Kinh Dã - Cảnh Kỳ Tâm

Chương 13

Con tim lỡ nhịp, hàng mi của Mạnh Kinh Hồng run rẩy.

Vừa nãy cô vẫn có thể bình thản đối mặt với những lời khen thẳng thừng của người du mục.

Nhưng với anh, chỉ cần ánh mắt chạm nhau, cô đã không thể kiềm chế được khuôn mặt luôn đỏ ửng và trái tim đập loạn nhịp……

“Kinh Kinh! Kinh Kinh——”

Tiếng hét của Trang Ý vọng lại trong gió.

Mạnh Kinh Hồng nhìn theo tiếng gọi thì thấy bạn thân của cô đang dắt Tiểu Oa ở bên hồ, ra sức vẫy tay về phía mình.

——Cô Chu và đạo diễn Quách cũng đang ở đó!

Thần kinh căng thẳng, Mạnh Kinh Hồng đặt một tay lên cánh tay trên eo mình.

Không đợi cô mở lời, chàng trai đã quay đầu ngựa, cất giọng trầm thấp hô “Giá”.

Con ngựa trắng hơi tăng tốc, phi bốn vó về phía bờ hồ.

Trên yên ngựa, cơ thể Mạnh Kinh Hồng bắt đầu chao đảo.

Nhưng trái tim vẫn đang xao động trong lồng ngực cô lại dần bình tĩnh.

Con ngựa phi thẳng về phía đoàn người.

Họ cũng sắp phải rời khỏi chiếc cầu treo chỉ thuộc về hai người để một lần nữa trở về thế giới thực……

Lồng ngực vững chắc đằng sau đột nhiên lùi lại, chàng trai nhún người xuống ngựa.

“Kinh Kinh!” Một vòng tròn toàn người là người ùa đến vây quanh cô, mặt Trang Ý hiện vẻ lo lắng, “Cậu sao rồi, có bị thương không?”

“Mau xuống kiểm tra xem——” Đạo diễn Quách ra hiệu về phía chiếc xe thương vụ ở rìa bãi cỏ, “Đội y tế đã đến.”

“Cháu không sao đâu ạ, đạo diễn Quách.” Mạnh Kinh Hồng vội nói, việc huy động lực lượng nhiều như thế này khiến cô như ngồi trên đống lửa, “Không cần phiền đội y tế đâu ạ——”

“Ôi, bác sĩ đến rồi, xem qua rồi tính!” Chu Thanh Dao là người hấp tấp, “Cháu còn phải múa nữa, tay chân xương cốt đều không được bị thương dù một chút—— Con bé này sao không biết quý trọng bản thân vậy?”

Mạnh Kinh Hồng không tiện từ chối thêm, cô nắm lấy yên cương để xuống ngựa.

“Đạp bàn đạp bằng chân trái.” Chàng trai đột nhiên cất giọng trầm thấp nhắc nhở.

Động tác của Mạnh Kinh Hồng khựng lại, cô quay đầu đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của chàng trai.

Anh giơ tay muốn đỡ cô: “Chân phải mới bị trẹo đó.”

“Hả?” Trang Ý lập tức trợn mắt hỏi thăm bạn thân, “Cậu bị trẹo chân lúc nào?”

Mạnh Kinh Hồng chợt thấy chột dạ, ấp úng nói bừa: “Thì…… vừa xong.”

Nói rồi cô tránh khỏi bàn tay to lớn với những khớp xương rõ ràng kia một cách kín đáo, vịn vai Trang Ý xuống ngựa.

Huống Dã khẽ nhíu mày rồi rút bàn tay bị hờ hững của mình về.

“Ôi——” Chu Thanh Dao nhìn chăm chú vào cô gái vừa xuống ngựa trước mắt, lại nhìn con trai với vẻ nghi ngờ, “Con biết chân người ta bị trẹo từ khi nào?”

Huống Dã nhếch môi: “Vừa xong.”

“……”

Mạnh Kinh Hồng vờ như không nghe thấy gì, lặng lẽ đi về phía nhân viên y tế đang đến.

Nhân viên y tế ấn vào mắt cá chân của cô, lại vén ống quần lên xem rồi mỉm cười: “Không sao cả, da cũng không bị trầy xước. Nếu không yên tâm thì vào thành phố chụp X-quang.”

“Không cần đâu ạ.” Mạnh Kinh Hồng vội nói, lại mỉm cười với các thầy cô và bạn bè đang quan tâm mình, “Thật sự không cần đâu ạ. Vừa nãy——”

Cô dừng lại, nhìn chàng trai với vẻ hơi mất tự nhiên: “Đến kịp thời…… vốn dĩ cháu không bị ngã.”

“Cừ đấy nhóc!” Đạo diễn Quách đấm một cú vào bắp tay rắn chắc của Huống Dã, “Chưa kịp phản ứng gì mà cháu đã cứu người ta ngay được, phản ứng nhanh thật!”

Huống Dã cười rồi nâng mí mắt nhìn cô gái: “Vừa đúng lúc nhìn thấy.”

Chuyện đã đến nước này, dù thế nào cũng nên nói lời cảm ơn.

Mạnh Kinh Hồng ngước mắt lên, vừa chạm mắt với chàng trai đã vội lảng đi: “Cảm ơn…… anh.”

“Đừng khách sáo!” Chu Thanh Dao vô tư nhận thay, lại vỗ lên bả vai Huống Dã, “Đây là con trai của cô, cũng coi như nhân viên trong nội bộ chúng ta.”

Chìa bàn tay to lớn và mạnh mẽ ra trước ánh mắt đang trốn tránh của cô gái, chàng trai nói từng chữ một: “Huống Dã.”

Nếu đã giả vờ không quen biết, vậy làm quen lại lần nữa.

Bên tai cô chợt vang lên tiếng “đinh”, kéo ra từng mảnh ký ức trong tâm trí.

Mùi bùn đất và xăng, những con bướm đêm bay vòng quanh bóng đèn, tiếng giẫm nhẹ của giày tác chiến trên lá rụng và kề sát đầu gối chuyện trò thâu đêm về “Cánh đồng hoang”……

Cơn sóng trong lòng cô không ngừng xao động, Mạnh Kinh Hồng chậm rãi nắm lấy bàn tay to lớn màu lúa mì ấy.

“Mạnh Kinh Hồng.”

Anh nhướng mày với cô đầy ẩn ý: “Kinh Hồng trong điệu múa Kinh Hồng?”

Những ngón tay thô dài của anh từ từ siết chặt theo câu hỏi, Mạnh Kinh Hồng bị nhiệt độ cơ thể của chàng trai làm cho sống lưng tê dại.

Không nói nên lời, cô chỉ ngơ ngẩn gật đầu.

“Đạo diễn Quách, cô Chu——”

Nhân viên trường quay hấp tấp chạy đến.

Mạnh Kinh Hồng vội vã rút tay ra.

“Sao vậy?” Đạo diễn Quách hỏi, “Chưa phối hợp ổn thỏa với bên ngựa sao?”

“Phối hợp được rồi, lại mượn thêm mấy con của dân du mục. Có hai con rất hung dữ, thầy dạy của chúng ta có hơi quản lý không xuể——” Nhân viên trường quay khẽ xoay người, tầm mắt cô ấy dính vào chàng trai cạnh đó.

Không dám mở miệng trực tiếp với người có khí chất mạnh mẽ đến thế, cô ấy bèn vòng vo: “Cô Chu, có thể cho em mượn người một lát được không ạ?”

Chu Thanh Dao “À” lên: “Được chứ——”

Bà ấy quay đầu nhìn con trai: “Được…… không?”

Xoa ngón cái lên vết chai trên lòng bàn tay từng lướt qua da thịt mịn màng, Huống Dã gật đầu: “Được.”

Sau khi được nhân viên trường quay chỉ đường, chàng trai lên ngựa hô lên “Giá” rồi nhanh chóng phi ngựa về phía xa.

“Ngầu quá đi.” Trang Ý thốt lên lời tán thưởng, lại quay đầu hỏi Mạnh Kinh Hồng, “Cậu thấy không? Anh ấy lên ngựa còn không cần dùng bàn đạp—— nhảy một bước đã lên rồi!”

Mạnh Kinh Hồng thầm gật gù trong lòng: Không chỉ phi thân lên ngựa, mà khi chạy còn thúc ngựa một cách mạnh mẽ.

——Vòng hông rắn chắc nhịp nhàng dồn lực ép xuống yên ngựa, từng cú thúc đầy uy lực …….

“Này thì tính là gì.” Đạo diễn Quách tiếp lời, quay sang Chu Thanh Dao, “Tớ nhớ trước kia Dã Tử từng được huấn luyện đặc biệt ở đội kỵ binh nhỉ?”

Trang Ý vô cùng ngạc nhiên: “Hóa ra là kỵ binh ạ.”

Chu Thanh Dao lắc đầu cười: “Cũng không hẳn, chỉ từng được huấn luyện thôi. Thằng bé tập luyện nhiều lắm, từng lăn lộn trong lực lượng xe tăng, đại đội trinh sát, đại đội thiện xạ, vân vân.”

Trang Ý kinh ngạc tới nỗi hít sâu: “Hiểu rồi. Chiến binh toàn năng!”

Cô ấy lại thì thầm vào tai Mạnh Kinh Hồng: “Thảo nào cái eo của anh ấy lại hừng hực như vậy……”

“……”

Hiển nhiên vừa rồi Trang Ý cũng thấy chàng trai thúc ngựa. Hơn nữa Mạnh Kinh Hồng không cần đoán cũng biết hiện giờ cô bạn thân của mình đang nghĩ gì trong đầu.

——Thật là một cô nàng hư hỏng.

Nếu có một ngày Trang Ý thực sự nổi tiếng, Mạnh Kinh Hồng cũng không sợ cô ấy sẽ tuyệt giao với mình. Chỉ riêng những tin nhắn mà nữ diễn viên chia sẻ truyện H và truyện tranh H với cô, tiện tay đăng đại hai trang thôi là cô ấy sụp đổ thành đống gạch vụn rồi……

Tán dóc thêm vài câu, đạo diễn Quách rời đi để chuẩn bị cho cảnh quay đêm.

“Sao vẫn chưa về nhỉ……” Chu Thanh Dao liếc nhìn chiếc đồng hồ hình vòng rắn trên cổ tay, “Cô qua đó xem thử—— Phải rồi, Tiểu Trang cũng phải đi sửa tạo hình lại nhỉ?”

“Ồ…… đã đến giờ rồi.” Trang Ý quay đầu nhìn bạn thân, “Cậu đi cùng tớ nhé? Xong việc chúng ta tiện thể ăn cơm luôn.”

Mạnh Kinh Hồng không có lý do gì để từ chối, dù sao cô và Trang Ý vốn đã lên kế hoạch như vậy.

Trợ lý đến dắt Tiểu Oa về khách sạn, hai cô gái đi theo cô Chu đến chỗ nhân viên trường quay.

Mạnh Kinh Hồng âm thầm đảo mắt nhìn một vòng.

Không thấy bóng dáng nổi bật kia.

“Tiểu Lư——” Chu Thanh Dao cất tiếng gọi nhân viên trường quay ở đằng xa, “Người em mượn đâu rồi?”

“Em đã trả lại từ sớm rồi ạ.” Nhân viên trường quay nhún vai tỏ vẻ vô tội, “Lại bị cô Phó mượn đi rồi.”

Trang Ý không hiểu: “Không phải cô Phó đến để sửa tạo hình lại cho tôi sao? Sao lại——”

Cô ấy đột nhiên ngừng câu chuyện, hiển nhiên là đã nhìn thấy câu trả lời.

Nhìn theo ánh mắt đang trợn tròn của bạn thân, đôi mắt của Mạnh Kinh Hồng thoáng dao động.

Chàng trai đang cưỡi ngựa nhởn nhơ đi tới.

Vẫn là con ngựa trắng cao lớn vừa nãy, nhưng quần áo của anh đã khác—— thay bằng một chiếc áo choàng dài Mông Cổ màu xanh.

Áo choàng dài của trai tráng thảo nguyên rộng rãi và dễ mặc, nhưng muốn mặc đẹp thì không dễ.

Phải cường tráng, lồng ngực phải rắn chắc đầy đặn mới có thể nâng đỡ cổ áo kín đáo; Phải gọn gàng, nếu không phần eo được thắt đai lưng sẽ không thẳng tắp. Lại phải cao ráo, như vậy tà áo choàng mới tung bay như sóng bên ống ủng.

——Rõ ràng chàng trai này phù hợp hết thảy.

Thậm chí anh mặc vào còn toát lên vẻ quý phái uy nghiêm: Bề mặt satin màu xanh lam lấp lánh dưới ánh nắng, thúc ngựa giữa trời xanh cỏ biếc, giống hệt một chiến tướng nơi thảo nguyên vừa khải hoàn trở về……

Mãi đến khi chàng trai xoay người xuống ngựa trước mặt cô, Mạnh Kinh Hồng mới vội vàng chớp đôi mắt đang sững sờ.

Hai gò má của cô bất giác nóng bừng……

“Này, đây chẳng phải là trang phục diễn của nam chính sao?” Chu Thanh Dao vui vẻ bước tới phía đứa con trai phiên bản Mông Cổ đặc biệt, “Cũng vừa người đấy chứ!”

“Đúng vậy, tôi mới sửa lại đấy.” Cô Phó – stylist bước ra với vẻ mặt đắc ý, “Vừa thấy vóc dáng này là tôi đã bảo nhất định phải mặc thử trên người cậu ấy—— Thế nào, đẹp trai không?”

“Ôi chao, cô đừng nói, đừng có nói là……”

Huống Dã vẫn không đáp lời, anh miễn cưỡng đứng yên như một cái giá treo quần áo, không quá gần cũng không quá xa cô gái đang cúi đầu cố tình không nhìn anh.

——Khoảng cách vừa đủ để phát hiện cô đỏ mặt……

“Ôi, cô Phó sai lầm rồi, lầm to thật rồi!” Hiếm khi Trang Ý không lại gần ngắm trai đẹp mà đứng tại chỗ thì thầm với bạn thân, “Cho anh ấy mặc bộ đồ này vào thì nam chính thua chắc rồi còn đâu!”

“Anh ấy có gương mặt và dáng người thế này sao lại không vào giới giải trí nhỉ? Cái kiểu hiếm có khó tìm như thế này chắc chắn trăm phần trăm sẽ hạ gục tất cả.”

Mạnh Kinh Hồng không kiểm soát được khóe mắt đang liếc sang của mình: “Công việc của anh ấy không cho phép đi đóng phim đâu.”

“Ừ nhỉ, nhưng tớ cũng nghe nói anh ấy đã không còn làm——” Đang nói nửa chừng, Trang Ý đột nhiên hít sâu, “Trời ơi Kinh Kinh——”

Cô ấy đè giọng bật ra tiếng thét chói tai: “Cậu mau nhìn kìa!”

Mạnh Hồng nhìn sang, mí mắt cô giật mạnh.

Chàng trai kia đã cởi áo choàng dài Mông Cổ ra.

Ấy thế mà bên trong lại còn có một bộ trang phục Bökh .

Bökh có nghĩa là “đấu vật” trong tiếng Mông Cổ, trang phục thi đấu vật chính là trang phục Bökh đặc trưng: Quần dài rộng, phần thân trên lộ toàn b* ng*c, chỉ dùng da bò che lưng và bảo vệ cánh tay, vòng cổ bạc quấn dải lụa màu tượng trưng cho số lần chiến thắng.

Trang phục diễn trên người Huống Dã chưa buộc lụa màu, chỉ có đồ bảo vệ cánh tay và che lưng.

Da bò đính đầy đinh tán bạc chắc chắn và cứng cáp, phủ lên bờ vai rộng màu lúa mì của chàng trai, bao bọc cánh tay săn chắc—— Không hiểu sao, Mạnh Kinh Hồng có cảm giác bộ trang phục này còn đánh mạnh vào thị giác hơn cả lúc anh c** tr*n hoàn toàn.

Cô Phó khoác vòng bạc có nanh sói và ngọc lam vào cổ chàng trai, lại đính thêm họa tiết đại bàng và rồng lên quần đấu vật.

——Mức độ phù hợp là một trăm phần trăm.

Bộ trang phục dân tộc thô ráp và hừng hực này, hòa cùng thân hình cường tráng tràn đầy hormone càng tôn lên vẻ đẹp của nhau.

Ngay tức khắc, dường như Mạnh Kinh Hồng đã hiểu được từ “Dã” trong tên anh thể hiện cho điều gì.

Một con sói hoang trên thảo nguyên……

Sói hoang nhúc nhích cổ, hơi quay về phía cô.

Rồi vô tình hay cố ý mà dùng tay kéo nhẹ cạp quần.

Hàng mi Mạnh Kinh Hồng run rẩy loạn xạ, cô nhìn đi chỗ khác như thể bị bỏng.

“Trời ạ, cơ bụng này!”

——Cô không nhìn nhưng có người nhìn.

Trang Ý phải véo cánh tay bạn thân khi nhìn thấy: “Dáng người này thật tuyệt!”

Quay đầu nhìn những mạch máu uốn lượn dưới lớp giáp kéo dài đến mu bàn tay, mặt cô ấy càng đỏ hơn: “Nghe nói, nếu gân xanh ở mu bàn tay nổi rõ thì có một chỗ khác cũng sẽ giống vậy……”

“……”

Mạnh Kinh Hồng hiểu ngay tức khắc, cô liếc nhìn cô bạn thân mặt mày đỏ ửng mà hết sức cạn lời.

Coi như cuộc đời của Tiểu Ý Ý đã bị mấy cái truyện H hủy hoại rồi……

“Anh ấy phải cao một mét chín nhỉ.” Trang Ý kéo ống tay áo của bạn thân, càng nhỏ giọng hơn, “Cậu nói xem…… liệu có phải là cây cổ thụ treo quả ớt nhỏ không?”

“……”

Mạnh Kinh Hồng không hé răng, nhưng não cô đã tự động trích xuất một đoạn ký ức: Đêm đó cô vô tình đá phải…… của chàng trai.

Nếu cô cảm nhận không lầm thì hẳn là……

Tỷ lệ rất cân đối nhỉ?

Hít thở không thông, Mạnh Kinh Hồng vội lắc đầu giũ sạch dòng suy nghĩ linh tinh.

Bực bội nhắm mắt lại.

Coi như cuộc đời của Tiểu Hồng Hồng đã bị Tiểu Ý Ý hủy hoại rồi……

“……Được rồi, vậy chốt tạo hình này.” Stylist hài lòng nói to, có cảm giác như trút được gánh nặng, “Không đổi nữa nhé!”

Mạnh Kinh Hồng quay đầu, bây giờ mới phát hiện không biết từ lúc nào đạo diễn Quách đã đến đây.

Bà ấy nghiêng đầu đánh giá bộ trang phục đấu vật trên người chàng trai, vẫn còn do dự: “Sửa lại thì đẹp hơn thật, nhưng màu có trầm quá không……”

“Váy múa của nữ chính màu trắng, chiều cao của cô gái vốn đã thấp hơn một chút, đứng cạnh nhau có làm lu mờ nữ chính không?”

“Sẽ không đâu.” Cô Phó vô cùng tự tin, “Đứng cạnh nhau như thế sẽ vừa khéo một trầm một sáng, một nhu một cương.”

“Nếu cô không tin thì để Mạch Tử đến thử đồ lại, đứng cạnh nhau xem thử không phải sẽ biết sao?”

Đạo diễn Quách lắc đầu: “Hôm nay Mạch Tử có rất nhiều cảnh quay, vốn đã phải quay đến nửa đêm…… Ơ?”

Thấy Mạnh Kinh Hồng đứng một bên, mắt bà ấy sáng lên: “Tiểu Mạnh đến thử giúp cũng được đấy, chiều cao và vóc dáng của Tiểu Mạnh với Mạch Tử cũng xấp xỉ nhau.”

“Đúng vậy!” Stylist hưởng ứng, cũng nhìn về phía Mạnh Kinh Hồng, “Đến giúp một tay nhé?”

“……”

Mạnh Kinh Hồng nhìn vẻ mặt mong đợi của hai người cô, lại nhìn đôi mắt bình thản ung dung đằng sau họ.

Cô cúi đầu: “……Vâng.”

Trang phục diễn của nữ chính là chiếc váy trắng cô đã mặc khi múa điệu Mông Cổ hôm trước. Không cần trang điểm, Mạnh Kinh Hồng thay chiếc váy trắng xong thì nhanh chóng đứng cạnh chàng trai.

Sóng vai, cách nhau một khoảng bằng cái nắm tay.

Không đối mặt, nhưng lại cảm nhận rõ ràng hơi ấm đang cuồn cuộn không ngừng trên người anh……

Chuyên viên ánh sáng và nhiếp ảnh gia liên tục điều chỉnh góc độ và khoảng cách trước mặt họ, đạo diễn và stylist cũng đang thì thầm bàn luận gì đó.

“Chậc, hình như hơi đơn điệu nhỉ……”

“Hai người xích lại gần một chút——” Đạo diễn Quách huơ tay, “Mặt đối mặt thử xem nào?”

“……”

Mạnh Kinh Hồng mím môi, xoay người lại với vẻ hơi cứng nhắc.

Lướt tầm mắt qua nanh sói trên ngực chàng trai, cô cụp mi nhìn sàn nhà.

Ánh mắt từ trên đỉnh đầu cô lại càng thêm nóng bỏng……

“Đừng nhìn tôi.” Cô gái nói với âm lượng chỉ đủ hai người họ nghe thấy.

Trên đầu cô vang lên tiếng cười khẽ.

“Đẹp mà không cho nhìn?”

“Đẹp chỗ nào.” Mạnh Kinh Hồng rụt rè lẩm bẩm, “Không nghe đạo diễn nói quá đơn điệu sao……”

“Múa đẹp.”

Giọng chàng trai rất khẽ, nhưng rất kiên định.

Mạnh Hồng sững người, ngẩng đầu lên.

“Anh…… thấy ư?”

“Thấy.” Huống Dã nhếch môi, ánh mắt anh sâu thẳm mà mờ ám, “Đẹp như điệu múa Kinh Hồng, đẹp như——”

“Một thoáng Kinh Hồng.”

Bình Luận (0)
Comment