Mở miệng là “Kinh Hồng” nối tiếp nhau……
Rõ ràng biết là không phải đang gọi mình, nhưng giọng nói từ tính ấy cứ lặp đi lặp lại cái tên đó, giống như người tình thì thầm đầy mờ ám bên tai……
Mạnh Kinh Hồng đè nén nhịp tim như nai con đang nhảy loạn, chớp mắt mấy cái và bắt đầu nhớ lại.
——Hoàn toàn không nhớ hôm đó khi múa điệu Mông Cổ còn có ai khác xem.
Có lẽ chàng trai này cũng giống như người du mục hôm trước, chẳng biết nhìn thấy cô ở đâu……
Nhưng nếu đã thấy cô từ hôm đó rồi, tại sao hôm nay mới chính thức xuất hiện?
Ánh mắt đang lấp lánh chợt khựng lại một lúc rồi tối sầm xuống.
Có lẽ đối với anh cũng không quan trọng lắm.
Dù là hôm đó hay hôm nay, gặp cô chắc cũng chỉ là hứng thú nhất thời để tiêu khiển.
Cũng không quan trọng lắm……
“Đeo chuỗi mã não này lên thử xem.” Cô Phó đưa cho trợ lý một chuỗi vòng cổ màu đỏ máu: “Đúng rồi, đeo lên cho Tiểu Mạnh.”
“Ồ, thế này tốt hơn nhiều, có đỏ có xanh, như chuẩn bị kết hôn vậy!” Đạo diễn Quách cười nói, nhưng lại bỗng cau mày: “Này, hai người đứng gần nhau một chút đi, cũng đâu phải cho hai người bái đường kết hôn thật!”
“……”
Mạnh Kinh Hồng chớp mắt, hơi mất tự nhiên.
Không đợi cô bước chân, chàng trai đối diện đã bước một bước tới trước mặt cô.
……Gần quá rồi.
Lông mi cũng được nhiệt độ cơ thể của chàng trai sưởi ấm, ánh mắt cũng không thể né tránh.
——Bất kể nhìn đi đâu cũng thấy từng múi cơ bụng rắn chắc màu lúa mì của anh…
“Khóa kéo.” Chàng trai bỗng thấp giọng nhắc nhở: “Phía sau cổ áo, chưa kéo kín.”
Mạnh Kinh Hồng sững người, vội vàng đưa tay sờ ra sau—— Kéo khóa lên, che đốt sống cổ phía sau.
Vừa rồi cô không chú ý lại bị tóc dài che khuất, đến cả chị trợ lý giúp thay đồ cũng không phát hiện ra.
Sao mắt chàng trai này lại tinh như vậy chứ……
Ngước mắt lên thấy ánh mắt anh đang nhìn chằm chằm, tim Mạnh Kinh Hồng lập tức đập loạn.
“Anh… Không được nhìn nữa.” Cô vuốt tóc bên tai một cách cứng ngắc: “Không biết ‘phi lễ chớ nhìn*’ à?”
(*Phi lễ chớ nhìn: Đây là một câu trích từ Luận ngữ của Khổng Tử, ý muốn nhắc nhở người khác về việc giữ gìn lễ nghĩa, không nên nhìn những điều trái với khuôn phép, đạo đức. Nó thường dùng để trách móc nhẹ hoặc trêu chọc ai đó đã nhìn hoặc chú ý đến những điều không phù hợp.)
“‘Phi lễ chớ nhìn’?” Chàng trai khẽ bật cười, bàn tay to lập tức đặt lên dây thắt lưng: “Vậy vừa rồi cô đang nhìn cái gì?”
——Ngón tay anh lướt nhẹ qua vùng eo bụng rắn chắc như có như không.
“Hửm?”
“……”
Mạnh Kinh Hồng mím môi, hai vành tai đỏ ửng như viên mã não trên cổ cô.
“Được rồi, xong rồi đó—— ”
Tiếng đạo diễn kết thúc buổi thử đồ đã giải thoát cho cô.
Mạnh Kinh Hồng không nhìn chàng trai kia nữa mà rũ mắt bước nhanh rời đi.
Bên chỗ Trang Ý cũng sắp thử xong lớp trang điểm. Đợi một lát, hai cô gái có thể cùng nhau quay về khách sạn.
Trên đường, Trang Ý luôn đầy hào hứng hỏi han cảm giác được “tiếp xúc gần gũi” với thân hình cực phẩm của soái ca, Mạnh Kinh Hồng thì hỏi sao trả lời vậy, rõ ràng chẳng mấy hào hứng.
Lúc ăn tối, cô cũng ăn rất ít.
“Sao vậy?” Trang Ý liếc nhìn đĩa đồ ăn gần như chưa động đến của Mạnh Kinh Hồng: “Lúc chiều ra ngoài còn vui vẻ lắm mà, sao giờ lại xị mặt ra rồi? Xảy ra chuyện gì à?”
“…..”
Nhìn vào ánh mắt đầy quan tâm của bạn thân, Mạnh Kinh Hồng bỗng trào dâng cảm giác muốn trút hết tâm sự.
——Nhưng lời đến miệng vẫn không nói ra được, đầu óc cô rất loạn, chẳng biết bắt đầu từ đâu……
“Mấy ngày tới tớ phải về trường một chuyến.” Mạnh Kinh Hồng tùy tiện tìm đại một cái cớ: “Phải nhanh chóng tìm giảng viên để duyệt đề tài luận văn……”
“À đúng rồi… Còn cả luận văn tốt nghiệp nữa.” Trang Ý chợt bừng tỉnh, lại hơi buồn bã tiếc nuối—— Vì đóng phim mà cô ấy từ tạm nghỉ học đến nghỉ học luôn, cuối cùng là từ bỏ luôn vũ đạo đã kiên trì suốt mười mấy năm.
Cho đến tận bây giờ, cô ấy vẫn không dám chắc rằng làm như vậy có đáng hay không……
Nhưng nếu cứ kiên trì đến cùng thì có chắc chắn sẽ đáng không?
——Có lẽ bây giờ Kinh Kinh cũng đang có thắc mắc như vậy, mờ mịt như cô ấy năm xưa……
“Không sao, xe đến trước núi ắt có đường.” Trang Ý nhẹ giọng an ủi bạn thân: “Chỗ này không giữ được thì còn chỗ khác giữ—— Năng lực của cậu như thế, còn sợ không có chỗ dung thân sao?”
Mạnh Kinh Hồng gật đầu, mỉm cười với người bạn đang an ủi mình.
Một cảm giác áy náy khó tả chợt dâng lên trong lòng.
——Bạn tốt quan tâm cô như vậy, nhưng cô lại chẳng hề thành thật……
Sau bữa tối, Trang Ý đi đọc kịch bản. Mạnh Kinh Hồng tắm xong thì lên giường nằm nghỉ sớm.
Nhưng mãi đến lúc Trang Ý trở về, đến khi màn đêm đen như mực, cô vẫn không thể chợp mắt…….
Trằn trọc trở mình, Mạnh Kinh Hồng thở dài, hoàn toàn chấp nhận sự thật đêm nay cô sẽ mất ngủ.
Xuống giường đứng bên cửa sổ ngắm nhìn một lúc—— Hóa ra điểm tận cùng của đêm đen bắt đầu từ rìa thảo nguyên.
Cô bước đến đầu giường chỗ Trang Ý đang say ngủ, lặng lẽ cầm lấy chìa khóa xe rồi quay đầu lại làm động tác “suỵt” với Tiểu Oa.
Cứ thế lặng lẽ rời khỏi phòng.
Thang máy xuống thẳng bãi đỗ xe ngầm của khách sạn, Mạnh Kinh Hồng lái xe đến con đường vắng không một bóng người.
Hạ một nửa cửa kính xuống để gió đêm tràn vào. U sầu không ngủ được tan biến hơn một nửa.
Dừng xe ở ven đường rồi mở cửa bước xuống, Mạnh Kinh Hồng kéo chặt áo khoác—— Hóa ra thảo nguyên ban đêm cũng giống như vùng núi, sương rơi nặng lúc về khuya.
Đêm trên thảo nguyên không hấp dẫn như ban ngày, không có từng đàn trâu ngựa đầy sức sống, cũng không có thảm cỏ trải dài tít tắp. Nhưng Mạnh Kinh Hồng lại rất thích.
Bởi vì lúc này, thảo nguyên chỉ thuộc về cô.
Từ từ bước sâu vào bãi cỏ, cô gái đi dạo ban đêm vô thức ngân nga một bài hát: “…Cố gắng vất vả bôn ba chẳng dám lơ là, vì giấc mộng dang dở trong tim;
Nếu như cuộc đời có thể bắt đầu lại một lần nữa, tôi sẽ không chọn cách thờ ơ, tôi muốn được——”
Hàng mi cô khẽ động, mím môi không hát tiếp nữa.
“Sao không hát nữa?”
Sau lưng bất chợt vang lên một giọng nam ẩn chứa ý cười.
Mạnh Kinh Hồng giật mình, ngạc nhiên quay đầu lại.
Chàng trai sải bước dài đi tới, áo khoác da phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt trong đêm, vạt áo lay động theo gió.
“Hát tiếp đi.” Anh hất nhẹ cằm về phía cô rồi hát tiếp bài cô vừa hát: “Tôi muốn đón làn gió đến từ vùng hoang dã, mơ một giấc mơ tự do đã ngủ say từ lâu……”
“……”
Ừm…… Cũng hay đấy.
Giọng hát từ tính cất lên mang theo chất khàn gợn đặc trưng, âm trầm như tiếng bass khiến vành tai người nghe rung lên, tê dại.
Mạnh Kinh Hồng không đáp, chỉ lặng lẽ lườm chàng trai: “Sao anh lại ở đây?”
Cô bất mãn cau mày, nhỏ giọng lầm bầm: “Cứ như ma ấy, chẳng có chút tiếng động nào……”
Huống Dã khẽ cười: “Tưởng cô thích kiểu lén lút chứ, nếu không thì ——”
Anh đột nhiên chuyển đề tài, giọng nói trầm xuống: “Sao lại cứ giả vờ không quen biết tôi?”
“…….”
Đám cỏ xanh dưới chân đung đưa xào xạc, gió đêm cũng trở nên yên lặng.
Mạnh Kinh Hồng khẽ vuốt lại mái tóc dài bị gió thổi rối, không nhìn chàng trai: “Bởi vì trước chiều hôm qua, tôi thực sự không quen biết anh.”
Giọng cô gái rất nhẹ, rơi vào trong gió không có chút cảm xúc nào.
Huống Dã khẽ nhíu mày, bỗng cảm thấy không ổn—— Trước đây cô cãi anh, giận anh, đánh anh, đá anh, còn dễ chịu hơn cái vẻ lạnh nhạt, không cảm xúc như bây giờ.
Anh tiến thêm một bước lại gần cô hơn, ánh mắt dừng lại ở chóp mũi tinh xảo của cô: “Vậy bây giờ thì sao?”
Huống Dã hạ giọng hỏi cô gái: “Vẫn không quen biết à?”
“……”
Hàng mi mỏng khẽ động, cô không trả lời, chỉ lặng lẽ quay người đi về phía gió thổi.
Gió không có phương hướng, cô cũng chẳng có mục đích.
Chàng trai cũng không hỏi cô, từ đầu đến cuối vẫn đi bên cạnh.
Đi được một lúc lâu, Mạnh Kinh Hồng mới lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Hôm đó, anh về lúc nào?”
Cô nói mơ hồ, nhưng chàng trai nghe hiểu.
“Buổi chiều.”Giọng anh khàn như có lẫn cát, lúc cười khẽ đầy tự giễu lại càng khản đặc hơn: “Đến tối mới phát hiện nhận nhầm người.”
“Còn cô thì sao?”
“Chắc cũng tầm đó.” Mạnh Kinh Hồng đáp, ngừng lại một chút rồi nói thêm: “Thật ra bây giờ…… Vẫn chưa rõ lắm.”
Nghe vậy, chàng trai chỉ dùng mấy câu đơn giản để giúp cô làm rõ đầu đuôi.
Mạnh Kinh Hồng nghe xong, một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Cô đoán trong chuyện này nhất định có hiểu lầm, cũng có sự trùng hợp ngẫu nhiên.
——Chỉ là không ngờ lại trùng hợp đến mức này, thế cho nên đêm đó ông nói gà bà nói vịt mà còn nói được lâu và sâu đến vậy.
Thậm chí cô còn muốn cùng anh……
“Vậy hôm đó không đi tìm Trang Ý à?” Chàng trai lại hỏi cô.
Mạnh Kinh Hồng lắc đầu: “Không.”
Nói đến đây cô lại thấy buồn cười: “Sao anh lại nghĩ Trang Ý là con trai chứ……”
Chàng trai cũng khẽ cười, răng nghiến nhẹ, đầy vẻ tự giễu: “Tình thế cấp bách nên đầu óc không được tỉnh táo.”
Tim Mạnh Kinh Hồng khẽ đập mạnh, còn chưa kịp nghĩ kỹ cái gọi là “tình thế cấp bách” đó là gì, đã nghe chàng trai thấp giọng nói tiếp: “Nếu sớm biết, tôi đã……”
Anh nói nửa câu, cũng để lại cho cô một khoảng tưởng tượng khiến tim đập nhanh hơn.
Mạnh Kinh Hồng rũ mi xuống, không nhìn chàng trai, mũi chân như đang giận dỗi mà đá vào bụi cỏ: “Ai bảo anh chưa làm rõ đã…… Đuổi tôi đi.”
Huống Dã liếc nhìn đám cỏ hoang vô tội bị đá trúng, ngước mắt lên lại thấy gò má phúng phính của cô gái—— Trên làn da trắng như tuyết hơi đỏ ửng.
Lông mày bên phải hơi nhướng lên, anh như vừa hiểu ra: “Vậy tức giận không phải vì tôi nhận nhầm người, mà là vì tôi——”
Anh ngừng lại, giọng nói và ánh mắt đột ngột trở nên sâu thẳm: “Không giữ cô lại?”
Chữ “giữ” này vừa mập mờ vừa trực tiếp, hô hấp của Mạnh Kinh Hồng cũng khựng lại.
“Không phải!” Cô lập tức phủ nhận.
——Nhưng không thể phủ nhận cảm giác chột dạ sâu trong lòng khi bị nói trúng tim đen: điều khiến cô day dứt không cam lòng nhất, chẳng qua chỉ là đêm hôm đó bị anh hất tay ra……
“Tôi không nghĩ như vậy, là anh nghĩ quá rồi.” Mạnh Kinh Hồng tiếp tục cố gắng vớt vát thể diện cho mình, hoàn toàn không biết đôi tai đỏ ửng giữa mái tóc đã sớm bán đứng cô.
“Tôi chỉ là, chỉ là tức giận vì anh nhận nhầm người, hại điện thoại của tôi rơi vỡ, váy bị móc sợi, còn phải bồi thường cho chỗ thuê xe một khoản tiền không nhỏ……”
Cho dù cô nói gì, Huống Dã cũng đều chấp nhận tất cả.
Anh khẽ cười: “Hiểu rồi. Là lỗi của tôi.”
Tiến thêm một bước rồi dừng lại, anh thì thầm bên đôi tai đỏ ửng của cô: “Vậy, cô cũng tìm hiểu một chút đi?”
Lông mi của Mạnh Kinh Hồng khẽ run, cô quay đầu nhìn chàng trai.
Anh cũng đang nhìn cô chăm chú: “Tôi á, là kiểu người khá tham lam.”
“Trước đây cứ tưởng là phải chia sẻ với một chàng trai khác, đối với tôi, như thế là không đủ.”
Đôi mắt đen đối diện với cô khẽ híp lại, rất sâu.
“Một đêm, cũng không đủ.”
Anh trầm giọng: “Nếu đã muốn thì tôi muốn cả sáng lẫn tối.”
Mạnh Kinh Hồng bất giác nín thở, tim run lên bần bật.
Chớp mắt né tránh ánh nhìn nóng rực của chàng trai, cô cũng cúi đầu bước nhanh tránh khỏi anh: “Không biết anh đang nói gì cả……”
Vừa mới nhấc chân lên, dưới chân lập tức giẫm phải thứ gì đó trơn trượt.
Cơ thể vừa mới nghiêng một chút, đã được chàng trai giữ lấy eo.
——Vòng eo của cô gần như đã hình thành phản xạ với sức lực và nhiệt độ này, lập tức tê rần cả một mảng.
“Anh buông——”
Chàng trai bất ngờ ấn chặt lấy vòng eo đang vùng vẫy giãy giụa, trầm giọng quát: “Đừng nhúc nhích!”
Mạnh Kinh Hồng sững lại, lập tức nghe lời: “Sao, sao vậy?”
Huống Dã liếc nhìn chỗ cô vừa giẫm qua, sắc mặt thay đổi: “Có rắn.”
“Á——” Mạnh Kinh Hồng hét lên một tiếng, vụt một cái chui tọt vào vòng tay rắn chắc của anh.
——Lập tức được thuận thế ôm vào lòng.
Một tay của Huống Dã ôm lấy cô gái, chân bước lên phía trước một bước.
Mạnh Kinh Hồng lập tức nắm chặt lấy tay áo anh: “Đừng, anh đừng—— cẩn thận!”
Tim như nhảy lên tận cổ họng, cô nhìn thấy chàng trai thò một tay vào bụi cỏ——
Rồi kéo ra một đoạn thân cây tròn dài.
“……”
Mạnh Kinh Hồng ngây người nhìn đoạn thân cây đó, sau đó mím chặt môi nhìn chàng trai.
Sắc đỏ chưa tan trên má, dần dần tràn cả vào khóe mắt.
Đẩy vòng tay đang ôm lấy mình ra, cô quay đầu bỏ đi.
Chân lại trượt một lần nữa.
——Và lần này thì thực sự ngã nhào……
“Cẩn thận——” Huống Dã vội vàng nắm lấy cánh tay cô gái: “Nào——”
Không kéo được cô dậy khỏi mặt đất, ngược lại còn bị hất tay ra.
Cô ngồi bệt dưới đất, ôm lấy đôi chân, từ từ vùi đầu vào giữa hai đầu gối.
——Giống hệt như lần trước ở bên hồ.
Cũng giống vậy, khóc rồi.
“……”
Huống Dã sững người, tay khựng lại giữa không trung.
“Tôi——” Anh ném đoạn thân cây đi, quỳ một gối xuống bên cạnh cô gái: “Chỉ là đùa một chút thôi mà……”
“Không cần anh lo.” Giọng cô gái mang theo tiếng nghẹn ngào, nặng nề và trầm thấp: “Không liên quan đến anh……”
Mạnh Kinh Hồng cũng không nói rõ được vì sao mình lại khóc.
Nhưng cô biết rất rõ nguyên nhân khiến cảm xúc mình mất kiểm soát là do quá nhiều điều đan xen: Làm sao mà lại không liên quan đến anh được chứ.
Anh tùy tiện ra vào cuộc đời cô chẳng theo một quy luật nào, lần nào cũng khiến trái tim cô rung động như động đất.
Nhưng thế giới của cô vốn đã đủ hỗn loạn rồi, kỳ thi sát hạch thất bại, tiền đồ mịt mờ.
——Làm sao còn có thể gánh thêm một mối tình cách biệt quá lớn như vậy……
Khóc rất lâu.
Ít nhất là lâu hơn lần trước ở bên hồ rất nhiều.
Chàng trai không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh cô giống như lần trước.
Mãi đến khi những ngôi sao trên đỉnh đầu đều trở nên u tối, cô gái mới ngừng khóc.
Một gói khăn giấy được đưa đến trước mặt cô.
“Xem ra, những lời nói trước đó đều quên rồi?”
Mạnh Kinh Hồng nhìn về phía gói khăn giấy chưa bóc, lại nghiêng mắt nhìn ánh mắt u ám của chàng trai.
Anh lặp lại câu nói lúc chia tay lần trước: “Phải thật vui vẻ rồi hãy trở về. Đừng rơi nước mắt nữa.”
“……”
Cô khẽ mím môi hai lần nhưng không lên tiếng, chỉ đưa tay lấy khăn giấy.
“Mạnh Kinh Hồng.”
Động tác rút khăn giấy dừng lại, mắt Mạnh Kinh Hồng khẽ dao động.
——Đây là lần đầu tiên anh gọi cả họ tên cô.
“Mạnh Kinh Hồng.” Huống Dã lại gọi thêm lần nữa.
——Muốn để cô tin chắc rằng, lần này anh tuyệt đối không nhầm lẫn: Cô chính là người anh muốn tìm.
Càng là người anh muốn có.
Bàn tay to xoa nhẹ gương mặt nhỏ nhắn, lòng bàn tay nóng bỏng dễ dàng bao trọn gương mặt cô.
Ngón cái thô ráp lau đi giọt lệ chưa kịp chùi trên má cô, động tác của chàng trai cực kỳ nhẹ nhàng: “Nếu lần trước đến vùng hoang dã mà vẫn chưa vui, nếu không thì——”
Anh giơ tay chỉ vào ngực mình: “Thử đến với Huống Dã này xem sao?”
“Ít nhất, sẽ không để em rơi nước mắt nữa.”