“Đi thôi.” Huống Dã đứng dậy, một tay nắm lấy quai túi xách bằng dây xích của cô gái: “Vào rạp thôi.”
Người bên cạnh vẫn ngồi im không động đậy.
“Sao vậy?” Anh hỏi.
Mạnh Kinh Hồng từ từ đứng lên, chậm rãi ngước mắt nhìn chàng trai: “Sao anh lại mua vé rạp tình nhân…..”
Huống Dã “Ồ” khẽ bằng giọng mũi: “Giờ này chỉ còn mỗi phòng đó. Người ta cũng đâu cấm không phải người yêu thì không được mua.”
“Hay là——” Anh ngừng lại, nhướng mày đầy suy nghĩ: “Em sợ xem xong thì sẽ thành đôi với anh à?”
“……”
Mạnh Kinh Hồng “A” lên và giật lại cái túi từ tay chàng trai: “Đi thôi!”
Xem phim thôi mà, có vẻ như cô đang làm quá lên.
Ngồi đâu chẳng là xem, rạp tình nhân thì sao chứ?
Còn có thể có người đến ghép miệng hai người họ lại với nhau à…….
Nghĩ vậy nhưng sau khi vào phòng, Mạnh Kinh Hồng lập tức trợn tròn mắt—— Cái này khác gì ghép miệng hai người vào nhau!
Rạp tình nhân VIP, toàn bộ là kiểu ghế khoang trứng, mỗi khoang chỉ có hai chỗ ngồi, chính xác hơn là hai chiếc sofa kiểu giường nằm sát cạnh nhau, không có gì ngăn cách ở giữa.
——Hoàn toàn có thể ôm nhau nằm xem phim……
Mạnh Kinh Hồng sững sờ ở cửa không nhúc nhích, chàng trai cũng chưa bước vào trong.
“Chờ anh một lát.”
Nói xong anh quay đầu rời đi, khoảng hai phút sau quay lại.
“Hỏi rồi, nhân viên nói mỗi suất chiếu đều có dọn dẹp khử trùng.” Huống Dã còn giơ chai xịt và miếng bông mới lấy về phía cô gái: “Vào thôi.”
Anh vừa dứt lời, đèn trong rạp đã tối xuống.
Mạnh Kinh Hồng không chậm trễ nữa, dò theo số ghế đi đến trước ghế sofa.
Thấy chàng trai thuần thục khử trùng lại toàn bộ sofa một lần nữa, ngay cả gối tựa và chăn lông cũng không bỏ sót, trong lòng cô bỗng có cảm giác như vừa được tấm chăn lông cọ qua.
Ngồi xuống rồi ngả lưng ra sau, trên đầu là mái vòm bầu trời sao, sau ghế là dải đèn tím—— Bầu không khí ngập tràn cảm giác ám muội.
Trong phòng cũng ít người, ngoài hai người họ thì phía sau cách hai hàng ghế còn một cặp đôi nữa—— Đã dính chặt vào nhau trên ghế sofa.
Mạnh Kinh Hồng hơi mất tự nhiên vuốt lại tà váy sườn xám, cầm chăn đắp lên chân.
Chàng trai bên cạnh cũng miễn cưỡng duỗi dài chân ra—— Sofa giường không chứa nổi chàng trai cao gần mét chín, nửa cẳng chân của anh vắt ra khỏi mép ghế.
Lồng ngực rắn chắc khẽ thở ra một hơi nặng nề, cánh tay cũng buông lỏng theo.
——Ngay sát bên cánh tay ngọc dưới tay áo bay của sườn xám.
Sự tiếp xúc da thịt nhanh chóng lên men ra hơi nóng. Lông mi của cô gái khẽ run, nhưng cơ thể vẫn bất động.
Trên màn hình lớn, dòng chữ phụ đề trắng trên nền hồng nhanh chóng chạy hết, phim chính thức bắt đầu.
《Tâm Trạng Khi Yêu*》đúng là một bộ phim tình cảm kinh điển, nhưng đồng thời cũng rất hàm súc và tối nghĩa. Người không nhạy với ngôn ngữ điện ảnh có thể xem sẽ chẳng hiểu gì.
(*Bộ phim nổi tiếng “In the Mood for Love” hay “Tâm trạng khi yêu” của đạo diễn Vương Gia Vệ, phát hành vào năm 2000.)
——Quả nhiên, mới chiếu được hai phút, chàng trai trong cặp đôi phía sau đã ngáp một cái rõ to.
Ngay sau đó, Lương Triều Vỹ trong bộ vest xám xuất hiện. Mạnh Kinh Hồng và cô gái ở hàng ghế sau đồng thời hít một hơi.
Chàng trai bên cạnh khẽ cười: “Thích kiểu này à?”
Mạnh Kinh Hồng từ chối cho ý kiến: “Đây là Lương Triều Vỹ đó……”
Huống Dã nhìn nam nữ chính đang trò chuyện trên màn ảnh, chậc lưỡi: “Vest đúng là hợp với sườn xám hơn thật, nhìn cũng lịch lãm hơn.”
Mạnh Kinh Hồng khẽ bĩu môi: “Chưa chắc…… Đâu phải ai mặc vest cũng lịch lãm.”
Nói xong, cô liếc mắt về lồng ngực căng đầy dưới chiếc áo thun đen của chàng trai.
——Vị này mà mặc vest thì cũng chỉ là du côn mặc vest thôi……
Nghe hiểu hàm ý trong câu nói của cô gái, Huống Dã không phục, tặc lưỡi: “Vậy thêm cái này thì sao——”
Anh bất ngờ ghé sát tai cô, thì thầm một câu gì đó.
Mạnh Kinh Hồng sững lại, tròn mắt nhìn anh: “Anh biết nói tiếng Quảng Đông?”
——Còn nói câu thoại kinh điển trong bộ phim này: Nếu có thêm một chiếc vé tàu, em có đi cùng anh không?
Chàng trai lắc đầu, cười: “Trước đây có nhiệm vụ bảo vệ một lãnh đạo ở thành phố cảng.”
“Người đó rất hiền lành, rảnh rỗi lại nói chuyện với anh, bảo rằng lời tỏ tình lãng mạn nhất trong tiếng Quảng Đông chính là câu thoại đó.”
Mạnh Kinh Hồng không đáp, nhìn góc nghiêng không thua gì sao nam của chàng trai, lại nhớ đến dáng vẻ lúc anh vừa thoại xong.
——Giọng nói trầm khàn đầy từ tính ấy chẳng hiểu sao lại rất hợp với tiếng Quảng Đông, khi anh ghé sát cô thì thầm, mặt mày cũng trở nên lưu luyến.
Ôn hòa. Còn có chút gợi cảm không nói nên lời……
“Này——” Huống Dã dùng mu bàn tay gõ nhẹ lên cô gái đang ngẩn ngơ: “Vẫn chưa trả lời đấy.”
Mạnh Kinh Hồng hoàn hồn: “Gì cơ?”
Gương mặt tuấn tú của anh lại gần thêm chút nữa, ánh mắt cũng sâu hơn: “Nếu có thêm một chiếc vé tàu, em có đi với anh không?”
Lần này anh nói bằng tiếng phổ thông, nhưng tim Manh Kinh Hồng thậm chí còn đập loạn hơn lúc nãy.
Cô cúi đầu nhìn đôi chân mình: “Không đi. Say sóng.”
Chàng trai rít khẽ: “Vậy thì theo luật cũ——”
Anh dùng một tay nắm lấy hai cổ tay của cô, kéo mạnh về phía mình: “Trói lại, vác đi!”
Cơ thể khẽ nghiêng, Mạnh Kinh Hồng lập tức ngã vào lồng ngực chàng trai.
Hô hấp khựng lại.
“Anh…… Đừng có làm loạn!” Cô đập một cái lên người anh, rồi ngồi thẳng lại.
——Khoảng cách vừa rút ngắn thì lại khó mà kéo ra được nữa, đến cả chiếc chăn trên chân cũng trượt sang người chàng trai.
Huống Dã khẽ cong khóe môi, anh nhấc chăn lên đắp kín bắp chân dưới lớp sườn xám của cô gái, để lại một góc phủ lên eo mình.
Nửa tiếng sau, hai người đắp chung một chiếc chăn, cùng xem phim với tâm trạng rối bời.
Tình tiết phim dần tiến triển đến đoạn nam nữ chính đóng vai là người yêu, vừa thăm dò vừa giằng co lẫn nhau.
Huống Dã khẽ thở dài: “Nam chính động lòng rồi.”
“Chưa đâu.” Mạnh Kinh Hồng lập tức phản bác, nói: “Giờ anh ấy chỉ muốn trả thù, cố ý dụ nữ chính ngoại tình rồi yêu anh ấy thôi.”
“Anh ấy luôn để ý từng hành động của nữ chính.” Huống Dã liếc sang hàng mi cong dài của cô, có ý khác: “Để ý, nghĩa là đã để tâm từ lâu rồi.”
Hàng mi của Mạnh Kinh Hồng khẽ run lên vài lần, vừa nói vai diễn vừa nói con người: “Anh ấy không có. Rõ ràng là nữ chính động lòng trước.”
Huống Dã cười bất lực: “Nếu em không tin thì cũng thử xem?”
Mạnh Kinh Hồng quay sang nhìn anh: “Thử gì cơ?”
Huống Dã hơi nhướng mày: “Chúng ta cũng đóng vai một cặp đi, sao nào?”
Trái tim bỗng chốc đập mạnh, gò má của Mạnh Kinh Hồng nhanh chóng nóng ran: “Ai mà đóng vai người yêu với anh chứ……”
Chàng trai gật đầu: “Chính xác, không nên nói là đóng vai.”
“Chúng ta gọi là——” Ngón tay dài của anh chạm nhẹ lên mu bàn tay cô: “Diễn tập.”
“……”
Cảm giác như bước hụt một nhịp.
Một mảng da nhỏ trên mu bàn tay bị chạm vào cũng hơi tê ngứa.
Mạnh Kinh Hồng mím môi, khẽ rụt đầu ngón tay lại rồi giơ tay lên đánh vào cánh tay của chàng trai.
——Dĩ nhiên là không đánh trúng được.
Không những không đánh trúng, mà còn bị người ta túm lấy tay.
Giật tay hai lần nhưng không thoát được, cô đành trừng mắt nhìn chàng trai đang cười.
Không nhúc nhích.
Phim trên màn ảnh vẫn tiếp tục nhưng chẳng có ai xem.
Dưới ghế khán giả tự có vở kịch tình ý miên man, trong ánh mắt quấn quýt khi nam nữ nhìn nhau.
Khi lòng bàn tay chạm nhau là nhịp tim cùng đập rộn ràng……
Mạnh Kinh Hồng nhìn bàn tay mình bị xoay một vòng trong lòng bàn tay chàng trai—— Hai lòng bàn tay áp vào nhau, đầu ngón tay cô vừa chạm đến đốt tay thứ hai của anh.
Huống Dã bật ra tiếng cười trầm từ cổ họng, giọng hơi khàn: “Tay gì mà nhỏ thế.”
Vừa trắng, vừa mềm.
Mảnh mai và mềm mại đến mức như muốn tan chảy trong lòng bàn tay anh.
Mạnh Kinh Hồng mím môi không đáp, cô hỏi vặn lại với vẻ dỗi hờn: “Vậy sao tay anh lại to thế.”
Sau khi quen anh, cô mới nhận ra hình như mình hơi nghiện tay—— Nghiện lòng bàn tay khô ấm của anh, ngón tay thô ráp và cả những viền móng được cắt gọn gàng.
Càng để ý đến những khớp xương và đường gân nổi rõ trên mu bàn tay của chàng trai—— Những đường gân căng phồng xuất hiện mỗi khi anh dùng sức, hằn lên làn da màu lúa mì, vừa mạnh mẽ vừa gợi cảm……
“Lớn không phải tốt hơn à.” Huống Dã cũng hỏi ngược lại, ngón tay thô dài lập tức tách từng ngón tay cô gái ra, từng ngón một len vào kẽ tay cô: “Lớn thì mới nắm chặt được.”
Giọng anh trầm khàn, động tác thong thả, từng lời từng chữ, từng cử chỉ đều kéo căng dây thần kinh người ta.
Mười ngón tay đan xen, màu da tương phản như phím đàn đen trắng, chói mắt, cũng khiến Mạnh Kinh Hồng mặt đỏ tim đập.
Cô bĩu môi, khẽ lắc đôi tay đang bị nắm chặt: “Như bàn tay gấu……”
Chàng trai bị chê cũng không hề tức giận, ngược lại còn khẽ cười một cách vui vẻ: “Vậy ôm như gấu thêm cái nữa nhé.”
Chưa kịp phản ứng, nửa người cô cùng bàn tay đang nắm đã bị kéo vào vòng tay rắn chắc.
Cằm va vào cơ ngực cứng như đá, hô hấp của Mạnh Kinh Hồng cũng ngừng lại.
Cánh tay còn lại của chàng trai vòng ra sau lưng cô, đặt lên chiếc gối tựa phía sau—— rõ ràng không hề chạm vào, nhưng đầy cảm giác chiếm hữu.
Hương hoa nhài phảng phất nơi đầu mũi, lồng ngực rắn rỏi phập phồng sâu, anh thở dài đầy mãn nguyện: “Đúng là đãi ngộ khác biệt.”
Sườn mặt bị nhiệt độ cơ thể của chàng trai thiêu đốt, Mạnh Kinh Hồng có cảm giác như đang ngâm mình trong nước nóng—— Cả thể xác lẫn tinh thần đều trở nên mềm mại và ấm áp.
“Đãi ngộ gì cơ?” Cô nhỏ giọng hỏi anh.
“Có nắm tay, có ôm, còn không bị ăn tát.” Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay mịn màng của cô gái, Huống Dã cụp mắt nhìn đỉnh đầu cô: “Diễn thử mà đã thế này, chính thức chẳng phải còn mạnh hơn à?”
Khóe môi Mạnh Kinh Hồng khẽ nhếch lên, lẩm bẩm: “Nói không chừng…… Còn không mạnh bằng bây giờ ấy chứ.”
Chàng trai rít khẽ: “Không thể nào.”
Giọng anh càng trầm hơn, cũng ám muội hơn: “Thích kiểu mập mờ, dây dưa thế này đúng không?”
Mạnh Kinh Hồng cựa mình trong lòng chàng trai một cách bất mãn: “Nói gì thế……”
Đầu mũi chạm vào ngực chàng trai, cô chớp mắt rất chậm: “Có đôi khi chiếm được rồi…… Có thể sẽ không còn trân trọng nữa.”
“Nói hươu nói vượn.” Huống Dã nắm lấy tay cô gái đặt quanh vòng eo rắn chắc của mình: “Cô gái của anh, chắc chắn phải được che chở thật vững vàng, cưng chiều hết mực.”
Nằm trong lồng ngực rắn rỏi như vậy, nghe anh dùng giọng nói từ tính nói ra mấy lời cưng chiều như thế, dù có là cái bánh thật to thì cũng chỉ là bánh vẽ* để chống đói.
(*bánh vẽ: thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là chỉ nói suông, vẽ ra viễn cảnh đẹp để an ủi tạm thời, nhưng không thực sự giải quyết được vấn đề.)
Mạnh Kinh Hồng vẫn cố phản kháng yếu ớt: “Anh nói nghe thì hay lắm…”
Lồng ngực Huống Dã khẽ rung lên bởi một tiếng cười ngắn: “Vậy em chuyển sang chính thức thử xem?”
Bàn tay to đang đặt trên gối tựa hạ xuống, vòng lấy vai cô gái: “Để xem anh chỉ giỏi nói, hay làm còn giỏi hơn.”
Ánh mắt Mạnh Kinh Hồng bỗng lay động, không chỉ vì lời nói mạnh mẽ của chàng trai mà còn vì nhịp tim vang bên tai cô không hề nói dối.
Chớp mắt thật chậm, cô chợt nghĩ đến điều gì đó, khóe môi khẽ cong lên.
“Vậy thì……” Ngẩng đầu lên trong vòng tay của chàng trai, ánh mắt cô gái mang theo vài phần tinh ranh: “Lỡ như người không trân trọng, là tôi thì sao?”
“……”
Bị phản đòn, Huống Dã khẽ bật cười: “Thì cũng chẳng sao cả.”
Anh lại siết người trong lòng vào gần hơn: “Chuyển sang chính thức rồi thì đương nhiên sẽ có đãi ngộ của chính thức, có bị ăn tát cũng đáng.”
Mạnh Kinh Hồng bật cười: “Anh muốn đãi ngộ gì cơ?”
Vừa dứt lời, như thể thay cô trả lời, hàng ghế sau bỗng vang lên một tiếng “Chụt”.
Hai người vừa mới ôm nhau đồng loạt giật mình, không hẹn mà cùng quay đầu.
Thì ra không chỉ có cặp của bọn họ đang diễn kịch trong rạp, cảnh của nhà người ta còn bốc lửa hơn—— Cảnh hôn mãnh liệt, quyến luyến không rời.
Tiếng nước tấm tắc vang lên, Mạnh Kinh Hồng nghe rõ âm thanh yết hầu chàng trai chuyển động bên tai mình.
“Em nói xem?”
Giọng anh bao trùm từ trên đầu xuống, mang theo cảm giác đè nén nặng nề.
Cô ngước mắt, đối diện với ánh mắt cũng nặng trĩu—— Đôi mắt đen đã hoàn toàn mất đi vẻ trêu chọc khi nãy, sắc tối cuồn cuộn, dồn lực chờ bùng nổ.
Âm thanh nuốt nước bọt lại vang lên rõ ràng—— Là của cô gái.
Mạnh Kinh Hồng vẫn cứ nhìn chằm chằm chàng trai, đôi môi khẽ mím lại trong im lặng.
Cánh tay anh rời khỏi vai cô—— Bàn tay to có thể ôm trọn tay cô, có thể ôm trọn gương mặt cô.
Ngón tay cái thô ráp lướt qua khóe môi đang nóng bừng, anh cúi đầu xuống——
Bốp——
Mái vòm trời sao rực sáng.
Đôi mắt mở to, Mạnh Kinh Hồng như sực tỉnh từ giấc mộng, đẩy chàng trai ra và bật dậy.
Huống Dã vừa l**m môi vừa rũ mắt nhìn cánh tay trống rỗng.
“…….”
Tựa như một bộ phim vừa kết thúc, chỉ còn lại sự im lặng chưa nguôi.
Nam nữ vừa diễn cảnh mập mờ quá đà, nhất thời chẳng ai lên tiếng, người thì kéo lại quần áo, người thì chỉnh lại tóc tai.
Mãi đến khi hết phim Huống Dã mới cúi đầu nói: “Phai rồi.”
Mạnh Kinh Hồng quay đầu lại, ánh mắt lảng tránh, không nhìn thẳng vào chàng trai: “……Gì cơ?”
Ngón cái của anh trực tiếp lau lên môi cô: “Son môi.”
Liếc mắt nhìn cặp đôi đang rời đi, Huống Dã nhướng mày: “Để người khác trông thấy, lại tưởng hai ta cũng giống họ.”
“……”
Mạnh Kinh Hồng lấy khăn ướt từ túi xách ra, lườm chàng trai một cái rồi đứng dậy rời khỏi ghế.
Huống Dã hừ khẽ, anh cầm chiếc ly cà phê rỗng của cô gái và đi theo cô ra ngoài.
Lau đi lớp son môi bị sức nóng trên mặt làm nhòe, Mạnh Kinh Hồng ngoảnh lại nhìn ba chữ “Rạp tình nhân” trên tường.
——Có độc thật
Không phải tình nhân mà vào đây, cũng suýt chút nữa thì……
Nhiệt độ trên mặt vừa giảm bớt, họ đi thang cuốn xuống một tầng, đến tầng tập hợp tất cả các nhà hàng.
Nhà hàng món ăn fusion* cũng rất dễ tìm—— Ngoài cửa đã có rất đông thực khách xếp hàng.
(*Nhà hàng món ăn fusion: Là nhà hàng phục vụ ẩm thực kết hợp – tức là sự pha trộn giữa các nền ẩm thực khác nhau như Sushi pizza: dùng lớp cơm sushi làm đế, bên trên là các nguyên liệu kiểu pizza.)
Mạnh Kinh Hồng chán nản “A” lên: “Biết vậy trước khi xem phim đã lấy số rồi……”
Cô ngẩng đầu nhìn chàng trai: “Hay là, mình ăn chỗ khác đi?”
Huống Dã lắc đầu: “Không cần. Chờ chút.”
Mạnh Kinh Hồng nhìn thấy chàng trai đi về phía cửa nhà hàng, rút ra một thứ giống như danh thiếp rồi đưa cho nhân viên phục vụ.
Người phục vụ nhìn anh một cái, không nói gì rồi xoay người đi vào trong.
Không bao lâu, một chàng trai mặc vest trông như quản lý đã bước ra, tươi cười đón tiếp và làm động tác mời vào.
Huống Dã lịch sự gật đầu, rồi quay đầu nghiêng nhẹ về phía cô gái.
Mạnh Kinh Hồng chớp mắt ngạc nhiên, nhanh chóng bước theo.
Đuổi kịp người quản lý dẫn đường, trong lòng cô đã có suy đoán và thì thầm: “Nhà hàng này là của nhà anh à?”
“Không.” Huống Dã trả lời một cách thản nhiên, dừng một chút lại nói: “Cả tòa nhà này mới đúng.”
“……”
Họ được nhân viên dẫn tới một khu ghế ngăn yên tĩnh phía sau sảnh lớn.
Trong lòng đã quyết định sẽ là người thanh toán, Mạnh Kinh Hồng cũng không từ chối khi chàng trai nhường mình gọi món trước, cô gọi 7749 các món nổi bật.
Món đầu tiên vừa được dọn lên, sau khi vừa nếm thử thì cô lập tức hiểu vì sao nhà hàng này tuy đắt nhưng vẫn có nhiều người xếp hàng đến vậy.
Có lẽ vì lượng khách quá lớn nên nhà hàng ra món khá chậm.
Nhưng hai người ngồi bên bàn không ai thúc giục, một bữa ăn kéo dài từ hơn năm giờ chiều đến tận tám giờ tối.
Liếc mắt nhìn đống đĩa trống trước mặt Huống Dã, Mạnh Kinh Hồng lấy cớ đi vệ sinh, nửa đường lén rẽ sang quầy thu ngân.
Cô đọc số bàn, lấy điện thoại ra: “Thanh toán.”
Nhân viên thu ngân mỉm cười: “Đã thanh toán rồi ạ.”
Lông mày Mạnh Kinh Hồng khẽ giật: “……Hả?”
“Anh nói sao lại lén lút thế, thì ra là lén lút thanh toán sao.”
Mạnh Kinh Hồng quay người lại, nhìn thấy chàng trai cao lớn đang từ từ bước đến, tay còn xách chiếc túi có dây xích màu sen nhạt của cô.
Đi đến trước mặt, Huống Dã lấy điện thoại trong tay cô bỏ lại vào túi rồi nắm lấy cổ tay cô: “Đi thôi.”
Được chàng trai nắm tay dắt ra khỏi nhà hàng, cô gái như muốn nói lại thôi, cuối cùng mới lên tiếng giải thích: “Hôm nay tôi vốn định sẽ mời anh ăn cơm……”
“Thôi miễn.” Huống Dã không mặn không nhạt liếc mắt nhìn cô: “Đàn ông con trai không có lý nào lại để con gái phải tiêu tiền.”
Mạnh Kinh Hồng bĩu môi: “Anh đúng là gia trưởng thật đấy.”
Huống Dã cười khẩy: “Nếu em nói đến chuyện tiền nong thì đúng—— Đi với một chàng trai như anh, em khỏi phải móc ví, một đồng cũng không.”
Mạnh Kinh Hồng không nói lại được, vì thực tế anh đúng là như vậy.
——Hôm nay, từ ly cafe nhỏ đến bữa ăn lên đến bốn con số, quả thật đều do một tay chàng trai này lo hết.
Thấy khóe môi cô gái hơi cụp xuống, khóe môi chàng trai ngược lại khẽ cong lên: “Muốn mời anh ăn đến thế à?”
Mạnh Kinh Hồng từ chối cho ý kiến: “Chẳng phải anh đã giúp tôi nhiều lần rồi sao? Tiểu Oa, còn có chuyện cưỡi ngựa. Lần trước ở ngoài đồng còn cứu tôi nữa……”
Huống Dã cười đến lộ cả lúm đồng tiền, anh buông cổ tay cô gái ra rồi thản nhiên quàng tay lên cổ cô: “Ơn cứu mạng đó—— Câu phía sau là gì nữa nhỉ?”
“……”
Mạnh Kinh Hồng bị cánh tay lớn đè lên đến nỗi nhe răng trợn mắt, cô liếc chàng trai: “Tiểu nữ tử không có gì báo đáp, đành hẹn kiếp sau làm trâu làm ngựa.”
Huống Dã bật ra một tiếng “Khỉ thật” rồi bật cười: “Bây giờ nói đến kiếp sau, có sớm quá không?”
Cánh tay nặng nề vừa rút về, bàn tay to lại một lần nữa ôm lấy vai cô gái: “Anh muốn kiếp này trước.”
“Kiếp này sống cho tốt đã rồi tính.”
Đầu óc ngay lập tức trở nên mơ hồ, bước chân cũng khựng lại theo, Mạnh Kinh Hồng bị chàng trai ôm đưa lên thang cuốn.
Nhìn trung tâm thương mại rộn ràng tấp nập, người qua kẻ lại đầy hơi thở đời thường, cô chớp mắt rất chậm, chợt nhớ tới lời Trang Ý nói với mình đêm hôm đó: Gặp được người thật lòng yêu mình vào thời điểm thích hợp rồi yêu nhau một cách tâm đầu ý hợp……
Đúng vậy, điều quan trọng là kiếp này gặp được nhau.
Là hiện tại.
Là khoảnh khắc này……
Không tiếp tục đi dạo cửa hàng nữa, hai người xuống thẳng tầng hầm để xe.
Chiếc G-Class vừa tỉnh giấc bật sáng đôi mắt tròn. Huống Dã như thường lệ vẫn mở cửa ghế phụ cho cô trước.
Cửa vừa mở một nửa thì rầm một tiếng, bất ngờ bị đóng lại: “Đợi đã.”
Anh kéo tay cô gái về sau.
Mạnh Kinh Hồng khó hiểu: “Sao vậy?”
Cốp xe vừa mở ra đã cho cô câu trả lời: bên trong chất đầy những đóa hồng cam rực rỡ, đẹp đến chói mắt.
Đôi mắt cô gái vì xúc động mà ánh lên vẻ lấp lánh như lửa.
Nghiêng đầu nhìn chàng trai, cô hít sâu một hơi rồi bỗng nhiên không biết nên nói gì.
Huống Dã nở nụ cười với cô: “Lần trước tặng hoa cho em, anh có giữ lại một bông nhưng hôm qua nó héo rồi.”
Ánh mắt Mạnh Kinh Hồng khẽ động, vẫn không nói lời nào.
Có một bông hoa nhỏ lặng lẽ nở rộ trong lòng……
Huống Dã nhíu mày nhìn cô: “Chán rồi à? Lần sau đổi màu khác.”
“Không phải.” Mạnh Kinh Hồng vội lắc đầu, cười vừa ấm lòng vừa bất lực: “Ngay cả một ly cafe cũng không cho tôi mua cho anh, lại còn thường xuyên tặng đồ……”
“Anh vui lòng.” Huống Dã nói một cách ngang ngược, anh nghiêng đầu quan sát cô: “Nếu em thấy ngại—— ”
Anh dang tay, cười có chút xấu xa: “Vậy ôm thêm cái nữa?”
“……”
Mạnh Kinh Hồng không nói gì, gò má đỏ bừng, cô quay mặt đi.
Chàng trai thở dài như nhận thua, buông tay xuống: “Thôi vậy, lên xe—— ”
Vừa nhấc chân chuẩn bị rời đi, cổ tay bất ngờ bị níu lại rất nhẹ.
Giống như một đóa hoa nhài nhỏ, cô mang theo hương thơm thoảng dịu nhào vào lòng anh.
Cánh tay mảnh khảnh khẽ vòng qua sau eo của chàng trai, giọng cô gái áp sát lồng ngực anh, nhẹ nhàng mềm mại: “Cảm ơn anh.”
Ánh mắt và tâm trí đều lay động, Huống Dã thong thả chớp mắt, anh vòng tay ra sau siết lấy vòng eo nhỏ lộ rõ dưới sườn xám.
“Với anh thì không cần cảm ơn.”
Hàng mi chạm vào lồng ngực chàng trai, Mạnh Kinh Hồng khẽ khịt mũi. Vừa nãy ở trong rạp chiếu phim, cô đã ngửi thấy rồi: Vừa giống mùi nước giặt thơm mát, lại vừa như mùi quần áo mới phơi nắng sạch sẽ.
——Đó là mùi hương độc quyền thuộc về anh, khiến cô lưu luyến không thôi..…
Giọng nói đầy lưu luyến, trầm thấp khẽ vang lên: “Hoa lần này, anh lại giữ lại một đóa nữa phải không?”
Bàn tay to lớn đang ôm lấy vai lưng cô siết chặt thêm một chút, một lúc sau Huống Dã mới khẽ “Ừhm”.
“Anh muốn thế giới của em hoa nở không tàn.” Anh trầm giọng cam đoan bên tai cô.
“Hoa vẫn nở, anh vẫn luôn ở đây.”