Kinh Dã - Cảnh Kỳ Tâm

Chương 21

Lập Hạ.

Tuần cuối cùng ở đoàn phim Mạnh Kinh Hồng bận rộn lạ thường. Sau khi quay xong cảnh múa quan trọng, đạo diễn Quách quyết định tập trung quay các cảnh múa còn lại và Mạnh Kinh Hồng tham gia biên đạo ở từng cảnh.

Mỗi ngày sau khi từ phim trường về khách sạn, cô lại ôm laptop viết luận văn.

Cứ thế quay cuồng mấy ngày liền, cảnh múa cuối cùng của đoàn làm phim kết thúc vào sáng thứ Sáu, Mạnh Kinh Hồng vui mừng nhận được phong bao lì xì dày cộp và một bó hoa từ đạo diễn Quách.

Mạch Tử cũng tặng quà rồi lôi kéo Mạnh Kinh Hồng nói chuyện một lúc lâu, chân thành cảm ơn sự giúp đỡ của cô trong suốt thời gian qua.

“Tiểu Mạnh——” Chu Thanh Dao vẫy tay gọi cô gái lại gần, “Tối nay cô và đạo diễn Quách muốn mời cháu ăn bữa cơm thân mật, ở nhà hàng Tây của khách sạn, được không?”

Mặt Mạnh Kinh Hồng lộ vẻ khó xử: “Hôm nay cháu có hẹn với…… bạn rồi ạ.”

——Hơi chột dạ: Cảm giác từ chối mẹ xong lại đi hẹn hò với con trai của người ta……

“Ôi chao, vậy bao giờ mới tiện.” Chu Thanh Dao nhíu mày sầu não, “Cái chính là hôm nay cháu phải đi rồi……”

“Không sao đâu cô Chu, ngày mai cháu còn ở lại.” Mạnh Kinh Hồng lập tức hiểu ý—— Có lẽ bữa cơm thân mật này không chỉ là nhân tiện, có lẽ hai cô giáo có chuyện muốn nói với cô, “Cũng không mang hết hành lý đi trong hôm nay được ạ.”

“Tốt.” Chu Thanh Dao cười rạng rỡ, “Vậy cô sẽ nói với lão Quách, chúng ta hẹn lại thời gian nhé.”

……

Ôm bó hoa và quà, mang theo chút cảm giác thành tựu nhỏ nhoi trở về khách sạn, Mạnh Kinh Hồng không nghỉ ngơi chút nào mà vội vàng dọn dẹp và trang điểm.

Khi đã trang điểm xong và cầm máy uốn tóc đứng trước gương, cô lại cong môi tự giễu—— Đang làm gì thế này.

Đi ăn bữa cơm cùng nhau thôi, sao cô lại chuẩn bị như sắp lên sân khấu biểu diễn vậy……

Sao không được tính là lên sân khấu chứ. Một giọng nói khác trong lòng biện hộ cho cô.

Người cô đi gặp, không phải cũng là khán giả của cô sao.

——Người trung thành và cuồng nhiệt nhất.

Nghĩ vậy, khóe môi cô càng cong lên.

Sau khi uốn mái tóc đen óng ả thành những lọn xoăn nhẹ, Mạnh Kinh Hồng đứng trước tủ quần áo, lại thở dài: Không mang theo nhiều quần áo đến.

Những lần gặp mặt trước đây hầu như cô đều mặc đồ tập, hôm nay cô đặc biệt muốn mặc váy.

——Phản ứng của chàng trai khi thấy cô mặc chiếc váy đỏ lần trước càng khiến cô ấn tượng hơn cả chiếc váy……

Tầm mắt cô lướt qua chiếc váy jeans và áo khoác măng tô và dừng lại nơi góc tủ.

Lấy đồ ra đặt lên người ướm thử, Mạnh Kinh Hồng hơi do dự: Bộ đồ này cô chỉ mặc một lần khi quay video trước đây, tuy cũng là kiểu đồ thường ngày, nhưng mặc ra phố thì lại thấy hơi bắt mắt……

Điện thoại trên bàn rung lên.

Mạnh Kinh Hồng nhìn qua, thấy một thông báo trên màn hình.

Dã:【Đến rồi. Đợi em dưới tầng hầm.】

Cô không do dự nữa, lập tức thay bộ đồ trên tay.

Mái tóc dài xoăn nhẹ được búi thấp bằng một chiếc trâm gỗ, Mạnh Kinh Hồng xách túi xách, đi thang máy thẳng xuống hầm gửi xe.

Xe đậu ngay trước cửa thang máy, nghe thấy tiếng “ting” vang lên, Huống Dã quay đầu nhìn sang ngay lập tức.

Ánh mắt anh bất ngờ lay động, rồi cố định.

Có câu nói thế nào nhỉ?

——Kinh diễm cả thời gian.

Rất thích hợp để miêu tả khoảnh khắc này: Cô mặc bộ sườn xám như bước ra từ một bộ phim cũ, kinh diễm cả thời gian và cũng đi thẳng vào đáy tim anh.

Cô có vóc dáng đẹp, khi mặc những trang phục thế này sẽ làm lộ rõ đường cong đầy nữ tính. Khi đến gần Huống Dã mới phát hiện thực ra màu sắc của chiếc sườn xám này rất nhã nhặn và phù hợp với tiết trời: Như thể cắt may cả mùa Xuân lên người, trên nền vải màu xanh thẫm dần chuyển trắng, cành liễu và cánh hoa đào được điểm xuyết một đường từ cổ áo xuống tận vạt áo.

Long lanh và diễm lệ.

Hòa quyện với sắc hoa đào là gương mặt đỏ bừng của cô gái dưới ánh mắt nóng bỏng chăm chú.

Thướt tha đi đến trước mặt chàng trai, tim Mạnh Kinh Hồng đập dập dồn như khi lên sân khấu biểu diễn.

Không dám đối diện với đôi mắt sâu thẳm và trực diện của anh, cô mím môi nhìn đôi giày thêu bằng vải của mình: “Đợi lâu rồi nhỉ.”

“Vừa đến.” Chàng trai trầm giọng nói, giọng anh hơi khàn.

Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, anh cởi chiếc áo sơ mi khoác ngoài đưa cho cô: “Xe vừa bật điều hòa được một lúc, em khoác tạm đi.”

Mạnh Kinh Hồng nhận lấy và nói cảm ơn, cô nhẹ nhàng kéo tà sau của chiếc sườn xám rồi ngồi vào xe sau khi Huống Dã mở cửa.

Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi tầng hầm, có hơi xóc nảy khi đi qua cổng khách sạn.

Cơ thể cũng theo đó mà lay động, trái tim Mạnh Kinh Hồng từ từ chìm xuống.

Có câu nói thế nào nhỉ?

——Liếc mắt đưa tình với người mù.

Cô khẽ thở dài, xé vỏ ống hút cà phê.

Bên cạnh cũng chợt vang lên tiếng thở dài.

Mạnh Kinh Hồng nghiêng mặt, thấy bàn tay to lớn trên vô lăng hơi nhúc nhích.

“Sau này ăn mặc như vậy thì báo trước với anh một tiếng.”

“……”

Mạnh Kinh Hồng cúi đầu nhìn chiếc sườn xám trên người.

…… Khó coi đến vậy sao.

Cô bĩu môi không phục: “Tại sao?”

Huống Dã không nói gì, anh dùng một tay bật xi nhan rồi lập tức tấp xe vào lề đường.

“Quá thu hút sự chú ý.” Anh quay đầu nhìn cô gái kiều diễm lay động lòng người bằng đôi mắt đen sâu thẳm, “Ảnh hưởng đến việc anh lái xe.”

“……”

Hàng mi Mạnh Kinh Hồng khẽ run rẩy, cô lặng lẽ quay mặt đi.

Cô thấy khóe môi mình không kìm nén được mà khẽ con lên in trên kính cửa xe.

“Vậy phải làm sao?” Cô cố ý hỏi Huống Dã rồi lập tức đặt tay lên cửa xe, “Tôi ngồi ghế sau nhé?”

Cửa vừa được mở thì phía sau đã có một bàn tay to lớn đóng sầm cửa lại rồi kéo cổ tay cô.

“Ai đuổi em?”

Mạnh Kinh Hồng quay đầu liếc xéo chàng trai, bất giác nũng nịu: “Thì anh nói không lái xe được còn gì……”

Huống Dã khẽ bật cười với vẻ nghiền ngẫm: “Vậy nhìn thêm vài lần nữa—— để giảm độ mẫn cảm.”

“……”

Hơi động đậy cổ tay đang bị nắm, Mạnh Kinh Hồng không nói gì nhưng cũng không rút tay ra.

Đương nhiên chàng trai cũng không buông tay, anh kéo cổ tay cô đặt lên bảng điều khiển trung tâm.

Ngón cái khẽ vuốt nhẹ phía bên trong cổ tay trắng nõn của cô.

Thô ráp, hơi châm chích.

Và còn hơi nóng.

Có thứ gì đó cũng âm thầm nóng lên giữa hai người đang lặng lẽ nhìn nhau.

Tầm mắt anh lướt qua viên ngọc trai nhỏ trên tai cô gái và dừng lại trên đôi môi hơi hé mở.

Môi cô vốn đã hơi đỏ, sau khi tô son càng thêm đầy đặn, mềm mại và căng mọng.

——Nếu dùng sức ấn xuống thì sẽ bật ra vẻ óng ánh như nước……

Yết hầu khẽ chuyển động, giọng chàng trai cũng khàn hơn: “Trang điểm rồi?”

“À?” Mạnh Kinh Hồng nhíu mày, ngại ngùng thừa nhận, “Không có……”

“Tôi chỉ…… đánh nền, kẻ chân mày và thoa son thôi.”

Tiếng cười bật ra trên môi Huống Dã, ý vị vui vẻ rất đậm đà: “Đủ long trọng đấy.”

Anh nhìn cô, khẽ mỉm cười: “Người không biết còn tưởng em đi hẹn hò với bạn trai.”

Nhịp tim cô bị một từ, hoặc hai từ nào đó tác động mạnh mẽ.

Mạnh Kinh Hồng nhanh chóng rút tay ra, đẩy nhẹ cằm chàng trai: “Anh lo mà lái xe đi!”

Bàn tay mềm mại thoang thoảng hương nhài, mãnh thú cũng phải ngừng lại ngửi hương, còn tráng sĩ sắt đá cũng phải mềm lòng.

Kéo cần số, Huống Dã cười lộ lúm đồng tiền: “Tuân lệnh.”

Trên lộ trình kế tiếp, chàng trai lái xe rất tập trung.

Mạnh Kinh Hồng ngồi cạnh lại  hơi phân tâm, khi thì xoay cổ tay, khi thì khẽ nắm chặt lòng bàn tay.

——Làm thế nào cũng không thoát khỏi hơi ấm từ làn da chàng trai và cảm giác râu anh đâm vào tay mình……

Nửa tiếng sau, chiếc xe lại rẽ vào hầm gửi xe.

Biết tối nay cô gái còn phải về khách sạn của đoàn phim nên Huống Dã không lái xe vào trung tâm thành phố.

Trung tâm thương mại này mới khai trương cuối năm ngoái, chủ yếu là khu mua sắm và giải trí cao cấp, sau khi các thương hiệu xa xỉ lớn đổ bộ thì các loại hình ẩm thực mới cũng đồng loạt nở rộ.

“Này, chúng ta đi ăn món fusion ở nhà hàng trên tầng sáu này được không?” Mạnh Kinh Hồng vừa lướt xem điện thoại vừa hỏi chàng trai. Cô chủ động chọn nhà hàng, lại chọn một nhà hàng có giá trung bình không thấp, là đã hạ quyết tâm tự mình thanh toán hóa đơn, nhân dịp này cảm ơn anh—— Từ khi quen biết đến giờ, anh đã giúp đỡ và cứu cô không chỉ một lần……

“Trước đây Trang Ý từng nói quán này rất ngon, không ngờ cũng mở chi nhánh ở đây.”

Huống Dã tắt máy xe: “Được thôi.”

Mạnh Kinh Hồng xách túi xách: “Vậy đi thôi.”

“Khoan đã.”

Chưa kịp quay đầu lại thì bên tai cô đã vang lên tiếng vải sột soạt.

Quay mặt nhìn kỹ, đúng lúc chiếc áo phông ngắn tay của chàng trai vừa được cởi ra.

……Lại c** đ*!

Huống Dã ngước mắt liếc nhìn cô gái đang mím môi không nói gì, cười khẽ: “Đừng hiểu lầm, không có hàng cấm.”

Đôi môi đỏ của Mạnh Kinh Hồng lặng lẽ giật khẽ.

……Ai thèm!

Chàng trai vươn cánh tay dài ra ghế sau để lấy quần áo trên ghế.

Nhiệt độ cơ thể nóng rực của anh phả đến gần, hàng mi Mạnh Kinh Hồng khẽ run rẩy, cô vô thức rụt người lại.

Ngẩng đầu lên lần nữa, Huống Dã đã mặc đồ xong.

“Thay đồ làm gì?” Mạnh Kinh Hồng hỏi anh.

Chàng trai không trả lời mà mở cửa xuống xe.

Khóa xe xong, anh hất cằm về phía giai nhân mặc sườn xám: “Đi chơi với nữ minh tinh, chẳng phải nên có chút ý thức bảo vệ sao.”

“……”

Môi cô mím chặt rồi lại mím chặt hơn nhưng vẫn không thể kìm được, Mạnh Kinh Hồng bật cười.

Đồng thời phát hiện sự khác biệt trước và sau khi chàng trai thay đồ: Mặc dù đều là áo phông ngắn tay màu trơn, nhưng chiếc áo đen này thiên về phong cách thể thao và cũng bó sát hơn một chút—— Làm cơ ngực anh căng phồng, bắp tay nổi rõ cuồn cuộn.

Cùng với quần tây đen, bờ vai rộng, lưng rộng và đôi chân dài, ngầu đến không ai sánh nổi.

——Đứng cạnh cô, đích thị là một hộ hoa sứ giả.

Mạnh Kinh Hồng nghiêng đầu nhìn vệ sĩ tướng tá cao lớn của mình, mỉm cười trêu chọc: “Vệ sĩ người ta đều mang theo vũ khí, anh chỉ thay mỗi bộ đồ thôi sao?”

Huống Dã nhếch môi, anh đút tay vào túi quần đứng trước mặt cô gái: “Quý cô, anh là cận vệ, vũ khí mạnh nhất là cái này——”

Áp lồng ngực săn chắc như lá chắn thịt vào mặt cô.

“Chắn đao chắn đạn, vạn phần an toàn.”

Hormone nồng đậm ập đến, gương mặt Mạnh Kinh Hồng đỏ bừng lên.

Cắn môi không nói gì, cô đẩy chàng trai rồi tự mình đi về phía cửa thang máy.

Huống Dã khẽ nhếch môi, bước nhanh đuổi kịp cô gái.

Thang máy lên đến tầng một, họ vừa ra khỏi cửa thang máy đã thu hút vô số ánh mắt xung quanh.

Trai xinh gái đẹp vốn đã hút mắt, đi thành một đôi lại càng trở thành tiêu điểm.

Nếu hai người họ đi dạo riêng lẻ thì rất có thể sẽ bị xin cách thức liên lạc, nhưng trái lại, sóng vai đi cùng nhau lại không có ai đến bắt chuyện.

Ánh mắt nhìn về phía họ đều thống nhất viết hai chữ—— Xứng đôi.

Đứng trước quán cafe, Huống Dã nhìn đồng hồ: “Giờ đi ăn vẫn còn sớm. Đói chưa, hay đi dạo một lát trước?”

Mạnh Kinh Hồng quét mắt nhìn xung quanh, lặng lẽ lắc đầu.

——Không muốn đi dạo dưới những ánh mắt nhìn chằm chằm dày đặc hơn bình thường gấp nhiều lần.

Bật sáng màn hình điện thoại, mới hơn ba giờ.

“Hay là——” Cô thận trọng đề nghị, “Đi xem phim trước nhé?”

Chàng trai không từ chối: “Được.”

Mua ly cà phê loãng thứ hai trong ngày, hai người ngồi trong quán cà phê bắt đầu tìm vé.

——Cũng không có gì để chọn, trong khoảng thời gian phù hợp, trừ phim hoạt hình ra thì chỉ có một bộ phim cũ được chiếu lại.

Mạnh Kinh Hồng hơi do dự: “Anh có muốn xem phim《Tâm Trạng Khi Yêu》không?”

——Chỉ sợ trai thẳng như anh khó mà có hứng thú với thể loại phim tình cảm văn nghệ này.

Huống Dã nhướng mày: “Được thôi. Trước đây đã xem rồi nhưng không có nhiều ấn tượng.”

Mạnh Kinh Hồng ngạc nhiên: “Trước kia anh từng xem rồi?”

“Ừhm.” Chàng trai lắc cục đá trong ly cafe, “Cô Chu của em kéo anh đi xem, bà ấy thích những bộ sườn xám trong phim.”

“Lúc đó anh còn nói, sườn xám có gì mà đẹp——” Anh dừng lại, đôi mắt đen thẫm ung dung dừng trên người cô gái, “Bây giờ thì hiểu rồi.”

Mạnh Kinh Hồng nở nụ cười, không tiếp lời anh: “Vậy xem phim này đi.”

“Được.” Huống Dã dứt khoát: “Mua xong rồi.”

Hai người lại đi vào thang máy, đi thẳng lên rạp chiếu phim ở tầng trên cùng.

Huống Dã đến máy phía trước lấy vé xong thì giao vào tay cô gái.

Mạnh Kinh Hồng vẫn đang xem đánh giá của nhà hàng fusion, ánh mắt cô lướt nhanh qua vé.

Bỗng chốc khựng lại.

——《Tâm Trạng Khi Yêu》, mười phút nữa bắt đầu.

Rạp tình nhân.

Bình Luận (0)
Comment