Kinh Dã - Cảnh Kỳ Tâm

Chương 17

Tay khẽ run, lướt qua nét bút còn chưa khô mực.

Đầu ngón tay dính một vệt mực nhạt.

Mạnh Kinh Hồng xoa nhẹ ngón trỏ, thì thầm như nói với chính mình: “Sao anh luôn có thể……”

Luôn biết cách giăng bẫy chỉ bằng vài lời nói.

Dụ dỗ cô vô thức sập bẫy.

——Nhịp tim là thứ đầu tiên thất thủ……

Huống Dã nhướng mi: “Lại lẩm bẩm gì đấy?”

Mạnh Kinh Hồng lắc đầu, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Ăn cơm chưa?”

Huống Dã “Ừhm” một tiếng, cũng nhớ ra: “Sắp xong rồi, qua đó đi.”

Khi chàng trai quay lưng bước ra ngoài, Mạnh Kinh Hồng gấp tờ giấy ghi chú trong tay lại, lặng lẽ nắm chặt trong lòng bàn tay.

Mặt trời bắt đầu lặn về phía Tây, bãi cỏ được phủ một lớp ánh sáng dịu nhẹ.

Tiểu Oa cũng không chơi nữa mà chạy vòng quanh lò nướng rên ư ử đầy sốt ruột.

Huống Dã bước đến xoa đầu chú chó: “Đợi đã. Để mẹ ăn trước.”

Anh mở nắp lò, hỏi cô gái: “Có phần nạc vai với T-bone, em muốn ăn loại nào?”

Mùi thơm nức mũi tràn đến, Mạnh Kinh Hồng đầy mong đợi ghé lại gần.

Sắc mặt cô khựng lại.

——Chắc chắn không phải mang nhầm than nướng ra làm bò bít tết đấy chứ?

Nhìn vẻ mặt cô, Huống Dã bật cười hiểu ý, anh cầm lấy con dao ăn bên cạnh lên.

Lưỡi dao hạ xuống, Mạnh Kinh Hồng trợn tròn mắt vì ngạc nhiên.

——Bề ngoài đen như than của miếng thịt bò, khi cắt ra bên trong lại mềm hồng mướt mịn.

Huống Dã cắm nĩa vào miếng thịt, đưa tới miệng cô gái: “Nếm thử đi.”

Mạnh Kinh Hồng nghiêng người ăn một miếng từ tay chàng trai, đôi mắt lập tức sáng rực: “Ngon quá!”

——Đúng nghĩa ngoài giòn trong mềm, chỉ một miếng đã có thể cảm nhận được chất lượng thịt hảo hạng, mềm mại, mịn màng, nhiều nước.

Điều kỳ diệu nhất là dù lớp ngoài trông đen sì, nhưng ăn vào lại không hề có vị cháy đắng, ngược lại còn có chút vị ngọt nhẹ.

Thấy cô gái hài lòng tấm tắc, Huống Dã nhếch đuôi mắt cười: “Mỡ anh lọc gần hết rồi, đừng lo béo, cứ thoải mái mà ăn.”

Chia phần bò bít tết còn lại cho Tiểu Oa đang nhỏ dãi ròng ròng, anh lại gắp một miếng T-bone to đưa cho Mạnh Kinh Hồng, ra hiệu cô vào trong ăn.

Cô gái cầm đĩa mà chưa nhúc nhích, quay đầu nhìn chiếc xe việt dã màu xanh quân đội.

“Cái bàn dã ngoại đó…… còn để trong xe anh không?”

Huống Dã hơi bất ngờ: “Chậc, sao thế?”

Anh nghiêng đầu nhìn cô, trêu chọc: “Đêm đó cắm trại chưa đã à?”

Mạnh Kinh Hồng không phủ nhận cũng chẳng khẳng định.

Lại đúng vào lúc hoàng hôn buông xuống, sắc Xuân phủ khắp vườn. Cô nghĩ, được ngồi trong khu vườn này thưởng thức món ngon, có người bên cạnh, có cún con vui vẻ làm bạn——

Cảnh tượng như thế này, chắc chắn là đẹp đẽ.

Có lẽ cũng thuộc về những “khoảnh khắc nhỏ nhưng đầy ý nghĩa trong cuộc sống” mà anh vừa nói……

“Làm được không?” Mạnh Kinh Hồng nheo mắt hỏi vặn lại.

“Chắc chắn là được.” Huống Dã đáp dứt khoát.

Vẫn không để cô phải động tay, chàng trai nhanh gọn dựng bàn ghế bên bãi cỏ, còn mang khăn trải bàn màu champagne và nước có ga màu hoàng hôn từ trong bếp ra.

Ly chạm nhau vang lên tiếng “keng”, tâm trạng cũng bay cao.

Mạnh Kinh Hồng ăn uống ngon miệng đến lạ, cô ăn một hơi hết sạch cả miếng to lẫn miếng nhỏ—— Bằng đúng khẩu phần ăn cả ngày bình thường của cô.

“Rất ngon.” Cô chân thành khen thêm lần nữa rồi quay lại hỏi đầu bếp: “Này, món bít tết này không cần ướp trước hả? Anh bỏ gì vào vậy?”

Huống Dã vẫn đang ăn, dao nĩa thành thạo cắt miếng sườn bò, giọng điệu thản nhiên: “Công thức độc quyền, không truyền ra ngoài.”

Mạnh Kinh Hồng tựa lưng vào ghế, khẽ hừ mũi: “Keo kiệt.”

“Đương nhiên.” Chàng trai từ từ nhấc mí nhìn cô: “Không giữ lại chút tuyệt chiêu sao lấy được vợ?”

Mạnh Kinh Hồng khẽ bật cười, cố tình không trả lời. Bỗng nhiên nhớ đến điều gì đó, ánh mắt cô khẽ xao động, thoáng trầm xuống: “Biết đâu…… mấy tuyệt chiêu này, anh từng trổ tài cho không biết bao nhiêu người rồi……”

——Ẩn ý có chút ghen tị.

Huống Dã bật cười, đáp dứt khoát: “Anh chưa từng yêu ai.”

Mạnh Kinh Hồng kinh ngạc: “……Thật á?”

Chàng trai liếc cô, nửa cười nửa không: “Không thích đàn ông giữ thân như ngọc à?”

Mạnh Kinh Hồng nghẹn lời: “Giữ…… Giữ thân như ngọc?”

Huống Dã xiên mạnh một miếng thịt, nhìn cô một cách sâu xa: “Tự nguyện giữ cho vợ tương lai, không được à?”

“……”

Mạnh Kinh Hồng không nói thêm lời nào, nhưng trong lòng càng lúc càng bất ngờ.

Vừa nãy trong phòng sách cô đã thấy ảnh tốt nghiệp trường quân đội của anh—— Năm anh tốt nghiệp, đúng bằng năm cô vào đại học.

——Lớn hơn cô bốn tuổi, chàng trai 25, 26, sở hữu một thân hình như muốn toát ra mùi hormone mỗi khi bước đi, vậy mà lại chưa từng……

Cô lén lút liếc nhìn anh vài lần, như đang dò xét, lại như chưa dám tin.

Huống Dã đặt dao nĩa xuống: “Còn muốn biết gì nữa không? Hỏi đi.”

——Không hề che giấu, thẳng thắn đàng hoàng.

“Tại sao anh chưa từng yêu ai vậy?” Mạnh Kinh Hồng lập tức hỏi.

Huống Dã suy nghĩ một lát rồi mới lên tiếng: “Chủ yếu là vì môi trường nhỏ quá. Học xong trường nam sinh lại vào quân đội, xung quanh toàn là đàn ông.”

“Đi làm rồi lại càng khép kín hơn, cả thời gian lẫn không gian đều không có.”

“Cũng đúng……” Mạnh Kinh Hồng gật đầu rồi xoay chuyển chủ đề: “Nhưng mà người nhà anh, hoặc cấp trên không ai mai mối giúp anh à?”

Anh bận, môi trường nhỏ thì thôi không nói. Nhưng bên cô Chu – một gia đình bề thế như thế, chắc chắn quen không ít cô gái môn đăng hộ đối, đủ tuổi lập gia đình.

Hơn nữa, trong vòng tròn công việc mà anh tiếp xúc đó…… Người độc thân chắc cũng dễ bị “tiêu hóa nội bộ” lắm.

Hồi đó Trang Ý có lần tra được một video rất nổi của chàng trai trên mạng, Mạnh Kinh Hồng còn nhớ rõ có bình luận bảo fan nên từ bỏ mộng tưởng, nói rằng một sĩ quan trẻ xuất sắc toàn diện như vậy, đối tượng chắc chắn phải là tiểu thư nhà bên*……

(*Tiểu thư nhà bên: Đây là câu thành ngữ, nghĩa là “gần gũi sẽ có lợi thế”)

Huống Dã khẽ bật cười, nói thật: “Quả thật có rất nhiều người mai mối.”

Bắt được nét thoáng buồn hiện lên trên gương mặt cô gái, khóe môi anh khẽ nhếch lên: “Không hợp mắt, anh đã sớm từ chối rồi. Cũng bảo với mấy người làm mai là muốn tập trung cho công việc.”

Sợi dây vô hình căng chặt trong lòng bỗng chùng xuống, Mạnh Kinh Hồng nhoẻn miệng cười.

“Mẹ tôi trước kia cũng hay giục tôi đi xem mắt. Tôi cũng nói với mẹ y như vậy, còn chưa đến tuổi nghĩ đến chuyện kết hôn……”

“Thế nên——” Chàng trai nắm bắt trọng điểm, nhìn cô chăm chú: “Em muốn bao giờ kết hôn?”

Không ngờ bị hỏi ngược lại, Mạnh Kinh Hồng há miệng: “Năm nay tôi mới tốt nghiệp, kiểu gì cũng phải thêm hai năm nữa. Cũng như anh, trước hết là chuyên tâm cho sự nghiệp……”

Huống Dã tặc lưỡi: “Giờ anh không nghĩ thế nữa rồi.”

Mạnh Kinh Hồng nhìn anh: “Hửm?”

Chàng trai từ từ nhắm mắt lại: “Giờ anh mới hiểu, trước kia không phải chưa đến tuổi nghĩ đến chuyện cưới xin——”

Anh nhìn cô, giọng điệu và ánh mắt đều trầm xuống: “Mà là chưa gặp người khiến anh muốn cưới.”

Hơi thở nghẹn lại, đầu ngón tay đang cầm chai nước của Mạnh Kinh Hồng bất giác siết chặt.

“Quá nhanh……”

Huống Dã nhíu mày: “Hử?”

Cô gái lắc đầu, ánh mắt chỉ vào đĩa thức ăn trước mặt anh: “Anh ăn xong chưa? Để tôi dọn cho.”

“Để anh.” Huống Dã giành lấy bộ đồ ăn trong tay cô, gói cả khăn trải bàn lại, bê một phát mang hết vào trong nhà, cho vào máy rửa bát.

Mạnh Kinh Hồng liếc nhìn nửa bầu trời nhuộm đỏ bởi hoàng hôn, cũng theo chàng trai vào nhà, cô vào nhà tắm thay lại bộ đồ tập.

Huống Dã vừa bước ra khỏi quầy bếp thì đúng lúc bắt gặp cô gái đã thay lại đồ luyện tập.

“Khi nào em quay lại đoàn phim?” anh hỏi.

Mạnh Kinh Hồng nghĩ một chút: “Ngày kia.”

Huống Dã gật đầu: “Muốn gặp Tiểu Oa thì cứ qua nhé. Lúc anh đến đoàn phim cũng sẽ mang nó theo.”

Mạnh Kinh Hồng khẽ cười: “Được thôi.”

Chàng trai thọc tay vào túi, lấy điện thoại ra khẽ huơ lên: “Liên lạc bất cứ lúc nào nhé?”

“À đúng rồi——” Mạnh Kinh Hồng cũng vội vàng lấy điện thoại ra.

Trong lòng thầm buồn cười: Đến giờ hai người họ vẫn chưa lưu số của nhau……

Một tiếng “ting” vang lên, màn hình hiển thị ảnh đại diện hình bóng vũ đạo yêu cầu kết bạn đã được xác nhận.

Huống Dã hài lòng nhếch môi cười, cất điện thoại: “Đi thôi, anh đưa em về.”

Mạnh Kinh Hồng vội xua tay: “Tôi gọi xe là được rồi, từ đây về trung tâm thành phố xa lắm.”

Cô liếc nhìn đồng hồ treo tường: “Anh đi một vòng về mất bốn tiếng lận, lâu quá……”

Huống Dã cầm lấy túi của cô, bước ra ngoài.

“Lâu một chút cũng tốt.”

Hàng mi khẽ rung, Mạnh Kinh Hồng không từ chối thêm nữa mà lặng lẽ bước theo anh ra ngoài.

Lại nựng Tiểu Oa một lúc lâu, đến khi tia nắng cuối cùng phía Tây khuất hẳn, chiếc Mercedes G-Class màu xanh quân đội mới từ từ lăn bánh ra khỏi sân.

Đèn xe bật sáng, quét qua con đường hoa anh đào, nhanh chóng hòa vào dòng xe tấp nập.

Điện thoại Mạnh Kinh Hồng kết nối với hệ thống xe, GPS tự động định tuyến tối ưu.

Liếc nhìn địa chỉ đích đến, Huống Dã mở lời: “Khu đó vị trí rất đẹp.”

Cô gái “ừ” khẽ: “Khu cũ thôi, nhưng địa thế rất tốt.”

Trung tâm thương mại mới của công ty Chu Chính nằm ngay đó, Huống Dã nhớ lại lần cậu anh đi khảo sát từng nhắc đến, bèn hỏi thêm: “Khu đó toàn nhà cũ à?”

Mạnh Kinh Hồng gật đầu: “Gần như toàn là nhà ba, bốn chục năm tuổi. Nhà em cũng là nhà bố mẹ mua lúc mới cưới.”

Chàng trai khẽ cười: “Nhà bố mẹ anh, cái nhà cưới ba chục năm trước đến giờ cũng chưa bán. Họ bảo nhiều kỷ niệm quá, tiếc không nỡ.”

Anh lại hỏi cô: “Bố mẹ em cưới nhau được bao lâu rồi?”

Bên cạnh im lặng một lúc lâu.

Huống Dã nghiêng đầu nhìn, bắt gặp một đôi mắt long lanh đang dao động dưới ánh đèn mờ của xe.

Chạm phải ánh mắt anh, cô khẽ cười nhạt, cúi đầu: “Bố em mất hơn chục năm rồi, mẹ em…… Đến giờ vẫn chưa tái hôn.”

Ánh mắt anh khựng lại, rồi rời khỏi gương mặt khó đoán cảm xúc của cô gái. Huống Dã không nói gì.

Một lúc sau, bàn tay to đang đặt trên vô lăng từ từ buông ra, đưa lên sau đầu cô gái, xoa nhẹ vài cái.

“Tóc rối hết rồi……” Mạnh Kinh Hồng lầu bầu, đẩy tay anh ra.

Đồng thời lặng lẽ quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, giấu đi đôi mắt đã hơi cay.

Bàn tay Huống Dã từ từ hạ xuống, đặt lên vai cô gái, lòng bàn tay rộng lớn như bao trọn nửa bờ vai mảnh mai ấy.

Cho đến khi xe dừng lại ở đích đến, vẫn không ngừng truyền cho cô hơi ấm……

Chiếc xe việt dã dừng ở cổng bên khu chung cư, khi màn đêm như mực buông xuống, mọi nhà rực sáng ánh đèn.

Chàng trai ở ghế lái xuống xe, vòng ra phía sau mở cốp, Mạnh Kinh Hồng cũng bước theo sau.

“Cảm ơn anh. Về sớm đi nhé.” Cô nhận hành lý, nhỏ giọng dặn dò: “Chạy chậm thôi, về đến nhà báo tôi một tiếng.”

Vừa kéo cần hành lý ra thì giọng nói trầm thấp bất chợt vang lên bên cạnh: “Mạnh Kinh Hồng.”

Tựa như có viên đá nhỏ rơi xuống hồ nước, gợn lên từng vòng sóng.

Lông mi khẽ run, Mạnh Kinh Hồng quay đầu nhìn anh: “Sao thế?”

Huống Dã nhìn cô chằm chằm trong hai giây, khẽ bật cười bằng giọng khàn nhẹ: “Anh vốn chẳng có nhiều kinh nghiệm ở gần con gái, sống thô lỗ quen rồi, nói năng cũng thẳng thắn.”

Mạnh Kinh Hồng ngơ ngác: “……Hử?”

Chàng trai khẽ chớp đôi mắt đen láy, như thu cả ánh đèn xung quanh vào đáy mắt.

“Nếu em thấy mọi chuyện diễn ra nhanh quá thì chúng ta cứ từ từ.”

Ánh mắt Mạnh Kinh Hồng chấn động, cả người khựng lại.

Thì ra… Anh đã nghe hết rồi.

Một góc khuất nào đó trong lòng cô âm thầm mềm nhũn ra, vành tai cũng bắt đầu nóng dần.

Mạnh Kinh Hồng mím môi, lí nhí: “Vậy ra…… Anh cũng thấy nhanh à……”

Chàng trai đáp một cách chắc nịch: “Chuyện thích em thì có gì mà phải do dự.”

Ngừng một nhịp, anh nhìn thẳng vào mắt cô: “Nhưng chuyện theo đuổi em, anh sẵn sàng làm từ từ.”

Bình Luận (0)
Comment