Kinh Dã - Cảnh Kỳ Tâm

Chương 23

Sau khi Mạnh Kinh Hồng quay về khách sạn với bó hoa hồng lớn, Trang Ý “ồ ồ a a” giống như khỉ thấy chuối mãi không thôi.

Sau khi biết bọn họ đi xem phim ở rạp tình nhân, nữ diễn viên kích động đến nỗi mặt nạ trên mặt cũng rớt xuống.

“Hôn chưa, hôn chưa, hôn rồi đúng không!!”

Mạnh Kinh Hồng xấu hổ: “……Chưa!”

“……Vô dụng!”

Trang Ý lại xé miếng mặt nạ mới, nói một cách hằn học: “Phim tình cảm, rạp tình nhân, ghế giường——Xin hỏi cái này khác gì màn dạo đầu chứ! Ôi, cậu đúng là cây sắt không chịu nở hoa!”

Mạnh Kinh Hồng bĩu môi, khẽ nghịch ngón tay: “Nhưng cũng không thể tùy tiện hôn được, còn chưa xác định quan hệ nữa……”

Trang Ý ngạc nhiên nhìn bạn thân qua chiếc gương soi, chợt bật cười: “Ôi, tình đầu đúng là tốt thật.”

Cô ấy cảm khái từ tận đáy lòng: “Với vóc dáng của hai người mà đứng cạnh nhau, người ngoài nhìn một cái cũng lo giường sập. Ai mà ngờ lại là một cặp yêu đương trong sáng đến mức không dám hôn hít, hahaha!”

“……”

Mạnh Kinh Hồng cũng không rõ đây rốt cuộc là khen hay chê.

Khẽ nhăn chóp mũi, dường như cô vẫn còn cảm nhận được xúc cảm khi cơ ngực áp sát, cùng mùi hormone nam tính mãnh liệt……

Cô khẽ chọc vào cánh tay bạn thân, nhỏ giọng: “Cái đó…… cảm giác thế nào?”

“Cái nào?” Trang Ý thản nhiên thoa tinh chất, quay đầu nhìn vẻ mặt đầy hoa đào của cô gái, cười: “Nếu cậu muốn hỏi hôn môi – À không, nụ hôn đầu thì tớ quên lâu rồi. Đêm đầu thì có khi còn kể được vài câu.”

Mạnh Kinh Hồng nghẹn họng: “Cậu….. Đã bảo cậu đọc truyện người lớn ít thôi mà!”

Trang Ý vẫy tay một cách thản nhiên: “Chị gái à, tớ đã quay bao nhiêu cảnh hôn rồi, đã mất cảm giác từ lâu—— Hôn đàn ông với hôn thịt đầu heo có gì khác nhau đâu!”

Vẻ mặt cô ấy đầy sự ghét bỏ: “Mà thật ra, có những ông còn không bằng đầu heo nữa……”

Đồng tử Mạnh Kinh Hồng khẽ dao động, trầm ngâm: “Nhưng diễn xuất với yêu thật vẫn khác nhau mà……”

——Đã thật sự để tâm, rung động thì cho dù chỉ chạm ánh mắt cũng khiến người ta mặt đỏ tim đập……

“Cũng đúng.” Trang Ý nghiêng đầu: “Hai người đâu phải kiểu tình bạn môi hôn nhau một cái là coi như nhận cơm hộp, hai người là cặp đôi Kim Phong Ngọc Lộ*, tất nhiên là phải trời long đất lở—— Dù sao tên người ta còn có chữ ‘Dã’ nữa kìa!”

(*hai người là cặp đôi Kim Phong Ngọc Lộ: Cụm thành ngữ được trích từ bài thơ “Tiên cầu Ô Thước – Mây mỏng giăng khéo” của Tần Quán. Có nghĩa là cặp đôi trời định, duyên phận đặc biệt.)

“Chậc, mà đã hôn thì chắc chắn sẽ hoang dại hơn. Không hôn đến mức cậu thở không ra hơi, tê cả eo, mềm cả chân mới lạ đó! Với lại cậu nhìn vóc dáng của anh ấy đi——” Nữ diễn viên càng nói càng phấn khích, rõ ràng không chỉ đang nói đến chuyện hôn môi: “Vừa nhìn là biết với kiểu như vậy, cậu mà vừa khóc vừa bảo dừng thì ngược lại anh ấy càng dùng sức——”

“Đủ rồi! Cậu im đi!” Mặt Mạnh Kinh Hồng đỏ tới mang tai, cắt ngang lời Trang Ý. Gần “Trang” thì đen, cô không muốn thừa nhận trong đầu mình đã bắt đầu hiện lên mấy hình ảnh đó rồi……

Thở dài một hơi rồi cầm lấy ly nước, Trang Ý lại hỏi: “Này, cô Chu biết chuyện hai người chưa?”

“Không biết…… nữa.” Nhắc đến chuyện này, trong lòng Mạnh Kinh Hồng cũng hơi lo lắng: “Bát tự còn chưa phẩy nét nào mà. Với lại trong đoàn, tớ cũng được coi như là cấp dưới của cô Chu, anh ấy nói nếu nói với mẹ anh ấy thì sợ tớ mất tự nhiên.”

“Ôi, chu đáo quá!” Trang Ý dỗ dành rồi như nghĩ ra điều gì, cô ấy lại nhếch miệng cười: “Nhưng nếu suy xét như vậy thì, e là anh ấy không có cơ hội nói rồi……”

“Có ý gì?” Mạnh Kinh Hồng nhạy bén hỏi ngay.

Trang Ý tùy tiện xua tay: “Ngày mai cậu sẽ biết thôi. Tớ không tiện nói trước……”

Cái “Ngày mai” của cô ấy tới tới muộn hơn một chút. Hôm sau đoàn phim làm việc liên tục đến tận nửa đêm, đạo diễn Quách không có cách nào để phân thân. Mạnh Kinh Hồng cũng không vội, cô ở lại khách sạn tập trung viết luận văn suốt cả ngày.

Phải đến bữa sáng ngày tiếp theo cô mới chạm mặt đạo diễn và cô Chu.

Đạo diễn Quách đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp đưa ra một bản hợp đồng: “Ngành phim trong hai năm gần đây rất khó khăn, quay xong bộ phim này cô định dồn trọng tâm sang nhạc kịch và kịch nói. Tiểu Mạnh, cháu nói chỉ muốn chuyên tâm cho sân khấu, vậy kịch nói cũng thế mà——”

Bà ấy đẩy hợp đồng tới trước mặt Mạnh Kinh Hồng: “Gia nhập đoàn của cô đi, biên đạo, mỹ thuật sân khấu, có rất nhiều công việc phù hợp với cháu. Sau này nếu muốn lên sân khấu biểu diễn cũng hoàn toàn không thành vấn đề.”

“Điều kiện của cháu tốt như vậy thì nên thử nhiều, lên sân khấu nhiều mới có thể tìm ra đâu mới là sân khấu phù hợp nhất với bản thân mình, cũng không nhất thiết phải múa——”

“Này, lão Quách!” Lời mời gọi nhân tài của đạo diễn Quách bị cắt ngang.

Mạnh Kinh Hồng quay đầu, thấy cô Chu vừa đi mua cafe về, đang trừng mắt với người bạn thân lâu năm với vẻ mặt khó chịu: “Không phải nói là sẽ cùng nhau nói chuyện sao? Cậu tính gì thế, muốn đào góc tường* hả!”

(*Đào góc tường: một hình ảnh ẩn dụ chỉ việc cố gắng giành lấy người mà vốn dĩ đã có quan hệ tình cảm với người khác (thường là người thân quen của mình) hoặc lôi kéo, chiêu mộ người tài từ đối thủ cạnh tranh……)

“Đào góc tường?” Đạo diễn Quách bĩu môi khinh thường: “Con bé là tường nhà cậu chắc?”

“Gần như là vậy.” Chu Thanh Dao ngồi xuống cạnh đạo diễn, không hề khách sáo mà đẩy hợp đồng ra xa rồi lấy điện thoại từ trong túi ra: “Tiểu Mạnh à, cháu đừng vội qua chỗ lão Quách, xem cái này của cô trước đã——”

Mạnh Kinh Hồng nhận lấy điện thoại, nhìn thấy trên màn hình đang phát một đoạn video: Các vũ công mặc trang phục tango sặc sỡ, nắm tay cúi người chào cảm ơn. Dưới sân khấu tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Cô chớp chớp mắt: “Đây là…… Đoàn múa cô từng làm việc ạ?”

“Đúng rồi.” Chu Thanh Dao gật đầu: “Đây là một đàn chị của cô tự tay sáng lập. Bình thường họ không tuyển diễn viên bên ngoài, nhưng cô từng đăng video cháu và Mạch Tử luyện múa. Sau khi đàn chị của cô xem xong đã chủ động hỏi xin người—— Cô ấy rất thích phong cách của cháu đấy, khen cháu có nền tảng kỹ thuật tốt, cảm xúc phong phú!”

“Không phải đoàn múa của cậu toàn nhảy hiện đại sao.” Đạo diễn Quách đẩy kính: “Còn chuyên ngành múa của Tiểu Mạnh là cổ điển đấy.”

“Hiện đại thì sao, chẳng phải chỗ cậu cũng là múa, không phải vẫn tranh người với tớ sao?” Chu Thanh Dao hừ khẽ, tiếp tục nói với Mạnh Kinh Hồng: “Cô cũng không giấu diếm gì cháu, chắc chắn đoàn múa của cô không so được với cấp Quốc gia hay Tỉnh, chỉ là một đoàn tư nhân nhỏ thôi. Tuy trong nước không nổi tiếng lắm, nhưng ở nước ngoài thì rất ăn khách—— Đúng rồi, nếu cháu qua đó thì sau này sẽ có rất nhiều cơ hội đi biểu diễn ở nước ngoài, đi xem khắp nơi chẳng phải rất tuyệt sao!”

“Quan trọng nhất là——” Bà ấy ngừng một chút, nhếch môi cười đầy kiêu ngạo: “Vì có nhà tài trợ ổn định nên đãi ngộ rất tốt! Cháu vào đoàn, tuy thu nhập không bằng nghệ sĩ múa, nhưng so với các đoàn múa cùng cấp thì vượt xa!”

“Nhà tài trợ chính là chồng của đoàn trưởng của bọn họ!” Đạo diễn Quách hạ giọng nói nhỏ với Mạnh Kinh Hồng: “Vợ chồng cùng làm, cháu hiểu mà—— Một đại gia người nước ngoài, căn bản chẳng hiểu nghệ thuật, chỉ ném tiền ra để vợ vui vẻ thôi!”

“Vậy thì sao, dù sao vẫn hơn cậu khổ sở đi khắp nơi tìm tài trợ chứ?” Chu Thanh Dao cũng đáp lại không chút nể nang. Bà ấy thong thả nhấp một ngụm cà phê: “Còn nữa, ai bảo làm nghệ thuật là không thể kiếm tiền?”

“Con gái thì phải biết kiếm nhiều tiền, nhớ kỹ nhé?” Quý bà đã nghỉ hưu dặn dò cô gái mới ra đời: “Đừng nghe mấy lời như nghệ sĩ thì phải thanh cao, mấy câu sáo rỗng như phải có tình cảm. Chúng ta là những cô gái như hoa, cuộc sống tuyệt đối không thể quá kham khổ!”

Đạo diễn Quách không phục, lí nhí: “Đãi ngộ bên cô cũng không tệ đâu, chẳng dính dáng gì đến kham khổ cả.”

“Cậu đó, đừng có xúi giục tiểu Mạnh đổi nghề nữa. Chuyện múa cậu cũng không phải không biết. Một khi đã buông tay rồi, muốn quay lại gần như là điều không thể.”

Chu Thanh Dao quả quyết nói: “Tiểu Mạnh sinh ra là để làm vũ công, mấy thứ như kịch nói hay nhạc kịch sao so sánh được với việc tiếp tục đứng múa trên sân khấu.”

Đạo diễn Quách lắc đầu, không tranh cãi nữa, bà ấy hất cằm ra hiệu với Mạnh Kinh Hồng: “Tiểu Mạnh, cháu tự quyết định đi, suy nghĩ kỹ là được.”

Mạnh Kinh Hồng mím môi cười, nhìn hai người tiền bối trước mặt với vẻ chân thành, mắt cô đột nhiên hơi chua xót.

“Cảm ơn…… Đạo diễn Quách, cô Chu.” Cô gái nghiêm túc gật đầu với hai người cô: “Thật ra trước khi đến đây cháu đã đoán được đại khái lý do hai người tìm cháu, nhưng cháu không ngờ hai cô có thể đặt mình vào vị trí của cháu mà suy nghĩ cho cháu như vậy. Đối với cháu, sự công nhận và đánh giá cao này của hai cô thật sự rất quan trọng.”

Cô khẽ mỉm cười, khóe mắt hơi đỏ: “Cảm ơn hai cô đã nhìn thấy em.”

Đạo diễn Quách và Chu Thanh Dao liếc nhìn nhau, cùng nở nụ cười.

“Còn chuyện công việc sau này——” Mạnh Kinh Hồng hít sâu một hơi: “Có thể cho cháu thêm chút thời gian để suy nghĩ được không ạ?”

Cô ngượng ngùng cười: “Quyết định ngay thật sự hơi khó……”

“Đương nhiên rồi, phải nghĩ kỹ chứ.” Đạo diễn Quách gật đầu.

Chu Thanh Dao tiếp lời: “Hay là cháu cứ qua đoàn múa xem thử rồi cũng đi một vòng ở chỗ lão Quách, xem xong rồi hãy quyết định, được chứ?”

Mạnh Kinh Hồng gật đầu đồng ý, hẹn giữ liên lạc với hai người cô.

Sau khi bữa sáng theo kiểu đàm phán kết thúc, cô không về phòng khách sạn mà đi dạo một mình trên thảo nguyên.

Dưới bầu trời trong xanh và thảm cỏ xanh mướt, Mạnh Kinh Hồng đăng nhập vào tài khoản video ngắn đã bỏ dở gần một năm của mình, cắt một đoạn nhỏ trong video luyện múa vũ kịch lớn khi cô luyện tập một mình dưới sân khấu rồi đăng lên, đồng thời cẩn thận gõ từng chữ cho phần nội dung chú thích.

——Để giải thích với những người hâm mộ đã đợi chờ từ lâu, cũng là để nói với chính mình: Vẫn đang nhảy, cũng sẽ tiếp tục cố gắng nhảy, dù chỉ là trong một góc không ai chú ý.

Tôi tin rằng, nhất định sẽ có người nhìn thấy tôi.

Sau khi đăng video xong, có vẻ như trên người vừa đồng thời trút bỏ được điều gì đó.

Mạnh Kinh Hồng không xem bình luận hay lượt xem, mà sải bước chạy về phía hồ.

——Không còn gì ràng buộc nữa.

Cô đã thất bại thảm hại trong kỳ thi của Đoàn ca múa kịch Quốc gia, nhưng cuối cùng cô cũng đã đưa ra được một câu trả lời thỏa đáng khiến bản thân hài lòng cho bài học mà sự trưởng thành dạy cho cô: Học cách chấp nhận, học cách buông bỏ.

——Thuyền nhẹ đã vượt muôn trùng núi.

Chạng vạng quay về khách sạn, sau khi thu dọn hành lý xong, Mạnh Kinh Hồng không vội rời đi, cô ngồi xuống lật xem album ảnh trong thời gian qua.

Một người quanh năm chẳng mấy khi đăng gì bỗng nhiên lại muốn đăng một bài lên vòng bạn bè.

Cho dù là khoảng thời gian này hay nơi này, đối với cô đều mang ý nghĩa sâu sắc—— cô đã gặp được một con người mới của chính mình và cũng đã gặp được……

Cuối cùng cô chọn sáu tấm ảnh: Có ảnh chụp chung với đạo diễn và Trang Ý, ảnh động khi đang tập múa, ảnh selfie lần đầu cưỡi ngựa;

Cũng có cảnh đêm trên thảo nguyên vào đêm chỉ thuộc về hai người và góc nhìn mà chỉ một người nào đó mới hiểu được—— Bầu trời đêm cô đã nhìn thấy từ trên xe anh sau khi khóc.

Sau khi đăng bài lên vòng bạn bè, lượt thích và bình luận lập tức kéo đến dồn dập.

Cho đến khi thấy avatar hình lưỡi dao ấy cũng xuất hiện trong danh sách lượt thích, Mạnh Kinh Hồng mới khẽ cong môi, đặt điện thoại xuống.

Khi đang bước tới bó hoa hồng bên cửa sổ và lo lắng nghĩ cách mang hoa về nhà thì tiếng thông báo wechat chợt vang lên trên bàn.

Mạnh Kinh Hồng cầm điện thoại lên, thấy ảnh đại diện vừa thả like cho mình.

Dã:【”Hình ảnh”】

【Đây là em à?】

Sau khi mở ảnh ra, mắt Mạnh Kinh Hồng lập tức trừng to.

——Chính là ảnh chụp màn hình từ video ngắn mà cô vừa mới đăng sáng nay.

JING:【???!!】

【Sao anh phát hiện ra được vậy??】

Chàng trai chắc cũng bị chuỗi dấu câu của cô làm giật mình, lập tức trả lời ngay.

Dã:【Anh cũng không phải kẻ b**n th** cuồng theo dõi gì đâu】

【Sáng nay tình cờ lướt qua có thấy hơi quen. Vừa xem ảnh em đăng lên vòng bạn bè thì nhận ra nền giống y chang】

Mạnh Kinh Hồng quay lại xem lại bài đăng trên vòng bạn bè của mình. Quả thật, GIF cô đăng thật sự rất giống video buổi sáng.

JING:【Anh lướt ngẫu nhiên mà thấy thật hả? Trùng hợp thế!】

【Tôi đã tắt hết mấy cái đề xuất, tìm kiếm gì đó rồi mà】

Dã:【Xem ra, hệ thống đề xuất giờ có thể đọc được suy nghĩ rồi】

Mạnh Kinh Hồng nhìn chằm chằm dòng này hồi lâu, sau đó mặt mới từ từ nóng lên.

JING:【Đọc suy nghĩ cái gì chứ】

Nghiêng đầu nghĩ một chút, cô lại hừ nhẹ.

JING:【Có phải bình thường anh lướt video người ta nhảy nhiều lắm đúng không……】

Khung chat im lặng một lúc lâu, đối phương mới gửi tới một tấm ảnh chụp màn hình dài ngoằng.

Mạnh Kinh Hồng mở ra, thấy lịch sử xem của tài khoản video ngắn trùng tên với tài khoản wechat:

Phối hợp thức ăn cho chó một cách khoa học—— Làm như vậy, chó của bạn muốn bệnh cũng khó; Chỉ ăn một bữa một ngày là ngụy khoa học? Rốt cuộc nên cho chó ăn mấy bữa;

Việc nuôi thú cưng phản ánh tâm lý chọn bạn đời của những cô gái thích chó Doberman; Doberman—— Quân nhân trong giới chó, vừa ngầu vừa dễ thương; Chó thích bố hay mẹ hơn? Quá bám mẹ thì phải làm sao?……

Xem xong bức ảnh chụp màn hình dài, Mạnh Kinh Hồng thật sự phải than thở thán phục: Một tài khoản chuyên về nuôi thú cưng với nội dung về chó lên tới 99,9%.

Còn cái 0.01% bất ngờ ấy, chính là đoạn cô gái tập múa một mình dưới sân khấu.

Đồng tử khẽ lay động, khóe miệng Mạnh Kinh Hồng cong lên.

JING:【Wow, nhìn vậy thì cơ chế gợi ý thật sự quá vi diệu rồi đó~】

Huống Dã không trả lời, thời gian im lặng còn lâu hơn cả trước đó.

Cô cầm bình xịt nhỏ xịt chút nước cho hoa hồng rồi quay lại nhìn điện thoại lần nữa.

——Vẫn chưa trả lời.

Lông mày Mạnh Kinh Hồng khẽ động, trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ.

JING:【”Biểu cảm Tiểu Oa đờ đẫn”】

【Chẳng lẽ là anh…… đang giận hả……】

Tốc độ trả lời của chàng trai lập tức trở lại bình thường.

Dã:【Không】

【Anh đang lướt xem người ta nhảy】

Mạnh Kinh Hồng phì cười thành tiếng, ngón tay gõ chữ nhanh như bay.

JING:【Ôi, đừng giận mà…… Lúc nãy tôi chỉ đoán bừa thôi, không cố ý vu oan anh đâu……】

Dã:【Thì ra biết là vu oan à】

JING:【”Khóc to”】

【Xin lỗi……】

Dã:【Không có tác dụng】

Mạnh Kinh Hồng hừ mạnh, ngón tay gõ lách cách trên màn hình.

JING:【Vậy anh nói xem phải làm sao】

Tin nhắn bên kia lại từ từ hiện ra.

Dã:【Dỗ dành】

【Anh】

“……”

Mấy chữ ngập ngừng, đứt quãng ấy như thể cào nhẹ vào tim cô gái rồi lại bóp chặt lấy.

Tai đỏ ửng lên, Mạnh Kinh Hồng khẽ lẩm bẩm “Phiền quá” rồi cắn nhẹ môi dưới.

Đầu ngón tay khẽ mân mê viền điện thoại, hàng mi cô run lên, như thể đang nghĩ đến điều gì đó.

Mở ứng dụng video và gõ tìm kiếm, lướt qua vài video là trong lòng cô đã nắm được đại khái—— đến vũ đạo chỉ cần xem một lần cô còn có thể nhảy lại được, mấy động tác tay này đương nhiên chẳng thành vấn đề.

Cuối cùng, cô xấu hổ nhắm mắt lại và “A” lên một tiếng, sau đó Mạnh Kinh Hồng mới mở camera trước, quay vào chính mình.

Tuy chỉ quay một lần đã xong, nhưng cô vẫn phải chuẩn bị tâm lý một hồi lâu mới lấy đủ dũng khí gửi đoạn nhảy tay với các động tác “Xoa mặt, tạo hình trái tim, hôn gió”, kèm theo nền nhạc “Xin lỗi, đừng giận, thích anh”.

Gửi xong, Mạnh Kinh Hồng lập tức khóa màn hình, chính cô cũng không dám nhìn phản hồi.

——Cũng chẳng có phản hồi.

Trừ qua đêm ra thì chàng trai chưa bao giờ trả lời tin nhắn lâu như vậy.

Lại qua nửa tiếng, cũng có thể là lâu hơn, trên bàn mới lại rung lên một tiếng.

Sự hồi hộp đã đánh bay hết ngượng ngùng, Mạnh Kinh Hồng lập tức cầm điện thoại lên.

Dã:【Không có tác dụng】

“……”

Tim như bị dội một gáo nước lạnh.

Đang định hoàn toàn phớt lờ chàng trai này thì tin nhắn của anh lại liên tục ập tới.

Dã:【Trừ khi, dỗ dành lại lần nữa】

Ngay sau đó là một bức ảnh.

Mạnh Kinh Hồng mở ảnh ra, thấy chiếc G-Class quen thuộc đang đậu ở bãi xe cũng rất quen thuộc—— ngay trong tầng hầm khách sạn.

Dã:【Ngay bây giờ, xuống đây, mặt đối mặt】

Bình Luận (0)
Comment