Trong mấy giây, Mạnh Kinh Hồng bị sốc đến mức đầu óc trống rỗng.
Mẹ cô bị điên rồi sao?
Không ngờ lại tìm người đến bắt mình về?!
Quá đáng hết sức.
Mạnh Kinh Hồng chợt nhớ đến một chuyện cũng quá đáng không kém: Hồi nhỏ mẹ cô đã cạy nhật ký của cô, sau đó chạy đến trường tìm chàng trai cô thầm thích để cảnh cáo cậu ấy không được yêu sớm……
“Tôi mới gọi điện cho mẹ tôi.” Mạnh Kinh Hồng đắn đo và nhỏ giọng nói, “Bà ấy không nói với tôi sẽ có người đến……”
Tuy chuyện này quả thật rất giống những gì quý bà Đoạn có thể làm, nhưng cô vẫn cực kỳ cảnh giác.
Lạc đường, nơi hoang vắng, chàng trai lạ, chặn xe—— Mấy từ này dù kết hợp thế nào cũng nghe rất nguy hiểm.
Chỉ có quỷ mới tin anh……
“Người nhà của cô quả thực đã ủy thác cho tôi.” Giọng Huống Dã không chút cảm xúc, “Cô có thể gọi điện xác nhận.”
Anh nghi ngờ cô gái này đang nói dối.
Vợ chồng họ Mạnh vẫn đang trên chuyến bay về nước, sao nói chuyện với cô được.
Cho dù trên máy bay có thể gọi điện thì cô đại tiểu thư quyết tâm bỏ trốn cũng sẽ không nghe máy……
Mạnh Kinh Hồng im lặng, cắn môi cầm điện thoại trên ghế phụ lên.
Sau vụ cãi nhau vừa rồi, mẹ cô lại gọi thêm hai cuộc gọi thoại nhưng cô không nghe máy.
Cô nhấn gọi lại, một hộp thoại bật ra:
【Đối phương chưa thêm bạn vào danh sách bạn bè】
“……”
Mạnh Kinh Hồng tiếp tục gọi vào số điện thoại của mẹ cô.
Kết quả cũng vậy……
Đặt điện thoại xuống, đối diện với ánh mắt nặng nề của chàng trai, cô hơi gượng gạo quay mặt đi.
Huống Dã hiểu ra, khẽ nhếch môi.
Quả nhiên.
Anh chống một tay lên khung cửa xe: “Xuống xe đi.”
“……”
Mạnh Kinh Hồng bất động ngồi im.
Không dám đi theo chàng trai này, nhưng……
Cô liếc nhìn cánh tay cường tráng trên cửa xe—— to gần bằng bắp đùi của mình.
Thân hình này mà đối phó với cô thì dễ như trở bàn tay, giống như xách gà con vậy……
“Còn xe của tôi thì sao?” Mạnh Kinh Hồng cố gắng kéo dài thời gian.
Huống Dã nheo đôi mắt đen lại, nhìn về phía xa.
Mặt trời đã hoàn toàn khuất núi, để lại luồng hơi màu cam đỏ ở đường chân trời.
“Trước lúc trời tối sẽ có người đến lái về.” Anh nói.
“……”
Bây giờ thì hoàn toàn hết cách rồi.
Mạnh Kinh Hồng chậm rãi nắm lấy dây an toàn, không vội tháo ra: “Trong cốp xe có hành lý, anh có thể lấy ra giúp tôi không?”
Huống Dã không trả lời, anh sải bước rộng đi ra phía sau.
Mạnh Kinh Hồng chăm chú nhìn vào bóng lưng trong kính chiếu hậu, thấy chàng trai đã đi đến phía sau xe, cô đạp mạnh chân ga——
Khói xe phun đầy mặt, Huống Dã thoáng ngây người.
Mẹ kiếp.
Nhiệm vụ khó khăn đến mấy anh cũng chưa từng thất bại, hôm nay lại bị một cô gái chơi khăm?
Anh lập tức nhảy lên chiếc G-Class lớn, nhanh chóng lái xe đuổi theo.
Chiếc xe con đang chạy trốn lao loạn xạ như chú ruồi không đầu, lốp xe gần như bốc khói mà vẫn chưa chạy được bao xa.
Trong xe, đôi tay đang nắm chặt vô lăng của Mạnh Kinh Hồng đầm đìa mồ hôi, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất—— cắt đuôi chàng trai kia.
Cô như con thiêu thân lao vào ánh sáng, vô thức chạy về phía hoàng hôn rực rỡ.
Nhưng chưa đầy hai phút sau, hình ảnh phản chiếu của chiếc xe việt dã lại xuất hiện trong kính chiếu hậu.
Thần kinh Mạnh Kinh Hồng căng thẳng, cô đột ngột tăng tốc ——
“Ting ting! Ting ting ting! Ting——”
Tiếng còi xe của chàng trai càng lúc càng giục giã, cũng càng lúc càng gần.
Rất nhanh xe của anh đã vượt qua cô như vừa nãy, và cũng trượt đuôi xe chặn đầu xe cô như lần trước.
Nhưng lần này Mạnh Kinh Hồng không dừng lại.
Rầm——
Khi hai xe va chạm, Mạnh Kinh Hồng bật ra tiếng hét chói tai.
Túi khí an toàn bung ra, thân xe rung lắc dữ dội, Mạnh Kinh Hồng còn mơ hồ nghe thấy một tiếng “Rầm”.
Đầu óc choáng váng, cô mở mắt ra và thấy đầu xe của mình đã đâm thẳng vào đuôi chiếc xe việt dã.
Chàng trai bị đâm xe mở cửa bước xuống, mặt anh u ám đáng sợ.
Anh sải hai bước đã đến trước xe cô, quát lớn: “Xuống xe!”
Giọng điệu và ánh mắt của chàng trai đầy sức uy h**p, Mạnh Kinh Hồng ngồi yên không dám nhúc nhích, tim cô đập nhanh hơn cả lúc đâm xe.
“Xuống, xe!” Huống Dã lặp lại, giọng anh trầm hơn, ngữ điệu cũng nặng nề hơn, “Nhanh!”
Mạnh Kinh Hồng không ngừng co rúm vai, nhưng tay cô lại lén lút cài số——
Chiếc xe chẳng hề nhúc nhích.
Ánh mắt chàng trai thoáng dao động, hiển nhiên đã chú ý tới chuyện mờ ám cô làm.
Ngay sau đó, anh đột ngột vung tay lên đập khuỷu tay vào cửa kính——
Mạnh Kinh Hồng ôm đầu co rúm lại thành một quả bóng, sợ đến nỗi không thốt nên lời.
Không ngờ tiếng kính vỡ lại rất khẽ.
Cô run rẩy quay đầu lại, thấy một bàn tay to lớn với những khớp xương rõ ràng đã phá vỡ lớp kính như hình mạng nhện, kéo mở cửa xe.
“Anh làm gì vậy?!” Mạnh Kinh Hồng kinh hoàng, “Đừng tới đây!”
Huống Dã mở cửa xe, còn chưa nói gì đã lãnh trọn một cái tát rõ đau vào mặt.
Cằm anh bị đánh hơi lệch sang phải, đứng yên.
Sống 25 năm, đây là lần đầu tiên anh bị một người phụ nữ đánh.
Bên má rờn rợn cảm giác tê rần, không đau lắm.
Mùi hoa nhài rất nhạt thoảng qua chóp mũi……
Sau tiếng “Bốp” giòn tan, chính bản thân Mạnh Kinh Hồng cũng ngây người, cô nín thở nhìn chàng trai vẫn đang bất động.
Hai người cứ sững sờ như vậy, đến bầu không khí cũng trở nên ngưng đọng.
Mấy giây trôi qua, hoặc có thể dài như đóng băng cả một thế kỷ, Mạnh Kinh Hồng thấy cơ hàm bên má bị đánh của chàng trai giật giật.
—— Nhẫn nại, nhưng đầy sức uy h**p.
Sau đó anh chậm rãi nâng mí mắt lên, liếc cô một cái thật sâu.
Mạnh Kinh Hồng bị cái liếc mắt này k*ch th*ch đến tê dại cả sống lưng.
Cô chưa từng thấy ánh mắt như vậy—— sắc bén, sâu thẳm, đôi mắt đen thẫm đè nén lửa giận, không cần nổi giận cũng toát ra vẻ uy nghiêm.
Tiếng “Loảng xoảng” vang lên, chàng trai đặt chân lên cửa xe, thân xe cũng vì thế mà rung lắc dữ dội.
Trước khi Mạnh Kinh Hồng kịp phản ứng, một cánh tay cường tráng đã vòng qua cô, “Cạch” một tiếng mở dây an toàn.
Mặt cô tái mét: “Anh định làm gì——”
Chưa kịp dứt lời, bàn tay đánh người của cô đã bị kìm chặt, đến cả cổ tay còn lại cũng bị khóa trái.
Huống Dã dùng một tay nắm lấy hai cổ tay mảnh khảnh của cô gái, tay còn lại vòng qua eo cô, trực tiếp vác người ra khỏi xe.
Lẽ ra anh nên làm điều này từ sớm, trói về là xong chuyện.
Những điều Chu Chính nói toàn là vớ vẩn, vốn dĩ không thể dỗ dành phụ nữ.
Nhất là người phụ nữ chưa nói hai câu đã vung tay tát anh này.
Nhưng không biết tại sao khi vác người lên vai vững vàng rồi, Huống Dã lại nảy sinh một cảm giác không khống chế được.
Cô rất nhẹ, còn không đáng nhắc đến khi so với những vật nặng anh thường mang vác lúc huấn luyện.
Một cô gái nhẹ như vậy đá đấm trên lưng anh, mỗi cú đánh xuống đều mềm mại.
Mùi hoa nhài thoáng qua lúc nãy giờ càng ngào ngạt hương thơm.
Khi mái tóc dài như tảo biển của cô lướt qua cổ anh, dường như người bị trói chặt đã biến thành anh……
“Thả tôi ra——” Mạnh Kinh Hồng giãy giụa trên thân thể chàng trai, “Anh bị bệnh à—— Á!”
Cô bị ném xuống khoảng đất trống bên cạnh.
Sau khi ngẩng đầu nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra, Mạnh Kinh Hồng sững sờ.
Phía sau chiếc xe việt dã có một cái cây lớn, không biết do hoàng hôn chói mắt hay do tán cây như chiếc lọng, mà trước đó cô hoàn toàn không nhìn thấy phía sau cái cây là một vách núi dựng đứng.
Nếu không bị chặn lại, chắc giờ cả người lẫn xe của cô đã lăn xuống rồi……
“Bình xăng bị thủng.” Chàng trai vỗ chiếc G-Class bị thương của mình, sau đó hất cằm về phía chiếc xe con của cô, “Nếu không nhanh chóng ra khỏi xe, bốc cháy thì phiền phức đấy.”
“……”
Mạnh Kinh Hồng không nói nên lời, tim cô phập phồng vừa khó chịu vừa lạ lẫm.
Cô nhớ lại cảnh cảnh tượng vừa rồi chàng trai quát lên yêu cầu cô xuống xe, lại nhớ đến gương mặt anh lệch đi sau khi bị ăn tát……
Môi cô khẽ giật, Mạnh Kinh Hồng nghẹn lời: “Tôi, tôi……”
Chàng trai bỏ đi mà không nhìn cô: “Không cần cảm ơn.”
“……”
Chút hổ thẹn vừa nảy sinh đã tan biến sạch.
Mạnh Kinh Hồng đứng dậy phủi bụi trên tay: “Thật sự thì.”
“Nếu không phải tại anh thì tôi cũng không gặp phải những chuyện này.”
“……?”
Huống Dã hơi híp mắt, anh quay lại nhìn cô đại tiểu thư không biết phải trái kia.
Quần áo bẩn thỉu, tóc tai rối bù—— rõ ràng rất nhếch nhác nhưng lại không hề xấu xí.
Vừa rồi khi vác cô, Huống Dã chỉ cảm thấy người nhẹ xương mềm, giờ mới phát hiện cô không hề thấp bé, toàn thân gầy gò thanh mảnh, quần áo mỏng manh, dáng người yểu điệu.
Cảm nhận được ánh mắt của anh, cô gái cũng quay đầu lại —— gương mặt nhỏ nhắn đầy đủ các đường nét, làn da trắng như tuyết.
Ánh mắt giao nhau, cô chớp hàng mi tựa cánh bướm kinh hãi, không dám đối diện với anh.
Huống Dã thản nhiên thu tầm mắt lại, ngọn lửa trong lòng anh đã tiêu tan phần lớn.
“Điện thoại của cô dùng được không?” Anh hỏi.
Mạnh Kinh Hồng chớp mắt mấy lần, vội sờ túi.
Trống rỗng.
Cô nhìn dáo dác rồi quay lại xe, cuối cùng tìm thấy điện thoại dưới ghế xe.
——Màn hình bị vỡ, không mở máy được.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái suy sụp, Huống Dã cũng nhíu mày.
Hình như vừa rồi điện thoại của anh cũng bị mất, tìm mãi không thấy đâu.
Thế nên tình hình hiện tại chính là, cả hai người họ đều không thể liên lạc với bên ngoài——
Huống Dã liếc nhìn bình xăng chiếc G-Class đã cạn đáy, lại nhìn đầu chiếc xe con bị đâm hỏng
—— Chẳng ai đi được.
“Anh có biết…… đường ra khỏi đây không?” Không biết cô gái đã bước tới từ lúc nào, vẫn thận trọng giữ khoảng cách với anh.
Huống Dã nhìn sang phía sườn núi đối diện.
Nơi đây núi non trùng điệp, ngoài màn đêm bị vây hãm, chỉ còn hai người họ đang mắc kẹt ở đây.
“Không đi được.”
Thấy cô gái dùng dây buộc tóc buộc gọn mái tóc dài đến eo, Huống Dã lại tự sờ cổ mình.
“Quá hẻo lánh, có đi tới nửa đêm cũng không ra khỏi.”
Tim Mạnh Kinh Hồng giật thót: “……Vậy phải làm sao?”
“Đợi một đêm.” Chàng trai cất giọng thản nhiên, vừa nói vừa mở cốp xe, “Sáng mai rồi đi.”
Mạnh Kinh Hồng sững sờ, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống—— chia năm xẻ bảy.
Cô phải ở lại qua đêm nơi hoang vu này.
Cùng chàng trai xa lạ trước mặt.