Hơn một tuần sau đó, Mạnh Kinh Hồng không gặp lại chàng trai kia nữa.
——Đúng vậy, đến giờ cô vẫn không biết tên của anh là gì.
Trong lòng không biết đang ấm ức với ai: Nếu anh không nói cho cô biết thì cô cũng không muốn biết.
Thật ra muốn biết cũng không khó, chỉ cần để cô Chu thuận miệng nói ra trong lúc trò chuyện là được, nhưng Mạnh Kinh Hồng tuyệt đối không đề cập đến; Thậm chí khi Trang Ý líu lo kể về anh, cô cũng sẽ cố ý hoặc vô tình lảng tránh chủ đề.
——Nếu đã là người không thể có được, rung động cũng là tội lỗi.
Chi bằng sớm đẩy anh ra khỏi cuộc sống của mình……
Cô là một cô gái đủ lý trí và kiên định, một khi đã quyết tâm cô sẽ ép mình tập trung vào công việc. May mắn thay những ngày này lịch trình của đoàn làm phim cũng bận rộn nhiều thêm.
Tuy lượng cảnh quay khách mời của Mạnh Kinh Hồng không nhiều, nhưng đạo diễn Quách và cô Chu rất coi trọng năng lực chuyên môn của cô. Mấy ngày nay cô và các cô giáo vừa nghiên cứu biên soạn các điệu múa trong phim vừa làm mẫu và dạy các điệu múa cho mấy diễn viên chính.
Làm việc liên tục suốt tuần, cuối cùng cũng có được một buổi chiều rảnh rỗi. Hôm nay Trang Ý cũng không có lịch trình nên kéo Mạnh Kinh Hồng ra thảo nguyên. Đến đây lâu vậy rồi mà họ còn chưa thật sự đến thảo nguyên chơi đùa.
“Đi đi mà, thầy dạy cưỡi ngựa do đoàn phim mời hôm nay cũng đến, chúng ta cũng đi cưỡi ngựa đi!” Trang Ý cố gắng hết sức để kéo bạn thân ra ngoài giải khuây. Cô ấy cảm nhận được thời gian gần đây Mạnh Kinh Hồng có tâm sự, chỉ là không muốn nói ra.
Không có cách nào, tính tình của Kinh Kinh nhà cô ấy là thế đó: Mỗi khi cô ấy gặp chuyện không vui, dù có là nửa đêm Kinh Hồng cũng bắt máy, kiên nhẫn nghe cô ấy khóc lóc kể lể rất lâu; Đến sinh nhật cô ấy, Kinh Kinh còn có thể trốn học đến đoàn làm phim để chuẩn bị bất ngờ—— Một cô gái tinh tế và dịu dàng như vậy với bạn bè, khi bản thân gặp chuyện lại chỉ biết im lặng, lén lút tự gặm nhấm.
Trang Ý rất giận, lại có chút bất lực và đau lòng, chỉ có thể cố hết sức dỗ dành để bạn thân vui vẻ hơn.
“Cậu không muốn đi nhưng Soái Oa muốn đi đó!” Trang Ý nắm được điểm yếu của người kia, “Đến thảo nguyên rộng lớn rồi mà không dẫn chúng tớ đi chạy nhảy, cậu là một người mẹ tồi!”
“……”
Quay đầu nhìn Tiểu Oa đang nằm bò trên sàn nhà trông rất đáng thương, Mạnh Kinh Hồng lập tức mềm lòng.
Nửa tiếng sau, hai cô gái dắt chó rảo bước lên đường.
Dắt một con chó to như vậy chỉ có thể đi bộ suốt quãng đường. Chờ đến lúc đi sâu vào thảo nguyên, cả hai người đều bắt đầu đổ mồ hôi toàn thân.
Trên thảo nguyên không có mấy du khách, người trong đoàn làm phim cơ bản đều biết con chó này cho nên Mạnh Kinh Hồng mới phá lệ nới dây dắt chó.
Thoắt cái, Tiểu Oa đã chạy tung tăng đến bên hồ.
Trang Ý cũng hăm hở đi tìm thầy dạy cưỡi ngựa của đoàn phim. Mạnh Kinh Hồng không muốn chơi, chỉ muốn đi dạo loanh quanh.
Thời tiết đẹp đến mức hơi quá đáng, bầu trời xanh biếc không chút vẩn đục, bãi cỏ cũng xanh mướt lung linh.
Tầm mắt cô bị một con ngựa nâu to lớn có bộ lông bóng mượt thu hút, Mạnh Kinh Hồng chậm rãi bước qua.
Khi nhìn thấy chàng trai đứng cạnh con ngựa, cô chợt sững sờ.
Chiều cao một mét chín, vai rộng, tóc cắt sát, da màu lúa mì……
Nhưng khi đối phương quay người lại, Mạnh Kinh Hồng lại thở phào.
——Chỉ là vóc dáng khá giống mà thôi.
Trước đây cô thường oán thầm chàng trai kia thô kệch, nhưng so với người du mục trước mắt, cô mới nhận ra kỳ thật gương mặt anh rất điển trai—— đường nét ngũ quan như được chạm khắc, chỗ nào cũng đáng để ngắm kỹ……
Không đúng——
Mạnh Kinh Hồng bực bội nhắm mắt lại, đồng thời kìm nén cảm giác hụt hẫng mơ hồ trong lòng.
Sao cô lại nghĩ đến anh rồi……
“Chào cô.” Người du mục dẫn ngựa chủ động mở lời chào cô, không biết có phải do làm về du lịch hay không mà anh ta nói tiếng phổ thông rất chuẩn, “Cô cũng là người của đoàn phim đến đóng phim sao?”
Mạnh Kinh Hồng lắc đầu mỉm cười: “Tôi là nhân viên của đoàn phim, nhưng không phải diễn viên.”
“Tôi từng xem cô múa, chính là vào ngày đó——” Người du mục chỉ tay vào chiếc lều Mông Cổ đoàn phim đã ở, “Tôi còn tưởng cô là cô gái trên thảo nguyên của chúng tôi.”
“Nhưng chỗ này của chúng tôi không ai múa đẹp như thế.” Người du mục tiến về trước một bước, ánh mắt anh ta gần hơn, cũng càng sâu thẳm, “Tôi xem mà ngẩn người.”
Mạnh Kinh Hồng cũng sững sờ.
Trai tráng trên thảo nguyên đều…… thẳng thắn vậy sao?
Cô hơi ngượng ngùng, mỉm cười: “Cảm ơn.”
Có lẽ vì lời khen đủ chân thành nên dù thẳng thừng cũng không khiến người ta khó chịu.
Mạnh Kinh Hồng lại chuyện trò dăm ba câu với người kia, đối phương giơ tay vỗ nhẹ lên cổ con ngựa bên cạnh.
“Muốn cưỡi ngựa không? Không thu tiền của cô.”
Mạnh Kinh Hồng nhìn con ngựa cao lớn, hơi do dự: “Tôi chưa từng cưỡi ngựa, nó cao quá……”
“Nó là con ngựa tôi thích nhất, đã giành giải quán quân được mấy lần rồi.” Người du mục v**t v* bờm ngựa từng chút một, “Nó rất ngoan, sẽ không làm cô ngã.”
Mạnh Kinh Hồng nhìn thảo nguyên xanh mướt trải dài bất tận dưới ánh nắng chói chang, có phần không nỡ từ chối việc bước vào quang cảnh đẹp thế này.
“Vậy…… tôi thử xem?”
Người du mục mỉm cười, kéo dây cương rồi chìa một tay ra: “Mời——”
–
Huống Dã nhảy xuống xe kéo Mông Cổ, vừa liếc nhìn đã thấy quý bà Chu đang giơ điện thoại tự sướng.
Anh hừ khẽ rồi bước tới: “Con chụp giúp mẹ nhé?”
Quay đầu thấy con trai, Chu Thanh Dao rất ghét bỏ: “Thôi đi. Mẹ không muốn bị ám ảnh về ngoại hình.”
Huống Dã khịt mũi: “Ảnh con chụp từng đoạt giải trong đơn vị đấy.”
“Chụp trực thăng và đại bác thì sao giống chụp người?” Chu Thanh Dao cạn lời thật sự: “Con đó, bao giờ có bạn gái thì sẽ biết.”
Huống Dã khẽ cười, không đáp lời.
Anh cũng muốn biết bao giờ mình mới tìm được người đó.
Trước đó vốn định nhờ Chu Chính giúp điều tra thông tin về cửa hàng cho thuê xe, ai ngờ đột nhiên nhận được lệnh triệu tập về đơn vị.
Lần đi này, lại bặt vô âm tín hơn một tuần lễ……
“Lần này tìm con về đột ngột,” Chu Thanh Dao đặt điện thoại xuống hỏi con trai, “Có tình huống khẩn cấp à?”
Huống Dã chỉ thản nhiên đáp: “Đi nước ngoài một chuyến.”
Chu Thanh Dao không hỏi tiếp.
——Hỏi cũng vô ích.
Tính chất công việc của anh, dù là người ngủ chung giường cũng phải có chính sách bảo mật.
Một mặt bà ấy mong con trai có thể sớm lập gia đình, mặt khác lại lo âu vì cho rằng ai chịu theo anh thì cũng có lỗi với con gái nhà người ta. Cả ngày không gặp mặt đã đành, lại phải luôn nơm nớp lo sợ.
Vì vậy với việc Huống Dã bất ngờ bị tạm ngừng công tác lần này, thật ra Chu Thanh Dao cũng ngấm ngầm thở phào nhẹ nhõm. Thậm chí còn hy vọng anh chuyển công tác, hoặc dứt khoát xuất ngũ luôn.
Nhưng bà ấy cũng biết con trai không cam lòng.
Thời gian này tuy anh không nói ra, nhưng trong lòng anh thật sự rất buồn khổ.
Chu Thanh Dao thở dài, đổi sang cách hỏi khác: “Vậy tình hình hiện tại của con thế nào? Coi như…… đã được khôi phục chức vụ rồi?”
“Chưa.” Huống Dã miễn cưỡng nói, hơi nhíu mày, “Chờ tiếp thôi.”
Chu Thanh Dao nói “Ừhm”: “Con hiểu rõ trong lòng là được.”
“Không phải mẹ nói có việc tìm con sao?” Chàng trai chuyển chủ đề.
“À……” Chu Thanh Dao vội cụ thể hóa cái cớ, “Thế này…… Ngựa mà đoàn làm phim mượn đã đến, gọi con đến xem, giúp con ôn lại ký ức về một thời kỵ binh.”
Huống Dã hừ khẽ, nhìn mẹ anh đầy ẩn ý sâu xa: “Tốt nhất là chỉ xem ngựa thôi.”
Chu Thanh Dao bĩu môi, lườm con trai.
Trước đó Mạch Tử chủ động bày tỏ thiện ý, kết quả thằng nhóc này cứ như cục đá thối, vừa cứng vừa lạnh.
Khiến cho con gái nhà người ta bây giờ cũng chẳng còn ý định gì nữa.
Trong đoàn phim có nhiều cô gái như vậy, ai nấy đều xinh đẹp như hoa vậy mà thằng nhóc này lại chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy một người……
Đáng đời bị độc thân!
“Ôi ôi—— Được rồi được rồi, cháu không cưỡi nữa! Cô Chu—”
Chu Thanh Dao quay đầu lại, thấy Trang Ý đang nhăn nhó xuống ngựa.
Bà ấy cười, vẫy tay: “Trang Ý à, đến đây——”
Ánh mắt của Huống Dã bên cạnh thoáng hiện nét hoảng hốt, anh quay đầu thì thấy một cô gái đang khập khiễng bước đi.
Xuống ngựa rồi, Trang Ý mới giật mình phát hiện hóa ra chàng crush mà mình vừa nhìn đã mê mẩn cũng ở đây. Khổ nỗi mông cô ấy đã bị yên ngựa cọ thành tám mảnh, chẳng còn chút hình tượng nào.
Bĩu môi khóc không ra nước mắt, cô ấy cố hết sức để mình trông có thể diện hơn rồi bước tập tễnh tới—— nhìn vẫn cứ buồn cười như một chú chim cánh cụt.
Nhưng mà crush cứ nhìn cô ấy mãi!
Chàng trai khẽ nhíu mày, anh nhìn cô ấy chằm chằm rồi nói: “Cô tên là…… Trang Ý?”
——Anh vậy mà lại chủ động chào hỏi cô ấy!
“Vâng.” Trang Ý nhếch môi, cũng chủ động bổ sung, “Chính là chữ ‘Ý’ trong Tư Mã Ý.”
Mí mắt Huống Dã khẽ giật, sau đó mới nhận ra.
Cũng phải, chữ “Ý” này hợp với con gái hơn.
Anh lại nhếch môi tự giễu—— Làm gì có chuyện trùng hợp đến thế, chỉ là một cái tên đồng âm thôi……
Trang Ý bên này còn đang chờ được tiếp tục chuyện trò sôi nổi với crush, ai ngờ người ta chỉ cười chứ không nói gì thêm.
Đầu óc cô ấy quay mòng mòng, đang nghĩ cách để tiếp tục tia lửa tình này thì chợt nghe cô Chu nói với mình: “Các cháu cưỡi ngựa bao lâu rồi—— Ơ? Sao chỉ có một mình cháu, Mạnh Kinh Hồng đâu?”
Mạnh, Kinh Hồng.
Như có dự cảm, trái tim Huống Dã bị cái tên này tác động mà giật nảy lên.
“Kinh Kinh ở bên kia, không cưỡi ngựa—— Ơ? Không phải cậu ấy nói không muốn cưỡi sao?”
Trực giác của anh tìm thấy cô nhanh hơn cả thị giác.
Huống Dã ngước mắt lên, lập tức nhìn thấy bóng dáng thướt tha yêu kiều ở đằng xa.
Lần này anh tuyệt đối không nhận nhầm.
——Cô đang mặc chính bộ quần áo họ gặp nhau ngày đó.
Con tim nơi lồng ngực trái anh đập thình thịch, khóe môi cũng vì vậy mà cong lên.
Tầm mắt đang nhanh chóng tập trung bỗng khựng lại——
Huống Dã chậm rãi nheo đôi mắt đen.
Cô không đi một mình, bên cạnh còn có bạn.
——Là một chàng trai.
–
Tầm nhìn được nâng cao nhờ lưng ngựa, tâm trạng của cô cũng rộng mở hơn nhiều.
Mạnh Kinh Hồng ngồi trên lưng ngựa nhìn thảo nguyên trải dài vô tận, chợt nhớ đến cảm giác lần đầu tiên chạy trên đường cao tốc ngày đó—— cũng thoải mái và giải tỏa áp lực thế này.
Hơn nữa con ngựa này thực sự rất ngoan, luôn cõng cô đi chầm chậm. Chỉ cần hơi động đậy dây cương thì nó đã biết phải xoay về hướng nào.
Mạnh Kinh Hồng nhẹ nhàng v**t v* lưng ngựa màu nâu, quay đầu mỉm cười với chủ của con ngựa, đôi mắt cô cong cong: “Nó thông minh quá!”
Người du mục bị nụ cười mắt ngọc mày ngài này làm cho tâm hồn xao động.
“Thật sao, vậy cô cưỡi thêm một lát nữa đi.” Anh ta dâng dây cương cho cô gái như dâng vật báu: “Kéo chặt thì nó sẽ chậm lại.”
Mạnh Kinh Hồng cẩn thận nhận lấy dây cương, bắt đầu thử tự mình điều khiển ngựa.
Như thể cảm nhận được cô đã thả lỏng, tần suất nện bốn vó của con ngựa nhanh hơn một chút. Mạnh Kinh Hồng thuận theo tốc độ của nó, lại kéo nhẹ dây cương để con ngựa đưa mình về phía hồ.
Bên cạnh đàn cừu đang thong dong gặm cỏ, con chó Doberman đen bóng hết sức nổi bật.
Thấy mẹ đến, Tiểu Oa đang lặn lộn dưới đất lập tức giũ bộ lông trên lưng rồi tung chân vui vẻ chạy về phía Mạnh Kinh Hồng.
Con ngựa dưới người đột nhiên khụt khịt phun khí, dậm vó cồm cộp.
“Tiểu Oa, dừng lại!” Mạnh Kinh Hồng kịp phản ứng, vội lớn tiếng ra lệnh cho con chó, “Đừng đến đây!”
Tiểu Oa thoáng sửng sốt đứng yên, sau đó chạy nhanh hơn về phía người chủ đang hoảng loạn.
“Hí——”
Con ngựa bật ra tiếng hí kéo dài, bắt đầu lắc đầu liên tục——
Mạnh Kinh Hồng nắm chặt dây cương, cố gắng ổn định cơ thể đang chao đảo: “Tiểu Oa dừng lại! Đừng động đậy——”
“Gâu! Gâu gâu——”
Con chó Doberman tưởng chủ gặp nguy hiểm nên cứ sủa mãi về phía con ngựa, trông như sắp lao tới——
Con ngựa sợ hãi đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Mạnh Kinh Hồng không hiểu người du mục đang hét lớn điều gì bằng tiếng Mông Cổ, chỉ thấy anh ta giật mạnh dây cương khỏi tay cô.
“Hí——”
Con ngựa đột nhiên nhấc vó trước lên, dây cương trên cổ nó tuột khỏi tay người——
Xong rồi.
Khi cơ thể cô hoàn toàn mất thăng bằng, Mạnh Kinh Hồng tuyệt vọng than thở trong lòng.
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là: Nếu ngã ngựa mà bị thương ở cổ thì rất có thể cô sẽ không bao giờ múa được nữa……
Ngay sau đó, cơ thể mất kiểm soát của cô lại cứ thế ngừng rơi xuống.
Có người đã kịp thời đón lấy cô và nỗi sợ hãi của cô, trước khi điều bất hạnh xảy đến.
Trong cơn choáng váng, sau một vòng trời đất quay cuồng, Mạnh Kinh Hồng trở lại trên lưng ngựa.
——Trên một con ngựa khác.
Nó chạy rất nhanh, bờm trắng bay phấp phới trong gió, Mạnh Kinh Hồng còn chưa hết hoảng sợ: “Dừng, dừng! Dừng lại——”
Khuỷu tay đang giãy dụa của cô đập trúng vào thứ gì đó, đằng sau lập tức vang lên tiếng rít đau đớn——
“Sao lần nào gặp cũng đánh người vậy?”
Giọng nam từ tính quen thuộc pha lẫn tiếng cười, xuyên thấu qua màng nhĩ, đánh thẳng vào tim cô.
Cả người Mạnh Kinh Hồng cứng đờ, chết lặng.
Cô khó tin quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt nửa cười nửa không của chàng trai.
“Không đánh vào mặt, có tiến bộ.”
“……”
Mạnh Kinh Hồng ngây người nhìn anh, không nói được lời nào.
Trong đầu ong ong, tim như nổi trống.
Chàng trai nhướng mày, lúm đồng tiền bên má anh lún sâu: “Sao hả, không nhận ra?”
Cổ họng Mạnh Kinh Hồng nghẹn lại, cử động môi: “Anh…… sao anh lại ở đây?”
Sao anh có thể ở đây chứ.
Sao lần nào anh cũng có thể từ trên trời giáng xuống, vững vàng đón lấy cô.
Rõ ràng đã được đón lấy, tại sao con tim cô ngược lại càng lung lay hơn……
“Tôi——” Đôi mắt đen của anh lướt qua thảo nguyên bao la, Huống Dã nói một câu hai ý nghĩa, “Đến tìm người.”
“Tìm người?” Mạnh Kinh Hồng nghi ngờ nhướng mi, thấp giọng lẩm bẩm, “Đừng lại là nhiệm vụ bắt người gì đó nhé……”
Chàng trai phía sau cúi đầu bật cười: “Đoán đúng rồi.”
Sau đó một cánh tay rắn chắc đã vòng qua eo cô, dùng sức nhấc lên——
Cô ngồi vững vàng xuống yên ngựa trước mặt anh.
Giọng nói từ tính trầm thấp cọ xát vành tai cô: “Đã bắt được rồi.”
Gáy cô bị luồng khí nóng bỏng của chàng trai k*ch th*ch mà không ngừng co rúm lại. Mạnh Kinh Hồng mím môi không nói gì, cũng không nhúc nhích.
Làm sao đây?
Cơ thể cô vẫn thiếu nghị lực như trước, đã vô thức dựa dẫm vào anh……
“Cô thì sao?” Chàng trai trầm giọng hỏi lại cô, dường như không vui, “Chạy đến đây cưỡi ngựa?”
Vừa nói anh vừa ngoái đầu liếc nhìn phía bờ hồ.
Người du mục đang dắt con ngựa đã bình tĩnh trở lại, cứ mãi nhìn đăm đăm về phía họ.
Thoáng nhíu mày, cánh tay Huống Dã đang ôm hờ quanh cô gái bỗng chốc siết chặt.
——Ngực áp sát lưng, khít khao không kẽ hở.
Giọng điệu của anh cũng cứng rắn không chừa chút kẽ hở nào: “Nếu muốn cưỡi, cũng phải tìm người có thể bảo vệ cô.”
“……”
Phía sau vai cô đập vào lồng ngực rắn chắc của chàng trai, cả người lập tức bị tấm lưới nồng nặc hormone bao trùm và chiếm lĩnh.
Những lời phản bác cũng trở nên yếu ớt: “Do chó của tôi chạy tới làm con ngựa sợ, không trách người ta được……”
“Trước khi lên ngựa không nói cô biết có thể xảy ra những chuyện này ư?” Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi cô gái suýt ngã ngựa, huyệt thái dương của Huống Dã lại giật mấy cái.
Cụp mắt thấy đầu cô trơ trọi, anh nhíu mày: “Cũng không mang đồ bảo hộ.”
“……”
Mạnh Kinh Hồng há hốc miệng, không nói nên lời.
Cưỡi ngựa là việc ngẫu hứng nhất thời, quả thật không hề cân nhắc đến phương diện an toàn.
Bên tai vang lên tiếng hừ lạnh của chàng trai: “Bận lo nói chuyện rồi, đúng chứ.”
Không đợi cô trả lời, bàn tay to bên eo cô đột nhiên dùng sức siết chặt——
“Nói chuyện gì vậy?”
Thật khó nói là vì giọng điệu hung dữ của anh chui vào vành tai nhạy cảm, hay vì sức mạnh của chàng trai quá mãnh liệt, mà tóm lại, Mạnh Kinh Hồng đã bị cái siết kia làm cho toàn bộ cột sống đều tê dại.
Cô cắn môi, cả người nhũn ra sau dựa vào lồng ngực chàng trai: “Không nói gì cả……”
Huống Dã hừ khẽ, giọng điệu như thể hiểu rõ: “Là không nói với cô, Ta ih goi baina.”
“…… Cái gì?” Mạnh Kinh Hồng hoang mang quay đầu lại.
“Tiếng Mông Cổ.” Mắt chàng trai xoáy sâu nhìn cô chằm chằm, ánh mắt anh vừa mờ ám vừa thẳng thừng.
“Cô thật đẹp.”