Đây không phải lần đầu bà ngoại cô đi lạc.
Mắc bệnh Alzheimer gần 10 năm, bà cụ từng mất tích nhiều lần trong giai đoạn bệnh tiến triển nhanh nhất—— Thuộc kiểu không thể đề phòng được. Ví dụ ban ngày tinh thần bà cụ hoàn toàn minh mẫn, nhưng nửa đêm khi cả nhà đang ngủ lại đột ngột phát bệnh, tự mở cửa chạy ra ngoài.
Đáng sợ nhất là thể lực của bà cụ vẫn rất tốt, có lần mất tích gần ba ngày, cảnh sát cùng người nhà tìm kiếm vất vả, cuối cùng phát hiện bà cụ ở một cánh đồng cách nhà cả trăm cây số……
Gia đình từng nghĩ đủ cách để ngăn việc bà cụ đi lạc: Thuê người chăm sóc, thay toàn bộ khóa an toàn trong nhà, gắn nhãn có số điện thoại và địa chỉ trên quần áo, Mạnh Kinh Hồng còn mua cho bà ngoại cô một vòng tay định vị……
Tình hình dần khá hơn từ khi bà cụ bắt đầu dùng thuốc đặc hiệu. Hai năm nay, dù trí nhớ của bà cụ ngày càng giảm sút, nhưng chuyện đi lạc thì không xảy ra nữa.
Đột nhiên nhận được cuộc gọi của mẹ, Mạnh Kinh Hồng chỉ thấy như bị một gậy đập thẳng vào đầu—— Trời như sụp xuống.
“Đã tìm ở chỗ trường con chưa?” Cô sốt ruột hỏi: “Còn nơi con từng tập huấn——”
“Tìm rồi, những nơi có thể đi đều tìm cả rồi!” Trong điện thoại, giọng Đoạn Nhã Lan còn sốt ruột hơn con gái: “Con nói xem bà ngoại con còn có thể chạy đi đâu nữa chứ……”
Mạnh Kinh Hồng nhìn khung cảnh đường phố đang lùi nhanh ngoài cửa sổ xe, hít sâu một hơi: “Mẹ, mẹ quay về nhà cũ xem sao, tìm kỹ mấy con phố xung quanh nữa.”
“Ừhm đúng đúng——” Đoạn Nhã Lan chợt nhớ ra: “Trước đây bà của con cũng từng chạy về đó, để mẹ đi qua tìm.”
Mạnh Kinh Hồng khẽ ‘Dạ’: “Con cũng sẽ đến trường và quanh nhà tìm thêm lần nữa, nếu vẫn không có tin gì, chúng ta lập tức báo cảnh sát.”
Sau khi cúp máy, lý trí và sự tỉnh táo của cô lập tức sụp đổ.
Nhìn chằm chằm vào màn đêm dày đặc bên ngoài, đầu cô ong ong liên tục, hoàn toàn trống rỗng.
Bàn tay bỗng được nắm lấy.
Lòng bàn tay của chàng trai ấm áp, dày dặn, giọng nói cũng vậy: “Trên người bà cụ có mang theo địa chỉ, số điện thoại, hay thiết bị định vị gì không?”
Mạnh Kinh Hồng nghĩ một lúc, ánh mắt buồn bã: “Chắc là không có.”
Hai năm nay không xảy ra chuyện đi lạc, lâu dần cả nhà bắt đầu lơ là cảnh giác.
Cũng trách cô, trong khoảng thời gian này bỏ bê bà ngoại cô, chẳng mấy khi ở bên cạnh bà cụ, nếu không biết đâu đã sớm phát hiện điều bất thường……
“Nghe anh nói này——” Huống Dã siết lấy bàn tay lạnh buốt của cô gái: “Gửi cho anh mấy tấm ảnh của bà ngoại, càng gần đây càng tốt.”
Chàng trai có tư duy rõ ràng, mục tiêu cụ thể: “Còn cả vị trí nhà em, trường em học từ bé tới lớn, chỗ làm của mẹ em—— Tất cả địa điểm nào mà bà cụ có thể đến được, gửi hết cho anh.”
Mí mắt Mạnh Kinh Hồng khẽ động, gật đầu: “Được.”
Khi mở khóa điện thoại, cô hít sâu một hơi—— Cố gắng thoát khỏi những cảm xúc rối loạn.
Sau khi gửi ảnh và địa chỉ, cô lập tức liên hệ với ban quản lý khu chung cư để trích xuất camera, sau đó cô gửi ảnh chụp thời gian và trang phục bà ngoại cô mặc khi ra ngoài hôm nay cho mẹ và Huống Dã.
Trong lúc Mạnh Kinh Hồng đang gửi tin, chàng trai bên ghế lái cũng vừa dừng xe, anh nhanh chóng gõ gì đó trên điện thoại.
Sau đó lại lên đường, chạy thêm khoảng nửa tiếng nữa, xe rẽ vào một bãi đỗ trên mặt đất.
Đã có bốn, năm chiếc xe đợi ở đó, bên cạnh xe là mười mấy chàng trai cao lớn, tinh anh và tháo vát đang đứng chờ.
Thấy Huống Dã đến, bọn họ lập tức dừng trò chuyện, nghiêm túc đứng thẳng, miệng đồng loạt gọi “Anh Dã” hoặc “Đội trưởng Huống”.
Huống Dã không nói vòng vo mà vào thẳng vấn đề: “Anh em vất vả rồi, toàn bộ thông tin tôi đã gửi vào nhóm, nếu phát hiện thì lập tức liên hệ với tôi.”
Mấy chàng trai đáp lời, lên xe phóng đi như tên bắn.
Huống Dã quay sang cô gái: “Đến chỗ lân cận nhà em trước nhé? Không chừng bà cụ đã quay về rồi.”
Cổ họng Mạnh Kinh Hồng nghẹn lại, giọng hơi run: “Được.”
Rũ mắt nhìn cô hai giây, chàng trai giơ tay xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô: “Cho dù chuyến này không có tin gì thì anh cũng còn cách khác. Hôm nay chắc chắn tìm được người, đừng lo.”
Mạnh Kinh Hồng ngước đôi mắt cay xè nhìn anh, không nói nên lời, chỉ gật đầu thật mạnh.
Giờ cao điểm đã qua, xe chạy thẳng đến phía Tây thành phố mà không gặp trở ngại nào. Sau khi tìm kiếm ở nhà và quanh khu dân cư nhiều lần vẫn không có kết quả, hai người lại lần lượt ghé từng tiệm trái cây, tiệm tạp hóa gần đó để hỏi thăm—— Thật sự tìm ra chút manh mối.
Một nhân viên cửa hàng tiện lợi nói buổi chiều bà ngoại cô có đến mua đồ, anh ta nhớ rất rõ vì bà cụ chỉ đích danh loại sữa socola của một thương hiệu nào đó.
Mạnh Kinh Hồng nghe xong im lặng hai giây: “Đó là loại hồi nhỏ em thích uống nhất.”
Cô cúi đầu khẽ nói: “Bà ngoại ra ngoài chắc chắn là đang đi tìm em……”
Huống Dã không nói gì, lướt mở điện thoại xem tin trong nhóm—— Vẫn chưa có tin.
Mấy anh em của anh gần như đang kiểm tra từng ngóc ngách như kiểu lục tung mặt đất lên mà vẫn chưa thấy bóng người.
Cùng lúc đó, Mạnh Kinh Hồng cũng nhận được cuộc gọi của mẹ—— Bên nhà cũ cũng không tìm được người.
“Báo cảnh sát đi!” Đoạn Nhã Lan nói trong điện thoại: “Mẹ lập tức quay về, con đến tìm cảnh sát Tôn trước đi.”
Mạnh Kinh Hồng đồng ý, lúc đặt điện thoại xuống, chóp mũi cô bất chợt cảm nhận được vài giọt lạnh buốt.
Cô ngẩng đầu lên, mưa rơi trúng giữa hai hàng lông mày.
——Trận mưa đầu tiên của mùa Hè đến sớm hơn thường lệ một chút, mà cũng dữ dội hơn.
Khi được chàng trai che đầu và vội vàng ấn cô vào ghế phụ, dạ dày Mạnh Kinh Hồng bỗng quặn lên dữ dội: Bà ngoại cô vẫn còn ở ngoài kia sao? Nếu bà cụ bị dính mưa thì phải làm sao đây……
Cô hoàn hồn lại, nhưng xe mãi vẫn chưa nổ máy.
Mạnh Kinh Hồng quay đầu, thấy chàng trai đang nắm chặt điện thoại, ánh mắt chăm chú.
“Em nhìn xem——” Huống Dã đưa màn hình điện thoại tới trước mặt cô: “Đây là bà ngoại em phải không?”
Mạnh Kinh Hồng nghiêng mắt nhìn, thấy một tấm ảnh chụp màn hình từ camera giám sát—— Ảnh chụp xa, hơi mờ, màu áo người trong ảnh khá giống với áo của bà ngoại cô.
Cô nhíu mày: “Hình như là……”
Thông báo tin nhắn mới nhảy ra, Huống Dã mở ra, là một tấm hình chụp khác—— Rõ nét hơn khá nhiều, miễn cưỡng có thể nhìn thấy mái tóc bạc rối bời của bà cụ, cùng ánh mắt mờ mịt dưới đèn giao thông.
Mạnh Kinh Hồng run lên: “Phải rồi! Là bà ngoại tôi!”
Huống Dã liếc nhìn thời gian trong camera: Hai mươi phút trước.
Anh đạp ga, chiếc SUV lao ra đường như mũi tên rời cung.
Mưa càng lúc càng lớn.
Nhìn cần gạt nước liên tục đẩy từng dòng nước ào ạt sang hai bên, lòng Mạnh Kinh Hồng nóng như lửa đốt: Con đường trong camera nằm gần khu Đông thành phố, bà cụ vậy mà một mình đi gần nửa thành phố……
Chẳng bao lâu sau, xe dừng lại dưới đèn giao thông trong bức ảnh.
Dưới tầng lớp màn mưa, nơi ngã tư không có lấy một bóng người.
Huống Dã mở khóa điện thoại: “Đừng lo, chắc chắn vẫn quanh đây——”
Anh còn chưa nói dứt lời, Mạnh Kinh Hồng đột nhiên hít sâu một hơi: “Ở đằng kia!”
Huống Dã còn chưa kịp nhìn rõ, cô gái bên ghế phụ đã mở cửa xe chạy thẳng vào màn mưa: “Bà ngoại——”
Chạy một mạch băng qua đường, đến khúc ngoặt bên kia phố, cuối cùng Mạnh Kinh Hồng cũng nhìn thấy gương mặt quen thuộc ấy: “Bà ngoại, bà——”
Cô lau nước mưa trên mặt: “Sao bà lại đi đến tận đây thế?!”
Bà cụ ngơ ngác quay lại nhìn cô, vẻ mặt đờ đẫn và mơ hồ—— Không nhận ra người đến.
“Tôi đến đầu tiên……”
Mạnh Kinh Hồng cau mày: “Bà nói gì ạ?”
Huống Dã cũng chạy tới, anh cầm áo khoác trong tay phủ lên đầu bà cụ: “Lên xe đi đã, có gì vào xe rồi nói!”
“Được.” Mạnh Kinh Hồng vội vàng đỡ bà ngoại cô: “Đi thôi, mình lên xe đã——”
“Làm gì thế!” Bà cụ hất tay cháu gái ra, không vui đẩy luôn chiếc áo trên đầu: “Tôi không đi——”
Quay đầu thấy chàng trai cao lớn, bà cụ sững người, ánh mắt mơ hồ: “Ồ…… Diệu Văn à.”
Lại ngơ ngác nhìn đứa cháu gái, môi bà cụ mím chặt và khẽ ‘Ôi’ lên một tiếng: “Lan Tử, sao giờ con mới tới vậy?”
“…….”
Đôi mắt Mạnh Kinh Hồng khẽ dao động mà không nói gì.
Tuy bà ngoại lú lẫn, nhưng trước giờ chưa từng nhận nhầm cô thành mẹ cô……
“Các con đúng là…… Đã hứa với con bé là đến đón đầu tiên, sao lại đến trễ thế?” Bà cụ lục lọi trong túi móc ra một chai sữa socola, lẩm bẩm: “Lát nữa Hồng Hồng tan học lại khóc cho xem……”
Mạnh Kinh Hồng sững người, dường như đã hiểu ra điều gì, cô ngước mắt nhìn cánh cổng sắt đóng chặt trước mặt.
Ánh mắt hơi dao động, cô từ từ cúi đầu xuống.
Bà cụ mân mê chai sữa socola trong tay: “Cả ngày chỉ biết bận, Hồng Hồng mới bao nhiêu tuổi mà đã gửi vào nhà trẻ, chẳng xót con chút nào cả……”
“……”
Huống Dã nhìn bà cụ thần trí mơ hồ, lại liếc sang cô gái đang cúi đầu im lặng.
“Hồng Hồng được đón về nhà rồi.” Anh nói bằng giọng trầm thấp: “Giờ đang ở nhà đợi bà đấy ạ.”
“……Hả?” Bà cụ ngơ ngác quay sang nhìn anh, “Các con…… đón được con bé rồi à?”
Huống Dã khẽ dạ: “Nếu bà không về, con bé lại khóc đấy.”
“Thế thì nhanh lên——” Bà cụ lập tức quay người, bước đi vèo vèo, nhanh như bay: “Về nhà mau!”
Hai người trẻ bám sát phía sau, vừa dìu vừa kéo để đưa bà cụ lên xe.
Mạnh Kinh Hồng nhanh chóng gửi tin nhắn báo cho mẹ cô, đồng thời vẫn phải ứng phó với trí nhớ lẫn lộn của bà ngoại cô.
“…… Chuyển Hồng Hồng sang trường nào gần hơn đi, để con còn đón con bé, hoặc để mẹ đến trông cháu cũng được, chứ Diệu Văn thì cứ ba hôm đi công tác hai hôm——” Bà cụ bỗng nhiên vỗ vỗ ghế lái phía trước: “Mẹ bảo này Diệu Văn——”
“Dạ.” Huống Dã đáp gọn: “Bà nói đi.”
“Mẹ nói thì có ích gì?” Bà cụ không hài lòng, “Chẳng phải con vẫn nghe vợ con đấy thôi.”
Huống Dã bật cười: “Cháu nào dám không nghe.”
Ánh mắt đối diện với đôi mắt trong gương chiếu hậu của cô gái, anh nhướng mày: “Không nghe lời là bị cô ấy tát đấy.”
“Lan Tử, con đúng là……” Bà cụ nghe mà cứ lắc đầu liên tục, “Con mắng đứa nhỏ, rồi đánh đứa lớn à?”
Bà cụ vỗ lên cánh tay căng phồng đầy cơ bắp của chàng trai: “Nhìn xem, vai Diệu Văn bị con đánh sưng lên cả rồi này!”
“……”
Mạnh Kinh Hồng không nói gì, chỉ im lặng nhìn chàng trai đang tung hứng ăn ý với bà ngoại cô. Cô liếc nhìn ra ngoài cửa sổ xe và chớp mắt.
“Sao lại đến khu này rồi?” Cô ghé sát lên hàng ghế trước, hạ giọng hỏi: “Anh đi đường vòng à?”
“Anh hẹn bác sĩ rồi, dẫn bà ngoại đi kiểm tra kỹ một chút.” Huống Dã nói.
Mạnh Kinh Hồng không từ chối, tính ra thì cũng đã đến lúc bà cụ cần tái khám.
Trùng hợp là bệnh viện mà chàng trai đưa bọn họ đến lại chính là nơi bà ngoại cô từng khám định kỳ, chỉ là đến hôm nay Mạnh Kinh Hồng mới biết ở đây còn có cả khu điều trị cao cấp—— Từ bãi đỗ xe đã có người tiếp đón, trực tiếp đưa họ đến khoa y tế quốc tế.
Khi thấy bác sĩ tiếp nhận khám bệnh, Mạnh Kinh Hồng hơi ngạc nhiên—— Mấy năm trước mẹ cô từng dẫn bà ngoại cô đăng ký khám bác sĩ này, nhưng chỉ duy nhất một lần. Là chuyên gia có uy tín nhất địa phương về điều trị Alzheimer, lịch hẹn khám của ông ấy vô cùng khó lấy, nghe nói mấy năm gần đây còn không ra phòng khám bệnh nữa……
Y tá dẫn bà cụ đi kiểm tra như đang dỗ trẻ con, đang định đi theo thì Mạnh Kinh Hồng thấy mẹ cô vội vàng bước ra từ thang máy.
Thấy chàng trai đứng bên cạnh con gái mình, Đoạn Nhã Lan hơi khựng lại, ánh mắt bỗng trở nên hoảng hốt.
“Đây, đây là bạn con.” Mạnh Kinh Hồng luống cuống giới thiệu—— Cô thật không ngờ Huống Dã lại gặp mẹ cô nhanh như vậy, lại còn trong tình huống này.
“Hôm nay chính anh ấy giúp tìm được bà ngoại, chuyện bệnh viện cũng do anh ấy sắp xếp……”
Huống Dã lễ phép gật đầu: “Cháu chào cô, cháu tên là Huống Dã.”
“Chào cháu.” Đoạn Nhã Lan cũng rất khách sáo: “Làm phiền cháu quá rồi, chàng trai……”
“Cô khách sáo rồi ạ.”
Một giây yên lặng cũng trở nên lúng túng, Huống Dã ra hiệu về phía cánh cửa phía sau: “Bác sĩ Phương vừa nói muốn trao đổi với người nhà.”
“Để cô đi.” Đoạn Nhã Lan lập tức nói, nhìn con gái bị mưa ướt sũng, bà ấy thở dài: “Bà ngoại cứ để mẹ lo, con về nhà đi, kẻo cảm lạnh.”
“Vâng……”
Khi gõ cửa bước vào tìm bác sĩ, Đoạn Nhã Lan lại quay đầu nhìn chàng trai cao lớn—— Ánh mắt vừa nghi ngờ vừa phức tạp……
Thôi không nhìn nữa, g*** h** ch*n mày Huống Dã khẽ động, anh giơ tay vỗ nhẹ lên vai cô gái: “Này, có phải anh hơi giống bố em không?”
Mạnh Kinh Hồng nghiêng đầu suy nghĩ, trong lòng bỗng trở nên ủ rũ—— Những ký ức về bố cô quá ít ỏi, hình dáng và nụ cười của ông ấy đều đã bị phong kín trong ảnh chụp, bao nhiêu năm trôi qua, ngay cả những bức ảnh đó đối với cô cũng dần trở nên mơ hồ……
Cô cười bất lực: “Bố em…… Dáng người cũng khá cao.”
Huống Dã chậc khẽ: “Vậy chắc là giống rồi.”
Anh kéo tay cô gái, đi về phía thang máy: “Không thì làm sao sinh ra được cô con gái xinh thế này.”
Mạnh Kinh Hồng phản ứng mất hai giây rồi cười lớn: “Anh đang vòng vo khen chính mình đấy à!”
Cửa thang máy khép lại, phản chiếu gương mặt đang mỉm cười của cô gái, Huống Dã nhìn mà khóe môi cũng cong lên.
Cuối cùng cũng cười rồi.
“Không phải tự khen, là thấy may mắn.” Anh nói.
“May mắn gì cơ?” Mạnh Kinh Hồng mỉm cười hỏi anh, “May vì mình đẹp trai à?”
Chàng trai liếc nhìn cô một cách sâu xa: “May vì có người thích người đẹp trai.”
Mạnh Kinh Hồng không thể nào phản bác.
Cô thừa nhận mình là kiểu đặc biệt bị thu hút bởi ngoại hình, với anh, đúng thật là một cú sét trúng tim ngay lập tức – kiểu rung động mang tính sinh lý.
Nhưng sau quãng thời gian ở bên nhau cho tới nay, cô cũng đã chắc chắn rằng đẹp trai là ưu điểm không đáng nhắc tới nhất của chàng trai này.
Điều khiến cô rung động hết lần này đến lần khác là sự chân thành, là năng lực, là tinh thần trách nhiệm.
Là việc mỗi lần đều có thể đón lấy cô một cách vững vàng.
Cũng là việc luôn nhận ra cảm xúc tụt dốc của cô, sẵn lòng trêu chọc để khiến cô vui trở lại……
Thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất. Sau khi đi ra, Huống Dã nắm tay cô gái đi đến cuối hành lang vắng người, đẩy cửa bước vào.
Là một phòng nghỉ, nhưng so với phòng nghỉ thông thường thì tinh tế và ấm áp hơn nhiều—— Sofa, bàn trà đều là tông màu macaron, trong phòng còn có cả máy pha cà phê, tivi và các thiết bị khác.
Chàng trai đi đến trước tủ, lấy ra mấy chiếc khăn sạch.
“Lau tóc trước đi, kẻo cảm lạnh.”
Mạnh Kinh Hồng đón lấy, ngập ngừng nói: “Hôm nay…… Liệu có làm phiền bác sĩ Phương quá không? Anh thân với ông ấy lắm hả?”
Huống Dã hiểu ngay, cười khẽ: “Yên tâm, món nợ ân tình này không tính vào đầu anh. Ông ấy là học trò của ông nội anh.”
Dùng khăn tùy tiện lau vài cái lên đầu húi cua rồi anh thoải mái vứt sang bên: “Gọi đồ ăn nhé? Ăn no rồi về.”
Vốn định nói không cần, nhưng nghĩ lại, nồi lẩu họ chuẩn bị ban nãy vẫn chưa đụng tới, có lẽ chàng trai cũng đã đói rồi……
“Gọi ít thôi.” Mạnh Kinh Hồng nói.
“Muốn uống chút gì nóng không?” Nhìn ra được cô gái không có khẩu vị, Huống Dã chỉ chọn những món thanh đạm: “Canh hay cháo?”
Mạnh Kinh Hồng lắc đầu: “Không muốn uống……”
“Vậy thì——” Chàng trai tiến lại gần cô: “Còn cái này thì sao?”
Tay đang lau mái tóc dài khựng lại, Mạnh Kinh Hồng nhìn chăm chú vào anh, thấy anh lấy từ túi áo khoác ra một chai sữa socola.
Hai ngón tay đặt trên nắp chai rồi xoay nhẹ, đưa đến trước mặt cô, mỉm cười: “Chẳng phải Hồng Hồng của chúng ta thích nhất cái này à?”
Ánh mắt dao động trong chốc lát, Mạnh Kinh Hồng lặng lẽ đón lấy.
Chóp mũi cay xè.
Đưa tay chạm lên má cô gái, ngón cái vuốt nhẹ mi mắt ửng đỏ của cô, giọng anh không giấu được xót xa: “Nín suốt cả buổi tối rồi phải không?”
Lời vừa dứt, nước mắt Mạnh Kinh Hồng lập tức tuôn rơi.
Cô tự biết mình không phải kiểu người dễ khóc, cho dù là lần gặp tên b**n th** ngoài đồng hoang, hay hôm nay khi bà ngoại mất tích, đôi mắt cô vẫn khô ráo.
Nhưng hôm nay mới hiểu ra, thứ khiến cô rơi nước mắt không phải là những gai nhọn của cuộc sống, mà là sự mềm mại của anh.
“Hôm nay chỗ bà ngoại tôi đến chính là nhà trẻ tôi từng học hồi bé.” Ngón tay cô lướt nhẹ trên thân chai sữa socola, từ từ lau đi vệt nước mưa, vết tay của bà cụ, hơi ấm từ chàng trai cùng dấu tích nước mắt của chính mình, Mạnh Kinh Hồng rủ rỉ kể.
“Thật ra, tôi chỉ học ở đó chưa đầy một tháng……”
Khi Mạnh Kinh Hồng lên bốn tuổi, ông ngoại cô, người vốn có sức khỏe yếu bỗng bệnh nặng, bà ngoại cô phải ở lại nhà cũ chăm sóc chồng, không thể tiếp tục trông cháu. Bố mẹ cô bàn bạc một chút rồi gửi cô vào nhà trẻ trong cơ quan bố cô.
Hai vợ chồng nghĩ rất đơn giản: Cả hai đều bận, thay vì mỗi ngày vội vã đưa đón con thì để con gái theo bố cùng đi làm, cùng tan ca sẽ tiện hơn.
Ban đầu Mạnh Kinh Hồng rất lạ lẫm, không có ngày nào là cô không khóc khi đến lớp, ngày nào cô cũng bắt bố cô phải cam đoan đi cam đoan lại rằng nhất định sẽ là người đầu tiên đến đón cô tan học.
Một buổi sáng nọ, bố cô nói với cô rằng hôm nay có thể sẽ đến đón trễ một chút vì buổi chiều ông ấy phải sang thành phố bên cạnh họp. Mạnh Kinh Hồng vừa nghe xong lập tức không chịu, khóc lóc không cho bố cô đi. Cuối cùng bố cô đành phải đầu hàng, không chỉ hứa vẫn sẽ là người đầu tiên đến đón cô, mà còn nói sẽ mua cả sữa socola mà cô thích nhất……
Người ta vẫn nói, trẻ con trước sáu tuổi không có ký ức, nhưng mọi chi tiết của ngày hôm đó, Mạnh Kinh Hồng vẫn nhớ rõ rành mạch: Cô nhớ bố cô vừa bất lực vừa cưng chiều mà liên tục hứa hẹn với cô, cũng nhớ bản thân một lòng chỉ nghĩ đến sữa socola, đến cả bữa ăn nhẹ buổi chiều cũng không ăn.
Cô nhớ rõ hôm đó lúc tan học trời đang mưa, các bạn lần lượt được bố mẹ che ô đón về, cuối cùng cả cô giáo cũng đã rời đi, chỉ còn cô ngồi lại với bác bảo vệ ở cổng trường.
Rõ ràng rất sợ, rõ ràng bình thường cứ hở ra là khóc đòi bố, thế mà hôm ấy ngồi trong phòng bảo vệ đến tận khuya, cô lại không rơi một giọt nước mắt nào—— Cho đến khi bà ngoại cô vội vã chạy tới, cô mới òa lên nức nở.
Cô khóc suốt dọc đường về nhà, vừa khóc vừa gọi bố, vừa khóc vừa nói bố là kẻ nói dối, không đến đón đầu tiên, cũng không mang sữa socola cho cô. Bà ngoại cô dỗ mãi không được, cuối cùng phải ra ngoài mua về một chai cho cô.
Ngay lúc Mạnh Kinh Hồng mừng rỡ định uống sữa, mẹ cô ở bên cạnh đột nhiên lao tới hất văng chai sữa, sau đó khóc còn thảm hơn cả cô……
“Anh nói xem, có phải rất nực cười không?” Mạnh Kinh Hồng ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn chàng trai, nhếch môi cười tự giễu: “Tôi nhớ rõ từng chi tiết của ngày hôm đó.”
“Vậy mà lại chẳng nhớ rõ chuyện bố tôi qua đời……”
Có lẽ vì hôm ấy đã khóc quá nhiều, kể từ đó về sau Mạnh Kinh Hồng rất ít khi rơi nước mắt.
Cô cũng không uống sữa socola nữa.
Cô không trách mẹ cô không kiểm soát được cảm xúc, chỉ trách mình lúc ấy quá trẻ con—— Hôm đó rõ ràng là ngày trời long đất lở, thế mà cô lại khóc chỉ vì một chai sữa bị hất đổ.
Cô nghĩ, có lẽ bà ngoại cô cũng đã sớm quên chuyện đó rồi.
Ai ngờ trong mớ ký ức hỗn độn, bà cụ lại cứng cỏi xuyên qua đống đổ nát, nhặt lại chai sữa socola từng bị hất đổ năm xưa……
“Thật ra bao nhiêu năm nay, tôi vẫn luôn nghĩ, vẫn luôn không dám hỏi mẹ tôi……” Mạnh Kinh Hồng cúi mắt nhìn chằm chằm vào chai sữa socola vẫn còn đầy bình, giọng cô khẽ run: “Có phải chỉ vì tôi cứ đòi bố phải là người đầu tiên đến đón, nên bố tôi mới vội vàng quay về rồi mới xảy ra tai nạn xe……”
Cô đưa tay che mặt: “Tại sao lúc đó tôi lại cứ nhất quyết đòi ông ấy quay lại chứ…..”
Vòng ngực của chàng trai đủ để bao bọc mọi tiếng nấc: “Ông ấy sẽ không trách em đâu.”
Huống Dã ôm chặt cô gái, dịu dàng nói bên tai cô: “Ông ấy chỉ trách bản thân không thể kịp quay về đón em thôi.”
Nước mắt Mạnh Kinh Hồng như nước vỡ bờ.
“Tôi biết…… Bố tôi rất yêu tôi.” Gương mặt vùi sâu vào lồng ngực chàng trai, tiếng khóc thút thít của cô trầm thấp: “Nhưng chuyện đó đã trôi qua quá lâu quá lâu rồi, đến nỗi tôi không còn nhớ nổi dáng vẻ của bố……”
“Anh nói, bố mẹ anh không bán căn nhà là vì không nỡ, tôi biết mẹ tôi cũng thế. Nhưng trong nhà giờ đã không còn dấu vết gì của bố tôi nữa……”
Mạnh Kinh Hồng ngước đôi mắt đỏ hoe lên: “Đôi lúc tôi thậm chí còn hoang mang, không biết bố tôi có thật sự từng tồn tại không nữa……”
Huống Dã giơ tay lau giọt lệ trên má cô, lại chẳng hề ngại ngần mà nhẹ nhàng chùi luôn dòng nước mũi ở nhân trung của cô gái.
“Chính em là bằng chứng ông ấy từng tồn tại. Và là dấu ấn sâu sắc nhất.”
Mạnh Kinh Hồng ngửa mặt chăm chú nhìn chàng trai, nước mắt vừa được lau lại rơi xuống.
Huống Dã vừa định giơ tay lau tiếp, Mạnh Kinh Hồng đã nắm chặt ngón cái của anh.
Hít mạnh một hơi, cô buông tay anh ra rồi lại chui vào lòng anh.
Chàng trai càng ôm cô gái chặt hơn, như đang dỗ dành trẻ nhỏ, anh vỗ nhẹ lên vai lưng cô từng cái một, đôi môi dịu nhàng lướt qua tóc mai cô.
“Chỉ cần Hồng Hồng của chúng ta còn sống khỏe mạnh và bình an thì ông ấy vẫn luôn hiện hữu.”
Lông mi Mạnh Kinh Hồng khẽ run rồi từ từ khép lại.
Trái tim đang náo loạn dường như đột nhiên được an ủi và ổn định lại.
Cảm giác bình yên ấy rất giống với những năm tháng tuổi thơ, khi cô bật khóc và được bà ngoại cô dịu dàng dỗ dành vào giấc ngủ;
Cũng giống như buổi sáng chưa tỉnh hẳn đã bị gọi dậy đi học, cảm giác mơ màng ngủ tiếp trong vòng tay bố cô……
Có lẽ đã trôi qua tận 18 năm, Mạnh Kinh Hồng mới lại khẽ cử động trong lòng chàng trai.
“Không cho anh gọi tôi là Hồng Hồng nữa.” Cô nói, giọng nghèn nghẹn.
“Dựa vào đâu?” Huống Dã nhướng mày: “Chỉ bà ngoại em mới được gọi à?”
Mạnh Kinh Hồng thở dài: “Vì nghe không hay, bà ngoại gọi thì còn nhịn được.”
Cô nằm trong lòng anh, đôi mắt vừa cười vừa giận: “Anh thì miễn đi.”
Câu nói của cô mang theo vài phần kiêu kỳ khi được chiều chuộng, khiến chàng trai nghe xong không nhịn được mà cười lộ ra lúm đồng tiền.
“Hồng Hồng thì có gì mà không hay?”
Mạnh, Kinh, Hồng.
Rõ ràng từng âm tiết đều rất dễ nghe.
Từng lời từng tiếng đối với anh, đều tựa như thư tình, khiến lòng rung động.
“Bình thường mọi người gọi em là gì?” Chàng trai lại hỏi.
Mạnh Kinh Hồng tựa cằm lên ngực anh, khẽ nhíu mày: “Mạnh Kinh Hồng, Kinh Hồng, Hồng Hồng, Tiểu Mạnh……”
——Chẳng có gì đặc biệt.
Nhận ra cô gái không hài lòng lắm, Huống Dã hỏi tiếp: “Còn nhớ hồi nhỏ bố em gọi em là gì không?”
Mạnh Kinh Hồng nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Chắc giống mẹ thôi.”
Lông mi khẽ run lên, cô bỗng nhớ ra điều gì đó: “À đúng rồi, ảnh chụp tròn một tuổi của tôi, có một tấm là bố bế tôi. Phía sau ảnh ông ấy còn viết một câu——”
“Chúc bé út sống lâu trăm tuổi, bình an vui vẻ.”
Cô gái thở ra một hơi, nở nụ cười nhưng vành mắt càng đỏ: “Bố tôi là người Trùng Khánh, bên đó hình như thường gọi con gái là bé út.”
“Nếu bố tôi còn sống, chắc ông cũng sẽ gọi tôi như vậy……”
“Bé. út.” Huống Dã lặp lại từng chữ, khóe môi khẽ cong lên.
Cằm anh tựa l*n đ*nh đầu cô gái, giọng trầm thấp, ôn hòa: “Vậy từ nay anh gọi em là bé cưng, được không?”
Mạnh Kinh Hồng sửng sốt, ngước mắt lên: “Hả?”
Huống Dã cười: “Không gọi miễn phí đâu.”
Hàng mi mềm của cô khẽ chạm vào lớp râu thô ráp của chàng trai, Mạnh Kinh Hồng được chàng trai ôm chặt vào lòng, nghe rõ tiếng tim đập dồn dập đến cuồng nhiệt: “Bố em từng cầu mong bé út sống lâu trăm tuổi.”
“Anh sẽ bảo vệ bé cưng cả đời bình an đến trăm tuổi.”