“Hắt xì—”
Chà xát những ngón tay đang lạnh cóng, Mạnh Kinh Hồng kéo khoá áo tập lên tận xương quai xanh rồi quay đầu nhìn chàng trai đứng cạnh xe.
Anh lấy trong cốp xe ra một hộp dụng cụ lớn.
Sau khi do dự một lúc lâu, cô bước tới và nói khẽ: “Không phải anh vừa nói rò rỉ dầu có thể bốc cháy sao?”
“Ừhm.” Huống Dã liếc nhìn cô bằng ánh mắt dửng dưng, “Vậy nên tốt nhất là cô đứng xa ra một chút.”
“……”
Mạnh Kinh Hồng lạnh lùng xoay người bỏ đi, tránh xa chiếc xe nguy hiểm và chàng trai không biết tốt xấu.
Anh không thèm nhìn cô lấy một lần mà lấy xẻng ra rồi nhanh thoăn thoắt lấp đất che vết dầu loang đi.
Sau khi giải quyết xong nguy cơ cháy nổ, chàng trai lại lấy trong cốp xe ra một sợi dây kéo xe vừa to vừa dài.
Nhìn sợi dây kéo xe được nối vào đuôi chiếc xe con, ấn đường Mạnh Kinh Hồng khẽ giật: Không phải xe của anh đã rò rỉ hết dầu rồi à, sao có thể kéo xe của cô được?
Thắc mắc được giải đáp ngay lập tức: Chàng trai giật mạnh khoá kéo, cởi áo khoác ngoài vứt sang một bên xe.
Anh chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen bên trong.
Dây kéo xe quấn quanh phần vai và tấm lưng rộng lớn của chàng trai, lại vòng quanh vòng eo săn chắc, đôi chân dài trong chiếc quần rằn ri của anh sải bước rộng, anh cúi thấp người.
Làn da màu lúa mì là biểu tượng của sự mạnh mẽ—— ít nhất là trên người chàng trai này. Khi anh dùng sức, Mạnh Kinh Hồng tinh mắt thấy rõ hai cánh tay to bằng bắp đùi cô đang nổi cơ cuồn cuộn, cơ ngực dưới áo ba lỗ của anh cũng căng phồng.
Một tiếng “Lạch cạch” vang lên, hai chiếc xe đâm vào nhau đã tách ra.
Phần vai và lưng quấn chặt dây kéo của chàng trai càng ghì xuống thấp, gắng sức đến độ gân xanh ở hai bên cổ nổi lên—— Anh cứ thế kéo chiếc xe của cô đến khoảng đất trống cách vách núi vài mét.
Tim Mạnh Kinh Hồng đột nhiên đập thình thịch.
Sức lực đáng sợ quá……
Giữa những nhịp thở phập phồng của lồng ngực dày dặn, chàng trai ném dây kéo xe đi, nhìn Mạnh Kinh Hồng rồi vỗ một tay lên xe cô.
——Ý bảo cô cứ tự nhiên.
Mạnh Kinh Hồng há hốc miệng nhìn theo bóng lưng anh, cuối cùng vẫn không nói gì mà tự đi về phía chiếc xe con.
Lấy hành lý của mình ra khỏi cốp, cô chui vào hàng ghế sau xe.
Không gian khép kín kéo lại chút cảm giác an toàn. Dời mắt đến tấm kính vỡ ở hàng ghế trước, Mạnh Kinh Hồng lo lắng: Mặc dù đã là mùa Xuân, nhưng ban đêm trên núi chắc chắn sẽ giảm nhiệt độ, không bị cảm lạnh mới lạ.
Haizz, giá mà có mang theo nồi nấu lẩu thì hay biết mấy. Ôm nồi lẩu nhỏ trong xe không chỉ giữ ấm mà còn có thể phòng——
Thoáng thấy bóng dáng ngoài cửa sổ xe, Mạnh Kinh Hồng giật mình.
Không đúng, trai tráng ai cũng hừng hực lửa như vậy sao?
Sau khi kéo xe xong, anh chẳng những không mặc lại áo khoác mà còn cởi luôn chiếc áo ba lỗ trên người.
Lúc này thân hình tam giác ngược tr*n tr** đang quay lưng về phía xe cô, Mạnh Kinh Hồng thấy bờ vai, cổ và cánh tay lực lưỡng như dãy núi—— và cả những vết hằn đỏ trên đó.
Anh bị thương rồi.
Dây kéo xe siết chặt làm da thịt anh bị bầm đỏ, đôi chỗ còn hơi rỉ máu……
Sau khi cởi áo ra, chàng trai vặn nắp chai nước khoáng đổ lên khăn mặt rồi dùng chiếc khăn ướt đó lau mồ hôi và vết thương.
——Động tác nhanh nhẹn nhưng thô vụng, như thể không biết đau.
Những giọt nước chảy dọc theo rãnh lưng của chàng trai, trượt một mạch xuống tận thắt lưng quần rằn ri……
Thật lòng mà nói, anh quả là một anh chàng đẹp trai.
Lại còn là kiểu đẹp trai rắn rỏi.
Không giống những ‘tiểu thịt tươi*’ là các nam minh tinh đang nổi tiếng hiện nay, anh thuộc kiểu mạnh mẽ và đầy nam tính. Dáng người miễn chê, tướng mạo của anh cũng rất chính trực phóng khoáng, mũi cao thẳng, mày rậm mắt sâu.
(*tiểu thịt tươi: là cụm từ mà giới giải trí Hoa ngữ dùng để gọi các chàng trai trẻ mới nổi, họ là những người bước ra từ các chương trình âm nhạc, phim truyền hình, là từ dùng để chỉ các nam thần, còn trẻ và đang rất hot trong giới trẻ Trung Quốc cũng như quốc tế.)
Không giống mấy người tập thể hình chỉ để khoe mẽ, chàng trai này toát lên vẻ kiên cường và máu lửa, nói năng làm việc rất gọn gàng dứt khoát.
Có cảm giác anh xuất thân từ quân đội, lẽ nào là bộ đội giải ngũ?
Khi tâm trí cô đang bay bổng, chàng trai đang lau người chợt dừng động tác và quay phắt đầu đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Mạnh Kinh Hồng.
Cô giật mình, ánh mắt cô nhanh chóng né tránh như bị bỏng.
Ngoài xe vọng lại tiếng cười khẽ như có như không.
Mạnh Kinh Hồng lúng túng nhắm mắt lại, quay lưng không nhìn ra ngoài nữa.
Hừ.
Đẹp trai thì sao, dáng đẹp thì có ích gì, con người anh vẫn thô lỗ và ngang ngược.
Cô sờ vòng eo vẫn còn đau nhức của mình mà nhíu mày.
Lực tay của anh quá mạnh, cứ như chân gấu vậy, suýt bóp gãy cô……
Kéo dòng hồi tưởng về, cô mở vali hành lý.
Ngay khi cô vừa dùng váy mã diện che chỗ kính xe bị vỡ thì bên ngoài vang lên những tiếng loảng xoảng.
Nhìn theo hướng tiếng động, Mạnh Kinh Hồng thấy chàng trai đã mặc lại áo khoác, thân hình cao lớn đang dựng lều gắn trên nóc xe bên cạnh chiếc xe.
Chiếc lều vải oxford màu xanh quân đội được dựng lên trong mấy bước, anh lại mắc thêm mái che ở đuôi xe, còn thong thả lấy cái bàn xếp nhỏ ra đặt bên dưới.
Cuối cùng, chàng trai lấy trong cốp xe ra hai bóng đèn điện và một cái hộp đen trông rất nặng.
Treo bóng đèn dưới mái che, nối dây điện vào bộ nguồn điện di động, một tiếng “tách” nhỏ vang lên, màn đêm bị đẩy lùi.
Mạnh Kinh Hồng khẽ “Wow”.
Khả năng tự xoay sở thật đáng nể.
Cô lại quay đầu đánh giá chiếc xe con bị lọt gió của mình.
So sánh với bộ trang bị cắm trại ngoài trời phong phú đối diện, cái này của cô chẳng khác nào sinh tồn nơi hoang dã……
Còn chưa kịp thương thân trách phận, Mạnh Kinh Hồng đã thấy chàng trai quay bước đi về phía mình.
Mím chặt đôi môi khô khốc, cô đẩy cửa xuống xe.
Huống Dã đứng cách cô gái nửa mét, xòe một bàn tay ra.
Trong lòng bàn tay anh là chiếc chìa khóa có logo ngôi sao ba cánh.
“Đằng sau xe có nước và lương khô. Hàng ghế sau và lều đều ngủ được, tất cả đều có khoá.” Lời ít ý nhiều, anh hất cằm về phía chiếc xe con của cô gái, “Tôi ngủ ở đây, cô lên xe tôi.”
“……”
Ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm như đầm lầy của chàng trai, lông mi Mạnh Kinh Hồng khẽ run lên.
Nhịp tim cũng vậy.
Cô cúi đầu nhìn chiếc chìa khóa xe trong tay anh, định mở lời nói cảm ơn thì đã nghe chàng trai trầm giọng nói tiếp: “Sáng mai tôi sẽ gọi cứu viện. Chờ xe đến, tôi hy vọng cô có thể hợp tác với tôi để về Kinh Bắc càng sớm càng tốt.”
“……”
Mạnh Kinh Hồng cúi đầu nhìn mu bàn chân của mình, hồi lâu không lên tiếng.
Trải qua hàng loạt chuyện bất trắc hôm nay, mọi hoảng sợ và lo lắng đều lùi lại, cảm xúc chân thật nhất của cô cũng dần hiện rõ —— rất thất vọng, và có chút tủi thân không nói nên lời.
Giao tiếp giữa hai mẹ con cô từ trước tới nay luôn thất bại, nhưng cô vẫn không thể tin được mẹ của mình lại có thể dùng cách gần như cực đoan này để bắt cô về nhà.
Tìm một chàng trai cứng cỏi như vậy đến, lẽ nào mẹ của cô không nghĩ đến việc con gái mình cũng sẽ sợ hãi hoặc sẽ phát sinh những chuyện ngoài ý muốn như bây giờ sao?
Luôn như vậy. Từ nhỏ đến lớn đều như vậy.
Mỗi lần hai mẹ con cô có mâu thuẫn, đến cuối cùng bản thân mâu thuẫn đó không còn quan trọng nữa.
Việc đứa con gái này có nghe lời hay không mới là quan trọng nhất.
Cô thật sự đã chịu đựng quá đủ cái h*m m**n kiểm soát ngày càng tăng này rồi……
Mạnh Kinh Hồng hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu lên: “Nếu như, tôi không muốn về Kinh Bắc với anh thì sao?”
Cô liếc nhìn chìa khoá xe trong tay anh: “Phải ‘phối hợp’ với anh mới được lên xe anh, đúng không?”
“……”
Huống Dã nhếch môi, tức giận đến mức bật cười.
Thì ra cô xem anh là kẻ xấu thừa nước đục thả câu.
Bàn tay cầm chìa khoá của anh buông xuống, giọng điệu chàng trai cũng nhạt nhẽo hẳn đi: “Cô muốn nghĩ thế cũng được.”
“Vậy tôi ở lại xe của mình là được.” Mạnh Kinh Hồng cụp mắt không nhìn anh, cô kéo cửa xe của mình bằng một tay: “Ngày mai cũng không cần anh bận tâm.”
Thật là cứng đầu.
Huống Dã quét mắt nhìn tấm kính xe vỡ nát rồi quay người bỏ đi.
Mãi đến khi chàng trai lên chiếc xe việt dã, Mạnh Kinh Hồng mới thở phào.
Cô không chắc liệu ngày mai anh có còn mạnh mẽ ép buộc cô về Kinh Bắc hay không, nhưng đã lỡ nói lời ngoan cố với người ta thì cứ qua được đêm nay rồi tính tiếp.
Nhìn hành lý, Mạnh Kinh Hồng không khỏi thở dài thêm lần nữa: Lần này ra ngoài là để tìm cảm hứng quay video, trong vali nhét đầy trang phục múa, trang phục múa dân tộc, trang phục múa thân vận và giày múa tay áo dài đều có đủ cả.
Lục ra một chiếc áo gió dài quấn quanh người, cô không tìm thấy bất cứ thứ gì hữu dụng ngoài tự nhiên trong vali.
Điện thoại còn bị hỏng……
Nghĩ đến điều gì đó, Mạnh Kinh Hồng vội lấy balo lôi chiếc máy ảnh DSLR ra.
Nhấn nút nguồn khởi động, màn hình sáng lên một cách trơn tru. Cô thở phào nhẹ nhõm—— may mà máy ảnh không hỏng.
Trước đây, lúc chuẩn bị để thi vào Đoàn ca múa kịch Quốc gia, Mạnh Kinh Hồng đã không quay video hơn nửa năm.
Việc quay video hoàn toàn là tình cờ. Hai năm trước Trang Ý đã quay một đoạn cảnh cô luyện tập các kỹ thuật cơ bản: Liên tiếp mười mấy động tác xoay chân nhanh và đều, vừa đẹp vừa dẻo dai.
Mạnh Kinh Hồng đã đăng đoạn video này lên tài khoản video ngắn của mình, định sau này dùng để so sánh lúc tập luyện. Không ngờ đoạn video mười mấy giây này đã nhanh chóng đạt hơn mười nghìn lượt thích, cô cũng tăng không ít người hâm mộ.
Sau đó Mạnh Kinh Hồng lại đăng thêm vài đoạn video ngắn lúc mình tập luyện, còn biên đạo theo các ca khúc cổ phong đang thịnh hành.
Khi Trang Ý quay cảnh cô xoay chân, máy quay ở xa, tốc độ xoay của cô lại rất nhanh, nhanh đến nỗi chẳng nhìn rõ mặt. Vậy nên những video Mạnh Kinh Hồng đăng sau này cũng không để lộ chính diện: Lúc múa Đôn Hoàng thì cô dùng khăn voan che mặt, chỉ chừa lại đôi mắt đa tình như nước hồ mùa Thu và vòng eo nhỏ trắng như ngọc; Hoặc mặc sườn xám trốn sau bình phong, để bóng dáng thướt tha nhảy múa ngược chiều ánh sáng……
Ý định không lộ mặt ban đầu là vì không muốn để mẹ cô và người lớn trong nhà lướt thấy rồi cằn nhằn cô “không lo chuyện chính”, chẳng ngờ cái kiểu nửa kín nửa hở này lại trở thành điểm đặc sắc cá nhân, lượt tương tác tăng vọt.
Trong số đó video có độ hot nhất là một điệu nhảy Jazz đăng vào năm ngoái—— Mạnh Kinh Hồng không quá ngạc nhiên về chuyện này.
Bất ngờ là vì cô vẫn luôn tập trung về múa cổ điển chứ không phải vì…… So với những vũ công cổ điển khác, thực ra điều kiện về hình thể của Mạnh Kinh Hồng không phải là lợi thế.
Đương nhiên cô cũng là một hạt giống tốt, với cổ tay dài qua mông và tỷ lệ cơ thể cực đẹp. Nhưng dù đã gầy đến mức thân hình đạt chuẩn, Mạnh Kinh Hồng vẫn hơi đẫy đà—— phần ngực và mông của cô như được phủ một lớp mỡ cừu mỏng mềm, vẻ đẹp khỏe khoắn đầy hormone nữ tính.
Vóc dáng như thế khi vung tay áo dài sẽ bị chê bai là chưa đủ thanh tao thoát tục. Nhưng nếu mặc váy nhảy Jazz xẻ tà cao thì lại là một phong cách khác……
Đang hồi tưởng lại điệu nhảy Jazz trong máy ảnh, bên ngoài bỗng vang lên một tiếng “cạch”.
Mạnh Kinh Hồng ngoái đầu nhìn thì thấy bóng dáng chàng trai đóng sầm cửa xe.
Anh sải những bước dài vội vã đi về phía xa rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Cũng không biết đi đâu.
Chớp mắt vì thoáng bồn chồn, Mạnh Kinh Hồng nhìn dáo dác chung quanh qua cửa sổ xe, cầm chìa khóa xe và nhấn một cái.
May mà cửa xe có thể khoá được.
Do dự một lát, cô lục vali hành lý lấy ra chiếc váy nhảy Jazz màu đỏ hồng.
Co mình trong ghế xe chật hẹp thay trang phục múa xong, bên ngoài vang lên tiếng bước chân xào xạc.
Mạnh Kinh Hồng vừa kéo khoá vừa nhìn qua.
…… Anh chàng này không thể mặc đồ đàng hoàng được sao?
Trước đấy là áo, giờ lại đến quần bay phấp phới.
Ống quần rằn ri được vén lên đến đầu gối, để lộ bắp chân săn chắc thon dài.
Nhìn kỹ hơn, Mạnh Kinh Hồng mới phát hiện anh đang ôm bó củi trong tay, trên tay còn xách một con cá.
Cũng như khi dựng lều vừa nãy, chàng trai nhanh chóng nhóm lửa, đặt con cá đã được mổ bụng lên trên lửa.
Củi cháy kêu lép bép, dạ dày Mạnh Kinh Hồng bỗng nhói lên.
——Mùi cá nướng rất thơm, nhiệt độ từ đống lửa cũng mê hoặc cô.
Sau một hồi do dự, Mạnh Kinh Hồng nhấn mở khoá cửa xe rồi đẩy cửa bước xuống.
Nghe thấy tiếng động, Huống Dã thản nhiên ngước mắt lên.
Thay đồ rồi.
Chiếc áo gió màu trắng ngà dường như đã bao phủ một lớp sương mỏng quanh người cô. Cô gái liếc nhìn anh rồi như đang giận dỗi ai đó mà nhanh chóng đi về hướng ngược lại.
Nhìn bóng lưng mảnh mai kia biến mất, Huống Dã khẽ nhíu mày, muốn nói lại thôi.
Thôi vậy.
Ở đây không một bóng người, chắc sẽ không có nguy hiểm.
Chưa biết chừng người ta còn cho rằng anh mới là mối nguy lớn nhất…
Khẽ hừ một tiếng, chàng trai lật con cá trên đống lửa.
Lửa cháy càng lúc càng to, con cá bị nướng rịn mỡ xì xèo.
Đút một tay vào túi, Huống Dã thất thần nhìn chằm chằm vào đống lửa, lông mày càng nhíu chặt hơn.
Rồi bất chợt anh nhấc con cá gần chín ra khỏi lửa, một tay túm lấy cái xẻng và nhanh nhảu dập tắt đống lửa.
Lấy ống nhòm ra khỏi xe, chàng trai sải bước dài dễ dàng nhảy lên nắp capo.
Không có người, không có nghĩa là không có gì khác.
Ở nơi núi non hoang vắng, biết đâu chừng có chó sói xuất hiện.
Một cô gái tay không tấc sắt……
Bàn tay đang cầm ống nhòm của Huống Dã thoáng khựng lại.
Cô gái.
Trước kia nhận nhiệm vụ, đối phương là nam hay nữ với anh mà nói không có gì khác biệt—— họ chỉ là “nhiệm vụ”, là “mục tiêu”.
Cô cũng là mục tiêu của anh.
Nhưng đồng thời, hình như anh rất khó lòng xem nhẹ việc cô là một người phụ nữ……
Hít một hơi sâu để gạt bỏ tạp niệm, Huống Dã đặt ống nhòm lên sống mũi.
Ống nhòm tia hồng ngoại với độ phóng đại cao, thu ngàn dặm xa xôi vào tầm mắt.
Ống kính nhanh chóng bắt được một bóng hình mềm mại.
——Cô đang đi về phía hồ.
Mới đầu là những bước đi nhẹ nhàng và thong thả rồi nhịp bước tăng nhanh.
Càng lúc càng nhanh.
Dáng người uyển chuyển tựa như đang đuổi theo thứ gì đó, lại như……
Đang giãy giụa khỏi một cái lồng vô hình.
Ánh lửa biến mất sau lưng, những cành cây cũng biến thành những bóng ma đen kịt.
Mạnh Kinh Hồng lấy ra một chiếc đèn pin nhỏ để chiếu sáng con đường dưới chân.
Vừa nãy chàng trai kia đi về hướng này, nên chắc…… sẽ không có nguy hiểm gì đâu.
Bước chầm chậm dọc theo sườn dốc, giẫm đế giày lên đất phát ra tiếng ồn trắng, trái tim đang thấp thỏm của cô dần yên bình trở lại.
Lại đi thêm một lúc, màn đêm vô tận bỗng có vết nứt.
Là ánh trăng.
Nói đúng hơn là ánh trăng trải trên mặt nước.
Ánh trăng trong vắt chiếu xuống mặt hồ, trăng sáng như ban ngày, bầu trời trong như nước.
Mạnh Kinh Hồng ngắm vầng trăng kia rất lâu.
Vầng trăng dù có sáng đến mấy thì cũng lạnh lẽo, tuy không chói mắt nhưng cô vẫn nhìn đến độ mắt hơi đau.
Khẽ hít mũi, cô gái tắt đèn pin rồi bước về phía ánh trăng trong nước.
Bước chân cô vô thức tăng nhanh, cô cũng không biết tại sao mình lại chạy.
——Giống như cô không biết tại sao cuộc hành trình này lại trở nên vô lý……
Chạy một mạch đến bờ hồ, Mạnh Kinh Hồng th* d*c và lấy máy ảnh DSLR ra dựng sang một bên.
Muốn nhảy múa.
Cơ thể và cảm xúc của cô đều đang rất cần một lối thoát.
Giữa ánh trăng và mặt nước, cô muốn lặng lẽ giao hòa cùng nơi hoang vu bát ngát này……
Gió đêm m*n tr*n ngọn cây, tiếng hát trong trẻo của cô gái hòa cùng tiếng gió: “Gió xuyên qua đồng hoang, anh hãy đi chậm lại……”
Theo nhịp điệu, Mạnh Kinh Hồng bắt đầu bước nhảy đầu tiên.
“Lạch cạch——”
Cành khô rơi xuống, chim chóc hoảng sợ vỗ cánh bay.
Chàng trai đứng trên nắp capo thờ ơ, tay cầm ống nhòm của anh vẫn bất động.
Ống kính luôn hướng về phía hồ dưới chân núi—— kéo gần, rồi lại gần hơn.
Tập trung vào cô gái bên hồ.
Cô đang nhảy múa.
Dưới ánh trăng hoang dã, cô đang tự do.
Nhón hoa, nâng tà áo, vặn eo, xoè tay—— Mẹ của anh là một nghệ sĩ múa, Huống Dã không lạ gì với những kỹ thuật múa này.
Nhưng lại khác.
Cô múa thật sự rất khác.
——Khoáng đạt nhưng tan vỡ, uyển chuyển nhưng dứt khoát.
Như con thiên nga hấp hối đang ca bài tiễn biệt.
Trong một khoảnh khắc, như thiên nga vỗ cánh, cô dang rộng hai tay và vươn mình xoay tròn.
Chiếc áo gió trên người nhẹ nhàng rơi xuống.
Một chiếc váy dài màu đỏ hồng tôn lên vóc dáng cực kỳ quyến rũ của người phụ nữ—— Núi tiền như trống rung vạt áo, Non sau đôi nguyệt tựa gấm căng.
Múa eo thon, một điệu múa Kinh Hồng.
Ống nhòm run lên, đốt ngón tay của Huống Dã bỗng co lại.