Đêm trên thảo nguyên tối tăm và hỗn độn, ký ức của Mạnh Kinh Hồng về đêm đó cũng vậy.
Cô không nhớ mình đã vòng vo thế nào, cũng không nhớ chàng trai kia cuối cùng đã nói gì.
Chỉ nhớ bàn tay anh rất ấm. Sau khi dính nước mắt của cô, những vết chai ở đầu ngón tay anh càng nóng rực.
Cái ôm nhấc bổng bế cô rời đi cũng thế.
Giống như lần đồng hành trước, xe anh đi trước mở ra con đường sáng sủa và thông suốt cho cô.
Lái xe quay lại bãi đậu xe dưới tầng khách sạn rồi lên lầu, Mạnh Kinh Hồng liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe: Xe của chàng trai lúc này mới từ từ rời đi.
——Chắc đây không tính là chia tay nhỉ?
Thở hắt ra một hơi thật sâu, Mạnh Kinh Hồng rón rén quẹt thẻ vào phòng.
Cả đêm bị cảm xúc phức tạp và mãnh liệt cuốn trôi, cuối cùng cơn buồn ngủ cũng ập đến. Mới vừa ngã đầu xuống gối thì có một vật gì đó vừa lạnh vừa cứng chợt dí vào cổ cô.
“Nói——”
Giọng của Trang Ý trong bóng tối nghe lạnh lùng và rợn người.
Mạnh Kinh Hồng giật mình: “Á… hả?”
“Mau khai thật cho tớ!” Trang Ý dùng bình giữ nhiệt chọc mạnh vào nách bạn thân: “Tớ thấy cậu lái xe về cùng với xe của người đó rồi!”
“……”
Mạnh Kinh Hồng rụt cổ lại, rất chột dạ: “Tớ, tớ cũng không ngờ sẽ đụng phải anh ấy……”
“Cậu đúng là âm thầm làm việc lớn đấy Tiểu Hồng Hồng! Mới có nửa buổi chiều thôi, tớ cũng đâu thấy hai người liếc mắt đưa tình gì đâu——” Trang Ý vỗ một cái lên cặp mông đầy đặn của người chị em: “Sao đã hẹn hò ban đêm rồi!”
Mạnh Kinh Hồng mím môi im lặng một lát: “Thật ra, tớ đã gặp anh ấy từ lâu.”
Có lẽ do tuyến lệ vừa được khai thông nên chiếc hộp tâm sự cũng được mở ra theo, cô từ từ kể lại mọi chuyện: Từ việc lạc đường trên cao tốc, cho đến lúc chỉ còn lại hai người giữa thảo nguyên……
Trang Ý nghe xong, mắt trợn tròn trong bóng tối: “Ôi mẹ ơi…… đúng là không trùng hợp thì không thành truyện mà!”
Cô ấy lại trừng mắt nhìn Mạnh Kinh Hồng: “Chuyện lâu thế rồi mà giờ cậu mới kể cho tớ biết?”
Mạnh Kinh Hồng yếu ớt giải thích: “Tớ không biết phải nói thế nào, không cố tình giấu cậu……”
Trang Ý “Hừ” khẽ: “Tuyệt giao 5 phút!”
Năm phút sau——
“Cho nên hôm đó hai người ở riêng với nhau cả một đêm——” Trang Ý nôn nóng hóng hớt, mắt sáng rực như vàng: “Không có gì xảy ra thật à?”
Mạnh Kinh Hồng: “Không có……”
Trang Ý hận rèn sắt không thành thép: “Vô dụng!”
“……”
“Này, tớ nói này, miếng thịt đã tới tận miệng mà bay mất một lần rồi, lần này không thể để mất nữa đâu đấy!” Trang Ý còn sốt ruột hơn cả người trong cuộc.
“……”
“Nói chuyện đi chứ!” Nữ diễn viên lại vỗ thêm một cái lên kẻ im lặng như hũ nút: “Cậu nghĩ thế nào hả? Thích không?”
“Có lẽ là……” Mạnh Kinh Hồng vùi mặt vào gối: “Có hơi thích……”
“Thế chẳng phải rõ ràng rồi sao!” Trang Ý cực kỳ thỏa mãn: “Người ta đối với cậu cũng rất rõ ràng mà—— Tốt quá còn gì, tình cảm đến từ hai phía là chuyện tốt đẹp!”
“……”
Mạnh Kinh Hồng im lặng một lúc, đầu ngón tay khẽ v**t v* mép chăn.
“Thật ra, nếu như anh ấy không xuất hiện nữa, hoặc vốn dĩ không có ý gì với tớ thì có lẽ tớ cũng sẽ không thấy khó chịu như bây giờ……”
——Đối với một cô gái sống khép kín, bị động và hướng nội thì một mối tình đơn phương không đi đến đâu cũng không phải chuyện gì khó chấp nhận cho lắm.
“Nhưng mà, những lời anh ấy nói với tớ hôm nay……” Những ngón tay mảnh khảnh như cây hành non siết chặt lấy ga giường, đôi mắt cô gái lấp lánh: “Ngược lại khiến tớ càng thấy sợ hơn.”
“Sợ cái gì?” Trang Ý hỏi.
Mạnh Kinh Hồng thở ra một hơi, lật người giấu mặt vào chăn, giọng nghèn nghẹn: “Sợ rằng anh ấy chỉ nhất thời nổi hứng, còn tớ lại tưởng thật.”
“Sợ rằng cho dù đi bước này cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp gì. Nhà tớ và nhà anh ấy…… không cùng đẳng cấp.”
Trang Ý tựa vào đầu giường, một lúc sau vẫn không nói gì.
Cô ấy biết Mạnh Kinh Hồng đang lo lắng điều gì, cũng hiểu rất rõ bản tính của cô bạn thân này—— Nếu đổi lại là người khác thì có khi chẳng đắn đo gì đâu, dù sao thì người họ Huống kia cũng là một anh chàng đẹp trai với điều kiện quá tốt.
Nhưng Kinh Kinh đối với chuyện tình cảm trước nay vẫn luôn như vậy: Nghiêm túc, đơn giản và có một kiểu cố chấp gần như là bướng bỉnh.
Nếu không thì đại mỹ nhân của học viện múa như cô sao đến giờ vẫn còn là “Hoa chưa ai hái”? Trước đây cô đã từ chối biết bao công tử, đại gia……
“Thật ra nghĩ lại mà xem, hôm đó anh ấy hoàn toàn có thể vui vẻ xong rồi bỏ đi—— Chẳng phải có nhiều chàng trai cũng thế sao.” Trang Ý phân tích với bạn thân: “Nhưng anh ấy không làm vậy, ngược lại bây giờ còn quay lại nghiêm túc phát triển mối quan hệ với cậu. Ít nhất điều đó chứng tỏ anh ấy cũng giống cậu, là người có trách nhiệm trong tình cảm, cũng có giới hạn rõ ràng, đúng không?”
“Còn nữa, ý cậu là gì khi nói ‘kết quả tốt’——Thế nào mới được gọi là kết quả tốt?” Trang Ý cười khẽ: “Kết hôn? Sinh con? Đầu bạc răng long?”
Ánh mắt Mạnh Kinh Hồng khẽ dao động, nhất thời không trả lời được.
Trang Ý khẽ thở dài: “Nhưng tớ thấy, có thể gặp được người mình thật lòng thích vào thời điểm phù hợp, tâm đầu ý hợp yêu đương một phen thì cũng đã là một kết quả tốt rồi.”
Ánh mắt Mạnh Kinh Hồng khẽ chấn động: “……Vậy sao.”
“Đúng vậy.” Trang Ý mỉm cười: “Dài lâu đương nhiên là tốt, nhưng tình yêu vốn dĩ là điều luôn biến động. Muốn được yêu thì cũng phải chấp nhận rủi ro bị tổn thương.”
“Không phải người ta vẫn nói, tình yêu là trò chơi dành cho người dũng cảm hay sao.” Nữ diễn viên đưa tay véo má Mạnh Kinh Hồng: “Tiểu Hồng Hồng của chúng ta cũng phải dũng cảm lên chứ.”
Mạnh Kinh Hồng trầm ngâm đưa tay sờ lên má, hồi lâu không nói gì.
“Thôi, ngủ đi ngủ đi.” Cơn tám chuyện của Trang Ý được thỏa mãn, cô ấy kéo chăn lên, vỗ vỗ cô bạn vẫn còn ngơ ngác: “Đừng nghĩ nhiều nữa, nghe chị này: Ngủ một giấc thật ngon, tỉnh dậy trang điểm, mặc váy xinh vào, sau đó phải khiến họ Huống mê mệt!”
“Trước tiên phải ăn được đã, hiểu không – Ôi, cậu hoàn toàn không biết mình ‘ăn’ tốt cỡ nào đâu, con bé này!” Vừa đưa tay chạm lên vòng một căng tròn của Mạnh Kinh Hồng, Trang Ý lại hừ khẽ: “Mẹ nó, họ Huống còn ‘ăn’ ngon hơn!”
“……Câm miệng!” Mạnh Kinh Hồng đẩy cô bạn đang sờ mó lung tung ra.
Hai cô gái lại đùa nghịch một hồi, cho đến khi bầu trời phía Đông dần sáng mới mơ màng thiếp đi.
Mạnh Kinh Hồng ngủ một giấc rất sâu, đến khi tỉnh dậy thì đã quá giờ ăn trưa.
Trang Ý đi quay phim, hôm nay cô không có lịch làm việc nên định về nhà rồi tiện thể ghé trường một chuyến.
Đang thu dọn hành lý, trợ lý của Trang Ý đột nhiên dắt chó đến: “Chị Kinh, quản lý buồng phòng nói Oa Oa vừa bị khiếu nại rồi.”
Mạnh Kinh Hồng giật mình, vội hỏi chuyện gì xảy ra.
Tình huống cũng đơn giản thôi: Sáng nay trợ lý dắt Oa Oa dạo vòng quanh bãi cỏ của khách sạn như thường lệ, có khách nhìn thấy bèn khiếu nại, nói con chó to thế trông đáng sợ.
Quản lý tìm đến trợ lý, mong sau này bọn họ dắt chó đi bên ngoài khách sạn.
Mạnh Kinh Hồng thấy rất vô lý nên lập tức đến gặp quản lý buồng phòng để nói chuyện. Mỗi lần dắt chó bọn họ đều đeo dây đàng hoàng, dọn phân sạch sẽ, còn nộp thêm không ít phí vệ sinh, khách sạn đã tự xưng là thân thiện với thú cưng, sao lại không cho chó hoạt động bình thường?
Quản lý chỉ không ngừng xin lỗi, cuối cùng cũng không đưa ra giải pháp cụ thể nào.
Mạnh Kinh Hồng đành quay về phòng trước.
Nhìn Oa Oa ngoan ngoãn nằm trên sàn với ánh mắt vô tội, cô cảm thấy vô cùng khó chịu—— nhà thì đã bị đuổi đi, khách sạn ngoại thành cũng không cho chạy nhảy……
Cả một thành phố lớn thế này, cô lại không tìm ra được một nơi cho cún con trú chân……
Cố gắng lấy lại tinh thần, tiếp tục thu dọn hành lý, Mạnh Kinh Hồng quyết định trước khi về nhà sẽ dẫn Oa Oa ra đồng cỏ chạy một vòng.
Mạnh Kinh Hồng dắt chó và mang theo hành lý xuống tầng hầm.
Hành lý vừa bỏ vào cốp xe, chỉ trong khoảnh khắc xoay người, Oa Oa ngoan ngoãn đợi cô đã biến mất.
“Oa Oa?” Mạnh Kinh Hồng đi một vòng quanh xe, lo lắng gọi to: “Oa Oa?”
“Gâu!”
Lần theo tiếng chó sủa, Mạnh Kinh Hồng lập tức bước nhanh về phía đó, nhưng rồi cô đột ngột dừng chân.
Một chiếc xe việt dã G-Class đỗ ngay phía trước.
Màu xanh quân đội.
Một chàng trai cao lớn mặc đồ đen từ phía sau xe bước ra, trên tay còn cầm quả bóng của Oa Oa.
Thấy cô gái, Huống Dã nhướng mày, lại nhìn con chó đen to tướng bên cạnh xe mình: “Vừa nãy nhìn đã thấy giống, hóa ra đúng là chó của em thật.”
Trong lòng bỗng chốc rung động một cách không chân thực, trong đầu Mạnh Kinh Hồng lại hiện lên ánh mắt mãnh liệt mà chàng trai nhìn cô trên cánh đồng tối qua.
——Mỗi lần ở riêng với anh đều giống như một giấc mơ, mà cũng không hẳn là mơ……
Cô gật đầu: “Đúng vậy.”
“Nó tên gì?”
“Tiểu Oa.”
Lông mày của Huống Dã khẽ động: “‘Quách*’ là theo họ ai?”
“Không phải chữ ‘Quách’ trong họ Quách.” Mạnh Kinh Hồng cười: “Là chữ ‘Oa**’ trong cái nồi nấu cơm ấy.”
(*, **: (郭: Quách) và (锅: Oa), hai từ này đồng âm, đều đọc là: guō.)
Chàng trai khẽ bật cười: “Sao lại đặt cái tên như thế.”
Mạnh Kinh Hồng mím môi, không tiện nói ra tên đầy đủ của Tiểu Oa.
“Tiểu Oa, lại đây——” Huống Dã búng tay cái “tách”, tay còn lại giơ quả bóng lên.
Tiểu Oa nhảy vọt lên một cách nhẹ nhàng, nó bắt quả bóng một cách vững vàng rồi vẫy đuôi ngậm bóng mang tới cho chàng trai.
“Ngồi.” Huống Dã hạ giọng.
Con chó đen to, lông óng mượt, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực ngồi xuống trước chàng trai mặc toàn đồ đen.
“Chó ngoan.” Huống Dã cong môi, vỗ đầu nó, rồi khẽ hất cằm về phía cô gái: “Em huấn luyện khá tốt đấy.”
Mạnh Kinh Hồng mỉm cười, không nói gì.
——Thật ra Tiểu Oa rất hiếm khi ngoan ngoãn như vậy với người lạ, nhất là đàn ông lạ lại còn đến gần cô……
Huống Dã đưa dây dắt chó trả lại cho cô gái, lại hỏi: “Ra ngoài à? Hay là về nhà?”
“Về nhà.” Mạnh Kinh Hồng ra hiệu về chiếc xe phía sau: “Để hành lý đây lát nữa đi, dẫn chó đi dạo một vòng trước đã.”
Huống Dã liếc qua chú chó lực lưỡng 80 cân: “Trong nội thành cấm nuôi Doberman đấy, nhà em ở khu nào?”
“Ở khu cấm nuôi.” Mạnh Kinh Hồng không khỏi thở dài: “Cảnh sát không cho nuôi ở nhà nên tôi mới mang nó theo đoàn phim.”
Cô vuốt tai Tiểu Oa, giọng trầm xuống: “Vừa rồi bị khách phàn nàn, quản lý cũng không cho ra bãi cỏ khách sạn nữa……”
Chàng trai nhíu mày: “Quản lý nào không cho? Ạnh đi nói chuyện với anh ta.”
Trong lòng trầm hẳn xuống, Mạnh Kinh Hồng lắc đầu: “Không cần đâu, tôi đã nói chuyện với anh ta rồi.”
“Dù sao Tiểu Oa cũng không thể ở khách sạn mãi. Tôi đang tính…… thuê nhà ở khu không cấm nuôi.”
Một tay từ từ đút vào túi quần, lông mi Huống Dã khẽ động: “Hay là——”
“Để tạm ở chỗ anh trước?”
Mạnh Kinh Hồng ngẩng đầu nhìn anh, rõ ràng bị bất ngờ: “Hả?”
“Anh có nhà ở khu vực này không cấm nuôi chó lớn. Cũng rộng rãi lại có sân.” Ánh mắt Huống Dã ra hiệu về phía Tiểu Oa: “Nó sẽ không bị ngột ngạt đâu.”
Tim Mạnh Kinh Hồng vì lời đề nghị này mà đập nhanh hai nhịp, vừa rung động vừa do dự: “Chuyện này…… phiền anh quá rồi.”
“Nuôi chó to khá vất vả.” Cô liếc nhìn Tiểu Oa, “Nó ăn nhiều, cần vận động nhiều lại còn hay quấn người……”
Chàng trai bật cười đầy thấu hiểu: “Nuôi chó to đúng là hơi vất vả.”
Anh từ từ ngước mắt lên nhìn cô gái: “Nhưng nếu là chó của em thì không phiền chút nào.”
“……”
Ánh mắt khẽ lay động, Mạnh Kinh Hồng không nói gì, như thể còn đang do dự.
“Hay là qua đó xem thử trước?” Huống Dã khẽ vỗ lên chiếc xe việt dã: “Xem rồi tính tiếp.”
Mạnh Kinh Hồng hít sâu một hơi, không chần chừ nữa: “Được.”
Cũng chỉ có một xe đi qua, lát nữa cô bắt taxi về nhà cũng tiện.
Chàng trai chuyển hành lý của cô sang cốp sau chiếc xe G-Class rồi cho Tiểu Oa ngồi vào ghế sau, cuối cùng anh mở cửa ghế phụ, tay dài làm động tác “mời”.
Mạnh Kinh Hồng nói cảm ơn rồi lên xe, chợt nhớ ra điều gì: “À đúng rồi, anh đến tìm cô Chu à?”
“Tùy tình hình.” Huống Dã nói xong bèn đóng cửa xe.
Nhìn anh vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái, Mạnh Kinh Hồng lại hỏi: “Tình hình gì?”
Huống Dã vươn tay kéo dây an toàn, liếc nhìn cô đầy ẩn ý: “Nếu không ai thèm để ý đến anh thì anh đến tìm cô Chu.”
Mạnh Kinh Hồng yên lặng “xùy” khẽ và thắt dây an toàn.
Chiếc G-Class nổ máy, nhanh chóng rời bãi đậu xe và rời khỏi khách sạn.
Cho đến khi hòa vào đường chính, cả hai người trong xe vẫn chưa ai lên tiếng.
Nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Tiểu Oa thò đầu ra cửa sổ đón gió, Mạnh Kinh Hồng hơi cựa cổ một chút với vẻ mất tự nhiên.
——Trước giờ chưa từng ở riêng với anh trong không gian kín như thế này.
Lần này họ không còn bị tách biệt bởi lều trại, khoảng cách giữa hai người như không còn nữa—— Cả thân thể lẫn tầm nhìn.
Nhiệt độ vừa mới ấm lên, chàng trai với thân nhiệt cao đã thay sang áo thun ngắn tay—— Mạnh Kinh Hồng lần đầu tiên thấy có người mặc áo ngắn tay mà hiệu quả như vậy: Tay áo bị bắp tay đẩy căng phồng hết cỡ.
Dáng anh lái xe cũng hoàn toàn khác cô, chỉ một bàn tay to buông lỏng đặt lên vô lăng mà gần như chiếm nửa vô lăng, ung dung tự tại, đầy vẻ thảnh thơi……
Khi ánh mắt liếc xéo đầy vẻ cảnh giác quyét qua, Mạnh Kinh Hồng kịp thời quay đi hướng khác.
Chàng trai cười rất nhẹ rồi tấp xe vào lề.
“Chờ anh một lát.”
Mạnh Kinh Hồng quay đầu lại, thấy Huống Dã đóng cửa xe đi vào một tiệm cà phê.
Lúc quay lại, trong tay anh cầm hai túi giấy kraft.
Mở cửa lên xe, anh đưa một túi cho cô gái: “Hôm nay chưa ăn gì đúng không?”
Mạnh Kinh Hồng chớp mắt, nhận lấy đồ và nói cảm ơn.
Theo phản xạ, cô lại nhìn vào kính trong xe xem quầng thâm dưới mắt mình.
Khi lấy bánh sandwich ra khỏi túi, chàng trai bên cạnh bỗng cúi đầu cười.
“Anh cười gì vậy?” Mạnh Kinh Hồng hỏi anh.
Huống Dã hơi nhướng mày: “Vui thôi.”
Anh lấy cà phê đen ra, lại liếc nhìn cô: “Xem ra, không chỉ mình anh mất ngủ.”
“……”
Mạnh Kinh Hồng không đáp, chỉ cắn ống hút giấy, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe lại nổ máy và nhanh chóng rẽ vào một khúc quanh.
——Chỉ là một khúc quanh, mà mọi thứ dường như đã khác hẳn.
Bên đường đột nhiên xuất hiện những cây hoa anh đào đang nở rộ, còn có một vài loại cây hiếm thấy mà Mạnh Kinh Hồng không biết tên.
Tường rào và đèn đường cũng đều đổi thành kiểu dáng phong cách giống như khu sân vườn, tĩnh lặng và thanh nhã.
Khi xe chạy vào cánh cổng đen đang từ từ mở ra, ánh mắt Mạnh Kinh Hồng khẽ dao động.
——Có phải vừa nãy cô đã thấy một con công trắng?
Lại lái xe thêm một lúc nữa dọc theo con đường thoáng đãng, Mạnh Kinh Hồng vẫn chưa chắc chắn họ đã vào khu dân cư, dù gì đến giờ vẫn chưa thấy bóng người nào……
“Đến rồi.” Chàng trai lên tiếng.
Lời vừa dứt, cánh cửa sơn đỏ viền vàng trước mắt đã tự động mở ra, xe lái vào một khoảng sân vuông vức.
“Không vào gara nữa.” Huống Dã tháo dây an toàn: “Xuống đi.”
Dù sớm đã biết gia thế anh giàu có, nhưng lúc xuống xe Mạnh Kinh Hồng vẫn không khỏi bị chấn động.
Không phải chứ, hóa ra kiểu nhà biệt lập ba bốn tầng như thế này lại được gọi là “cũng rộng rãi” ư?
Còn nữa, cô tưởng cái gọi là “có sân vườn” mà anh nói là kiểu sân nhỏ kiểu giật cấp như nhà cô, ai ngờ lại là kiểu sân đủ để cưỡi ngựa như thế này.
——Hơn nữa còn có cả bãi cỏ lớn như vậy!
“Tiểu Oa, lại đây nào——” Huống Dã mở cửa xe cho chú chó lớn xuống, anh tháo dây dắt ở cổ nó ra rồi cầm quả bóng chày ném mạnh ra bãi cỏ.
Tiểu Oa lập tức lao chân chạy theo. Sau khi lấy được bóng, nó hiếm hoi không quay lại chỗ người mà ngậm bóng chạy đi chạy lại điên cuồng trên bãi cỏ.
Đang chạy thì đột nhiên nằm lăn ra, r*n r* rồi lăn lộn.
——Siêu vui.
Cặp nam nữ đang đứng quan sát cách đó không xa cũng bật cười.
“Sân cỏ nhà anh cho nó chạy như vậy không sao chứ?” Mạnh Kinh Hồng vẫn hơi lo lắng: “Dùng để làm gì vậy?”
Huống Dã khẽ bật cười: “Tự mình sửa cho vui thôi, không dùng làm gì cả. Để nó chạy là vừa đẹp.”
“Sân này có tường bao, hàng xóm cũng cách xa, không cần lo lắng sẽ làm phiền người khác. Thế nào——”
Anh hơi ngẩng cằm về phía cô gái, cười có chút mê hoặc: “Yên tâm giao con trai em lại đây rồi chứ?”
Mạnh Kinh Hồng nhìn Tiểu Oa đang vừa lăn vừa nhảy trên bãi cỏ, thật sự không thể từ chối một môi trường sống thoải mái cho nó như vậy.
Cô cân nhắc mở miệng: “Em sẽ trả tiền trông hộ theo giá bên ngoài, được không?”
Đối diện với ánh mắt mang ý tứ khó lường của chàng trai, cô lập tức bổ sung: “Hoặc là anh thấy giá nào hợp lý thì nói cũng được……”
“Giá nào mà……” Huống Dã khịt mũi và cười khẽ: “Vậy thì không có việc gì, em cứ đến chơi với Tiểu Oa nhiều là được.”
Anh tiến lên một bước, lại gần cô, đôi mắt đen sâu thẳm: “Tiện thể, cũng nhìn anh nhiều thêm một chút, thỏa thuận nhé?”
Mặt Mạnh Kinh Hồng nóng bừng, cô đẩy lồng ngực rắn chắc của chàng trai ra: “Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy!”
“Nghiêm túc để nói sau.” Huống Dã thản nhiên đẩy câu chuyện trở lại.
Chuông cửa vang lên, chàng trai sải bước ra mở cửa, chó Doberman nhảy nhót theo sau.
Một tay anh xách túi lớn, tay kia bê một thùng giấy to quay trở lại.
“Lại đây xem.”
Mạnh Kinh Hồng đi tới: “Cái gì vậy?”
Đồ trong túi được lấy ra ngay bên ngoài bãi cỏ, toàn là đồ chơi cho chó: dây kéo co, bóng tuần tra, đĩa bay, thú nhồi bông biết kêu v.v…
Ngoài ra còn có mấy gói đồ ăn vặt cho chó, xương gặm các thứ……
“Rắc” một tiếng, chàng trai mở thùng một cách thô bạo và lấy ra một cái ổ chó cỡ lớn.
“Xem còn thiếu gì không?” Anh lại hỏi cô: “Anh không biết em cho chó ăn loại nào nên chưa mua.”
“Không cần, không cần mua đâu.” Mạnh Kinh Hồng vội nói: “Nó vẫn còn nhiều đồ ăn lắm.”
Cô mở to đôi mắt hạnh nhìn anh: “Anh…… Mua mấy thứ này từ bao giờ vậy?”
“Lúc đợi cà phê.” Huống Dã đáp, tiện tay ném một quả bóng mới cho Tiểu Oa.
“Chuyện đó——” lông mày cô gái khẽ nhướng lên: “Nếu sau khi đến đây, Tiểu Oa không chịu ở lại thì sao……”
Huống Dã không để tâm: “Thì cho nó mang đi hết.”
“Vậy thì chắc nó sẽ vui phát điên mất.” Mạnh Kinh Hồng cười: “Vừa đến đã nhận được nhiều quà thế này.”
“Sao vậy?” Chàng trai nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt đen trêu ghẹo: “Ghen tị với con trai em à?”
Mạnh Kinh Hồng khẽ bật cười: “Cái gì……”
Huống Dã không nói gì, khóe môi hơi nhếch lên rồi đứng dậy đi về phía xe.
Mở cốp sau, anh lấy ra một chiếc hộp giấy, im lặng đưa tới trước mặt cô gái.
Mạnh Kinh Hồng chớp mắt: “Lại cái gì nữa đây?”
Huống Dã không trả lời, ánh mắt ra hiệu cô tự xem.
Liếc nhìn anh một cái đầy nghi ngờ, Mạnh Kinh Hồng nhận lấy hộp và mở ra.
Lập tức ngẩn người.
Trong hộp không chỉ có một món, bắt mắt nhất là một chiếc điện thoại mẫu mới chưa bóc hộp, cùng với một bộ váy múa đựng trong túi giấy, màu đỏ rực.
Ánh mắt rung động, Mạnh Kinh Hồng ngơ ngẩn ngẩng đầu lên.
Anh đang nhìn cô chăm chú, ánh mắt sâu thẳm, ẩn chứa ý cười: “Tiểu Oa có quà.”
“Đương nhiên mẹ của Tiểu Oa cũng phải có.”