Bà Đoạn vẫn đang tăng ca trong studio, Mạnh Kinh Hồng vừa về đến nhà là lập tức chui vào phòng bà ngoại cô.
Thấy cháu gái, bà cụ vui mừng khôn xiết nắm tay cô lôi ngay vào bếp để nấu món ngon, lát sau lại hỏi cô huấn luyện có mệt không.
——Thời gian cô không ở nhà, trí nhớ của bà ngoại cô dường như lại trôi ngược về thời gian cô thi Nghệ thuật, bà cụ rất lo lắng về việc liệu cô có thi đậu Học viện múa Kinh Bắc hay không……
Nhìn bóng lưng bà ngoại đang nấu chè sen nhãn nhục, lòng Mạnh Kinh Hồng như được tưới một lớp nước chanh dày đặc.
Cô được bà ngoại nuôi lớn, bà cụ là người thương cô nhất, cũng là người thân thiết nhất với cô. Vậy mà có một ngày, sợi dây gắn kết giữa họ đột nhiên đứt gãy.
Cảm giác đó đau đớn lạ thường: Rõ ràng vẫn gặp nhau mỗi ngày, nhưng Mạnh Kinh Hồng lại thấy như đã đánh mất bà rồi.
Bà ngoại vẫn canh cánh lo cho cô, nhưng đã không còn có thể tham dự vào hiện tại và tương lai của cô nữa……
Dỗ bà cụ ăn chè và đi ngủ xong Mạnh Kinh Hồng mới lên lầu và trở lại phòng mình.
Tắm xong bước ra, điện thoại cô có một tin nhắn wechat mới.
Dã:【Đến nơi rồi chứ】
Mạnh Kinh Hồng chưa vội trả lời, trước tiên cô bấm vào ảnh đại diện của chàng trai.
——Giống như tên wechat của anh, ảnh đại diện của anh cũng rất đơn giản: Trên nền đen có một khối sương trắng, trông như lưỡi dao, cũng như một viên đạn.
Chớp mắt, Mạnh Kinh Hồng lại mở tiếp phần nhật ký trạng thái của đối phương.
——Chỉ cho xem một tháng gần nhất, trống trơn.
Ảnh nền cũng là một tấm hình phong cảnh, chắc để phản chiếu tên anh: Dưới bầu trời xanh và núi tuyết là một vùng hoang mạc kéo dài vô tận.
Quay lại giao diện trò chuyện, Mạnh Kinh Hồng nhanh chóng gõ ra một dòng:【Vất vả rồi. Cảm ơn anh vì hôm nay.】
Cho đến khi tóc cô khô hẳn, chàng trai vẫn chưa trả lời.
Cô chui vào chăn, đang định tắt đèn thì một đoạn video bất chợt xuất hiện trên màn hình.
Vừa mở ra xem, ánh mắt Mạnh Kinh Hồng lập tức giật mạnh.
Góc quay này……
Cái đầu đen thui của Tiểu Oa chiếm gần hết khung hình, nhưng thu hút nhất lại không phải là đầu của chú chó.
Mà là phần ngực đang làm gối cho nó, chính xác hơn là cơ ngực.
Anh mặc chiếc áo ba lỗ đen từng mặc khi ở ngoài trời hôm đó, khi nằm xuống, cơ ngực rám nắng lộ ra nửa phần từ cổ áo, gần như hướng thẳng vào ống kính.
Đường nét cơ bắp và vân da đều có thể nhìn thấy rõ ràng……
Cơ ngực hướng thẳng vào ống kính khoảng ba bốn giây thì chuyển qua cảnh cánh tay rắn chắc của chàng trai vòng qua cổ chú chó, bàn tay to nổi đầy gân xanh từ tốn xoa lên đầu nó từng cái một.
Đôi tai dài dựng đứng của Tiểu Oa khẽ nhúc nhích, nó lim dim mắt thở ra một hơi đầy mãn nguyện.
Thanh tiến độ chạy hết rồi quay lại từ đầu, phát lại một lần nữa, Mạnh Kinh Hồng mới trả lời.
JING:【Bình thường tôi không cho nó lên giường đâu [Cười và khóc]】
Một tin nhắn thoại ngay lập tức hiện ra trên màn hình.
Cô bấm vào chấm đỏ, giọng trầm khàn lười biếng của chàng trai vang lên: “Người ta mới xa mẹ, cưng chiều chút thì có sao.”
Nói xong anh lại bổ sung một tin nhắn văn bản:【Với lại cũng không phải giường, là trên ghế sofa】
Mạnh Kinh Hồng khẽ cười, cô đang định gõ trả lời, đối phương đã gửi đến một tấm ảnh để “chứng thực”.
——Không còn là cơ bắp hướng thẳng vào ống kính nữa.
Chiếc điện thoại được giơ lên cao, nhắm thẳng vào phần thân trên bên dưới cổ chàng trai: Anh ngồi tựa vào ghế sofa, Tiểu Oa cuộn tròn trong khuỷu tay anh, cái chân nó giơ lên vô tình hất tung vạt áo ba lỗ.
——Lộ ra một đoạn cơ bụng săn chắc.
Thu nhỏ lại kích thước ảnh gốc, Mạnh Kinh Hồng cắn nhẹ môi dưới.
JING:【……】
Dã:【?】
Tin nhắn thoại của anh lập tức gửi đến sau đó: “Không phải em bảo anh chụp nhiều ảnh của Tiểu Oa rồi gửi cho em mỗi ngày sao?”
Mạnh Kinh Hồng khẽ bật cười thành tiếng.
Còn dám nói nữa……
Cái anh chụp là Tiểu Oa thật sao!
JING:【「Sticker chó con cạn lời」】
【Tôi đâu có bảo anh kèm thêm hàng cấm đâu……】
Một lát sau, đối phương gửi liền hai tin nhắn thoại.
Tiếng cười trầm khàn vang lên từ lồng ngực chàng trai: “Chậc, phát hiện nhanh vậy sao?”
Anh cố tình thở dài: “Thông cảm đi, lần đầu theo đuổi con gái, đúng là hơi vụng về thật.”
Cảm thấy hơi nóng, Mạnh Kinh Hồng trở mình nằm sấp trong chăn, tiếp tục nhắn wechat.
Khóe môi cô vẫn cong cong.
JING:【Ừhm, nhìn ra rồi đó「Che mặt và mỉm cười 」】
Huống Dã lại gửi thêm một tin thoại, có vẻ anh vừa rời khỏi sofa, âm thanh da ghế ma sát khẽ vang lên hòa cùng giọng trầm thấp của anh.
“Có thể chỉ giáo chút không, những người theo đuổi em trước anh, không vụng về thì họ làm thế nào?”
Trong chăn, hai chân dài thon thả vươn ra ngoài, đôi chân trắng nõn khẽ cong lên, đong đưa như tâm trạng cô bây giờ.
JING:【Thật ra tôi cũng chưa từng yêu ai cả……】
【Cũng hiếm khi nói chuyện với người khác giới.】
Trên cùng màn hình hiện dòng chữ “Đối phương đang nhập văn bản”, một lát sau, anh gửi tới một hàng chữ:【Xem ra, anh được thơm lây nhờ Tiểu Oa rồi.】
Mạnh Kinh Hồng khẽ bật cười thành tiếng, cô mở album ảnh, lục lại sticker biểu cảm Tiểu Oa mà Trang Ý từng chế: Một chú Doberman ngồi nghiêm chỉnh, ngẩng đầu ưỡn ngực, trên đầu nổi bật hai chữ to: “Tự hào”.
Cô gửi tấm ảnh đi, đồng thời nhắn lại một dòng:【Thế mà anh còn dùng Tiểu Oa để gửi kèm hàng cấm nữa!「Hừ」】
Dã:【Từ giờ sẽ không gửi nữa.】
Đang ngạc nhiên sao anh lại dễ nghe lời đến vậy thì tin nhắn tiếp theo lại đến:【Hàng cấm sẽ gửi riêng, được không?】
Xóa xóa sửa sửa mấy lần, Mạnh Kinh Hồng từ tốn gõ vài chữ, cắn nhẹ môi dưới rồi ấn gửi:
JING:【Miễn đẹp là được】
Cho đến khi màn hình tự động tối đi, Huống Dã cũng không hồi âm nữa.
Che miệng khẽ ngáp, Mạnh Kinh Hồng đặt điện thoại xuống và tắt đèn bàn.
Khi bóng tối phủ đầy căn phòng, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên.
Thấy thông báo là tin nhắn hình ảnh, tim Mạnh Kinh Hồng bỗng đập mạnh.
Nhấn vào, cô lập tức sững lại.
——Cô gái trong bộ váy đỏ ngồi bên bãi cỏ, mỉm cười nhìn chú chó Doberman đang chạy nhảy.
Nhìn gương mặt rạng rỡ trong ánh hoàng hôn ngược sáng của chính mình, ánh mắt Mạnh Kinh Hồng khẽ lay động.
JING:【Sao anh gửi ảnh người khác thế này……】
Dã:【Không phải em nói là phải đẹp sao】
Nhìn chằm chằm tin nhắn ấy, Mạnh Kinh Hồng khẽ chớp mắt một cách chậm rãi, sau đó mới dần dần hiểu ra.
Đầu óc vừa kịp phản ứng thì đồng thời điện thoại cũng vang lên một tiếng ‘ting’——
Dã:【Đây chính là thứ đẹp nhất trong mắt anh.】
–
Sáng hôm sau, chuông báo thức reo hai lần mới kéo cô gái ngủ muộn tỉnh dậy.
Hôm nay cô có hẹn với giảng viên để xem luận văn tốt nghiệp, dậy muộn làm Mạnh Kinh Hồng không dám chậm trễ, rửa mặt xong cô kéo vali vội vàng xuống lầu.
Xe đặt qua ứng dụng còn khoảng 10 phút nữa mới tới, cô mở wechat ra xem.
……Hai người mới trò chuyện đến tận nửa đêm, sao chàng trai này có thể dậy sớm như vậy?
[6:21]
Dã:【Chào buổi sáng】
【Tiểu Oa hôm nay】
Nhấn vào video, chú Doberman biểu diễn buổi sáng năng lượng cao trong biệt thự của mình cho mẹ xem: Đầu tiên chạy năm cây số cùng với ông bố đặc chủng, sau đó tập luyện các mục như đi kèm tuần tra trên bãi cỏ, cuối cùng là ăn sáng ngon lành.
Video hai phút vừa phát xong, Mạnh Kinh Hồng bật cười cong cả khóe mắt, tay lướt lên.
Vẫn còn hai tin nhắn nữa.
Dã:【Hàng cấm hôm nay】
“……”
Tấm hình gọi là “hàng cấm” hôm nay là góc nhìn chuẩn trai thẳng: Phông nền toàn thiết bị tập luyện, điện thoại trong gương che đi khuôn mặt, cổ lấp lánh mồ hôi, rõ ràng vừa mới tập xong.
Không biết có phải do cơ bắp căng máu hay không mà thân hình cao lớn của chàng trai trông rắn chắc hơn. Lồng ngực từng hướng thẳng ống kính tối qua có cảm giác như chỉ cần hơi siết lại là có thể làm bung cả chiếc áo thể thao……
Hàng mi khẽ run theo hình ảnh trong đầu, Mạnh Kinh Hồng bấm mở ảnh, hai ngón tay chụm lại rồi từ từ phóng to——
“Chẳng phải hôm qua con mới về sao? Lại đi à?”
Tim giật thót, cô quay ngoắt lại thì thấy mẹ cô đứng ở đầu cầu thang.
Đoạn Nhã Lan nghi ngờ liếc nhìn điện thoại trong tay con gái.
Mạnh Kinh Hồng lập tức bấm khóa màn hình: “Con phải lên trường ạ, con có hẹn với giảng viên Lý.”
Nhìn theo tầm mắt của mẹ mình, cô liếc sang chiếc vali bên chân: “Nếu trễ con sẽ ngủ lại trường vì mai còn phải tới đoàn phim nữa ạ.”
Đoạn Nhã Lan không mặn không nhạt khẽ “Ừ”: “Đoàn phim của con vẫn chưa quay xong à? Không phải nói chỉ đóng vai khách mời thôi sao?”
“Con còn tham gia biên đạo nữa.” Mạnh Kinh Hồng đáp, đồng thời mở ứng dụng gọi xe: “Tới thứ Sáu tuần sau là kết thúc rồi ạ.”
“Thứ Sáu? Vậy thì không kịp rồi.” Đoạn Nhã Lan nhíu mày: “Con không xem thông tin thi tuyển của Nhà hát kịch thành phố Thượng Hải mẹ gửi cho con à?”
“……”
Mạnh Kinh Hồng khẽ thở dài trong lòng, giọng vẫn bình tĩnh: “Xem rồi. Nhưng con không muốn đi.”
“Vậy con định đi đâu?” Đoạn Nhã Lan nhíu mày: “Mẹ gửi cho con thông tin của biết bao nhiêu đoàn múa, con không thèm trả lời một câu, lại quay ra chui vào cái đoàn phim gì đó——”
Bà ấy nở nụ cười lạnh nhạt: “Đừng bảo là con muốn theo Trang Ý đấy nhé? Mẹ thấy hai năm nay con bé cũng đâu quay được cái gì. Suốt ngày đóng mấy vai quần chúng, đừng mơ mộng làm minh tinh nữa.”
Mạnh Kinh Hồng hít một hơi rồi đặt điện thoại xuống: “Không đâu ạ. Con không định đi đóng phim.”
“Còn nữa, Trang Ý cũng không phải mơ mộng thành minh tinh gì cả, làm diễn viên chỉ là một nghề, là lựa chọn cá nhân thôi——”
“Lựa chọn gì chứ?” Đoạn Nhã Lan cười khẩy: “Không phải là thấy làm minh tinh kiếm tiền dễ hơn sao? Nhảy bao nhiêu năm mà nói dừng là dừng——”
“Vậy mẹ thì sao?” Mạnh Kinh Hồng ngắt lời mẹ cô, cô hơi cao giọng: “Lúc mẹ rời đoàn kịch để mở studio, chẳng phải cũng vì muốn kiếm được nhiều tiền hơn sao?”
“……”
Đoạn Nhã Lan sững người, nét mặt cứng lại.
Cuộc gọi từ tài xế đặt xe hiện lên, Mạnh Kinh Hồng kéo vali.
“Tối nay con không về.”
Đi đến cửa, cô dừng lại: “Con đường sau này thế nào con sẽ tự quyết định, nên mẹ đừng lo nữa.”
–
Đến trường với vẻ rầu rĩ không vui, ngờ đâu gặp giảng viên lại rất suôn sẻ.
Chưa tới chiều, chuyện luận văn đã gần như được hoàn tất.
Ăn đại vài miếng ở căn tin, Mạnh Kinh Hồng kéo vali lên xe, đi đến đoàn phim sớm hơn dự kiến.
——Chỉ là, trong lòng cứ thấy bức bối, có lẽ thiên nhiên rộng lớn sẽ giúp xoa dịu phần nào.
Hai tiếng sau, Mạnh Kinh Hồng quẹt thẻ mở cửa phòng khách sạn.
Trang Ý vẫn đang quay phim, hai ngày nay toàn bộ cảnh quay đều tập trung ở thảo nguyên. Không để trợ lý lái xe tới đón, Mạnh Kinh Hồng đặt hành lý xuống, thong thả đi bộ tới khu vực quay.
Đi bộ từ rìa bãi cỏ thẳng ra đến bờ hồ, vẫn không thấy tung tích đoàn phim.
Cô rút điện thoại ra định nhắn cho Trang Ý thì một tin nhắn wechat đến trước.
Dã:【”Video”】
Bấm vào video, Mạnh Kinh Hồng thấy bóng lưng Tiểu Oa đang thè lưỡi vui vẻ chạy nhảy trên thảo nguyên.
Cô chớp mắt, đặt điện thoại xuống ngó quanh một vòng, cuối cùng giơ máy chụp một tấm hồ nước rồi gửi lại cho anh.
Chưa đầy năm phút, một chấm đen nhỏ từ đằng xa xuất hiện, lao thẳng về phía cô.
——Không chỉ có mình Tiểu Oa đến.
Mạnh Kinh Hồng lặng lẽ nhìn khung cảnh trước mặt, mọi u sầu trong lòng như bị quét sạch.
Thuốc giải chính là thảm cỏ xanh mướt và bầu trời trong xanh như vừa được gột rửa
Là ‘cún con’ mãi mãi nhiệt tình.
Cũng là chàng trai cưỡi ngựa trắng, khiến cô động lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên……
Chạy tới gần, Huống Dã chống tay vào yên, nhảy xuống ngựa bằng đôi chân dài.
“Không phải em nói ngày mai mới về sao?”
Mạnh Kinh Hồng xoa đầu Tiểu Oa đang phấn khích rồi lại nhìn vạt áo trước ngực anh bị gió thổi bay.
“Việc ở trường xong sớm nên tôi qua luôn.”
Huống Dã khẽ cười thành tiếng: “Anh còn tưởng em gấp gáp muốn gặp ai đó.”
Mạnh Kinh Hồng chu môi: “Tôi đâu biết anh sẽ tới……”
“Anh cũng đâu nói là anh đâu.”
“……”
Bàn tay đang xoa đầu chú chó khựng lại, Mạnh Kinh Hồng ngẩng lên, chạm phải ánh mắt nửa cười nửa không của anh.
Mặt hơi nóng lên, cô liếc xéo anh một cái rồi quay lưng đi.
Khóe môi Huống Dã cong lên rõ rệt, anh đút tay vào túi, thong thả bước sang phía bên kia của cô: “Đã ăn gì chưa? Cùng ăn chút gì nhé?”
Đang định nói ăn rồi, Mạnh Kinh Hồng thấy Tiểu Oa bỗng phóng như bay ra phía bờ hồ.
Chưa kịp phản ứng, chú Doberman đã ngã vật xuống một bãi phân bò to tướng, vui vẻ lăn qua lăn lại.
“A—— dậy mau lên!” Mạnh Kinh Hồng hét toáng lên như pháo nổ: “Tiểu Oa đứng dậy ngay!”
Tiểu Oa sững lại, quay đầu ngây ngô nhìn mẹ nó hai giây.
——Rồi lăn vui vẻ hơn.
“Lại đây!” Huống Dã trầm giọng quát, rồi huýt sáo một tiếng.
Tiểu Oa lập tức lật mình dậy, rụt đầu bước lại gần họ.
Mạnh Kinh Hồng không thể tin nổi: “Sao nó có thể…… Nghe lời anh vậy?”
“Tất nhiên rồi.” Anh cong môi đầy kiêu ngạo: “Em tưởng anh nuôi nó vô ích sao?”
Mạnh Kinh Hồng hừ nhẹ, không phục: “Nuôi thêm vài hôm nữa là nó chẳng thèm nghe em nữa cho xem……”
Huống Dã nhướng mày: “Anh nghe lời em là được rồi.”
Mạnh Kinh Hồng bật cười thành tiếng, khóe môi không giấu nổi ý cười.
Cô quay đầu nhìn cả người Tiểu Oa dính đầy phân bò, lại bắt đầu lo lắng: “Giờ phải làm sao đây? Ở đây đâu có tiệm thú cưng để tắm cho nó……”
“Cần gì tiệm thú cưng.” Huống Dã vừa nói vừa đeo dây dắt cho Tiểu Oa.
Anh dắt chú chó đi về phía một túp lều Mông Cổ gần đó và nói gì đó với người du mục. Chẳng bao lâu, một đứa trẻ trong nhà kéo ra một vòi nước dài.
Đưa tay thử nước chảy ra, chàng trai nói với Mạnh Kinh Hồng: “Nước này đã được phơi nắng, ấm đấy. Rửa sơ cho Tiểu Oa, về nhà anh sẽ tắm kỹ lại cho nó.”
Mạnh Kinh Hồng gật đầu, bước tới: “Vậy để em rửa cho nó.”
“Thôi nào, đừng để mùi dính vào em.” Huống Dã nhanh tay cầm lấy ống nước: “Giúp anh cầm đồ là được.”
“Được.” Mạnh Kinh Hồng lập tức đồng ý, cô ngơ ngác nhìn quanh người anh: “Cầm gì vậy?”
Huống Dã không nói gì mà dùng một tay nắm lấy vạt áo thun.
Lông mi như có cảm ứng mà run nhẹ, Mạnh Kinh Hồng trông thấy bắp thịt rắn rỏi hiện ra trước mắt.
Chiếc áo còn vương hơi ấm cơ thể được ném nhẹ lên trước ngực cô, Mạnh Kinh Hồng vô thức đưa tay đỡ lấy.
——Vải áo thấm đẫm hormone nam lướt qua chóp mũi, khiến sống lưng cô tê dại.
“……”
Thấy cô không nhúc nhích, Huống Dã hất cằm về phía bên cạnh: “Tránh ra chút đi, anh chỉ có mỗi cái áo này thôi.”
Vừa nói anh vừa siết mạnh tay bóp ống nước, dòng nước óng ánh phun ra bắn lên người anh.
“Nếu ướt thì không còn gì để mặc nữa.”
“……”
Nhìn thấy phần ngực màu lúa mì dính nước óng ánh của anh, Mạnh Kinh Hồng cắn môi.
“Anh còn cần mặc nữa sao.” Cô nhỏ giọng oán trách, càng nói tai cô càng đỏ: “Có lần nào anh mặc đồ đàng hoàng đâu……”
Huống Dã cười khẽ, bàn tay to vuốt nước trên cơ bụng.
“Lần nào em cũng nhìn không ít mà.”
“……”
Mạnh Kinh Hồng không có gì để phản bác, cô lườm anh một cái với khuôn mặt đỏ bừng rồi ôm áo bước sang bên cạnh.
Con chó Doberman chỉ trong chốc lát đã được tắm sạch sẽ, bộ lông đen bóng loáng khẽ lắc một cái rồi chạy đi phơi nắng.
Huống Dã lau khô tay và người, bước tới gần cô gái lấy lại áo.
Mạnh Kinh Hồng quay mặt đi, cố tình không nhìn anh mặc đồ.
Huống Dã nhìn đỉnh đầu cô một lúc, lúm đồng tiền xuất hiện: “Này.”
Anh gọi cô bằng giọng trầm thấp và giơ tay chạm khẽ vào đôi tai đỏ ửng của cô: “Giận rồi à?”
Mạnh Kinh Hồng gạt tay anh ra, chẳng buồn nói lời nào.
Chàng trai tặc lưỡi: “Anh c** tr*n mà không ai ngó còn chẳng thấy phiền, em giận cái gì?”
Cô gái còn đang cau mặt bật cười khúc khích: “Anh cũng biết cái đó gọi là c** tr*n hả……”
Huống Dã bật cười, thản nhiên: “Thiên tính đàn ông mà—— Theo đuổi vợ thì có gì khoe nấy.”
Mạnh Kinh Hồng cúi đầu nhìn xuống cỏ: “Vậy cái anh khoe là thứ gì chứ……”
——Khoe cơ bụng?
Dụ dỗ – Bằng sắc đẹp?
Khỏa thân quyến rũ trắng trợn!
Chàng trai bật cười trầm thấp, ánh mắt đầy hứng thú quan sát cô: “Chủ yếu là vì em quá…… kiên cường bất khuất, cao quý không dao động.”
“Anh nghĩ, chắc chỉ có kiểu cao ráo đẹp trai mới lọt được vào mắt em.”
Không có chàng trai đẹp trai nào lại không biết mình đẹp, Huống Dã tất nhiên biết mình trông đẹp trai, chỉ là anh không mấy bận tâm, cảm thấy đẹp trai cũng chẳng ích gì.
——Nhưng nếu là cô gái anh thích nhìn, vậy thì có ích quá rồi.
Bị nói trúng tim đen, Mạnh Kinh Hồng hơi chột dạ chớp mắt: “Ai nói là em thích trai đẹp chứ——”
“Soái Oa! Soái Oa——”
Giọng của Trang Ý vang lên cao vút.
——Rất đúng lúc.
Thấy chú chó đen to vẫy đuôi liên hồi chạy tới lao vào nữ diễn viên, Huống Dã ngạc nhiên nhướng mày, bừng tỉnh: “Tiểu Oa được gọi là Soái Oa sao?”
“Phải đó.” Trang Ý đáp, hơi ngạc nhiên: “Anh không biết sao?”
“……”
Huống Dã liếc nhìn cô gái đang đơ mặt.
“Bảo sao lại thấy chán nhanh như vậy.” Giọng anh trầm thấp, khẽ cười ngay bên tai cô, như tiếng loa trầm rót vào: “Thì ra, sớm đã nuôi một ‘Soái Oa’ rồi.”
“……”
“Không phải……” Mạnh Kinh Hồng lúng túng nhăn mũi: “Là Trang Ý đặt tên đó, em thấy không hợp nên luôn gọi là Tiểu Oa——”
“Sao cậu lại ghét tên tớ đặt thế, Soái Oa chẳng phải rất đẹp sao?” Trang Ý bất mãn nhìn bạn thân, hừ nhẹ: “Chính cậu cũng từng nói, tìm bạn trai ít nhất phải đẹp trai hơn Soái Oa cơ mà?”
“……”
Mạnh Kinh Hồng hít sâu một hơi, đưa tay che mặt.
Huống Dã khẽ nhếch khóe môi.
“Được đấy. Có tiêu chuẩn rồi.” Anh liếc qua chú chó đen rắn rỏi bên cạnh, ánh mắt đen lại sâu thêm khi nhìn Mạnh Kinh Hồng mặt đỏ như gấc, điện thoại xoay một vòng trong bàn tay lớn: “Đợi đi——”
“Hàng cấm tối nay, chắc chắn vượt chỉ tiêu.”