ý chào hỏi mọi người rồi đi về phía xe kéo Mông Cổ của người du mục cạnh đó —— Chiếc xe gỗ có bánh xe lớn trên thảo nguyên, nhưng chiếc xe này không phải do bò kéo mà dùng máy kéo.

Chui vào lều vải và ngồi xuống, Mạnh Kinh Hồng nghiêng đầu nghe Trang Ý luyên thuyên về phó đạo diễn.

——Không hề chú ý đến chàng trai cách đó 10 mét vừa lướt qua mình.

Bánh xe chỉ vừa lăn vào bãi cỏ, Huống Dã đã bị chặn lại——có mấy người dân du mục cưỡi ngựa xông tới không cho anh tiếp tục lái vào trong, nói xe sẽ nghiền hỏng đồng cỏ của họ.

Kiên nhẫn quay đầu tìm chỗ đậu xe thích hợp, chàng trai đi bộ vào phía bên trong đồng cỏ.

Người đầu tiên thấy anh là Đạo diễn Quách: “Ơ—— ”

Bà ấy vỗ lên cánh tay Chu Thanh Dao: “Đó có phải Dã Tử nhà cậu không?”

Chu Thanh Dao nheo mắt nhìn kỹ, rất kinh ngạc: “Ôi, thằng nhóc này——”

Bà ấy cất cao giọng về phía chàng trai đang đến gần: “Không phải con nói là không đến ư?”

Nhìn thoáng qua cô gái mặc váy trắng, Huống Dã dừng bước rồi lại đi tiếp về phía trước.

“Dì Quách.” Anh lịch sự gật đầu với đạo diễn Quách.

“Lâu rồi không gặp, Huống Dã.” Đạo diễn Quách đánh giá chàng trai cao lớn trước mặt, mắt bà ấy sáng rỡ, “Vẫn đang nghỉ phép nhỉ, có hứng thú đến chỗ dì đóng vai khách mời không?”

“Dì đừng đùa cháu nữa.” Huống Dã mỉm cười tháo kính râm và liếc nhìn nữ diễn viên mặc váy Mông Cổ cạnh đó.

Đôi mắt đen của anh cụp xuống đầy vẻ thất vọng.

Từ lúc anh bước tới,  ánh mắt Mạch Tử chưa từng dời đi.

Lúc này cảm nhận được ánh mắt của chàng trai, mặt cô ấy càng đỏ bừng……

Chu Thanh Dao nhìn thấy hết thảy, mắt bà ấy chợt sáng lên.

“Ơ, sao đột nhiên con lại đến đây?” Bà ấy lại hỏi con trai mình lần nữa.

Huống Dã cứng họng: “…… Đến chào hỏi.”

Anh nhíu mày dứt khoát đẩy kính râm lên mặt: “Con về đây.”

“Chuyện đó, xe của con vẫn còn ở đây chứ?” Chu Thanh Dao vội nói, “Vừa khéo con tiện đường đưa Mạch Tử về một đoạn đi.”

Nói rồi bà ấy đưa mắt ra hiệu cho cô bạn thân.

Đạo diễn Quách lập tức hiểu ý, vỗ nữ diễn viên bên cạnh: “Đúng vậy, Mạch Tử cũng phải về khách sạn.”

“Được.” Huống Dã thản nhiên đáp lời, ánh mắt sau cặp kính râm của anh cuối cùng cũng đảo xung quanh.

Không còn bóng váy trắng tung bay.

Mặt anh vô cảm, quay người: “Đi thôi.”

Cuộc gặp mặt với phó đạo diễn rất nhanh gọn, sau khi tiếp nhận thông tin và nhận được tờ thông báo, hai cô gái đến quán cà phê của khách sạn để mua hai cốc cà phê trước rồi mới thong thả về phòng.

Xung quanh Bá Thượng chỉ có duy nhất một khách sạn sang trọng này, sau khi đoàn làm phim vào ở thì lại có thêm hai đoàn du lịch nữa đến nên còn đông người hơn cả lúc nghỉ lễ. Mạnh Kinh Hồng và Trang Ý nhường mấy ông bà trong đoàn người cao tuổi lên lầu trước nên phải đợi thêm một lượt thang máy nữa.

Thang máy đi xuống lại chẳng có một ai, khi bước vào ấn nút đóng cửa, Trang Ý chợt nghe thấy cô bạn thân hít mạnh một hơi.

“Sao thế?” Trang Ý quay đầu nhìn Mạnh Kinh Hồng, “Hôm nay sao cậu lại…… giật mình vậy?”

Thang máy chầm chậm đi lên, bỗng chốc mất trọng lực.

——Nhịp tim của Mạnh Kinh Hồng cũng vậy.

Cô nhìn chằm chằm vào cửa thang máy, trong đầu chỉ toàn hình ảnh mình nhìn thấy trước lúc cửa thang máy đóng lại.

“Vừa rồi cậu có thấy…… Mạch Tử không?”

“À? Tớ không để ý.” Trang Ý cúi đầu tiếp tục nhìn điện thoại, “Mạch Tử thế nào?”

“……”

Môi Mạnh Kinh Hồng khẽ giật, không nói nên lời.

Cô tin chắc lần này mình không hoa mắt.

Mạch Tử xinh đẹp rất hút mắt nhìn, đứng cạnh chàng trai kia càng nổi bật hơn.

Chiều cao và vóc người của anh đều nổi bật, khả năng bị nhận nhầm không lớn, huống hồ lần này cô còn thấy chính diện khuôn mặt anh—— trên gương mặt đẹp trai với những đường nét góc cạnh chẳng có biểu cảm gì, vừa ngầu vừa hung dữ.

Giống hệt lần đầu khi cô gặp anh……

Nhưng sao anh lại ở đây?

Không lẽ thật sự là tài xế của cô Chu?

Tại sao lại ở cùng Mạch Tử……

Suy nghĩ của cô rối bời và lộn xộn, đến nỗi khi Trang Ý mở lời, Mạnh Kinh Hồng còn không nghe rõ cô ấy nói gì.

“…… nói chị Lý đến rồi, tớ xuống lầu gặp chị ấy, cậu vào phòng trước đi—— Đây, thẻ phòng.”

Mạnh Kinh Hồng nhận lấy một cách máy móc: “…… Được.”

Quẹt thẻ vào phòng, con Doberman đen sì lập tức vẫy đuôi ra đón.

Mạnh Kinh Hồng không v**t v* bộ lông của Tiểu Oa như thường ngày, cô đờ đẫn múc ra một bát thật to thức ăn cho chó rồi ngồi bên cửa sổ nhìn Tiểu Oa ăn với vẻ ngẩn ngơ.

Trong đầu cô, ngoại trừ tiếng nhai “rôm rốp” giòn tan của chú chó thì hoàn toàn trống rỗng.

“Kinh Kinh!” Không biết qua bao lâu, giọng Trang Ý vang lên ngoài cửa.

Nữ diễn viên bước nhanh vào phòng, nóng lòng buôn chuyện với cô bạn thân: “Tớ vừa thấy một anh chàng đẹp trai!”

Trái tim Mạnh Kinh Hồng như có dự cảm mà thắt lại, không đợi cô lên tiếng, mắt Trang Ý đã sáng ngời và chỉ ra cửa sổ: “Chính là người đó! Người bên cạnh Mạch Tử ấy——”

Đưa tầm mắt dò xét nhìn xuống dưới lầu.

Dường như trái tim cô cũng ngã xuống theo……

Trang Ý kéo cánh tay cứng đờ của Mạnh Kinh Hồng: “Thế nào? Đẹp trai nhỉ!”

Mạnh Kinh Hồng ngẩn ngơ thốt ra tiếng “Ừ”.

Trang Ý “xì” khẽ: “Thật ra cũng không phải kiểu đẹp trai dễ nhận thấy, nhưng trông anh ấy thật…… thật đã!”

Cô ấy nói xong mặt cũng nóng lên, nhìn sang cô bạn thân bằng đôi mắt sáng long lanh, “Cậu hiểu ý tớ không?”

“……”

Mạnh Kinh Hồng nhìn đôi trai gái đứng cạnh xe dưới lầu, mím môi không lên tiếng.

Cô hiểu quá rõ.

——Khi đối mặt với chàng trai đó, cái cảm giác nhận thức mình là một người phụ nữ rất mãnh liệt……

Trang Ý cũng có cảm giác này, chắc hẳn Mạch Tử cũng vậy.

Không nghe được họ nói gì, nhưng rõ ràng Mạnh Kinh Hồng nhìn thấy đôi mắt Mạch Tử đầy tình tứ khi ngước lên—— nhìn về phía anh, khóe mắt đuôi mày của cô ấy vô thức toát lên vẻ e ấp của một cô gái nhỏ……

Mạnh Kinh Hồng nuốt khan, cổ họng cô nghẹn lại: “Anh ấy…… là ai vậy?”

Hỏi xong cô lại thầm tự giễu trong lòng.

——Rõ ràng là cô gặp anh trước.

Thậm chí còn từng tiếp xúc da thịt thân mật.

Nhưng ngay cả anh là ai cô cũng không biết rõ……

“Cậu không nghĩ anh ấy là diễn viên trong đoàn sao? Lúc đầu tớ nghĩ vậy, kết quả lại không phải——” Trang Ý nói, “Anh ấy là con trai của cô Chu.”

Mạnh Kinh Hồng sững sờ: “Là…… cô Chu mà chúng ta vừa gặp?”

Trang Ý gật đầu, ra vẻ bí ẩn: “Này, cậu có biết chữ ‘Chu’ trong họ của cô Chu là chữ ‘Chu’ nào không?”

“Chính là chữ ‘Chu’ trong tập đoàn Thắng Chu.” Cô ấy tự hỏi tự đáp, “Trung tâm mua sắm Thắng Chu, cụm rạp chiếu phim Thắng Chu. À, còn cái mall Thắng Chu mới mở cạnh nhà cậu nữa—— tất cả đều là của nhà anh ấy!”

Mạnh Kinh Hồng chớp mắt: “…… Thật sao.”

Ngoài sự kinh ngạc, cô còn bật cười rất khẽ——Sao trước đây cô lại có thể nghĩ anh là tài xế, là thám tử tư do mẹ cô thuê?

Cái khí chất tháo vát đó, lái chiếc G-Class đắt tiền đến vậy……

“Đúng vậy, đẹp trai thì thôi lại còn là phú nhị đại thực thụ, xem có tức không chứ!” Trang Ý nghiêng đầu nói tiếp, “Nói đúng hơn thì anh ấy là phú 1.5 đại, ông chủ của Thắng Chu là cậu của anh ấy, nhưng cậu của anh ấy có quan hệ rất tốt với cô Chu……  Haizz, nhưng những điều đó không quan trọng, so với bản thân anh ấy thì những chuyện này đều không quan trọng.”

“Bản thân anh ấy…… thế nào?” Mạnh Kinh Hồng hỏi.

“Tớ vừa nghe chị Lý nói, cậu đừng nói cho người khác nha——” Trang Ý nhìn ra cửa sổ, như sợ chàng trai có thể nghe thấy, “Hình như anh ấy là cảnh vệ vũ trang*.”

(*Cảnh vệ vũ trang: được gọi là Lực lượng cảnh vệ nội bộ của cảnh sát vũ trang nhân dân Trung Quốc)

Mạnh Kinh Hồng hoang mang: “Cảnh gì cơ?”

Trang Ý bất lực thở dài, rồi chợt nghĩ đến: “Đúng rồi, cậu có nhớ có một bộ phim xưa tên là《Cận Vệ Nam Hải》——”

“Anh ấy chính là phiên bản đời thực của kiểu vệ sĩ đó.”

Đôi mắt Mạnh Kinh Hồng dao động: “Anh ấy……”

Trang Ý nhướng mày nhìn cô: “Ngầu nhỉ. Chàng trai chuẩn mực đàng hoàng được giao cho quốc gia, gốc gác trong sạch! Thứ người ta bảo vệ là mạch máu tổ quốc, là hạt nhân sống còn—— Không phải điều này còn lợi hại hơn bất kỳ đại gia hay ông chủ nào sao.”

“……”

Mạnh Kinh Hồng nhìn nhân viên giữ cửa của khách sạn ân cần trao lại chìa khóa xe, nhìn chàng trai mở cửa xe ngồi vào ghế lái.

Cô chợt hiểu ra tại sao đêm đó anh lại từ chối cô……

Trước đây trong khoa có một bạn nữ chơi rất thân với cô, từng ăn chung ngủ chung, bên nhau như hình với bóng, thân tới mức Trang Ý cũng ghen tị.

Nhưng bỗng một ngày Mạnh Kinh Hồng không bao giờ gặp lại cô bạn này nữa—— Cô ấy thôi học ở Học viện múa, chỉ thông báo qua wechat cho Mạnh Kinh Hồng biết mình sẽ ra nước ngoài du học.

Khi nhìn thấy bài đăng trên vòng bạn bè của cô ấy lần nữa, địa điểm là một lâu đài cổ ở Châu Âu, cũng là ngôi nhà mới của cô ấy.

Khi đó Mạnh Kinh Hồng mới hiểu được, hóa ra có những thứ vốn không thể đổi thay.

——Dù sớm chiều chung sống, thân thiết gắn bó, nhưng bức tường vô hình mang tên giai cấp kia sẽ không biến mất.

Dù quan hệ có tốt đến đâu, các cô cũng không phải người cùng một thế giới.

Cô và anh cũng vậy.

Chắc hẳn anh cũng nghĩ như vậy.

Nên mãi đến sau cùng, ngay cả tên cũng không nói cho cô……

“Này, tớ nghe đồn cô Chu có ý định tác hợp con trai mình với Mạch Tử đấy.” Trang Ý nhìn bóng lưng Mạch Tử vẫy tay chào tạm biệt người ta dưới lầu thì cười nói, “Nhà Mạch Tử với nhà anh ấy cũng coi như môn đăng hộ đối. Haizz, kiểu con trai thế này quả nhiên đều kết hôn sớm, chẳng bao giờ đến lượt tớ……”

Cô ấy huých cánh tay Mạnh Kinh Hồng: “Có muốn tìm Mạch Tử để thăm dò thêm tin tức không? Biết đâu còn được gặp trai đẹp để làm quen!”

Mạnh Kinh Hồng quay lưng lại, không để bạn thân phát hiện đôi mắt u ám của mình.

“Thôi.”

Cô đã gặp anh rồi.

Cũng không cần thiết phải quen biết nữa.

Bình Luận (0)
Comment