Đặt điện thoại xuống, cầm thẻ phòng lên.
Đặt thẻ phòng xuống, cầm điện thoại lên.
Đang cực kì rối rắm thì chuông cửa bỗng vang lên.
Tim như có linh cảm mà run lên, Mạnh Kinh Hồng bước nhanh tới phía sau cửa.
Nhìn thấy người bên ngoài qua mắt mèo, khóe môi bất giác cong lên.
Trừng mắt với cánh cửa, cô cố ý không mở cửa.
Chuông cửa vang lên thêm hai lần nữa, Mạnh Kinh Hồng giả vờ không nghe thấy, tiếp tục thu dọn hành lý.
Sau một hồi im lặng, ngoài cửa bỗng vang lên đoạn nhạc nền từ một video: “Xin lỗi đừng giận mà, thích anh, em thật sự nghiêm túc……”
Hít vào một hơi thật mạnh, Mạnh Kinh Hồng bước vài bước dài đến cửa, mạnh tay mở cửa ra.
Tiếng video ngừng lại, chàng trai hạ điện thoại xuống, từ từ ngước mắt lên.
Nhướng mày như thể vừa đạt được mục đích.
Mạnh Kinh Hồng nghiêm mặt: “Sao anh lên được đây?”
Nói xong, cô không thèm để ý đến anh mà quay người đi thẳng vào phòng.
Không đóng cửa lại.
Đôi đồng tử đen nhánh của Huống Dã lướt qua một vòng, phát hiện ra đây là phòng khách nhỏ trong một phòng suite khách sạn.
Lúc này anh mới thong thả bước vào một bước, đứng ngay cửa.
“Có người không chịu xuống dỗ dành, thì anh đành lên dỗ người ta thôi.”
“……”
Mạnh Kinh Hồng bĩu môi, không tiếp lời anh: “Ý tôi là sao anh lên được đây—— Không phải thang máy cần quẹt thẻ à?”
Huống Dã lắc lắc chiếc thẻ trong tay: “Cô Chu của bọn em đưa cho anh từ trước.”
Mạnh Kinh Hồng mất hai giây mới kịp phản ứng: “Chẳng phải cô Chu ở phòng executive* tầng bảy sao?”
(*Phòng Executive là loại phòng cao cấp trong khách sạn, thường dành cho khách công vụ hoặc VIP, có nhiều tiện ích hơn phòng thường như: khu vực làm việc, quyền vào phòng chờ hạng sang và dịch vụ ưu tiên.)
Cô quay đầu nhìn anh, mở to mắt: “Anh… leo thang bộ lên đây hả?”
Ngạc nhiên là có lý, bởi vì chàng trai này nhìn chẳng giống vừa leo xong chín tầng lầu. Mặt không đỏ, hơi thở đều đặn, cả người sạch sẽ mát mẻ, lông mày cũng không rối một sợi.
Thể lực này khủng thật……
Huống Dã nhắm mắt ngầm thừa nhận, tiến lên một bước về phía cô gái: “Không phải đến lượt anh dỗ em rồi sao? Chẳng lẽ không cần thể hiện chút thành ý à.”
Mạnh Kinh Hồng hừ khẽ, cô quay lưng đi, bắt chước giọng chàng trai: “Không có tác dụng.”
Huống Dã cũng bắt chước cô: “Vậy em nói xem phải làm sao?”
Lông mày Mạnh Kinh Hồng khẽ động, khóe môi từ từ cong lên.
Nghiêng đầu liếc mắt nhìn điện thoại của chàng trai, cô cố ý nói bóng gió: “Tôi làm thế nào thì anh làm vậy thôi.”
Hiểu ra câu đó có ý gì, Huống Dã nghẹn một chút rồi khẽ bật cười: “Thế thì chịu rồi.”
Gương mặt nhỏ của Mạnh Kinh Hồng xị xuống: “Tại sao?”
Huống Dã giơ màn hình điện thoại ra trước mặt cô.
Hình nền là cô gái với ánh mắt long lanh đang tạo hình trái tim trước ống kính—— Chính là ảnh chụp từ đoạn video cô vừa gửi cho anh.
“Cái này gọi là dễ thương.” Huống Dã nghiêm túc giới thiệu hình nền mới của mình.
Hạ tay xuống, anh khẽ cong môi cười tự giễu: “Đổi lại là anh thì chắc sẽ gọi là đáng sợ.”
Mạnh Kinh Hồng phì cười thành tiếng.
Chàng trai cũng bật cười, chân dài bước về phía cô, đôi mắt đen nhìn chằm chằm.
“Dọa em sợ đến phát khóc, anh lại đau lòng mất.”
Lông mi Mạnh Kinh Hồng khẽ run, cô lườm anh: “Chỉ giỏi nói lời ngon ngọt.”
Huống Dã khẽ bật cười, giọng nói từ tính, mê người: “Không nói lời ngon ngọt thì sao dỗ dành được em?”
Mạnh Kinh Hồng nghiêng đầu, không nhìn anh nhưng hai gò má đã ửng hồng: “Không có tác dụng.”
Chàng trai khẽ thở dài, lại đưa điện thoại lên lần nữa: “Vậy đồ ăn ngon có hiệu quả không?”
“Mới vừa mua một ít hải sản, còn muốn ăn gì nữa không?” Anh nhẹ giọng hỏi cô gái: “Tối nay anh nấu cơm, ăn no rồi anh đưa em về.”
“Vậy……Chúng ta ăn lẩu hải sản được không?” Tính kiêu ngạo bị cơn thèm ăn vứt ra sau đầu chỉ trong một giây, Mạnh Kinh Hồng hào hứng đề nghị: “Như vậy thì không cần phải nấu nhiều món nữa. Nhưng mà tôi không ăn được lẩu cay, có quá nhiều dầu……”
“Yên tâm, vẫn giống lần trước thôi.” Huống Dã xách hành lý của cô gái đi ra ngoài: “Đảm bảo ăn ngon mà không sợ mập.”
Vali và túi xách đều bị chàng trai lấy hết, Mạnh Kinh Hồng ôm bó hoa hồng bên cửa sổ, cùng anh vào thang máy xuống hầm để xe.
Trên đường đi, cô mở ứng dụng video ngắn ra, xem phản hồi của video đăng buổi sáng – Số liệu rất bình thường.
Cũng trong dự kiến. Dù sao cô cũng không cập nhật trong một khoảng thời gian dài, video mới lại không có điểm nổi bật, chỉ tính là lộ diện một chút thôi.
Đang định thoát ra thì ánh mắt bị biểu tượng ngọn lửa thu hút—— Bảng xếp hạng video thử thách vũ đạo hot nhất.
Trước đây Mạnh Kinh Hồng cũng từng tham gia chủ đề này, ví dụ như màn xoay ô trên eo trong bộ phim truyền hình hot. Phải nói là, gắn kèm hashtag đang thịnh hành thì lượng tiếp cận đúng là tăng lên đáng kể. Nếu muốn kéo lại lượt tương tác, đây cũng được xem là một cách.
Hơn nữa, lần thử thách này dường như còn là một cuộc thi chính quy—— Ban tổ chức còn tạo trang riêng để tăng độ hiển thị, hỗ trợ lưu lượng truy cập, người thắng cuộc còn được nhận tiền thưởng.
Nói đến tiền, dù nhà không phải quá giàu có, nhưng từ trước đến nay cũng chưa bao giờ túng thiếu. Điện thoại, máy tính của Mạnh Kinh Hồng muốn đổi là đổi, túi xách giá vạn tệ cũng có vài cái. Chỉ là giờ sắp tốt nghiệp, dù sao cô cũng không thể cứ mãi chìa tay xin tiền mẹ, tương lai lại còn nhiều thứ cũng cần dùng không ít tiền.
——Nghĩ lại thì, câu nói hôm nay của cô Chu đúng thật: Con gái nhất định phải tự kiếm tiền.
Hơn nữa phải kiếm từ sớm!
Nghĩ như vậy, lòng hăng hái lập tức bùng nổ, cô bèn bấm vào thử thách đang có biểu tượng ngọn lửa.
Chủ đề: Những điệu múa đôi khiến người ta vừa nhìn đã nhớ mãi.
Múa đôi.
Đôi đồng tử khẽ run lên, người đầu tiên cô nghĩ tới không phải nam vũ công nào trong trường, mà là người ngay bên cạnh.
Khẽ lắc đầu, Mạnh Kinh Hồng bật cười.
——Anh đâu có biết múa.
Hơn nữa……
“Cười gì thế?” Huống Dã lên tiếng hỏi.
Dọc đường đi cô cực kì im lặng, anh liếc nhìn bằng khóe mắt thấy lúc thì cô nhíu mày bĩu môi, lúc lại bất chợt bật cười—— Nhìn đến mức khiến anh cũng bất giác cong khóe mắt.
“Không có gì.” Mạnh Kinh Hồng đáp, suy nghĩ một lát cô lại hỏi: “Đúng rồi, đơn vị các anh có quy định bảo mật gì không? Kiểu như không được tự ý đăng ảnh hay video các kiểu ấy?”
Đôi mắt sau kính râm chợt ngẩn ngơ.
Chỉ thất thần trong tích tắc, Huống Dã đã lại cong môi cười: “Gì thế, muốn mời anh làm nam chính của em à?”
Mạnh Kinh Hồng không đồng ý: “Anh cũng đâu biết múa.”
“Nhưng anh khỏe mà.” Bàn tay to với khớp xương rõ ràng của chàng trai vỗ nhẹ lên vô lăng: “Bế em, nhấc em, vác em cũng không có vấn đề gì.”
Anh hất cằm về phía cô, kiêu ngạo hết mức: “Dù có múa ra hoa trên đầu anh thì em cũng tuyệt đối không ngả được.”
Mạnh Kinh Hồng cạn lời: “Nhảy múa đâu phải chỉ cần mỗi sức lực.”
——Biết rõ anh đang nói hươu nói vượn, vậy mà cô lại bắt đầu diễn tập trong đầu……
Xe lại rẽ một khúc nửa, đã đi vào khu dân cư.
Mùa hoa đã qua, con đường hoa anh đào rực rỡ lần trước đến giờ không còn nữa, thay vào đó là màu xanh ngắt ngợp trời, ngập tràn cảm giác mùa Hè.
Cửa sân còn chưa mở, Tiểu Oa bên trong đã sốt ruột đến mức kêu gào.
Một tuần không gặp mẹ, chú chó Doberman vừa thấy Mạnh Kinh Hồng đã hóa thành em bé mít ướt, cái đuôi quẫy đến mức suýt gãy.
Ôm ấp nựng nịu ‘cún con’ một lúc lâu Mạnh Kinh Hồng mới vào nhà đi về phía bếp.
Còn chưa kịp nói muốn phụ giúp, chàng trai đang nấu ăn đã nhét cho cô một đĩa trái cây đã rửa sạch, bảo cô đi chỗ khác chơi.
Ăn vài quả cherry, Mạnh Kinh Hồng cầm đĩa lắc lư bước về phía sân trước rồi lục trong cốp xe phía sau lấy chiếc máy ảnh ra.
——Lần cuối cùng chiếc máy ảnh này làm việc là ở bên hồ dưới chân núi……
Nắng đầu Hè rực rỡ, bãi cỏ lớn trong sân chẳng khác nào sân khấu có sẵn tấm hắt sáng. Mạnh Kinh Hồng dựng máy ảnh lên, định tìm cảm hứng cho cuộc thi lần này.
Lướt xem các chủ đề liên quan một hồi, cô phát hiện những bản nhạc khiêu vũ kinh điển và nổi tiếng như LaLaLand, Trouble Maker, Lover chiếm gần một nửa. Ngoài ra còn có không ít vũ công chuyên nghiệp giống cô, trực tiếp tung ra các bài múa ballet hoặc cổ điển với độ khó cao để tham gia cuộc thi.
Tổ hợp “hai người” trong thử thách múa đôi lần này cũng rất thú vị: ngoài tổ hợp nam nữ, còn có nữ nữ, nam nam, rồi nữ và nữ giả nam, nam và nam giả nữ và đủ kiểu hoán đổi vai đầy sáng tạo.
Buồn cười nhất là mấy màn làm trò: Ôm mèo nhà mình nhảy điệu waltz, nhảy tango với chó Border Collie……
Khởi động đơn giản một chút, Mạnh Kinh Hồng lướt nhanh qua những bài múa đôi mình đã thành thạo.
——Cảm giác không đúng lắm.
Cho dù cô có múa chuyên nghiệp đến đâu, đều không phải là điểm nhấn hay điểm bùng nổ mà mạng xã hội đang cần.
Hơn nữa giờ đang mùa tốt nghiệp, tất cả mọi người đều rất bận, cô cũng không tiện đến trường tìm một nam sinh làm bạn múa cho mình……
Đang nhíu mày buồn rầu, khóe mắt bỗng liếc thấy một bóng người cao lớn.
Chàng trai khoanh tay, lười biếng dựa vào cửa kính, không biết đã nhìn cô bao lâu.
Anh xách túi bước về phía bãi cỏ, đầy hứng thú: “Sao có cảm giác như em đang thiếu một bạn múa?”
Mạnh Kinh Hồng cũng không giấu giếm, nói với anh về ý định muốn tham gia cuộc thi.
Huống Dã khẽ nhướng mày, rồi “Ồ” một tiếng như vừa hiểu ra: “Cho nên lúc nãy em hỏi anh có thể lộ mặt trên mạng được không là……”
Ánh mắt Mạnh Kinh Hồng khẽ dao động, không trả lời thẳng: “Chẳng phải anh không thể tùy tiện đăng—— Được…… Sao?”
Huống Dã rũ mắt, ánh mắt thoáng tối lại.
“Không được.”
Cô gái nhún vai: “Vậy thì hết chuyện rồi còn gì……”
Huống Dã thở dài: “Không quay video thì không được múa cùng em sao?”
Mạnh Kinh Hồng sững lại, ánh mắt không thể tin nổi: “Anh biết múa?”
“Không.” Chàng trai đáp rất hợp tình hợp lí, ung dung nhìn cô, “Cô Mạnh dạy anh chẳng phải là được rồi à.”
Tim khẽ rung lên, Mạnh Kinh Hồng suy nghĩ hai giây rồi kiên quyết lắc đầu: “Không dạy.”
Đôi mắt đen của Huống Dã khẽ nheo lại: “Chê anh ngốc à?”
Cô gái bĩu môi: “Nhà anh có hẳn một cô giáo gạo cội chính hiệu đấy. Cô ấy còn chẳng dạy nổi anh, tôi càng không dám chắc.”
Huống Dã cười khúc khích: “Hồi nhỏ đúng là anh thường xuyên theo cô giáo Chu đến nhà hát.”
“Vậy hồi nhỏ, cô Chu không nói sẽ dạy anh múa à?” Mạnh Kinh Hồng tò mò: “Những giáo viên dạy múa mà tôi quen hầu như đều cho con mình tập từ bé, bất kể là con trai hay con gái—— Thậm chí con trai còn bị ép nghiêm ngặt hơn, vì vũ công nam hiếm lắm.”
“Sao lại không.” Huống Dã cười: “Anh không thích thì ai ép cũng vô ích.”
Mạnh Kinh Hồng chớp mắt, cúi đầu thì thầm: “Vậy tại sao bây giờ anh lại muốn?”
Chàng trai nhìn chằm chằm vào vành tai đang cụp xuống của cô, khẽ bật cười: “Đúng vậy.”
Chân dài bước tới gần một bước, anh cố tình hỏi cô gái câu mà rõ ràng đã biết câu trả lời: “Sao chỉ xem một màn múa Kinh Hồng bên hồ mà lại vừa thích xem, lại còn muốn học nữa vậy?”
Lồng ngực rắn chắc áp sát má, khiến lông mi của Mạnh Kinh Hồng khẽ run lên mấy cái.
“Muốn thì cũng muộn rồi……”
“Muộn hay không là chuyện của anh, em chỉ cần nói có dạy hay không thôi.” Huống Dã nói một cách dứt khoát: “Yên tâm, sẽ không phí công đâu.”
Mạnh Kinh Hồng hùa theo lời anh, đùa: “Có thù lao không?”
Chàng trai “Ừhm” một tiếng, nhướng đôi lông mày rậm: “Bằng thân xác – Thì không trả được.”
Anh đặc biệt nhấn mạnh: “Bây giờ còn chưa được.”
“……”
Ai thèm!
Mạnh Kinh Hồng bực bội đẩy chàng trai ra, tự mình bước đến chỗ giá đỡ trên bãi cỏ.
Tuy ngoài miệng thì chê bai người ta, nhưng tay đã bắt đầu lướt tìm mấy video múa đôi rồi.
Ôi, mấy điệu này hơi khó một chút, mà dẫn theo chàng trai này thì thể nào cũng biến thành búp bê với gấu bông nhảy múa……
Lướt một lúc lâu, mắt cô bỗng sáng lên và đưa điện thoại cho Huống Dã xem: “Cái này được không?”
Huống Dã liếc mắt sang, nhìn thấy cặp nam nữ đứng kề vai trên màn hình.
Anh lắc đầu: “Không được.”
“Vậy cái này thì sao?” Mạnh Kinh Hồng lại lướt đến bài Snowman đang rất hot—— Cũng khá đơn giản, mà không khí thì ngập tràn cảm giác lãng mạn.
Chàng trai nhíu mày: “Cũng không được.”
Mạnh Kinh Hồng đặt điện thoại xuống, bất mãn trừng anh: “Anh là giáo viên hay tôi là giáo viên vậy?”
Huống Dã khẽ tặc lưỡi: “Giáo viên cũng phải dạy tùy theo tài năng tới đâu chứ?”
Cô giáo Mạnh tức đến mức bật cười: “Thế anh nói xem, anh hợp với kiểu nào?”
Nhìn gương mặt nhỏ phía trước đang tức giận, lúm đồng tiền của chàng trai lộ ra: “Thật sự muốn anh nói sao?”
Anh kéo tay cô gái, bàn tay to lớn lập tức ôm trọn eo cô: “Như này—— Cứ ôm lấy em như thế này.”
Đôi môi đang tán tỉnh cũng chạm vào vành tai đang ửng đỏ: “Càng lâu càng tốt.”