Kinh Dã - Cảnh Kỳ Tâm

Chương 25

Bất ngờ bị chàng trai  kéo vào lòng, hô hấp của Mạnh Kinh Hồng như ngừng lại.

Tầm mắt đối diện với yết hầu cao ngất rồi từ từ di chuyển lên trên, chạm phải đôi mắt sâu thẳm. Hàng mi của cô khẽ run lên vài lần rồi lập tức đẩy anh ra: “Anh đừng có đùa——”

Huống Dã chậc khẽ đầy bất mãn: “Vậy mà cũng gọi là đùa à?”

Nói xong, anh vừa đặt tay cô gái lên vai mình vừa kéo cô xoay nửa vòng: “Thế này không tính là múa đôi sao?”

Mạnh Kinh Hồng lại sững người một lần nữa.

Nhìn tư thế kéo cô xoay vòng cùng động tác xoay người vừa rồi của anh, tuy rất ngạc nhiên nhưng cô gần như chắc chắn: “Anh biết nhảy dancesport?”

Huống Dã bật cười, lại nắm tay cô gái xoay thêm một vòng: “Từng học qua một chút.”

Mạnh Kinh Hồng nghi ngờ :”Khi nào?”

“Trước đây trong mấy buổi giao lưu giữa các Học viện quân sự, sợ đám đàn ông thô kệch tụi anh ôm bừa làm các cô gái sợ hãi nên đặc biệt mời thầy về dạy nhảy đấy.”

Thấy cô gái từ từ mím chặt môi, chàng trai lập tức bổ sung: “Từng học, nhưng chưa từng nhảy với ai cả.”

Mạnh Kinh Hồng bán tín bán nghi: “Sao anh lại không nhảy với ai cả?”

Huống Dã xùy nhạo: “Tưởng anh học nhảy dễ lắm à? Não anh lúc đó cũng sắp bị lắc cho quay cuồng choáng váng luôn rồi!”

Anh nhìn cô gái trước mặt bằng ánh mắt sâu xa: “Tốn công học thế này, nhất định phải ôm người mình thích mà nhảy mới đáng.”

Khóe môi khẽ cong, Mạnh Kinh Hồng lại kiêu kỳ nói: “Tôi vẫn sợ anh giẫm trúng chân tôi đấy.”

Huống Dã rũ mắt liếc thấy hai đôi chân đang đối mũi vào nhau, cánh tay vòng qua eo cô gái bỗng siết chặt lại.

Còn chưa kịp phản ứng, phía dưới chân Mạnh Kinh Hồng bỗng trống rỗng—— Cô bị chàng trai siết chặt eo rồi nhấc bổng lên, hai chân hoàn toàn rời khỏi mặt đất, cả người như thể bị buộc chặt vào thắt lưng anh.

“Anh—— làm gì vậy hả!” Ngực và bụng áp sát nhau, hơi thở hòa quyện gần gũi đến mức chẳng còn khoảng cách, tiếng mắng của cô gái cũng như đang làm nũng: “Thả tôi xuống!”

Cánh tay chàng trai siết chặt lấy vòng eo nhỏ của cô, ánh mắt và giọng nói đều trầm thấp: “Nhảy không?”

……Cậy mình có sức khỏe rồi bắt nạt người ta đúng không?

Đôi chân đang lơ lửng của Mạnh Kinh Hồng vùng vẫy đá mấy cái: “Thế này thì nhảy kiểu gì được chứ!”

Cánh tay rắn như thép vòng quanh eo cô cuối cùng cũng chịu nới lỏng.

Huống Dã buông cô gái ra, đặt cô xuống ngay trên mu bàn chân mình.

“Lần này thì chắc chắn sẽ không giẫm lên chân em nữa nhé?”

Mạnh Kinh Hồng cúi đầu, thấy đôi giày múa bằng vải lụa đang đặt trên hai bàn chân của chàng trai.

Cô chớp mắt: “Anh đi giày cỡ bao nhiêu vậy?”

“Bốn mươi bảy.”

Mạnh Kinh Hồng tặc lưỡi: “Thảo nào to như cái thuyền ……”

Huống Dã không trả lời, đuôi mày khẽ nhướng lên.

Thấy cô ngạc nhiên vì tay chân anh to thế này, e là sau này còn nhiều thứ sẽ bất ngờ hơn.

Hoặc có thể nói là hoảng sợ……

Bàn tay to giữ lấy vòng eo nhỏ, bàn chân lớn đỡ đôi chân nhỏ bước ra hai nhịp slow waltz*.

(*slow waltz: raw gốc (慢三: là viết tắt của 慢三步,) nghĩa là slow waltz, một điệu valse chậm, phổ biến trong khiêu vũ.)

“Như thế nào?” Huống Dã nhướng mày nhìn cô gái: “Đi thuyền của anh có thấy choáng không?”

Mạnh Kinh Hồng bật cười: “Học viện quân sự dạy anh nhảy kiểu này à?”

Chàng trai không tiếp lời cô, anh quay đầu hướng về phía ngôi nhà và lớn tiếng gọi: “Tiểu Chính, chọn giúp tôi một bài có thể nhảy slow waltz!”

Giọng nam trí tuệ nhân tạo đáp lời, toàn bộ hệ thống âm thanh trong nhà lập tức vang lên tiếng nhạc du dương trong trẻo.

“Anh thích nhảy kiểu này đấy.” Huống Dã vừa tiếp lời câu hỏi vừa rồi của cô vừa kéo hai tay cô vòng qua vai mình: “Gần nhau hơn——”

Anh cúi xuống sát tai cô, khẽ thì thầm bằng hơi thở: “Ôm cho chặt.”

Hàng mi khẽ run, Mạnh Kinh Hồng không nói gì mà để mặc chàng trai ôm mình xoay chậm từng vòng.

Bản nhạc không lời vang lên từ trong phòng rồi lan ra thảm cỏ là bản《Ánh Trăng》—— Rất thích hợp để nhảy waltz. Họ như thật sự đang ở trong một buổi vũ hội.

Lại càng giống như vừa rời khỏi vũ hội, trốn khỏi đám đông để ẩn mình trong khu vườn vắng lặng, chỉ còn sự tham luyến mập mờ và thân mật giữa hai người……

Hai tay cô bất giác vòng qua cổ chàng trai, Mạnh Kinh Hồng khẽ im lặng mỉm cười.

Đúng vậy, sao lại không thể nhảy như thế này chứ.

Lòng bàn tay áp sát cảm nhận được nhịp tim, ánh mắt nhìn nhau ẩn chứa sóng ngầm—— Chính là một điệu múa đôi lãng mạn đầy ăn ý……

Bản nhạc khiêu vũ dần đi đến hồi kết, Mạnh Kinh Hồng bỗng nhớ ra điều gì đó và chỉ biết cười một cách bất lực.

“Này.” Huống Dã khẽ gọi, bàn tay to lớn như có vẻ không hài lòng mà vỗ nhẹ lên eo cô: “Sao hôm nay em cứ cười thầm hoài thế?”

“Không phải.” Mạnh Kinh Hồng chống vào vai chàng trai, cô bước xuống khỏi chân anh, tiếp đất cùng lúc với nốt nhạc cuối vang lên.

“Tôi vẫn đang nghĩ về cuộc thi thử thách ấy.” Cô cười khẽ như tự giễu: “Tôi cảm thấy nghiêm túc biểu diễn một bài múa đôi chưa chắc đã bằng đoạn mình nhảy ngẫu hứng vừa rồi……”

Lúc nãy xem những bài hot, cô đã nhận ra điểm thu hút của những màn múa đôi đang dẫn đầu lượt xem hiện tại không nằm ở bản thân điệu nhảy, mà là ở phản ứng hóa học giữa hai vũ công. Bình luận xuất hiện nhiều nhất toàn là: “Lãng mạn quá, xứng đôi quá đi!”, “Sau này có bạn trai cũng phải quay một đoạn như vậy”……

Thấy cô gái cau mày buồn bực, muốn nói lại thôi, trong lòng Huống Dã cũng đã hiểu rõ.

Nhưng anh cũng chỉ có thể cụp mắt và im lặng.

Chuyện này trông như trò đùa, lại giống viên đạn bắn thẳng vào giữa trán:

Trước kia, khi còn né tránh ống kính thì anh lại bị đưa ra trước dư luận một cách bị động. Còn bây giờ, khi anh thật sự muốn công khai đứng cạnh cô, muốn cho cả thế giới biết rằng anh đã có người con gái mình yêu—— Thì hết lần này đến lần khác lại giống như không thể bước ra ánh sáng……

Khẽ a một tiếng tự giễu, Huống Dã nói với cô gái: “Đợi anh một chút.”

Nói xong, anh quay người bước vào nhà, một lúc sau lại đi ra, tay cầm theo thứ gì đó.

Khi nhìn rõ thứ đó là gì, ánh mắt Mạnh Kinh Hồng khẽ lóe lên.

Vừa nhìn đã nhận ra ngay vì cô đã từng muốn tự tặng cho mình một chiếc máy ảnh Hasselblad* vào sinh nhật năm ngoái của cô. Nhưng cắn răng lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn không nỡ mua.

(*Hasselblad: Thương hiệu máy ảnh cao cấp)

Chiếc máy dòng H trong tay chàng trai còn đắt gấp đôi chiếc dòng X mà cô từng muốn mua lúc đó……

Quay vài giây cảnh Tiểu Oa đang tắm nắng trên bãi cỏ, Huống Dã đưa cho cô gái xem: “Có thích tông màu này không?”

Mạnh Kinh Hồng gật đầu khen: “Đẹp quá! Hơi mang phong cách cổ điển, cảm giác rất cao cấp.”

“Vậy thì quyết định vậy nhé.”

“Làm gì thế?”

“Không phải em định quay video à?” Huống Dã vừa chỉnh thiết bị trong tay vừa liếc nhìn vẻ mặt ngập ngừng của cô gái: “Biểu cảm của em sao thế? Không tin vào kỹ thuật của anh à?”

Mạnh Kinh Hồng lắc đầu: “Vấn đề là…… Múa đôi cũng đâu thiếu người quay phim.”

Huống Dã nhìn cô: “Ai nói nhất định phải xuất hiện trong khung hình thì mới được tính là múa đôi?”

Lông mày Mạnh Kinh Hồng khẽ động: “Chứ không thì sao?”

“Múa thử một đoạn trước đã.” Chàng trai hất cằm về phía khoảng trống: “Nếu hợp thì sẽ nói cho em biết.”

Mạnh Kinh Hồng kéo lại áo: “Múa cái gì cơ?”

“Gì cũng được, không giới hạn nhảy đôi hay đơn. Em cứ tưởng tượng thử xem——” Khóe môi Huống Dã từ từ nhếch lên: “Đã lâu không gặp anh, giờ khó khăn lắm mới gặp lại, em muốn múa điệu gì nhất để biểu diễn cho anh xem?”

Anh nói nghe có vẻ bông đùa, chẳng nghiêm túc chút nào, nhưng Mạnh Kinh Hồng lập tức hiểu được đó là kiểu cảm xúc gì:

Đã gặp quân tử, sao lòng lại chẳng vui.*

(* Một câu thơ cổ, trích từ Kinh Thi)

Cô liếc ngang chàng trai, đuôi mắt khẽ cong như móc câu: “Ai muốn múa cho anh xem chứ……”

Lúm đồng tiền của Huống Dã hiện rõ, anh lặng lẽ ấn nút quay.

——Chính là kiểu này.

Chính cái vẻ mặt vừa vui vừa giận, vừa ngượng ngùng vừa kiêu kỳ, khiến anh chỉ muốn hôn cô đến chết mất thôi.

“Được thôi, không tính là múa cho anh xem——” Huống Dã nhìn cô gái với vẻ đùa nửa thật: “Vậy nói thử xem, nếu múa cho chàng trai em thích, chỉ cần chạm mắt là đỏ mặt, kiểu crush thì em sẽ múa điệu gì?”

“……”

Nghe mấy lời này là biết chàng trai lại cố tình trêu chọc cô, nhưng bất ngờ là Mạnh Kinh Hồng lại không tức giận.

Cô suy nghĩ một lúc, gật đầu: “Nghĩ xong rồi.”

“Múa gì?” Huống Dã lập tức hỏi.

“Đừng tò mò.” Cô gái xoay người bước tới giữa bãi cỏ: “Cũng đâu phải múa cho anh xem.”

“Khỉ thật……” Bị phản đòn, chàng trai cười đến mức mặt mũi cũng chẳng còn chút giá nào.

Anh cầm thiết bị lên, lẽo đẽo đi theo: “Bắt đầu chưa?”

Thực ra ngay từ lúc Huống Dã nói câu đầu tiên, Mạnh Kinh Hồng đã lập tức nghĩ ra muốn múa gì rồi.

Bắt đầu quay phim, dù không bật nhạc cô vẫn lập tức nhập vai.

Điều khiến cô bất ngờ là, dường như người quay phim nghiệp dư này cũng khá phong độ—— Anh không quay cố định như cô mà để ống kính di chuyển theo từng bước chân cô, trước sau, cao thấp, thu phóng như hình với bóng, giống như……

Anh đang trung thành dõi theo ánh mắt của cô.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Mạnh Kinh Hồng dường như không thể phớt lờ ống kính đó nữa—— Không kiềm được mà muốn hướng về phía anh, giống như cô vẫn luôn vô thức chạm phải ánh mắt của anh……

Một lượt nhảy xong rất nhanh, Huống Dã xem lại video, thấy rõ vẻ hài lòng.

Anh đưa máy quay đến trước mặt cô gái: “Em thấy sao?”

Mạnh Kinh Hồng nhìn chằm chằm vào hình ảnh chính mình trên màn hình, hồi lâu không nói gì.

Cô chưa từng thấy mình múa như vậy, hoặc có thể nói rằng chưa từng có ai bắt được dáng vẻ như thế của cô—— Ánh mắt linh động, biểu cảm sống động, đến cả đầu ngón tay và vạt áo cũng phấp phới đầy cảm xúc.

“Hình như tôi…… Hiểu ý anh rồi.” Cô nhìn chàng trai với ánh mắt lấp lánh: “Múa đôi không nhất thiết cả hai phải cùng vào khung hình.”

Huống Dã nhắm mắt tán đồng, giơ máy quay lên: “Múa lại lần nữa? Có muốn thay đồ múa không?”

Mạnh Kinh Hồng gật đầu. Hai người lại trao đổi thêm vài chi tiết, sau đó ai đi thay đồ thì thay đồ, ai đi tìm thiết bị thì tìm thiết bị.

——Mấy thiết bị như GoPro, Pocket trong nhà đều bị lôi ra hết. Nếu không phải Mạnh Kinh Hồng ngăn lại, chàng trai chắc còn định cho cả flycam bay lên nữa……

Thay thiết bị, thêm nhạc, lại quay thêm ba bốn lượt, mãi đến khi ánh nắng trên bãi cỏ chuyển thành màu cam vàng bọn họ mới kết thúc công việc.

Thấy chàng trai cầm chai nước uống một hơi cạn sạch, lồng ngực rắn chắc phập phồng, Mạnh Kinh Hồng có hơi ngại ngùng cười khẽ: “Cảm giác làm video với tôi, anh còn mệt hơn leo chín tầng lầu sáng nay……”

“Em nghĩ sao.” Huống Dã không hề khiêm tốn, “Người quay phim tận tâm tận lực thế này kiếm ở đâu ra chứ.”

Mạnh Kinh Hồng càng cười tươi hơn, thu GoPro lại rồi hai tay đưa đến trước mặt chàng trai, giọng vừa mềm mại vừa nũng nịu: “Vất vả rồi, cảm ơn anh~”

Thấy đôi mắt hạnh kia long lanh sóng nước, ánh mắt Huống Dã đột nhiên trở nên sắc bén, anh khẽ nhướng mày: “Thế là xong rồi à?”

Mạnh Kinh Hồng mím môi, liếc thấy đĩa trái cây còn dang dở trên bồn hoa.

Cô nhón lấy một quả cherry, đưa tay lên trước miệng chàng trai.

“Thù lao.”

Huống Dã nhìn chằm chằm cô hai giây rồi từ từ hé môi, ngậm lấy quả màu đỏ sẫm.

Khi nuốt cả quả vào, đôi đồng tử màu đen của anh trở nên sâu thẳm.

——Không rõ cái gọi là thù lao ấy rốt cuộc là trái cây, hay là cảm giác lành lạnh nơi đầu ngón tay cô chạm khẽ lên môi anh……

Yết hầu cuộn lên mãnh liệt rồi hạ xuống, chàng trai khẽ cười hừ một tiếng: “Anh không đáng giá đến vậy sao?”

Mạnh Kinh Hồng chớp mắt, vừa cười tít mắt vừa cầm lên một quả dâu tây: “Thêm cái này nhé?”

“……”

Thấy mặt mày anh trầm lặng không nói lời nào, cô khẽ “xì” một tiếng, quay trái dâu về phía mình: “Không ăn thì thôi——”

Còn chưa dứt lời, trước mắt chợt lướt qua một bàn tay to lớn, không nói không rằng giật lấy trái dâu cô vừa cắn một miếng.

Huống Dã liếc nhìn quả dâu bị cắn mất đầu nhọn, rồi cắn luôn phần còn lại theo đúng dấu răng của cô gái.

Nước quả bùng nổ trong miệng, anh khẽ ngước mắt nhìn cô thật sâu.

“Thế này mới coi được.”

“……”

Tim như hẫng mất một nhịp, Mạnh Kinh Hồng nuốt ực một tiếng.

Đỉnh tai đỏ hơn cả mây lửa nơi chân trời, cô hít mạnh một hơi——

Điện thoại reo lên.

Tiếng chuông vang lên không đúng lúc chẳng khác gì một lưỡi cưa, chặt phăng ánh mắt quấn quýt cùng tình cảm quyện chặt giữa hai người.

Lấy điện thoại từ trong túi ra, ánh mắt Mạnh Kinh Hồng chợt khựng lại, cô ngập ngừng bấm nhận cuộc gọi.

“Alo? Mẹ”

“Kinh Hồng, con đang ở đâu đấy?” Giọng Đoạn Nhã Lan rất gấp, giọng nói cũng hơi run.

Tim Mạnh Kinh Hồng lập tức lỡ một nhịp: “Đang ở nhà bạn…… Xảy ra chuyện gì rồi ạ?”

“Con mau về nhà đi, bà ngoại con lại đi lạc rồi!”

Bình Luận (0)
Comment